Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Định Mệnh Gặp Nhau.

2291 chữ

Người đăng: petterpanS

Đại Mộc Sơn từ cổ chí kim đã sừng sững đứng ở trên đại địa, từng gốc cây đại thụ cứng cáp, từng bụi gại cỏ dại hỗn độn, từng chiếc lá khô mục nát đầy đất và vô số dã thú sinh sống ở trong ngọn núi này cùng bốn năm trước dường như không có gì thay đổi.

Hiện giờ đã là thời điểm đầu hạ, trong núi rừng Đại Mộc Sơn dần dần len lỏi từng luồng khí ẩm ướt.

Không hề có một cơn gió, núi rừng ẩm ướt khiến người ta khó chịu.

"Sàn sạt..." Trong núi rừng yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng lá cây khua khoắng nhè nhẹ, thanh âm càng ngày càng lớn.

"Phù!" Một bóng người xuất hiện ở xa xa núi rừng, mặt đất hơi rung động mỗi khi người này hô hấp, cây cỏ xung quanh bị dạt ra xa mỗi khi người này thở.
Đây là một thanh niên chỉ mặc vẻn vẹn một chiếc quần đùi, ở trần, chân đất, dọa người nhất chính là, thanh niên này không ngờ chỉ dùng một tay nâng một khối đá to đáng sợ lớn vài lần so với cỡ người hắn, cánh tay còn lại nâng người lên khỏi mặt đất, hai chân tròng qua đầu đang vào nhau, cánh tay rắn chắc của người thanh niên hệt như bắp đùi thiếu niên bình thường, lúc này, cơ nhục trên hai tay hắn phảng phảng như hai cây sắt, phát ra khí lực đáng sợ, vững vàng nâng cao tảng đá lớn mà không chút lay động.
Đồng thời, đôi chân mạnh mẽ của thanh niên kia cũng thô đến dọa người, hai chân đưa qua cổ đang vào nhau khiến cho thân hình của người này càng trở nên ngụy dị nhưng không thiếu sự hoàn mỹ.
Bỗng nhiên bóng người mở mắt, con mắt mang hào quang nhiếp người. Người đó hét lớn vận kình tảng đá bay lên không trung, không ngừng lại chỉ thấy người này tung người lên lộn một vòng tiếp đất nhẹ nhàng tiếp được khối cụ thạch và từ từ đặt nó xuống, không phát ra một tiếng động khối cụ thạch được đặt xuống đất.
Nếu có võ linh cao thủ ở đây cũng phải ngoát mồm, vì lực khống chế của thiếu niên này cực kì hoàn mỹ đến cả Võ Hoàng chưa chắc có thể làm được.
Rất lâu sau…

"Phù!" Người thanh niên nhẹ nhàng thở ra. Quay trở người đối diện tảng đá chỉ thấy người này vận cước lực đá vào tảng đá, như không có chuyện gì tảng đá vẫn ở đó như thể không có gì xảy ra. Người thanh niên xoay người lấy đồ bên gốc cây rồi đi.

"Rầm!" Khối cự thạch xuất hiện vết nứt càng ngày càng nhiều cho đến khi người thanh niên kia khuất bóng khối cự thạch đã hoàn toàn bị phá hủy
Quỷ dị chính là…
Bên trong khối cự thạch đã trở thành bột phấn, cơn gió thổi qua tạo nên một cảnh tưởng mờ ảo.
Người thanh niên kia chính là Hi Vọng. Chỉ thấy Hi Vọng đi vài bước hai tay và hai chân người thanh niên cơ nhục lồi lõm, rắn chắc kinh người kia không ngờ lại xảy ra biến hóa. Đôi tay đôi chân rắn chắc của hắn rút nhỏ lại, rút nhỏ đến mức của người thân thể cường tráng bình thường. Không hề dữ dội như vừa rồi, ngay cả cơ nhục ghồ ghề lồi lõm cũng ẩn đi.

