Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ma thú công thành

Phiên bản Dịch · 1569 chữ

Dịch: Tĩnh

Nguồn: TruyenYY

"Ngạch..."

Một tiếng gọi mẹ này khiến cho tay Vân Phi Vũ đang nâng lên thì từ từ buông xuống, đồng thời trên khuôn mặt hắn xuất hiện mấy cái vạch đen, sao lại thành mẹ thế, mắt tiểu Tử Tiêu thú này không bị làm sao chứ!

Vân Phi Vũ ôm lấy tiểu Tử Tiêu thú, vậy mà phát hiện nó không hề phản kháng, không những thế còn dùng đầu đầy lông xù cọ vào lồng ngực của mình, hoàn toàn khác xa so với tên vừa rồi dùng hỏa phun vào mình.

- Không phải nó bị tính cách phân liệt chứ!!

Vân Phi Vũ nói thầm một câu, nhìn xung quanh mà không nghĩ ra được nguyên nhân vì sao, suy nghĩ lại một chút, chắc có lẽ ma thú sẽ không có loại tính cách phân liệt đâu.

"Leng keng!"

"Ngao ô!"

Bỗng nhiên, muôn vàn tiếng hống, mặt đất rung chuyển, khắp nơi Ma Thú Sâm Lâm đều rơi vào trạng thái náo động.

- Không tốt, là hướng thành Vân Châu!

Sắc mặt Vân Phi Vũ thay đổi, trên mặt bắt đầu xuất hiện lo lắng, hắn thật không ngờ, rõ ràng tiểu Tử Tiêu thú còn sống mà ma thú vẫn xuất hiện bạo động.

Tình huống như vậy, rõ ràng là phát triển theo chiều hướng xấu nhất kia.

- Làm sao bây giờ?

Vân Phi Vũ lẩm bẩm, nhìn thi thể của Tử Tiêu thú rồi lại nhìn vào tiểu Tử Tiêu thú ở trong ngực mình, cắn răng một cái đem thi thể Tử Tiêu thú bảo tồn vào trong nhẫn trữ vật, trong nháy mắt xuất ra Du Long Bộ, chạy về phương hướng thành Vân Châu.

Tuy rằng tiểu Tử Tiêu thú vừa mới sinh ra nhưng cũng cao nửa thước, lông toàn thân mà tím, xù lên vô cùng dễ thương, trên đầu lộ ra chiếc sừng nhọn màu tím ngắn ngủi, thỉnh thoảng còn biết phun ra một ít hỏa diễm màu tím, ở trên người nó, tất cả chỗ phơi bày ra bên ngoài đều là tử sắc, giống như món đồ chơi màu tím đầy sức sống.

Tuy rằng nó dễ thương, hiện tại cũng rất ngoan ngoãn, thế nhưng nó rất không thích y phục trên người Vân Phi Vũ, chỉ mới đi về phía trước chưa được trăm mét đã xé nát hai kiện thanh sam của Vân Phi Vũ, nếu cứ dựa theo tốc độ này chỉ sợ sau khi đến thành Vân Châu thì Vân Phi Vũ sẽ biến thành trần chuồng.

- Ngươi đàng hoàng một chút cho ta, không cẩn thận ta đánh mông ngươi!

Rơi vào đường cùng, Vân Phi Vũ trực tiếp hung hăng đánh một cái vào mông nó. Nhưng dưới một cái đánh nhẹ nhàng này, chỉ thấy sừng nhọn trên đầu của Tử Tiêu thú toát ra một tia sáng màu tím, bắn về phía cây đại thụ ở trước mặt Vân Phi Vũ.

Mà một đạo tử quang này khiến cho Vân Phi Vũ cảm nhận được tim mình đập nhanh, phóng tầm mắt nhìn về phía đó, chỉ thấy Thiết Tâm Thụ đường kính một mét bị đạo tử quang này trùng kích vào, trực tiếp bị xuyên thấu.

- Dkm!

Vân Phi Vũ chửi tục một tiếng rồi tiện tay ném tiểu Tử Tiêu thú ra ngoài. Tiểu Tử Tiêu thú có thực lực Linh Động cấp một quả nhiên không phải để trưng cho đẹp, chỉ một tia tử quang mà đã xuyên thấu Thiết Tâm Thụ. Ở trong nhận biết của Vân Phi Vũ, Thiết Tâm Thụ cứng cỏi, cho dù thực lực Luyện Khí cấp tám như hắn cũng chỉ tối đa lưu lại một đạo vết kiếm mà thôi.

Vân Phi Vũ tấm tắc hai tiếng, hơi nghĩ mà sợ, nếu như đạo tử quang này mà bắn vào mặt mình thì thật là thê thảm, xem ra sau này mông của tiểu Tử Tiêu thú muốn sờ cũng không được.

Một lần nữa Vân Phi Vũ mặc thanh sam vào, chỉ thấy tiểu Tử Tiêu thú thuận thế lăn trên mặt đất một vòng, sau đó còn ủy khuất hướng về phía Vân Phi Vũ gọi hai tiếng, lại tăng tốc độ nhảy tới trên người Vân Phi Vũ, hai chân trước dùng sức ghé vào ngực Vân Phi Vũ, còn hơi mất hứng gãi vài cái, lại thêm một lần đem y phục của Vân Phi Vũ thành mảnh nhỏ, rồi dùng khuôn mặt dán vào da Vân Phi Vũ, vô cùng thân thiết.

