Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển 1: Sóng Gió Học Đường- Chương 1: Vô Thượng Hệ Thống

Tiểu thuyết gốc · 2658 chữ

Tháng chín Sài Gòn, thời tiết đỏng đảnh như những cô gái tuổi đôi mươi, mưa về rồi chợt nắng, khắp sân trường đầy ắp những chiếc lá vàng rơi, nơi đô thành, khí trời se se lạnh làm con người ta càng nhích lại gần nhau, làn gió thanh mát đôi lúc vu vơ thổi qua, càng tô điểm cho thành phố thêm căng tràn nhựa sống.

“Việt mập, mau chuyền!”

Nghe tiếng hô của người bạn cùng trường, Hoàng Việt sút bịch một cái, trái banh bay thẳng tới ngực một cậu thiếu niên to cao, tên này cười khà khà, đón lấy, tiếp đó dẫn banh hướng về cầu môn bên đội bạn.

“Trung, Kèm nó lại!” Tên đội trưởng đội bạn hú lên, rất nhanh liền có một thiếu niên khác đến áp sát, cả hai cùng tỳ đè, tên Trung này thể hình không kém gì mấy so với người kia, đã vậy kỹ thuật còn nhỉnh hơn một chút, liền tranh cướp được bóng.

“Việt, mau cản!” Một tiếng hô từ xa vang lên, Hoàng Việt nghe xong, ục à ục ịch chạy tới, những thớ mỡ của hắn nhấp nhô dưới lớp áo sơ mi, cố gắng canh chuẩn đường chạy của đối phương, thấy được tên Trung đến gần, Hoàng Việt hớt ha hớt hải, chạy tới ôm chầm hắn lại.

“Cái đệt, thằng này không biết đá banh à!” Tên Trung bị ôm lại thì bối rối, chửi bậy một câu.

“Hắc hắc, chú em bị thẻ đỏ!” Tên đội trưởng phe bạn cũng chạy lại, vỗ vỗ vai Việt mập mấy cái, đám còn lại cũng cười rộ lên.

“Việt ơi là Việt, để mày vào thay người đúng là không sáng suốt mà!” Hoàng Tuấn, bạn thân của Hoàng Việt đảm nhiệm vai trò tiền đạo lúc này cũng quay về phần sân bên mình, đấm nhẹ vào bụng Hoàng Việt mấy cái, tuy nói vậy nhưng trên mặt hắn cũng lộ ra vẻ khá tức cười.

“Ờ ờ, sorry sorry, tao đã nói đây là lần đầu tiên tao đá banh rồi, tại mày không nghe đó!” Hoàng Việt gãi gãi đầu, lúc này đám học sinh cũng không còn hứng chơi, cùng tản ra về, Hoàng Tuấn thì nhìn Hoàng Việt, sau đó cười nói: “Khát không, mày làm tao thua, hôm nay phải bao tao chai Sting đó nha, haha!”

“Á ừ, không khát mấy, bao thì bao, nhưng mà sáng mai mày phải đi học sớm, chỉ tao bài này, nghĩ mãi không ra!”

“Rồi, ok men, quyết định thế đi!” Nói xong, hai người cùng nhau ra căng tin, bây giờ đã là hơn năm giờ rưỡi chiều, như thường lệ, đám học sinh hai lớp 12A3 và 12A4 thường xuyên hẹn kèo đá banh với nhau, lúc vừa rồi một đứa bạn có chuyện gấp phải về, Hoàng Tuấn không thể làm gì khác hơn là bắt tên khán giả thân quen này vào thay thế, kết quả cũng không ngoài dự đoán của hắn là mấy, thôi thì chịu thua nhưng được bao chai nước cũng coi như không uông phí công sức hắn bỏ ra.

Ra căng tin, Hoàng Việt gọi một chai nước lọc cho mình cùng một chai Sting cho đứa bạn, người sau cười khoái trá ra vẻ rất đắc ý, sau đó nói: “Tao đùa thôi, cứ để đó tao trả, mà nè, bài mày muốn giải là bài nào?”

“Ừ thì cái bài con lắc lò xo trong đề cương thầy phát đó, ngày mai tao đưa cho!”

“Hắc hắc, thế lần sau còn muốn đá nữa không?” Hoàng Tuấn cười trêu, đầy ý vị đá đểu.

“Thôi thôi, đếch nha con!” Hoàng Việt cũng khà khà cười, hai người cùng trò chuyện một chút, sau khi tính tiền thì cùng ra bãi gửi xe.

“Mai gặp, nhớ tới sớm!” Hoàng Việt lại nhắc đứa bạn.

“Rồi rồi, biết rồi!”

