Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tam thúc chính là tam thúc

Phiên bản Dịch · 1568 chữ

Dịch: tinhtinh

Nguồn: TruyenYY

- Ha ha, dao cũng chưa từng cầm đành cầm bội kiếm của mình, người này thật là ngu ngốc.

- Ai da, ta đoán chừng người này thua là cái chắc.

- Thua là thua, chỉ là có thể thấy Tô đại trù biểu diễn trù nghệ, cũng là một sự hưởng thụ.

Vân Phi Vũ vẫn không có phản ứng với những lời nói này, chuẩn bị rửa thật sạch thịt thỏ rồi quay lại trù phòng.

Đầu tiên là làm nóng bình gốm, sau đó cho dầu vào trong đó, rồi sau khi đợi dầu sôi lên, lần lượt thả gia vị như hành, gừng, tỏi đã văm và ngũ vị hương, trộn lẫn với thịt thỏ, đậy nắp bình lại và bắt đầu hầm. (bình gốm ở đây giống như nồi bình thường)

Bình gốm được đun nóng đều đều, cho nên không cần lo lắng thịt thỏ sẽ cháy, im lìm trong chốc lát, Tô đại trù lấy tới một hộp đất lớn hơn một chút, mở hũ sành ra, một mùi thơm ngọt ngào tinh khiết từ bên trong tràn ngập khắp trù phòng, mọi người cũng ngất ngây một hồi.

Sau đó, Tô đại trù cầm lấy hũ sành này đi tới trước mặt Vân Phi Vũ, cười nói:

- Tiểu tử, cái này Liệu Tửu (rượu gia vị) để cho ngươi nêm?

Vốn chỉ là muốn chế nhạo Vân Phi Vũ vì hành vi bắt chước, khiến cho người ta coi thường, sinh ra lòng khinh bỉ, nhưng lại không nghĩ tới Vân Phi Vũ ung dung bình tĩnh nói:

- Được, để ở chỗ kia đi, ta sẽ tự qua lấy.

Mọi người lại được mở rộng tầm mắt, người này thật là không biết xấu hổ chút nào sao, Tô đại trù đã cố ý chế nhạo hắn rồi, lẽ nào hắn không nghe ra?

Chỉ có điều, Tô Phanh cảm giác mình nắm chắc phần thắng cho nên cũng không để bụng, đặt Liệu Tửu xuống, sau đó trở lại bếp của mình, đợi đến thời điểm phù hợp rồi bắc ra.

Lại một lúc lâu sau, dưới sự nhắc nhở của hệ thống, Vân Phi Vũ mở nắp bình ra, chậm rãi rót một ít Liệu Tửu vào bên trong.

- Hoàn tất giai đoạn nêm, Thịt Thỏ Kho Tàu chuẩn bị xuất nồi.

Thực ra Vân Phi Vũ vẫn luôn không nhanh không chậm, nguyên nhân cũng bởi vì hệ thống, mỗi một bước thêm gia vị, đều dưới thời điểm hệ thống nhắc nhở mà tiến hành, căn bản không học theo bước đi của Tô Phanh, nếu có người tỉ mỉ quan sát sẽ phát hiện, trình tự thêm gia vị của hai người đều có chỗ bất đồng, chỉ là mọi người đều cảm thấy Vân Phi Vũ khẳng định không thắng được, cho nên mới không chú ý tới.

"Oa!" Rất nhanh, Thịt Thỏ Kho Tàu của Tô Phanh hoàn thành, vừa mở nắp ra, hương vị thịt thỏ lan ra khắp phòng.

- Tới, tất cả mọi người tới nếm thử.

Tô Phanh đem thịt thỏ lấy ra, cũng cố ý để lại hai phần, một phần cho Vân Phi Vũ và một phần cho Tâm Nhu.

Vân Phi Vũ đã sớm đói bụng, lúc này tiếp nhận khối thịt thỏ kia thì lập tức ăn, Tô Tâm Nhu hơi do dự, cầm lấy thịt thỏ trong bát nếm thử một miếng, dù sao cũng là tam thúc mình, mình nên thử một cái, chỉ là thấy Vân Phi Vũ không tim không phổi cho thịt thỏ vào trong miệng nhai lấy nhai để, trong lòng càng tò mò.

Đến khi tam thúc đi ra bên ngoài, nàng do dự nói:

- Vân Phi Vũ, sao ngươi lại ngốc như vậy?

Thực ra Tô Tâm Nhu vẫn hy vọng người thắng là Vân Phi Vũ, nhưng nhìn Vân Phi Vũ không một chút lo lắng, nàng đều chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Chẳng qua, Vân Phi Vũ chỉ lo lấp đầy bụng, hoàn toàn không để ý tới Tô Tâm Nhu đang nói cái gì, chỉ nghe thấy nàng đang gọi mình, thì quay đầu hô:

- Ây, ngươi ăn đi, ăn đi, thịt thỏ tam thúc ngươi làm thật sự là khá tốt.

Tô Phanh bất đắc dĩ lắc đầu, cảm tình tên này đến làm tên hề, lập tức cũng nhíu mày hỏi:

- Tiểu tử, thịt thỏ ngươi làm xong chưa, lâu như thế sẽ hỏng đấy.

- Không có việc gì, không có việc gì, đợi thêm năm phút nữa là được.

Không phải là Vân Phi Vũ quên mất, mà là hệ thống vừa nói còn năm phút nữa, cho nên hắn cũng không vội.

- Năm phút?

