Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yêu thú tấn công

Tiểu thuyết gốc · 2021 chữ

Lâm Sơn Trấn, một trấn nhỏ phụ thuộc nằm ngoài rìa Thương Hải Thành, ngay sát U Vệ Lâm một trong những khu vực nguy hiểm nhất Thương Lan Quốc. Nơi đây được rừng rậm bạt ngàn bao phủ, quanh năm cây cối tươi tốt nên mọi người cũng không đến nỗi phải chịu cảnh đói khổ.

- Tiểu Thiên, về thôi, cũng đã khá muộn rồi, vị tiểu muội muội của ngươi ở nhà chắc cũng đang chờ mong ngươi về lắm rồi đó, haha...

Trương Bàn ngồi trên gò đất cạnh đó ra hiệu.

Tiểu Thiên nghe vậy cũng dừng công việc đang làm giở, nhìn sắc trời bắt đầu tối đi hắn bắt đắc gĩ thở dài:

- Hài, công việc vẫn chưa xong mà trời đã tối rồi.

Nhìn Tiểu Thiên toàn thân ướt đẫm mồ hôi mà vẫn tỏ ra khoan thai, Trương Bàn bất đắc dĩ xoa xoa cái bụng tròn vo của mình:

- Ta nói này Tiểu Thiên, trong trấn này ngươi chính là tên chăm chỉ nhất đó, năm nay ngươi đã mười sáu tuổi rồi, có nên tìm kiếm cho mình một cô vợ không, cũng không thể để tiểu muội muội của ta suốt ngày phải phục vụ ngươi như vậy chứ.

Tiểu Thiên mỉm cười lắc đầu:

- Bàn tử, ngươi gặp nguy hiểm.

- Hả.

Trương Bàn khó hiểu nhìn Tiểu Thiên, chợt phát giác có gì đó không đúng, đúng lúc này một bàn tay lặng lẽ đặt lên đôi vai núc ních mỡ của Bàn tử, nhìn người xuất hiện Trương Bàn đột nhiên có cảm giác lạnh sống lưng, miễn cưỡng cười một tiếng:

- A! Không phải đây là Tuyết muội muội xinh đẹp đáng yêu nhất trấn của chúng ta sao? Ta đang bàn bạc với Tiểu Thiên là về chuyện cả đời của hắn đó, muội đừng coi thường, không cẩn thận là cuộc dời hắn sẽ hỏng đó.

Trước mặt Trương Bàn là một thiếu nữ mặt mày thanh tú đáng yêu, lúc này nàng đang nhăn cái mũi nhỏ bất mãn:

- Ai cần huynh lo chứ!

Nói rồi không để ý đến Trương Bàn, liền chạy một mạch đến chỗ Tiểu Thiên:

- Ca ca, về thôi!

- Ừ.

Không để ý đến hai người Tiểu Tuyết và Trương Bàn trên đường đi treo ghẹo nhau, Tiểu Thiên vừa đi vừa nghĩ đến việc ngày mai, sắp chuyển mùa rồi, phải cố gắng hoàn thành công việc mới được.

Về đến nhà, Tiểu Tuyết liền chạy đi dọn cơm, hôm nay liền có thêm một người nữa là Trương Bàn, mọi khi hắn cũng thường ăn trực của hai huynh muội họ nhưng rất hay mua đồ đến nên hai người cũng không để ý, dù sao thêm một người cũng thêm một phần ấm cúng.

Sau bữa cơm đạm bạc, Tiểu Thiên ngồi ngẩn ngơ ra đó không biết ngĩ gì, Trương Bàn không kìm nổi kiếm chuyện tán dóc:

- Tiểu Thiên à, ngươi thấy ta thế nào?, có phù hợp với Tiểu Tuyết không?

Tiểu Thiên khinh bỉ liếc nhìn bộ dáng tự luyến ái của Trương Bàn, giọng nói chắc nịch:

- Muội muội của ta sẽ không thích người béo như ngươi!

Ta sát, Tiểu Thiên ngươi không biết đùa là gì sao, cũng phải chừa co ta chút mặt mũi chứ.

Bỏ qua chuyện đó, Tiểu Thiên như sực nhớ ra gì đó lập tức quay sang hỏi Bàn tử:

- Tiểu Bàn tử, còn bao lâu nữa đội buôn sẽ đến?

- Ta cũng không rõ, nghe trưởng trấn nói năm nay là năm khó khăn, ngay cả nơi của họ hàng cũng không đủ dùng nói gì đến lượt chúng ta, chắc phải để cuối năm cùng trấn trưởng vào Thương Hải Thành một chuyến.