Ngồi lên chiếc xe đạp cũ kỹ, Hoàng Việt nhìn phố phường nhộn nhịp buổi xế chiều, trong lòng háo hức không thôi.

Thật ra, Hoàng Việt hắn vốn dĩ cũng không phải là người của thế giới này, trước đây hắn sinh ra trên Địa Cầu, sau một lần bị sét đánh trên đường đi học về, khi hắn tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong giường bệnh viện, lúc vừa mới tỉnh lại, mở mắt ra thì hắn thấy được một bác gái trực chờ bên cạnh, nhìn hắn rất ôn nhu, hắn còn nhớ rất rõ, câu đầu tiên bác gái ấy nói chính là: “Con tỉnh rồi à, làm mẹ lo lắng chết mất!”

Ban đầu Hoàng Việt còn cho rằng mình đang nằm mơ, nhưng sau khi tự nhéo nhéo má mấy cái, hắn cảm giác được đau đớn là thật sự, khi đó, nghĩ lại cảm giác tê dại khi bị luồng sấm sét lúc trước đánh vào người, đau đến không còn muốn sống, mà khi đó hắn lại hoàn hảo không vấn đề gì, làm hắn không thể không nghĩ tới tình huống xấu nhất, mình đã xuyên việt.

Câu đầu tiên hắn nói ra với người “mẹ” của hắn là: “Đây... đây là đâu!” khi đó, Hoàng Việt vô cùng bẽn lẽn, làm người “mẹ” kia của hắn lo âu muốn chết, vội vàng bảo: “Tất nhiên là bệnh viện, con hôm nay học hành quá mệt, nên bị ngất xỉu, mẹ đã nói rồi, thành tích không quan trọng, chỉ cần con khỏe mạnh là mẹ vui rồi!”

Sau câu nói của “mẹ” hắn, hắn bỗng nhiên cảm thấy đầu óc đau như búa bổ, một luồng ký ức bàng bạc không hiểu từ đâu truyền vào trong đầu, thất thần một vài giây, Hoàng Việt liền biết đây là đoạn ký ức của nguyên chủ nhân kiếp này, tình cảm và tất cả nỗi niềm của tên này cũng truyền vào trong đầu hắn, làm hắn ngỡ như mình thật sự là Hoàng Việt trước đây vậy, thật ra thì tên này đã đột quỵ vì học tập quá lao lực, làm Hoàng Việt cũng an tâm lại, xem ra không phải là mình ngộ sát đối phương, haiz, tên này cũng giống hắn kiếp trước đấy chứ, cũng ngoan như hắn vậy, nhưng độ khắc khổ thì cao hơn hắn chút đỉnh, giờ phút này, xem ra hôm nay mình sẽ sống thay hắn, bạn cũ, yên nghĩ đê, còn quá khứ ư, tất cả đã qua rồi, bây giờ, là một khởi đầu mới.

Ngày hôm nay, cũng là ngày thứ sáu hắn xuyên việt qua thế giới này, nói chính xác hơn là chỉ kém khoảng vài chục phút là đúng một tuần lễ, thế giới này tuy không phải là Địa Cầu lúc trước, nhưng cũng có rất nhiều điểm tương tự, nước hắn ở vẫn là nước Việt Nam, thành phố lớn nhất vẫn là Sài Gòn, thủ đô là Hà Nội, cũng có các nước Trung Quốc, Hoa Kỳ, Pháp, Anh, vân vân.

Đường về nhà không xa lắm, hắn học ở ngôi trường Nguyễn Thượng Hòa, tên có hơi hơi giống với ngôi trường Nguyễn Thượng Hiền ở Địa Cầu kiếp trước, nhưng hoàn toàn khác biệt, ngôi trường này nằm trên đường Cộng Hòa, cực kỳ rộng lớn, là một ngôi trường nổi danh, các học sinh hầu hết đều có truyền thống hiếu học.

Kể cũng lạ, tên của cái tên này cũng là Hoàng Việt, cũng chính là tên của hắn ở kiếp trước, đồng thời hắn cũng tương tự là một học sinh lớp 12, chỉ có một vài điểm khác biệt đó là ở kiếp trước hắn học dốt hơn, cũng không mập như tên này, tên Hoàng Việt này là tên mập nhất trường, nặng tới hơn một trăm hai mươi cân.

“Phì phò...phì phò!” Hoàng Việt thở hổn hển, đạp xe hơn hai mươi phút làm mồ hôi hắn ra như tắm, hắn cũng không phải nặng ký vì có tạng người to cao, mà là vì hắn có rất nhiều mỡ, không biết tại sao, trong trí nhớ của Hoàng Việt, cái tên nguyên chủ nhân này cứ ăn là mập, đôi khi tên đó còn tự hỏi nếu mình chỉ uống nước cũng có phải vẫn sẽ mập như thế không.

