Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độ thông thạo là cái quỷ gì?

Phiên bản Dịch · 1648 chữ

Dịch và Biên: tinhtinh

Sau khi trở lại Vân phủ, Vân Phi Vũ đã nhìn thấy một người trung niên mặc cẩm bào với dáng người hơi mập đứng trước cửa đang cười nói, đây không ai khác chính là tiện nghi cha, người cha kiếp này của mình.

- Ngươi xem một chút đi, quả táo này của ngươi, nhìn còn chưa chín hẳn, lại không tươi, cũng may hôm nay tâm trạng ta tốt nên mở lòng lương thiện, như vậy đi, ta mua với giá mười lăm đồng tiền, ngươi bán lại cho ta nhé.

Lúc này Vân lão gia tiếng tăm lừng lẫy đang đứng cò kè mặc cả với một tiểu thương, chỉ thấy trên người ông đeo vàng đeo bạc, mặt mũi hồng hào, thoạt nhìn giống như một ông chủ chỉ biết ăn và chơi. Nhưng nếu quan sát thật kĩ sẽ phát hiện ra, dưới hàng lông mi là một đôi mắt nhỏ ti hí đang lóe ra sự tinh khôn.

- Ai! Vân lão gia, ông thế này thì khác nào lừa bịp ta, những quả táo này của ta đều vừa mới được hái từ trên cây xuống, cái giống táo này đã được trồng từ đời gia gia của ta, ở quanh đây cũng là loại tốt nhất, ông lại nói táo của ta không tốt, hơn nữa còn chèn ép giá thấp hơn cả ngoài thị trường, tưng đây ít nhất cũng phải mười đồng tiền một gánh, ta đây có hai gánh tính ra cũng phải hai mươi đồng tiền, ông đừng có chiếm hời từ ta vậy chứ!

Người bán hàng vừa nghe thấy Vân lão gia trả giá mười lăm đồng cho tất cả, lập tức nóng nảy, trên đầu nổi lên một ít gân xanh, cùng Vân lão gia cạnh tranh từng đồng một.

Trong lòng Vân Phi Vũ cảm thấy hơi buồn cười, lại thấy tiện nghi cha của mình bốc lên một nắm táo rồi cho vào trong miệng, sau đó nói:

- Ai, ngươi xem đi, giá này đã quá tốt rồi, bây giờ trời cũng gần tối, ngươi còn có thể gánh hai gánh táo ra bên ngoài bán được nữa sao? Nếu buổi tối nay bán không hết, như vậy ngày mai táo sẽ hỏng không bán được nữa, những điều ta nói đều là muốn tốt cho ngươi, như vậy đi, nhìn dáng vẻ của ngươi cũng sống không mấy dễ dàng, ta tăng thêm cho ngươi ba đồng tiền, ngươi bán lại hết cho ta.

Không uổng công Vân lão gia tinh lực dồi dào đứng cò kè mặc cả, nhưng vừa ngẩng lên nhìn thấy Vân Phi Vũ ở phía trước, nhất thời tức giận nói:

- Hỗn tiểu tử! Ở bên ngoài chơi bời lâu như vậy giờ mới về! Cả ngày không làm được việc gì đàng hoàng!

- Cha, cha đừng đổ oan cho con! Hôm nay con ra ngoài là có việc cần làm!

Vân Phi Vũ cười hì hì đi đến trước mặt Vân lão gia, giống như cha, hắn cũng cầm lấy một quả táo, nhìn thấy tiểu thương kia trợn mắt, tức giận nhưng không dám phát tác.

Đây là nơi kiếm ăn, người ta dù sao cũng là nhi tử của chủ nhà, cho nên tiểu thương không dám phát tác.

- Hừ! Con thì có việc gì phải làm? Nhìn bản lĩnh của con, không đem tiền trang của ta bán sạch thì ta không tin.

Kỳ thực Vân lão gia vẫn tiếc rèn sắt không thành thép, con trai của mình không có thiên phú, không thể tu luyện được, cho nên ông vẫn hy vọng con trai có thể cùng mình học tập cách làm ăn buôn bán, nào biết con chỉ nghĩ đến chơi bời đây.

Vân Phi Vũ một bên vừa ăn táo, một bên cười hì hì với tiện nghi cha, sau đó lấy ra hai mươi đồng tiền, rồi hướng về phía người bán táo nói:

- Táo này ta mua hết, tiền của ngươi đây!

- Tiểu tử thối, con thừa tiền a?

Vân lão gia nhìn thấy Vân Phi Vũ không chỉ không thèm để ý lời nói của ông, lại còn lấy tiền mà ông khổ sở mặc cả, khiến trong lòng ông càng tức.

Nhưng tại thời điểm ông muốn phát hỏa, Vân Phi Vũ lại từ trong người móc ra một đống hóa đơn, rồi nhét vào trong tay ông!

Vân lão gia sửng sốt, thuận tay cầm lấy sấp hóa đơn, tò mò hỏi:

- Đây là cái gì?

Tiếp theo, ánh mắt ông rơi vào tờ chứng từ đầu tiên, vừa nhìn Vân lão gia lập tức ngây người, rồi sau đó nghiêm túc nhìn thật kĩ.

Không thể nghi ngờ, đây chính là những tờ giấy mà ngày hôm nay Vân Phi Vũ cho những dong binh kia vay tiền, rồi họ kí tên lên giấy.