Bàn tử nói đến chuyện buôn bán xưa nay vô cùng nghiêm túc, Tiểu Thiên cũng chỉ gật đầu một cái nói:

- Nơi đó không phải một nơi mà người như chúng ta có thể chạm tới được, nhớ cẩn thận.

Hai người không nói thêm gì nữa, chỉ để mặc cho không gian xung quanh bao phủ lấy, những người thấp cổ bé họng như họ có thể có cuộc sống như vậy đã là vô cùng may mắn, làm ăn nay đây mai đó, mặc kệ thế giới bên ngoài, chỉ mong có được cuộc sống an ổn.

Nhưng điều họ mong muốn luôn bị một thứ gì đó phá vỡ.

...

Mùa đông năm nay đến sớm hơn hẳn mọi khi vì thế cây cối hoa màu không kịp trưởng thành đã bị cái lạnh của nó làm cho héo tàn.

- Đi thôi!

Một vị đại thúc không ngừng thúc dục, Trương Bàn thuần thục leo lên chiếc xe ngựa cũ kĩ hướng phía huynh muội Tiểu Thiên tạm biệt:

- Tiểu Thiên, Tiểu Tuyết chờ ta, ta nhất định sẽ nhanh trở về.

Đây là vụ trao đổi hàng hóa cuối cùng trong năm, người dân trong trấn chỉ đành mong chờ vào những gì nhóm Trương Bàn mang về, mong sao có thể giúp họ trang trải qua mùa đông lạnh giá.

- Nhớ cẩn thận, bảo trọng.

Tiểu Thiên tiến đến ôm Bàn tử, Tiểu Tuyết đứng cạnh không khỏi ghen tỵ:

- Đi thì đi đi, cần gì phải tình cảm như vợ chồng vậy chứ.

- Haha...

Mọi người nghe vậy liền bật cười, cái lạnh nhanh chóng được dịu đi bằng những nụ cười vui vẻ.

Nhìn đám người Trương Bàn đang biến mất phía xa, mọi người cũng tiếp tục quay về với công việc như thường ngày.

Ngaooooo!

Một tiếng thét dữ dội bỗng vang lên trong khu rừng, tiếp đó hàng loạt tiếng sói tru bỗng vang lên như sóng dậy, từ trong U Vệ Lâm một đàn sói màu xanh cao bằng nữa người, mắt đỏ ngầu xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

- Chạy mau, có yêu thú tấn công.

Không biết ai lên tiếng trước, mọi người lập tức hoảng sợ chạy toán loạn.

- Nhanh vào nhà đóng cửa lại!

- A! Ta không muốn chết!

- Nhảy xuống hồ nước nhanh lên.

Đàn sói nhìn cảnh người dân chạy loạn từng dòng nước chảy ra từng miệng, năm nay mất mùa, ngay cả trong U Vệ Lâm thảm thực động vật phong phú cũng trở nên khan hiếm, chúng không đủ sức để cạnh tranh cũng những loài mạnh hơn nên chỉ còn cách mở rộng phạm vi tìm kiếm, trong mắt chúng những người kia không khác gì thức ăn đang nhảy nhót lung tung.

Ngaooooooooo!

Một tiếng tru mạnh mẽ từ phía sau đàn sói vang lên, lũ sói như chỉ chờ âm thanh này lập tức vọt lên lao về phía người dân.

Yêu thú là một chủng loài cực mạnh, giống như những người tu luyện, chúng sở hữu những thiên phú và năng lực khiên con người phải khiếp sợ, tất nhiên khiếp sợ cũng là chỉ đến với người người dân thường như họ thôi, ngươi tu luyện có thể lên trời xuống đất, có khả năng đánh bại được cả yêu thú.

Đàn sói này hiển nhiên là một dàn yêu thú, tốc đọ của chúng vô cùng nhanh, chỉ chớp mắt đã bắt đầu công cuộc săn mồi của mình.

Từng tiếng kêu la thảm thiết của mọi người vang lên, sự khủng bố bao trùm cả khu trấn nhỏ, phía xa một con ngân lang to to gấp đôi những con khác nhìn khung cảnh chết chóc phía dưới với một ánh mắt hờ hững. Đối với người thường yêu thú chính là ác mộng, cho dù đóng cửa chúng cũng dễ dàng xong vào, xuống nước chúng cũng nhảy xuống, tiếng kêu thảm thiết của mọi người ít dần thay vào đó là sự gào thét trong tuyệt vọng.

Tiểu Thiên ngay từ lúc nghe thấy tiếng kêu kia ngây lập tức kéo Tiểu Tuyết về nhà bằng tốc độ nhanh nhất, không để Tiểu Tuyết kịp nói gì, hắn lập tức chạy đến phía chiếc giường của mình, sờ vài cái Tiểu Thiên bỗng kéo ra hàng gạch, chỉ thấy chỗ bị kéo ra kia là một thông đạo nhỏ nối xuống lòng đất.