“Haha, heo quay!” Từ xa vang tới một thanh âm chế nhạo, một đám học sinh khác trên đường đi về, nhìn vào Hoàng Việt mà cười khoái trá, làm hắn thật sự cũng có chút căm tức, nhưng cũng đành nhịn, ai bảo mình đánh không lại bọn nó chứ.

Nhưng bỗng nhiên vào lúc này, trong não Hoàng Việt truyền đến một thanh âm máy móc: “Đinh! Vô Thượng hệ thống trói chặt kí chủ, phải chăng tiếp nhận hệ thống?”

“Hệ thống, hệ thống gì cơ?” Hoàng Việt hoảng hốt, không biết ai trong đầu mình, hắn cố gắng bình tĩnh lại, nhưng vẫn không nhịn được mừng rỡ, xem ra mình vận khí bạo rạp, bàn tay vàng là đây a, không phải trong tiểu thuyết ai xuyên qua cũng sẽ có được lão thiên gia phù hộ sao.

“Tốt, hệ thống, ta nhận!” Hoàng Việt hô lớn, làm đám học sinh đi ngang qua kia càng cười lên sằng sặc, hệ thống cái quái gì, thằng này đọc truyện nhiều quá riết điên sao?

“Đinh! Kí chủ không cần nói ra bên ngoài, chỉ cần dùng ý nghĩ giao lưu là được, tốt, kí chủ rất may mắn, bởi vì nếu như không tiếp nhận, kí chủ sẽ bị hệ thống hủy diệt!”

“Trời, vãi cả hệ thống!” Hoàng Việt thầm nghĩ, sau đó lập tức liền vội hỏi: “Nhưng mà, nghe đồn hệ thống thường hào phóng lắm, có quà tân thủ đúng không?”

“Ha ha, cái tên tham lam nhà ngươi, đúng là hiểu rõ ta mà!” Bỗng nhiên, thanh âm một bé trai vang lên trong đầu Hoàng Việt.

“Nhóc con, mày là ai!” Hoàng Việt thắc mắc hỏi.

“Ta là ai ư, ta là hệ thống chứ ai nữa, ta đổi giọng thôi.” Đứa bé trai lém lỉnh nói.

“Được rồi, mau mau trao cho ta quà tân thủ đi, à mà hệ thống này có những chức năng gì vậy!” Hoàng Việt hết sức tò mò.

“Rất nhanh thi ngươi sẽ biết thôi, được, quà tân thủ gồm:

-Một lần rút thưởng may mắn, một lọ nước thuốc trí lực sơ cấp, 300 điểm tích phân!”

“Á đù, nhiều vậy sao? Thế sơ cấp trí lực nuốc thuốc là gì, đừng nói là uống vào sẽ tăng lên trí thông minh chứ?”

“Không sai, đúng như ngươi nói, có thể dùng ý nghĩ để tiến hành lấy ra!”

“Được, chờ ta một tí!” Hoàng Việt gắng sức chạy về trước một chút, sau đó quẹo vào một ngõ hẻm, thấy không có ai, bèn liên hệ với hệ thống:

“Tốt rồi, ‘lấy ra sơ cấp trí lực nước thuốc’!” Hoàng Việt tự nhủ trong lòng.

Lập tức, trên tay Hoàng Việt xuất hiện một bình nước nhỏ, trong đó có chất dịch màu trắng sệt, hắn mở nắp ra ngửi, quả thật rất thơm, không chút do dự liền uống vào.

“Ê ê, cái này là tiêm, không phải uống!” Bé trai trong hệ thống liền nói, lúc này Hoàng Việt đã nuốt xuống cổ họng, không thể lại ói ra.

“Móa, hệ thống sao không nói sớm, đền cho ta đi!” Hoàng Việt la oai oái.

“Không sao, uống thì giảm bớt 50% dược lực thôi!” Hệ thống cười khoái chí.

Rất nhanh, thuốc liền có tác dụng, Hoàng Việt chỉ cảm thấy trong đầu mình trở nên đặc biệt linh động, dòng suy nghĩ cũng nhanh nhẹn hơn, hẳn là sơ cấp trí lực nước thuốc có hiệu quả.

“Đúng rồi, uống cái này tăng lên được bao nhiêu trí thông minh?” Hoàng Việt thắc mắc hỏi.

“Xét thấy kí chủ chưa nhận rõ hiện trạng bản thân, phải chăng mở giao diện thuộc tính?” Hệ Thống máy móc hỏi.