Những tờ chứng từ này, đều ghi rõ những hiệu quả và lợi ích, huống hồ đều là những dong binh từng dùng đao kiếm chém giết, khiến cho trong lòng Vân lão gia nhất thời dâng lên một loại cảm giác vô cùng hạnh phúc.

Những dong binh tại thành Vân Châu này, đa số đều coi trọng chữ tín, nếu không... Về sau làm gì có ai còn dám tìm bọn họ đi làm nhiệm vụ nữa, Vân lão gia nhìn thêm chút nữa, tiếp đó ông không ngừng nuốt nước bọt.

Đến khi xem xong, tay ông nắm chặt những tờ chứng từ kia, không thể tin nổi nhìn về phía Vân Phi Vũ và hỏi:

- Phi Vũ, con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Bình thường Vân lão gia kiểm soát Vân Phi Vũ vẫn rất nghiêm khắc, ngoại trừ cho chút tiền tiêu vặt, ít khi cho Vân Phi Vũ tiếp xúc với tiền tài, nhưng hiện tại nhìn thấy Vân Phi Vũ có 500 kim tệ trong người đã khiến ông rất khiếp sợ.

- Cha, cha đừng quan tâm đến mấy thứ đó, hiện tại con trai của cha có bản lĩnh rất lớn, về sau cha chỉ cần nghỉ ngơi hưởng phúc, còn những thứ này cha cầm trước nha!

Vân Phi Vũ cố ý ra vẻ thần bí, vừa ăn táo vừa hướng về trong nhà đi tới.

Nhưng Vân lão gia làm sao có thể tha cho Vân Phi Vũ đi được, cho nên nhanh chóng đuổi theo hắn, không ngừng hỏi.

Đến khi vào phòng, Vân Phi Vũ mới kể qua qua những chuyện xảy ra ngày hôm nay, đương nhiên hắn đã bỏ qua sự có mặt của hệ thống.

Vân lão gia nghe xong, ánh mắt ông lóe lên sự vui sướng và yên tâm.

Cả đời này của Vân lão gia, chỉ có một đứa con trai bảo bối duy nhất, mặc dù không thể tu luyện, thế nhưng từ đáy lòng của ông đối với người con trai duy nhất này, chỉ hy vọng con sống thật tốt, nhưng hiện tại thấy con thay đổi, vậy hỏi sao ông không cảm động cho được?

Đặc biệt là khi nghe thấy Vân Phi Vũ nói rằng sẽ đem toàn bộ tiền tiết kiệm dùng để mở rộng cơ nghiệp gia tộc, khiến trong lòng ông vui mừng không gì có thể so sánh.

Vốn Vân Phi Vũ còn đang nghĩ cách làm thế nào để lấy kim tệ, nhưng không nghĩ tới cha lại sáng suốt như vậy, cho nên hiện tại có tiện nghi cha tài trợ thì về sau hắn sẽ không lo bị thiếu tiền.

Ngày thứ hai, Vân Phi Vũ dạy từ sớm, nhanh vào kiểm tra hệ thống một lúc, nhìn thấy sau khi trải qua cả đêm nghỉ ngơi, linh khí đã khôi phục lại như cũ.

- Họ tên: Vân Phi Vũ.

- Cấp bậc: 15 (Luyện Khí cấp năm hoàn mỹ).

- Linh khí: 140/140.

- Kinh nghiệm thăng cấp: 120/400.

- Đánh giá tổng hợp: Yếu gà.

Tuy là yếu gà, nhưng đây chỉ dùng một ngày! Bằng không nếu cả đại lục biết có người trong một ngày từ người bình thường trở thành cao thủ Luyện Khí cấp năm, không biết sẽ có phản ứng như thế nào?

Bất quá, hắn nhớ tới ngày mai có Đại hội Đoán Tạo, cho nên Vân Phi Vũ tò mò mở bảng hệ thống rồi xem kỹ thuật đoán tạo.

- Kỹ năng sinh hoạt: Đoán Tạo.

- Đẳng cấp trước mắt: Cấp Linh (số không).

- Độ thông thạo: 0/200.

Tuy đánh giá của hệ thống vẫn đả thương người như cũ, thế nhưng hiện tại Vân Phi Vũ không hơi đâu mà chú ý đến chi tiết này, hắn chỉ thắc mắc độ thành thục là cái quỷ gì? Chẳng lẽ nói hiện tại mình có thể đoán tạo vũ khí rồi.

Không nghĩ tới ý nghĩ này vừa xuất hiện, thanh âm hệ thống đã vang lên ở trong đầu.

- Kỹ thuật đoán tạo đã có thể sử dụng! Xin hỏi kí chủ có muốn dùng ngay hay không?

Tinh thần của Vân Phi Vũ lập tức tỉnh táo, hắn nhịn không được hỏi:

- Hiện tại ta có thể đoán tạo được sao? Có cần yêu cầu gì nữa không?

Ngày hôm qua hắn không có nhìn kỹ, không nghĩ tới hôm nay hệ thống đã nhắc nhở mình, điều này khiến cho hắn không kìm nổi sự kích động.

- Có, hiện tại đẳng cấp đoán tạo của ngài là số không, cho nên tài liệu sử dụng để đoán tạo chỉ có thể là những quặng sắt phổ thông.

Vừa nghe được câu trả lời từ hệ thống, Vân Phi Vũ càng thêm phấn chấn, hắn không thể chần chờ thêm nữa lập tức đến bộ phận đoán tạo của tiền trang Vân gia.

Nguồn: TruyenYY

Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 21
Lượt đọc 490

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.