Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đồ đệ muốn bàn luyến ái(20)

Tiểu thuyết gốc · 1491 chữ

Tử Cơ làm tốt mình cái sư phụ liền đi về lều trại nghỉ ngơi.

Tần Thiên bị kéo đến nhóm đồ đệ đang ngồi tụ lại quanh đống lửa trại chính giữa , Mạnh Nhược Lam chỗ vẫn luôn cạnh Tần Dũng, bởi vậy khi bị nàng lôi kéo ngồi xuống Tần Thiên liền ngồi cạnh Tần Dũng.

Tần Thiên: ....

Nhóm đệ tử xung quanh nhao nhao bàn luận về bí cảnh, Mạnh Nhược Lan bị các nàng lôi kéo đến cùng luyên thuyên, Tần Thiên là được giải thoát.

Tần Thiên thở phào, hắn không hiểu tại sao này cái sư muội cứ thấy hắn cùng lôi lôi kéo kéo hàn huyên.

Làm hắn cảm thấy thật khó chịu, còn khiến hắn không thể cùng sư phụ cùng.

Nghĩ đến Tử Cơ hành động Tần Thiên nghĩ mãi vẫn không hiểu: Hắn bỗng nhớ đến lần cùng Tử Cơ lời nói.

"Muốn hắn giao giao lưu lưu cùng người khác."

Tần Thiên nghĩ lại liền có chút bực bội: Không phải hắn đã nói chỉ cần sư phụ sao?

Tần Thiên tay trong tay áo nắm chặt lại, hắn quyết định muốn đi gặp sư phụ hỏi đến, nghĩ liền muốn đứng dậy.

Tần Dũng nãy giờ yên lặng bỗng nói: "Đệ đệ như thế nào không cùng ca ca hàn huyên điểm đã muốn đi rồi?"

Tần Thiên ý định đứng lên đình chỉ, theo âm thanh quay qua liền đối mặt Tần Dũng.

Tần Dũng không có nhìn Tần Thiên, ánh mắt luôn tập trung tại đống kửa thượng, Tần Thiên cũng nhìn đống lửa đang cháy hừng hừng, nhẹ giọng đáp: "Đệ nghĩ ca không cần này lời chào hỏi đi."

Nhóm đệ tử không có chút ý Tần Thiên cùng Tần Dũng bên này trò chuyện, mà dù có thấy cũng không nghe được bọn họ lời nói bởi Tần Thiên cùng Tần Dũng là dùng linh khí đến trò chuyện, lực đạo rất nhỏ chỉ đủ người kia nghe đến.

Tần Thiên cùng Tần Dũng quan hệ bên trong không có người biết, có cũng chỉ mình sư phụ đi.

Có lẽ do ngoại hình hai người không có điểm gì tương đồng đến.

Tần Dũng cũng chưa từng cùng hắn nhận đến, hắn nghĩ hẳn là cũng không cần thiết nên cũng không tìm đến Tần Dũng nói, quan hệ hai người nói tốt cũng không phải, nói xấu cũng không phải chẳng qua Tần Dũng đối hắn không thiện cảm quá, còn nữa chuyện sau lưng...hai người tự hiểu đến.

Tần Dũng không cõ vẻ gì để tâm Tần Thiên lời nói lãnh đạm, nói tiếp: "Tần Thiên đệ là người họ Tần, ra ngoài cũng nên về đến gia tộc một chuyến, phụ thân muốn gặp đệ."

Tần Thiên nghe được hai chữ "phụ thân" thần sắc có chút cương.

Phụ thân hắn? Trong kí ức của Tần Thiên người phụ thân này chưa từng một lần nhìn đến hắn, hắn trong Tần gia bị bắt nạt cũng chưa từng một lần che chở.

Tần Thiên từng thấy quá hắn phụ thân, khuôn mặt có đến sáu phần cùng hắn tương tự, nhưng ánh mắt khi liếc qua hắn, con ngươi vừa có chút bi thương, lại là hối hận, căm ghét.

Tần Thiêb lúc ấy còn rất nhỏ nên không hiểu đến, chỉ đến một lần hắn nghe huynh đệ bắt nạt hắn vô tình lỡ miệng: Ngươi chính là cái khắc mình mẫu thân.

Tẩn Thiên lúc ấy mới biết được vì cố gắng sinh ra hắn nên mẫy thân mới kiệt sức mà chết, hẵn nghĩ hẳn do vậy nên phụ thân cùng ca ca đều ghét bỏ mình.

Tần Thiên cũng tự nghĩ vì cái gì ngưởi chết không phải là hắn mà là mẫu thân? Có phải hay không hắn chính là cãi khắc mẫu?

Tần Thiên dè nén mình cảm xúc, thấp thanh đồng ý: "Đệ dã biết."

Tần Thiên nói xong đứng dậy đi.

Tần Dũng lần này mới xoay qua nhìn Tần Thiên thân ảnh đang dần khuất hẳn, khóe miệng hơi nhếch, con ngươi lóe qua một tia tối tăm.

Tần Dũng quay đầu, ánh mắt nhìn đến Mạnh Nhược Lan khuôn mặt nhỏ thật vui vẻ cùng mọi người nói nói.

Tần Dũng ánh mắt hơi sâu như nghĩ đến cái gì sự, nhưng cuối cũng vẫn nhìn Mạnh Nhược Lan một cái, lẩm bẩm: "Lần này ta nhất định có được nàng."