Mọi người chưa từng nghe qua từ này, lập tức liền nghi hoặc nhìn Vân Phi Vũ.

Vân Phi Vũ nhìn lại, chính mình phấn khích quá mà nói không suy nghĩ, nhanh chóng cười ha ha.

- Chờ một lát nữa, một lát nữa.

Cứ như vậy, năm phút đồng hồ đến, thịt thỏ trong bát cũng đã ăn xong, Vân Phi Vũ không chút hình tượng nào lau miệng, sau đó cứ dùng tay đầy dầu mở nắp bình, đem thịt thỏ trong bình gắp ra.

Sau đó, cầm lấy một nhúm thì là thái nhỏ rắc lên thịt thỏ một vòng.

- Xong rồi!

Lúc này Vân Phi Vũ cực kỳ muốn ăn, một miếng thịt thỏ vừa rồi căn bản ăn không đủ no, thế nhưng lúc này cần phải cho người ta đánh giá, cho nên hắn chỉ có thể cho bọn họ ăn trước.

Thế nhưng toàn bộ ánh mắt của mọi đều tập trung vào đôi tay đầy dầu kia của Vân Phi Vũ.

Người này vừa mới dùng tay lau miệng, sau đó lại dùng tay rắc thì là?

Ngay cả Tô Tâm Nhu cũng không kịp phản ứng, cảm thấy thật bẩn.

Vân Phi Vũ nhìn mọi người không có động tĩnh, sửng sốt một chút, sau đó cầm lấy một miếng bỏ vào bát rồi ném vào miệng của mình.

- Oa! Thật ngon, quá ngon đi!

Vân Phi Vũ cảm thấy ngon không thể tả nổi, sau đó lại cầm lấy một miếng, đưa tới miệng của Tô Tâm Nhu.

- Nào, nếm thử đi.

Mọi người nhất thời kinh hô.

- Tiểu tử, ngươi làm cái gì thế!

- Không cho phép bất kính với tiểu thư.

- Mau thả xuống!

...

Tô Tâm Nhu vốn đang định cự tuyệt, nhưng lúc này nghe thấy mọi người bắt đầu quát Vân Phi Vũ, nếu như mình không ăn có lẽ sẽ không có ai bằng lòng ăn, như vậy mình nên giúp hắn mới phải, lập tức quyết tâm, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng mở cái miệng nhỏ nhắn, đem miếng thịt thỏ này nuốt vào.

Nhất thời toàn bộ trù phòng lặng ngắt như tờ.

Ta vừa nhìn thấy cái gì đấy? Tiểu thư bị người ta đút đồ ăn cho? Vị tiểu thư như thần tiên bị một đăng đồ tử nhúng chàm?

Ta nhìn thấy tiểu thư liếm tay hắn rồi. (Trí tưởng tượng của các hạ thật phong phú)

...

Vẻ mặt mọi người mù mờ, trái ngược với vẻ mặt đầy mong đợi của Vân Phi Vũ nhìn Tô Tâm Nhu.

Tô Tâm Nhu chậm rãi mở mắt ra, chỉ cảm thấy mùi thịt trong miệng dẻo giòn, theo bản năng cắn một cái, thịt thỏ trơn mà không dính, không hề có mùi gây, hơn nữa có vị hàng tỏi thơm ngát, làm thịt thỏ dẻo dai mười phần, đột nhiên Tô Tâm Nhu mở to hai mắt nhìn.

- Oa! Ta còn muốn ăn miếng nữa!

Nghe được lời nói như vậy của Tô Tâm Nhu, mặt già của Vân Phi Vũ đỏ lên, vội vàng cắt thịt thỏ ra một phần, sau đó đặt vào bát rồi đưa cho Tô Tâm Nhu, hai người không thèm để ý tới người bên cạnh cứ như vậy ăn ngấu nghiến.

Mọi người nhất thời sửng sốt, tiểu thư luôn luôn dịu dàng điềm tĩnh, sao lại có thể không để ý hình tượng mà ăn như vậy, đúng là đầu tiên bọn họ chứng kiến.

Vẻ mặt Tô Phanh cũng vô cùng nghi hoặc, trước đây làm thịt thỏ cho Tô Tâm Nhu ăn cũng không thấy nàng hưng phấn như vậy, chẳng lẽ nàng cố ý lừa gạt mình? Cũng không thể nào, chính mình hiểu rõ Tâm Nhu nhất, nàng sẽ không vì một ngoại nhân mà đi lừa gạt mình! Tô Phanh đi lên trước gắp lấy một miếng thịt thỏ, bỏ vào trong miệng của mình, cắn mấy cái.

"Lạch cạch!" Mọi người chỉ thấy, sau khi Tô Phanh ăn một miếng thịt thỏ, cái bát đang cầm trong tay rớt xuống đất, sắc mặt của hắn lộ ra vẻ không thể tin nổi.

- Quá, quá ngon rồi...

Là một nam nhân coi trù nghệ là sự nghiệp quan trọng, trù nghệ chính là thứ mà hắn sẽ theo đuổi cả đời, bây giờ đi tới bước này, nói thật hắn không cầu gì khác, lần đầu gặp phải món ăn ngon như vậy, hắn quả thực sợ đến ngây người.

Mọi người kinh ngạc, lúc này cũng nhao nhao tiến lên, gắp một miếng thịt thỏ bắt đầu thưởng thức.

Lời Nhắn Chương 87
Cảm ơn các vị đạo hữu đã đón đọc!
Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.