Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi đi xuống

Phiên bản Dịch · 1606 chữ

Dịch: tinhtinh

Nguồn: TruyenYY

- Hệ thống, hệ thống, mau nhìn xem, nó bị sao vậy?

Thực ra không phải Vân Phi Vũ cố ý quấy rầy hệ thống, bản thân mình vốn là Thuần Thú Sư cấp hai, cũng có thể nhìn ra, thế nhưng hắn không xem đấy, tại sao ư?

Đã nhiều ngày Vân Phi Vũ vội vàng hấp ta hấp tấp, luyện vô số đan dược, đoán tạo rất nhiều vũ khí, trông cậy hệ thống sẽ cho mình thăng cấp, nhưng ngay cả khi đổi được kỹ năng thuần thú của Lý lão, hệ thống vẫn thông báo không đủ điều kiện thăng cấp, cho dù dùng mánh lới vẫn không có tác dụng.

Điều này khiến cho Vân Phi Vũ trả giá tâm huyết mấy ngày thành số không, sao có thể chịu được?

Sau khi nói xong, Vân Phi Vũ chờ hệ thống cho một câu trả lời thuyết phục.

Nguyên tưởng rằng hệ thống sẽ không xử lý, nhưng không nghĩ tới chỉ một lát sau, hệ thống trả lời:

- Cần hệ thống chấn đoán bệnh, tiêu hao năm mươi điểm linh khí, có cần hay không?

Vân Phi Vũ sửng sốt, đây gọi là núi cao còn có núi cao hơn, hệ thống thật đúng là không chịu thua thiệt, lại muốn thu năm mươi điểm linh khí, thế nhưng tốt xấu gì hệ thống cũng ra mặt giúp đỡ mình, Vân Phi Vũ nghĩ một lát, quyết định đổi.

- Hối đoán thành công, đang chẩn đoán bệnh.

Sau đó trong ánh mắt Vân Phi Vũ lóe lên hồng quang yếu ớt, đem Phi nhi trên mặt đất quét qua một lần.

- Ưng Thú cấp ba, không có bệnh, gần thăng cấp.

Cái gì? Vân Phi Vũ ngây người, thì ra Phi nhi không hề có bệnh, chỉ là muốn thăng cấp thôi.

- Nhưng mà, tại sau dáng vẻ của nói lại lù rù như bệnh thế.

Không phải Vân Phi Vũ chưa từng thấy qua sủng vật thăng cấp, nhưng đa số đều tinh thần sung mãn, mặc dù linh khí có hơi hỗn loạn, nhưng không hề giống bây giờ, uể oải không hoạt động.

- Linh khí trong cơ thể Ưng Thú không đủ, không còn cách nào chống đỡ việc thăng cấp.

Hệ thống lại một lần nữa giải thích, Vân Phi Vũ mới chợt hiểu ra.

Ngay lúc đang chuẩn bị nói cho Tô Tâm Nhu, thì bên phía ngoài viện một thị nữ thanh y đi tới.

- Tiểu thư, dùng cơm.

Ăn cơm? Vân Phi Vũ ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ đã đến giữa trưa rồi, lúc này vừa vặn nghe thấy ăn, trong bụng hắn cũng phối hợp kêu rột rột một hồi.

Vân Phi Vũ hơi xấu hổ, sáng sớm chưa ăn cơm, hiện tại phản xạ có điều kiện, thực sự quá xấu hổ.

Tô Tâm Nhu cũng sững sờ, sau đó nói:

- Vân công tử, không bằng chúng ta đi ăn cơm trước, ăn xong rồi quay trở lại.

Bệnh tình đã chẩn đoán xong, lúc này Vân Phi Vũ đã vô cùng đói bụng, cũng không nói gì, gật đầu đồng ý.

Vân Phi Vũ rất nhanh thì đi theo Tô Tâm Như tới phòng ăn, vừa tới gần nhìn, thức ăn đã được đặt đầy bàn.

- Vân công tử ngồi đi, thường ngày ta cũng không ăn được hết nhiều món như vậy, hôm nay vừa vặn rồi, mong rằng công tử không nên khách khí.

- A, không khách khí, không khách khí.

Lúc này nước miếng của Vân Phi Vũ cũng suýt chảy ra, còn nơi nào mà khách khí, phải ngồi xuống ăn thật no nên mới được, không nghĩ tới trù sư (đầu bếp) của Thiên Tâm Các lại có tay nghề tốt như vậy, toàn bộ thành Vân Châu cũng không có mùi vị thức ăn dụ người như thế này.

Chẳng qua, tại thời điểm Vân Phi Vũ đang chuẩn bị ngồi xuống ngấu nghiến chỗ thức ăn này, thì chợt một bóng người đi vào nội đường.

- Đây là nam nhân từ đâu ra, sao lại chạy tới Thiên Tâm Các ta ăn cơm?

Nam nhân? Đang nói mình à? Vân Phi Vũ kỳ quái quay đầu, thì nhìn thấy một nam tử ăn mặc bộ quần áo trù sư bạch sắc, trong tay còn cầm một muôi cơm, cau mày nói.

Tô Tâm Nhu vừa nghe thấy, mau chóng đứng dậy khuyên.

- Tam thúc, đây là người ta mời đến xem bệnh cho Phi nhi, ngài đừng như vậy.

Vân Phi Vũ sửng sốt, tam thúc của Tô Tâm Nhu? Lại là một đầu bếp?

- Thì ra là Thuần Thú Sư, ngươi đi xuống bên dưới ăn, không nên ngồi cùng một bàn với chúng ta.

