Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai cũng cần phải buông xuôi

Phiên bản Dịch · 1982 chữ

Lời của Jolly​

Sau khi nghe được chính miệng Vĩ Thanh nói nó đã có thai, tôi hơi thất thần, và càng ngỡ ngàng khi nó nói nó muốn giữ đứa con lại. Đúng là đứa bé đó đáng được tồn tại, nó mới là một sinh linh còn chưa thành hình người, rất đáng thương! Nhưng rồi mọi chuyện sẽ ra sao? Danh dự, phẩm giá của mẹ đứa bé, chính là Vĩ Thanh sẽ ra sao đây? Học sinh trong trường và các giáo viên sẽ nói gì về nó? Nói về nó như một đứa hư hỏng hay là đứa con gái trơ trẽn không biết giữ mình?

Tôi thương nó, cuộc đời đã trải qua mười bảy năm của nó liên tiếp phải hứng chịu những điều tồi tệ nhất. Người đàn ông đó, tôi và nó cùng tin tưởng anh ta, vậy mà anh ta… Thật đáng buồn! Không nên tin tưởng hay nghi ngờ ai hoàn toàn, người mình tin tưởng nhất cũng có thể là người phản bội mình, người mà mình nghi ngờ chưa chắc đã xấu.

Buổi chiều hôm đó, Vĩ Thanh không về cùng tôi. Nó nói muốn đi đâu đó cho dễ chịu. Nó có thể đi đâu giữa trời mưa rào tầm tã này chứ? Hơn nữa, nó đang mang thai, phải cẩn thận về sức khỏe. Thấy không yên tâm, tôi gọi điện cho nó nhưng nó không nghe, tôi đành phi xe đạp điện vòng quanh thành phố tìm nó, đi những nơi mà nó có thể đến.

Lúc vòng xe qua công viên, tôi thấy Hoàng đang dầm mưa bước đi một cách thẫn thờ, như thể hắn vừa đánh mất một cái gì đó rất quan trọng vậy. Tôi lái xe đến gần hắn hỏi:

- Này, anh có thấy Vĩ Thanh đâu không?

Nghe xong câu hỏi của tôi, đôi mắt hắn lóe lên tia giận dữ. Hắn lờ tôi và bước đi thật nhanh đi đâu đó. Chuyện gì đã xảy ra với hắn vậy? Lòng tôi xuất hiện dự cảm không lành. Hình như đây chính là công viên mà nó hay kể về chuyện tình của mình, có thể tôi sẽ tìm được nó ở đây. Tôi đi vòng quanh công viên một lượt, cuối cùng thấy nó ngồi khuỵu dưới đất bên cạnh cái ghế đá. Tôi vội vã dựng xe rồi chạy đến chỗ nó. Nó đang khóc… bộ dạng rất đau đớn. Thấy tôi, nó liền ôm chặt lấy mà khóc òa lên như một đứa trẻ:

- Jolly, kết thúc rồi. Tao đau lòng lắm!

Kết thúc? Mà Hoàng lại vừa bước ra từ đây, nên tôi đoán ra ngay “kết thúc” ở đây nghĩa là gì. Lại thấy cái que thử thai nằm trên nền cỏ, chắc nó đã cho hắn biết sự thật. Thảo nào thấy hắn giận dữ khi tôi nhắc đến nó như vậy.

Tôi vỗ vỗ lưng nó:

- Lẽ ra mày không cần thiết phải làm vậy. Nhưng thôi, hãy về nhà nào. Mày đang mang thai cơ mà, cơ thể yếu lắm đấy.

Tôi đỡ nó dậy rồi đèo nó ra về. Suốt chặng đường đi, nó dựa vào lưng tôi khóc rất thương tâm. Đời là thế đấy! Quá bất công! Nên trách ai đây? Trách người đàn ông đó quá bỉ ổi hay trách chúng tôi đã quá tin tưởng anh ta?

Về đến nhà, tôi nhờ người giúp việc chăm sóc cho nó, còn tôi thì ngồi dưới phòng khách đợi anh Huy đi làm về. Tôi cần nói chuyện này với anh, để anh có thể đưa ra ý kiến giải quyết. Chờ đến bảy giờ tối, anh đã về. Tôi gọi anh ngồi xuống ghế nói chuyện, tôi nói:

- Anh Huy… con Thanh nó… có…

Anh buồn rầu ngắt lời tôi, không để tôi nói hết câu:

- Anh đã biết hết cả rồi. Là em của anh, sống chung một nhà với anh thì làm sao qua mắt anh được. Nếu Thanh muốn nói ra thì nó đã nói rồi, không muốn nói ra thì anh cũng không thể ép buộc.