Chỉ từ ngoài mặt quan sát vốn vô phương phát giác, cơ nhục ẩn đi dưới làn da ở hai tay hai chân khiến lòng người run sợ.

"Ngồi thiền một canh giờ, chấm dứt." Lạc Hi Vọng ngẩng đầu nhìn hai đỉnh núi, đã qua 2 tuần, Lạc Hi Vọng mỗi ngày đều khiêu chiến với cực hạn của mình, đồng thời với cảnh giới Đại Võ Sư cũng tăng lên 1 tinh, nhất là cũng cảm nhận rõ ràng mỗi nơi trên cơ thể, Lạc Hi Vọng sương cốt hay kinh mạch đều có sự thuế biến kinh người.
Sức chịu đựng là một phương diện hết sức quan trọng đối với tố chất thân thể, tiếp đó, chạy việt dã trong núi rừng cũng có thể rèn luyện tính linh hoạt. Cơ nhục thân thể con người thực sự rất rất nhiều, nếu chỉ dựa vào dụng cụ huấn luyện, căn bản không thể huấn luyện cho mỗi khối cơ nhục. Thậm chí cường hóa bộ phận cơ nhục, sẽ áp chế cơ nhục khác phát triển.

Những điều này đều không thể.

Tính linh hoạt, dẻo dai và tốc độ là những điều Hi Vọng cực kỳ coi trọng.

Khối cự thạch vừa rồi nặng chừng vạn cân.. Sức chịu đựng đó của hắn, e rằng ngay cả chiến đấu một ngày một đêm giữa thiên quân vạn mã cũng sẽ không việc gì.

Hơn nữa, nâng vạn cân cự thạch, vẫn có thể giữ cho thân thể ổn định. Nếu bỏ cự thạch ra, sự linh hoạt, tốc độ của hắn chỉ nghĩ tới liền biết ngay.

"Phù!"

Lạc Hi Vọng nhảy lên phía trên, mỗi cú nhảy cao vài trượng, rồi sau đó hai tay chốc chốc bấu víu, hai chân liên tiếp đạp đạp, cả người như bay nhảy cực nhanh lao đến đỉnh núi Đại Mộc Sơn Thợ săn trong tộc muốn leo lên Đại Mộc Sơn thì phải men theo đường nhỏ, đi vòng quanh thân núi, phải rất lâu.

Nhưng Lạc Hi Vọng chỉ vẻn vẹn trong chốc lát, liền tới được đỉnh núi.

Trên đỉnh núi này, có hàng đống loạn thạch.

Lạc Hi Vọng đột nhiên vung tay, đánh về phía một khối cự thạch cao chừng mấy người, trong nháy mắt khi tới gần khối cự thạch, tốc độ hai chân Hi Vọng dần dần tăng vọt, từng khối cơ nhục lồi lõm tựa như gân trâu nổi lên, "Ầm!" Hai chân đánh lên cự thạch tựa như roi quất vào tảng đá.

Nhất thời, trên khối cự thạch đứng sừng sững trên đỉnh núi không biết bao nhiêu năm xuất hiện một vết nứt.

"Ầm!" "Ầm!" "Ầm!"

Lạc Hi Vọng từng nhịp linh hoạt, vòng quanh khối đá di chuyển nhanh không ngừng, đồng thời hai chân liên tiếp đánh lên khối cự thạch. Mỗi một lần đánh vào đều khiến cự thạch đều biến đổi, không biết đã đánh bao nhiêu lần rồi.

"Bồng!" "Bồng!"

Thanh âm thay đổi, bởi Lạc Hi Vọng hiện tại đã dùng tay công kích.

Lạc Hi Vọng lúc thì quất chân, lúc thì quét chân một cái, bóng chân liên tiếp rơi trên cự thạch, mỗi lần đều khiến cự thạch rung rinh, xuất hiện từng vết nứt rất sâu, hàng tá đá vụn rơi xuống.