Tam thúc này không hề khách khí, đã biết là khách do Tô Tâm Nhu mời nhưng vẫn lạnh lùng kiêu ngạo như vậy.

Thế nhưng, sau đó Vân Phi Vũ lại nghe thấy nam tử này trách mắng Tô Tâm Nhu.

- Tâm Nhu, tam thúc đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi, không nên dễ dãi với những người cấp thấp này, đồ ăn tam thúc làm sao có thể cho bọn họ ăn? Cháu một mực thiện tâm như thế, về sau sẽ chịu thua thiệt.

Sau đó, người nọ thấy Vân Phi Vũ vẫn ngồi yên, sắc mặt không khỏi càng thêm khó coi.

- Hửm, ta nói ngươi đi xuống, ngươi không nghe thấy gì hả?

Vân Phi Vũ bỗng nhiên nở nụ cười gằn, mặc dù có hơi xấu hổ, thế nhưng người này mắt chó coi thường người khác, thật là khiến người ta rất khó chịu.

- Người mời ta đến là Tâm Nhu tiểu thư, mặc dù ngươi là tam thúc của nàng, nhưng cũng không có tư cách để cho ta đi xuống.

Tình cảnh của Vân Phi Vũ lúc này tuy có hơi xấu hổ, nhưng đối phương đã không cho mình thể diện gì, Vân Phi Vũ cũng không cần phải để mặt mũi cho hắn, chỉ có điều nghĩ lại, người này làm đồ ăn không tệ, e rằng...

Sắc mặt Vân Phi Vũ lập tức thay đổi một cái, nhìn thần sắc giận dữ của đối phương, cố ý giả bộ ngạo mạn nói:

- Chẳng qua tay nghề có phần khá mà thôi, ngươi nghĩ rằng ta coi trọng sao, ngươi mời ta ăn, ta chưa chắc đã ăn.

Tam thúc Tô Tâm Nhu vừa nghe, khẩu khí của tiểu tử này cuồng vọng như vậy, lập tức mở to hai mắt nhìn.

- Tiểu tử ngươi vừa nói cái gì! Ta là trù sư cấp hai ở thành Vân Châu, toàn bộ thành Vân Châu chỉ có vài người, mà người nói người chướng mắt đồ ăn ta làm?

Sau đó tam thúc này đột nhiên cười lên ha hả.

- Ha ha, ta xem ra tiểu tử ngươi muốn ăn đồ ăn của ta nhưng không được, cho nên mới cố ý nói như vậy.

Tức khắc, tam thúc này giống như đoán trúng tâm tư của Vân Phi Vũ, cũng không buồn bực, rốt cuộc lại bắt đầu hiện ra vẻ mặt khinh thường.

- Ha ha, chỉ là trù sư cấp hai mà thôi, có gì không bình thường chứ.

Vân Phi Vũ gặp chiêu phá chiêu, lập tức liền khinh thường giễu cợt một câu.

- Được rồi, tam thúc, đừng như vậy.

Lúc này Tô Tâm Nhu gấp gáp, chính mình chạy đi mời Vân Phi Vũ, không nghĩ tới lại làm cho hắn rơi vào tình cảnh xấu hổ như thế, ngay lập tức trách cứ tam thúc.

Chẳng qua, lúc này, tam thúc lại nổi lên tính bướng bỉnh, đi về phía trước mấy bước, lớn tiếng nói:

- Hừ, khẩu khí tiểu tử ngươi ngông cuồng như thế, toàn bộ thành Vân Châu cũng không có mấy người dám cùng ta so kỹ thuật nấu nướng, tiểu tử ngươi là người đầu tiên, chẳng lẽ ngươi muốn tỷ thí với ta hay sao.

Trong lòng Vân Phi Vũ vui vẻ, cái này vừa hay đúng suy nghĩ của mình.

Song, nghĩ thì nghĩ, trù nghệ của mình không ra sao, mà tam thúc này là một trù sư cấp hai, hiện tại nếu mà tỷ thí, thì mình nhất định sẽ thua, phải nghĩ cách khiến cho ông ta vay tiền của mình.

Mà lúc này, Tô Tâm Nhu cũng mau chạy tới giảng hòa.

- Tam thúc! Vân công tử bên tiền trang, trù nghệ sao bằng ngài được, ngài đang làm khó người ta sao!

Tam thúc bị nói như vậy, trên mặt bị kiềm hãm, nhưng vẫn không có ý định bỏ qua cho Vân Phi Vũ.

- Hừ, tiểu tử này không coi ai ra gì, làm cho hắn ăn hắn còn dám lắm mồm!

Tô Tâm Nhu nhất thời cảm thấy xấu hổ không gì sánh được, quay đầu nhìn một chút, lại thấy dáng vẻ hắn bình tĩnh. Trong lòng nhất thời hiếu kỳ, đã biết tam thúc là trù sư nhị cấp, bảo hắn tỷ thí mà hắn không hề khẩn trương chút nào! Chẳng lẽ...

Nhớ tới trên người Vân Phi Vũ luôn toát ra vẻ thần bí, bỗng nhiên Tô Tâm Nhu có một loại cảm giác, lẽ nào hắn thực sự biết nấu cơm?

- Tiểu tử, ngươi đi về kêu trù sư nhà ngươi tới đây, hôm nay ta ngược lại muốn nhìn một chút, xem nấu ăn của trù sư nhà ngươi so với ta ai tốt hơn.

Lời Nhắn Chương 85
Cảm ơn các vị đạo hữu đã đón đọc!
Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.