Anh và tôi cùng lên phòng nó thăm nó. Thấy nó buồn bã nằm dài trên giường nghịch con thỏ bông, anh Huy hỏi:

- Thế em quyết định ra sao về chuyện này? Anh muốn tốt cho em, nhưng vẫn phải tôn trọng ý kiến của em.

- Em… không thể… bỏ đứa bé.

- Nhưng mà mày sẽ ra sao? – tôi đốp vào.

- Em muốn… đến Anh.

Câu nói của nó làm tôi hơi sửng sốt. Nó nói nó muốn ra nước ngoài ư? Nhưng như vậy cũng tốt. Nếu nó ở lại đây, nó sẽ bị người ta đàm tiếu đến nỗi không dám thò mặt nhìn ai mất. Cá tính người châu Âu phóng khoáng, có thể họ sẽ không để tâm chuyện này. Nó đến châu Âu sẽ là một sự lựa chọn hoàn hảo.

Anh Huy hỏi lại:

- Em đã quyết định kỹ chưa?

- Em chỉ còn con đường này thôi. Em sẽ học tiếp ở bên đó khi nào đứa bé ra đời. Anh làm các thủ tục giúp em nhé! Em muốn đi vào cuối tuần này.

Anh Huy gật đầu đồng ý rồi buồn rầu kéo tôi ra ngoài để nó nghỉ ngơi. Anh ngồi thừ ra trên salont ở phòng khách. Tôi ngồi bên cạnh muốn an ủi anh nhưng không biết nên an ủi thế nào. Ở công ty anh đã bị áp lực, về nhà anh còn áp lực hơn, khổ thân anh.

----------

Hôm sau một mình tôi đi học bình thường, còn Vĩ Thanh nghỉ ở nhà để thu dọn hành lý. Đến sân trường, tôi bỗng gặp Huân. Máu trong người tôi sôi lên ùng ục, tôi nhanh chóng dựng xe rồi ra nói chuyện với anh ta. Anh ta nhìn tôi với ánh mắt buồn rầu, tôi quát:

- Thầy có biết thầy đã làm gì con Thanh không? Thầy hủy hoại nó rồi. Thầy nghĩ mình yêu nó ư? Thật nực cười! Thật ích kỷ! Nếu yêu nó chân thành, người ta sẽ không làm như thầy. Hành động của thầy là hành động của một kẻ vô lương tâm, một kẻ bỉ ổi, một kẻ ích kỷ. Tôi đã tin tưởng nhầm thầy rồi. Đồ khốn!

Tuôn một tràng dài xong, tôi quay lưng bỏ đi. Nhưng vừa bước được mấy bước, tôi đâm sầm vào bộ ngực rắn chắc của ai đó. Cảm giác quen thuộc này… chỉ có thể là Hoàng. Hắn đứng hiên ngang trước mặt tôi, dáng vẻ cao ngạo, tay đút túi quần chằm chằm nhìn Huân. Hắn từng bước tiến lại gần anh ta, và điều làm tôi sững sờ… hắn tung một quả đấm vào mặt Huân. Anh ta hơi loạng choạng nhìn Hoàng. Chuyện anh ta là cậu của Hoàng tôi mới biết không lâu, nhưng không ngờ hắn lại ra tay với cậu mình như vậy.

Đôi mắt hắn gằn lên những tia máu đỏ trông rất đáng sợ:

- Tôi đứng đây nói chuyện với anh lúc này đây với vai vế là hai người đàn ông, không phải thầy trò, không phải cậu cháu. Anh không đáng làm cậu tôi, không đáng làm thầy tôi. Cậu tôi và cả thầy tôi không ai bỉ ổi như anh. Người tôi yêu… cô ấy trong trắng, hồn nhiên như vậy, vậy mà anh… đã hủy hoại sự trong trắng của cô ấy. Anh làm như thế có khác nào vả vào mặt tôi. Cái đánh đó là thay cho người tôi yêu. Còn đây… là của tôi dành cho kẻ dám xúc phạm cô ấy.