Lạc Hi Vọng đột nhiên quát to một tiếng, chỉ thấy cự thạch nặng vạn cân Hi Vọng vững vàng tiếp xuống đất, nhẹ nhàng đặt nó xuống đất
"Rào", cự thạch phát ra tiếng trầm đục hàng đống khối đá vụn trên nó lăn xuống tứ phía. Không đầy một phút khối cự thạch đã trở thành một bức điêu khắc cực kì hoàn mỹ, rồng thăng thiên con rồng đá như sống lại muốn thoát khỏi cản trở bay lượn cửu thiên cũng giống như Hi Vọng muốn trở nên mạnh mẽ ở thế giới mới này.

"Cũng phải nghỉ ngơi một chút." Lạc Hi Vọng cười, trực tiếp từ trên đỉnh núi nhảy xuống dưới.

Cả người cực nhanh từ trên cao rơi xuống.

"Cách!" "Cách!"

Trong quá trình rơi xuống, Lạc Hi Vọng lúc thì dùng hai tay vỗ vào núi đá, lúc thì dùng chân chạm, khiến cho tốc độ rơi xuống luôn ở trong phạm vị chịu được. Loại tốc độ xuống núi này, thực sự quá nhanh.

Lạc Hi Vọng đột nhiên đạp vào vách núi, cả người như một con cá nhỏ, mạnh mẽ nhảy lên, lướt xuống mặt nước phía dưới lưng chừng núi.

"Tùm!" Một tiếng, Lạc Hi Vọng rơi vào trong nước, bọt nước văng tung tóe, rồi sau đó Lạc Hi Vọng bơi trên mặt hồ.

"A, thật thoải mái." Cơn lạnh thấu xương khiến cơ nhục toàn thân Hi Vọng đột nhiên run rẩy, cả người thoải mái nằm trên mặt hồ, bắt đầu chìm xuống.

Khổ luyện trên Đại Mộc Sơn, Hàn đàm này chính là một nơi Lạc Hi Vọng ở tạm thời, túi đồ cùng quần áo của hắn đều cất ở một bên của Hàn đầm. Dù sao trong khi khổ luyện, với cường độ huấn luyện của Hi Vọng mà mặc quần áo, e rằng mỗi ngày đều phải thay một bộ quần áo mới. Không cách nào khác, Lạc Hi Vọng đành phải mặc quần đùi huấn luyện.

Cơ thể Hi Vọng dần dần tới đáy, cái lạnh bốt chỉ có âm độ, sức nén của nước lập tức ép lại như muốn phá hủy kẻ ngoại lai. Hi Vọng vận công vừa chống cái lạnh vừa hấp thu Cực âm Chi khí luyện công

Tuy nhiệt độ thấp như thế mà đầm nước vẫn không đóng băng, càng khiến người ta tấm tắc khen ngợi.

"Loại kích thích đối nghịch nóng lạnh này, cũng tác động vào cả da toàn thân, sâu trong cơ nhục, tăng thêm tốc độ đề cao thân thể mình." Lạc Hi Vọng nằm trên mặt nước, nhiệt độ âm mấy chục độ, hắn vốn không cần dùng nội kình, chỉ riêng cơ nhục, da đã có thể dễ dàng chống cự với nhiệt độ này, "Có điều, hiện tại rõ ràng đã qua giai đoạn tốt nhất, tốc độ đề cao thân thể đã mau chóng chậm lại."

Có thể nói, 'Buổi tập đã ‘đã kết thúc.

Bởi vì thời kỳ phát dục của cơ thể con người khoảng ba năm đầu tiên là ba năm tiến bộ kinh người nhất. Về sau, mặc dù vẫn sẽ tiếp tục duy trì phát dục hoàn thiện nhưng bất kể tốc độ trưởng thành thế nào thì vẫn sẽ khác, đều sẽ bắt đầu giảm mạnh.