Trong lòng Vân Phi Vũ bất đắc dĩ, có phần không biết nên làm sao bây giờ, nếu mình cứ như thế này mà vào thành, chỉ sợ sẽ bị hiểu nhầm thành dã nhân, trực tiếp bị binh lính thủ thành đánh chết.

Không dừng lại ở đó, đối với tiểu Tử Tiêu thú cẩn thận kiểm tra một phen này, đến cùng là nguyên nhân gì khiến cho tiểu Tử Tiêu thú xé nát y phục của mình.

Giống như chưa từng phát ra tử quang, bây giờ tiểu Tử Tiêu thú lại hiền lành ngoan ngoãn ghé vào trước ngực Vân Phi Vũ, tiếng ngáy nhỏ nhẹ, rõ ràng là đang ngủ.

Vân Phi Vũ vuốt từ trên xuống dưới tiểu Tử Tiêu thú, kiểm tra một lần, ngoại trừ chỗ nhọn phát ra tử sắc có hơi nóng, còn lại những chỗ khác hoàn toàn không nhìn ra điều gì khác thường.

- Tình huống gì đây, không phải tiểu Tử Tiêu thú có sở thích khác thường chứ!

Vân Phi Vũ cảm thấy hơi nhức đầu, cứ để cho nó ở trong ngực mình như vậy, thì có phần kỳ lạ.

"Chờ đã!" Trong đầu Vân Phi Vũ đột nhiên lóe lên một tia sáng.

"Không phải là vì Tử Vân Hộ Văn chứ!?"

Vân Phi Vũ càng nghĩ càng cảm thấy đúng là nguyên nhân này, chỉ khi y phục mình bị tiểu Tử Tiêu thú tiêu hủy thì tiểu tử này mới hướng về mình kêu một tiếng mẹ. Xem ra đúng là Tử Vân Hộ Văn, còn lưu lại lượng lớn khí tức của Tử Tiêu thú khiến cho tiểu Tử Tiêu thú ngộ nhận mình là mẹ nó, vừa nghĩ như vậy thì Vân Phi Vũ trở nên thông suốt.

"Sự tồn tại của Tử Vân Hô Văn, chắc hẳn là ký thác mà Tử Tiêu thú lưu lại, là hy vọng ta nuôi lớn hài tử của nàng sao?" Vân Phi Vũ nghĩ thầm, cũng hiểu vì sao Tử Vân Hộ Văn này lại có một vũ kỹ truyền thừa.

Khả năng chính là di chúc của Tử Tiêu thú!

"Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ chiếu cố thật tốt cho hài tử của ngươi!"

Trong lòng Vân Phi Vũ đau xót, sau đó nói lời cam đoan, tình thương của mẹ là vô bờ bến, chẳng phân biệt là người hay là thú. Nghĩ đến mình chưa từng nhìn thấy mẹ, bất kể là thế giới này hay là địa cầu, hắn đều mồ côi mẹ, cho nên hắn rất quý trọng tình mẫu tử.

"Oanh!"

Đột nhiên, một tiếng nổ đùng đoàng, giống như lực lượng khổng lồ đang oanh kích, thanh âm chấn động, nguyên bản Ma Thú Sâm Lâm đã ồn ào náo động nay lại càng huyên náo, giống như người khổng lồ đang ngủ yên thì bị đánh thức mà tức giận.

- Chạy mau! Ma thú bạo động!

- Chạy, nhiều ma thú quá, mau trở lại thành Vân Châu!

Bốn phương tám hướng, không ngừng truyền tới tiếng hét sợ hãi, bóng người hỗn loạn, tiếng ma thú gào ngập trời.

- Đinh! Người nợ Lý Tam tử vong...

- Đinh! Người nợ Vương Tùng tử vong...

...

Lại liên tiếp tiếng thông báo người tử vong từ hệ thống, nhịp tim Vân Phi Vũ đập càng lúc càng nhanh, như muốn phá nát trái tim hắn.

Ma thú bạo động, vẫn tìm tới nhân loại, tìm tới thành Vân Châu.

Hiện tại hắn chỉ hy vong tình huống thương vong sẽ nhỏ nhất có thể, đem tiểu Tử Tiêu thú phóng tới trước người đám ma thú, mặc dù không biết có thể ngăn cản hay không, nhưng bây giờ chỉ có một biện pháp như vậy. Ma thú cường đại, thực lực con người không đủ để chống chọi.

"Ríu rít..."

Không biết tiểu Tử Tiêu thú nằm mơ thấy cái gì, cái lưỡi tử sắc khẽ liếm môi, khóe mắt khẽ nhúc nhích, ngủ rất là điềm tĩnh.

Vân Phi Vũ lại một lần nữa mặc vào một chiếc trường sam lớn hơn, trực tiếp đem tiểu Tử Tiêu thú đặt vào bên trong, không dám lưỡng lự thêm một chút nào nữa, thân hình nhanh chóng nhảy lên, hết sử dụng vũ kỹ này rồi lại sử dụng vũ kỹ kia, hoàn toàn không quan tâm đến linh lực đang tiêu hao, mau chóng phi về hướng thành Vân Châu.

Dọc theo đường đi, Vân Phi Vũ thấy không dưới trăm thi thể lính đánh thuê, cũng tiện tay cứu vài dong binh, thế nhưng chỉ một lát sau lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ họ, bây giờ bọn hắn, tại Ma Thú Sâm Lâm này nửa bước khó đi.

Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.