Nói rồi Hoàng lại tung một quả đấm nữa vào mặt Huân. Hắn nói tiếp:

- Cô ấy yêu tôi anh ghen lắm sao? Vậy sao anh không thử tự sức mình làm cho cô ấy phải yêu mình đi, sao phải dùng hành động bẩn thỉu như thế để có được cô ấy? Cuộc đời cô ấy còn chưa đủ đau khổ hay sao mà anh còn giáng cho cô ấy một đòn mạnh như vậy? Trước khi làm chuyện đó, anh có dùng não người để suy nghĩ hậu quả không? Hay não anh là não động vật? Nếu anh có não người, anh sẽ không làm chuyện đó với cô ấy, còn nếu anh là não động vật, thì tôi cũng không cần nói gì thêm với anh nữa. Hãy ghi nhớ hai cú đánh ngày hôm nay!

Những học sinh khác trên sân trường bắt đầu nhìn bọn họ chằm chằm, thấy tôi đứng bên cạnh, tôi cũng không thoát khỏi số phận bởi những ánh nhìn đó. Tôi đoán, họ lại bắt đầu suy tưởng đến chuyện tình tay ba giữa hai người con trai này với Vĩ Thanh, và vì ghen tuông nên họ mới đánh nhau. Nhưng quả thật là như vậy! Tôi thấy mọi chuyện đi về chiều hướng xấu liền xông vào giữa hai người con trai và kéo Hoàng ra quát:

- Thôi, đủ rồi! Mọi người đang nhìn kìa. Anh mau lên lớp của anh đi!

Hoàng phủi tay vào quần áo rồi phũ phàng bước lên lớp. Hắn đang rất giận, khổ thân thay cho những người nào không biết gì đụng chạm vào hắn lúc này. Còn Huân, suốt từ đầu cuộc nói chuyện, anh ta không nói câu nào, anh ta cũng không đánh trả lại Hoàng mà chỉ đứng im bất động, Có phải anh ta đang hối hận? Hối hận sao? Như Hoàng đã hỏi, trước khi anh ta làm chuyện đó, anh ta có dùng não người để suy nghĩ không? Hay não anh ta là não động vật? Nhưng dù thế nào, tôi cũng không nhất thiết phải đứng đây chịu những ánh nhìn soi mói cùng anh ta. Tôi nhấc gót bỏ lên lớp. Anh ta gọi theo:

- Hương, tôi xin lỗi. Hãy nói với Vĩ Thanh… tôi xin lỗi cô ấy nhiều.

Tôi không buồn ngoái lại mà đi thẳng. Nếu lời xin lỗi có giá như vậy thì đã không có thế chiến thứ II.

Tối hôm đó, tôi vừa giúp Vĩ Thanh dọn đồ vừa kể với anh Huy và nó chuyện xảy ra trên trường. Tâm trạng nó có vẻ buồn hơn, nhưng rồi nét mặt dần dần giãn ra. Có lẽ, nó đã thật sự buông xuôi. Dọn đồ xong đâu đấy cho nó, tôi và anh Huy ra ngoài để nó nghỉ ngơi. Bỗng, anh hỏi tôi:

- Thế giờ em cũng suy tính ra sao?

- Em sao? Có lẽ sau khi tốt nghiệp phổ thông, em cũng sẽ sang Anh du học.

- Ý anh là với thằng nhóc phiền phức ấy? Em với nó…

- Đúng là em yêu hắn, yêu rất nhiều, và khó có thể quên được hắn. Nhưng hắn và em không hợp, hắn không thể yêu em. Vậy nên, em cũng không cần quá gượng ép bản thân phải quên được hắn mới là tốt. Hắn là tình đầu, là mối tình đẹp, trong sáng nhất đời em, em sẽ cất nó vào một ngăn tim, coi như là một kỷ niệm đẹp đáng nhớ. Trên đời đâu phải thiếu thốn con trai tới mức em chỉ biết đến có mình hắn. Hơn nữa, người thích em xếp cả hàng dài từ đầu phố đến cuối phố đấy!

Anh mỉm cười gật đầu nhìn tôi, tôi cũng vậy. Đã đến lúc cần phải buông xuôi để bắt đầu một câu chuyện mới. Vĩ Thanh cũng vậy, nó đã chọn ra đi để chấm dứt tất cả. Còn tôi, tôi dám đối diện với sự thật để từng bước đẩy lùi câu chuyện cũ đó, viết lên cho mình câu chuyện tình mới.

Hết chương 19​

Bạn đang đọc Hãy để anh được yêu em lần nữa của Thủy Hàn (Eaquil)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi daipham
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.