"Có điều mức độ tiến bộ bốn năm này so với dự liệu của mình còn cao hơn chút." Lạc Hi Vọng nhớ lại tiến bộ trong bốn năm, trong tâm trí tràn đầy hớn hở.

Khổ tu hai tuần, thành quả cũng rất kinh nhân.

Tố chất thân thể của Hi Vọng hiện giờ thân thể hắn có thể nói là 'Gân thép xương sắt' 'Lực mạnh vô cùng', có thể nói là một con quái thú hình người. Cho dù là đạn kiếp trước cũng đừng mong bắn rách lớp da hắn.

Tay chân hắn cứng hơn cả sắt thép.

Trở lại kiếp trước, Lạc Hi Vọng hiện tại tuyệt đối là vô địch.

Nhưng ở trên Đại địa thì sao?

Loại quái thú hình người như Lạc Hi Vọng, lại tính là cấp bậc gì chứ?

"Sống trong thế giới thiên địa linh khí sung túc thế này, cần phải ngày càng mạnh hơn, chỉ có mạnh hơn mới có thể nhân thượng nhân, mới có thể báo thù và bảo vệ người thân yêu của mình”

"Chờ khi xương cốt tề minh, ta lập tức có thể tu luyện 'tầng 2 của Cửu Tử Vạn Độc Công, lại một lần nữa đề cao thân thể.
Mặc dù hiện giờ tốc độ đề cao của Hi Vọng đã giảm mạnh, nhưng…

Hắn còn có 'phệ hồn'!
Đang định ngoi lên kết thúc buổi tập chỉ nghe một tiếng “ùm” như có người nhảy xuống hàn đàm. Hi Vọng hiếu kì nhìn lên chỉ thấy một người con gái dưới nắng chiếu xạ cơ thể hoàn mỹ thoắt ẩn thoắt hiện.
Làm người 2 kiếp chả nhẽ Hi Vọng không biết đó là gì ? Chỉ thấy cô gái này mới lặng xuống, tình cảnh trở nên lúng túng khi cô ấy thấy Hi Vọng 4 mắt nhìn nhau, ngạc nhiên ngỡ ngàng, xấu hổ, giận dữ, sác ý đều thấy rõ trên đôi mắt của cô gái ấy.
Chỉ nghe “Ùm” cô gái thoát ra mặt nước lấy vội tấm lụa chê vóc người ma quỷ, dùm nội kình hút bảo kiếm chém xuống nước vừa chém cừa hét to.
“Dâm tặc mau ra nhận lấy cái chết”
Hi Vọng lắc đầu bó tay, chỉ thấy Hi Vọng tung người nhảy lên mặt hồ, đạp cột nước do cô gái kia chém rơi xuống bờ bên cạnh.
“Cô nương mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, cô nương nên giữ bình tĩnh” Hi Vọng đạo
“Ta giết chết dâm tặc nhà ngươi” nói xong cô gái cầm kiếm đâm tới không màn đến lời Hi Vọng
Hi Vọng lắc đầu chỉ còn cách né tránh.
Vừa né tránh Hi Vọng vừa đánh giá cô gái.
“Cô gái này trông không tệ, dưới nước không nhìn rõ lên trên này thì thấy không tồi” Hi Vọng nghĩ.
Thấy Hi Vọng chỉ né đòn không đánh trả và trên môi lại hiện nụ cười nhết mét, cô gái càng tức càng tấn công quyết liệt.
Sau một hồi như đã mệt mỏi bỗng nhiên cô ta ngừng lại vứt kiếm ngồi xuống khóc.
Trời má còn có chiêu này, trên đời này Hi Vọng sợ nhất là con gái khóc. Hi Vọng lại gần cố giải thích dỗ dành nhưng càng dỗ cô ta càng khóc Hi Vọng triệt để cảm thấy lần đầu tiên cảm thấy thất bại.

Bạn đang đọc Hệ Thống Truyện Tranh tại Dị Thế của petterpanS
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.