Trong nhóm đệ tử, có một nữ đệ tử ánh mắt luôn dừng tại Tần Dũng thân, nàng nhìn đến Tần Dũng ánh mắt đậm tình cùng Mạnh Nhược Lan, khẽ cắn môi, cúi đầu.

Này nữ đệ tử chính là người Tử Cơ và Tần Thiên gặp tại quán ăn, người cho Tần Dũng cáo trạng.

Thiếu nữ ngồi ngay sau Mạnh Nhược Lan, nàng lần hai ngẩng đầu là một vẻ mặt vui vẻ cùng mọi người hàn huyên.

Tần Thiên khi đã đi khỏi, hắn đang đứng trước một lều trại.

Tần Thiên ánh mắt nhìn chằm chằm lều như thể hắn có thể xuyên qua đến nhìn thấy người bên trong vậy.

Lều này là nơi Tử Cơ nghỉ ngơi đến, Tần Thiên cứ vậy đứng nhìn, không có ý đinh đi vào.

Tần Thiên nghĩ đến giờ này hẳn Tử Cơ đã nghỉ rồi, nàng là cái luôn đi nghỉ đúng giờ mà, Tần Thiên nghĩ đến có một lần hắn đến gọi nàng, là vào buổi tối một ngày.

Tần Thiên đứng trước Tử Cơ phòng, hắn nhẹ nhàng gõ gõ cửa phòng, vừa lên tiếng gọi: "Sư phụ, đồ đệ mĩ thực đã làm xong đến, người có hay không dùng?"

Tần Thiên chờ đợi Tử Cơ đáp lời nhưng khoảng chừng năm phút cũng không có tiếng động.

Tần Thiên nghĩ đến hẳn là Tử Cơ không có ở, nên xoay người muốn đi nhưng hắn lại nhớ đến Tử Cơ dặn trước đó lời: "A Thiên khi nào chuẩn bị xong nhớ đến gọi ta a."

Tử Cơ còn không yên tâm dặn đến hai lần nữa, Tần Thiên nghĩ nghĩ hay là vẫn nên gọi lại lần nữa.

Tần Thiên lần nữa gõ cửa, lần này lực đạo có hơi lớn, cánh cửa phòng đang đóng vì này lực nới lỏng, hơi hé ra.

Tần Thiên lo lắng: Này như thế nào liền mở đến?

Tần Thiên chút ý đến chốt cửa không khóa, hẳn là sư phụ quên đóng đến.

Dù sao cửa cũng mở đến, Tần Thiên tự nhiên bước vào.

Căn phòng trong một không khí yên tĩnh, bài trí căn phòng rất bình thường: hai bên có một vài bức tranh treo lên, chính giữa đặt một bộ bàn ghế, phía trên là bộ trà phỉ thúy được xếp ngay ngắn.

Chiếc giường đặt sau bộ bàn ghế, mà giường có màu xanh nhạt, đang rũ xuống.

Trên giường một bóng ảnh đang nằm, đường nhiên la Tử Cơ.

Tần Thiên tiến đến gần, Tử Cơ có vẻ vẫn trong giấc nên không phát hiện đến.

Tần Thiên đứng trước nàng đầu giường, người trên giườbg đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi rũ xuống đến, đôi môi đầy đặn hơi mở rồi lại đóng, như là đang chép miệng vậy.

Tần Thiên mỉm cười nghĩ: Sư phụ hẳn là đang mộng ăn đến mĩ thực đi.

Tử Cơ lúc này khuôn mặt thật yên tĩnh, không khác mấy nàng thường ngày, Tần Thiên tay không tự chủ dơi ra đến: Rất muốn chạm nàng mặt.

Tần Thiên tay chám nhẹ đến Tử Cơ má: Thật mềm đúng như hắn nghĩ.

Tử Cơ hàng mày nhíu lại, đôi mi hơi chớp như muốn tỉnh bộ dáng.

Tần Thiên vội vàng thu tay lại, xoay người, Tử Cơ hai mắt liền mở, nàng chớp chớp mắt lấy tỉnh táo cái.

Tử Cơ ngồi dậy, nhìn đến Tần Thiên bóng lưng nhỏ, hỏi: "A Thiên, ngươi làm gì?"

Tử Cơ ý muốn hỏi Tần Thiên: Sao lại ở đây?

Tần Thiên tưởng mình hanh vi bị bắt đến hơi lúng túng nói: "Đồ đệ đến hỏi người đồ ăn chuẩn bị xong đến."

Tử Cơ nghe đến mĩ thực đồ ăn liền đứng dậy, kéo tay Tần Thiên giọng nghiêm túc: "Vậy chúng ta nên đi ăn a."

Tần Thiên nhìn đến Tử Cơ dáng vẻ tự hỏi: Sư phụ là không nhìn đến?

Tử Cơ sau cũng không đề cập qua, Tần Thiên nghĩ đến nàng hẳn không biết.

Này chuyện là Tần Thiên mình bí mật nhỏ.

Tần Thiên ánh mắt hơi động, phía trước lều lộ ra đến một cánh tay nhỏ nhắn, làn da trắng mịn, nâng lên lều tấm chắn cửa.

Ánh sáng chiếu đến, một bóng ành nữ nhân xuất hiện, này khuôn mặt Tần Thiên đến quen thuộc-hắn sư phụ.

Bạn đang đọc Hệ Thống Hỗ Trợ: Nam Thần Cố Lên! sáng tác bởi bănngbănghoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bănngbănghoa
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.