“ Xác nhận, mở giao diện thuộc tính” Hoàng Việt vô cùng ngạc nhiên.

“ Giao diện thuộc tính, giống chơi game quá a!” Thầm nghĩ một cái, sau đó trong óc hắn hiện lên nhiều dòng chữ.

“ Kí chủ: Trần Hoàng Việt, Chủng tộc: Nhân tộc

Điểm thuộc tính:

Sức mạnh: 0,8(1), Nhanh nhẹn: 0,6(1), Thể chất:0,7(1), Tinh thần 1,3(1)

Kĩ năng: Không

Vật phẩm đặc thù: Không

Vật phẩm tiêu hao: Không”

Cảm thấy cực kỳ bất ngờ, Hoàng Việt tuy nhìn cũng hiểu sơ sơ, nhưng để cho chắc, hắn vội hỏi:“ Hệ thống, Sức mạnh, Nhanh nhẹn, Thể Chất, Tinh thần là gì”

“1 điểm là điểm trung bình của một người trưởng thành, hệ thống sẽ chỉ hiển thị một lần, còn điểm Sức mạnh, Nhanh nhẹn thì kí chủ tự hiểu, Thể Chất là thể lực, sức bền của kí chủ, Tinh thần quyết định trí lực của kí chủ, xét thấy tình trạng thuộc tính của kí chủ quá thấp, mong kí chủ nỗ lực phấn đấu nhiều hơn” Hệ thống đáp.

“Hừ, có hệ thống rồi, không muốn tăng lên cũng không được a!” Hoàng Việt mừng thầm, sau đó như chợt nghĩ ra cái gì, thốt lên: “À, thế còn rút thưởng và tích phân là gì?”

“Tích phân từ từ ngươi sẽ biết, rút thưởng tức là ngươi sẽ có cơ hội nhận được phần thưởng, tốt hay xấu do vận khí, tất nhiên là cần tiêu hao số điểm tích phân nhất định để rút.” Bé trai vô cùng kiên nhẫn giảng giải.

“Được, vậy mau rút đê!” Hoàng Việt thật sự hơi bồn chồn.

“Chờ đã, trước tiên hệ thống tuyên bố kí chủ nhiệm vụ chủ tuyến đầu tiên: Trong vòng 100 năm phải trở thành người quyền lực nhất Địa Cầu, nếu không sẽ bị mạt sát!” Hệ thống trêu tức nói.

“Cái gì, 100 năm á... Ha ha, xem ra hệ thống này ghê gớm a, 100 năm, ý nghĩa hệ thống có thể giúp ta sống qua thời gian đó sao.” Hoàng Việt mừng thầm, cười hắc hắc.

“Hừ, cố gắng đi!” Hệ thống khinh bỉ nói.

“Tốt rồi, do lần này là lần đầu tiên rút thưởng nên có ưu đãi đặc biệt cho kí chủ, đó là rút thưởng thay là cao cấp rút thưởng!” Hệ thống thanh âm vui vẻ chúc mừng Hoàng Việt

Nghe được như vậy, Hoàng Việt mừng đến nhảy cỡn lên: “ Cao cấp rút thưởng sao, thế cao cấp rút thưởng bình thường tốn bao nhiêu tích phân?”

“ Cao cấp rút thưởng yêu cầu rất nhiều điểm tích phân, kí chủ sau này sẽ biết... kí chủ đừng vội mừng, cao cấp rút thưởng tuy có thể rút được vật phẩm đẳng cấp cao nhưng không phải là không thể rút trúng vật phẩm đẳng cấp thấp!” Hệ thống đáp

“ Vãi, thế mà cũng không nói cho ta, hừ, hy vọng số ta không xui quá a, được rối! Bắt đầu rút thưởng đi!” Hoàng Việt ra lệnh. Sau đó trong suy nghĩ hắn thấy được một danh sách vật phẩm thật dài với 1 cái kim, tên các vật phẩm được phân thành từng hàng, với vô số cái tên lạ lẫm.

”Rút thưởng bắt đầu!” thanh âm hệ thống vang lên, sau đó chiếc kim bắt đầu di động lên xuống, lần lượt lướt qua từng hàng trong sự hồi hộp của Hoàng Việt.

”Hi vọng ra được đồ vật cấp cao a!” Hoàng Việt thầm chờ mong.

*Mời mọi người sang web vietnovel đọc cày views, bấm like comment ủng hộ tác, tác sắp up qua bên đó đến chương mới nhất rồi ạ!

Bạn đang đọc Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân sáng tác bởi tieulinhnhi98
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieulinhnhi98
Thời gian
Cập nhật hoangson0311
Lượt thích 9
Lượt đọc 653

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.