- Tiểu Tuyết, xuống mau!

Tiểu Thiên lập tức kéo cô bé về phía thông đạo, Tiểu Tuyết mặc dù ko hiểu chuyện gì nhưng nhìn vẻ mặt căng thẳng của hắn lập tức nghe theo.

- Ở đó chờ ta.

- Ca ca!

- Ta sẽ không sao đâu.

Đợi Tiểu Tuyết đã xuống đến nơi, Tiểu Thiên lập tức chạy về phía cửa, rầm một tiếng đóng mạnh cửa lại, hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy là khung cảnh một đàn sói đang điên cuồng tấn công những người trong trấn. Tiểu Thiên lấy hết sức trời sinh chạy thục mạng về phía chân giường, bởi vid hắn nhìn thấy một con đang lao về phía căn nhà của hắn, chưa bảo giờ Tiểu Thiên cảm giác khoảng cách từ cách của đến chân giường mình lại xa như vậy, giống như ranh giới giữa sự sống và cái chết chỉ phụ thuộc vào tốc độ của hắn vậy.

Rầm.

Cánh cửa bằng gỗ không chịu một cú chạm nhẹ của con sói, nó lao vào trong nhà, dò tìm khắp nơi mà không thấy đối tượng lập tức chạy ra ngoài.

Lúc này dưới thông đạo, Tiểu Thiên đang ngồi thở dốc, hắn có thể cảm giác được lồng ngực mình đang đập dữ dội, nghĩ lại cảnh con sói lao đến mà chân tay hắn muốn rã rời, nằm phệt xuống đất, nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi hắn còn cảm thấy sợ hãi, hắn vốn định ra ngoài xem xét tình hình, không ngờ bầy yêu thú kia lại hung hãn như vậy, chỉ mong là mọi người vẫn sẽ có người sống sót đi.

- Ca ca, có chuyện gì vậy?

Tiểu Tuyết thấy Tiểu Thiên đã hồi phục lúc này mới lên tiếng hỏi:

- Ngoài kia có yêu thú tấn công, là yêu thú đó, ta nhìn thoáng qua thấy số lượng không ít hơn một trăm con.

Tiểu Tuyết nghe vậy khuông mặt nhỏ bõng trắng bệch, nhích lại gần hắn sợ hãi nói:

- Vậy chúng ta sẽ không sao chứ?

Tiểu Thiên mỉm cười ấm áp nhìn muội muội hắn, ôm nàng vào lòng nói:

- Muội đừng lo, dù có chết ta cũng sẽ không để muội phải tổn thương.

- Uhm.

Một lát sau, Tiểu Thiên bắt đầu cảm thấy sốt ruột, ngồi một lúc cuối cùng hắn cũng đã nghĩ đến vấn đề này, sau này hai huynh muội hắn sẽ sống sót thế nào, chắc chắn bầy sói kia sẽ không đi ngay, vấn đề lượng thực thì không cần lo lắng, chiếc hầm này là nơi dự trữ thức ăn của nhà hắn nhưng vấn đề là nước uống, điều này là vấn đề đáng lo ngại bây giờ.

Tiểu Tuyết trong lòng Tiểu Thiên bỗng lả đi, hắn hoảng sợ nhìn muội muội mình:

- Tiểu Tuyết, muội làm sao vậy, có chỗ nào không khỏe?

Tiểu Tuyết yếu ớt đáp:

- Ca, muội khó thở.

- A.

Tiểu Thiên bừng tỉnh, hắn cũng có cẳm giác hô hấp ngày càng khó khăn, do là hắn thiết kế căn hầm này vô cùng kín kẽ để tránh bị hư hại, không ngờ hôm nay lại tự đào hố chôn mình.

- Muội đừng lo, ta đã có cách.

Tiểu Thiên dùng tay đẩy nhẹ một bên mép cách cửa đường hầm, không khí lập tức tràn vào, Tiểu Tuyết lập tức như hồi sinh tham lam hít lấy hít để.

Bên ngoài, sau một khắc, bầy sói đã hoàn thành cuộc săn của mình, cũng lười biếng nằm phịch tại chỗ ngấu nghiến những miếng thịt còn sót lại, còn con Lang Vương kia thì vẫn bễ ngễ đứng đó, trước mặt nó là vài cái xác được lũ sói kia tha đến, hú một tiếng, bầy sói lập tức đứng dậy, kéo nhau chạy vào U Vệ Lâm.

Bạn đang đọc Hủy Diệt Ma Thần sáng tác bởi ThánhThủThầnMa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThánhThủThầnMa
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.