Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đêm định mệnh

Phiên bản Dịch · 1810 chữ

Lời của tác giả​

Cảnh báo: Nội dung chương có một số chi tiết không trong sáng, cân nhắc trước khi đọc

*​

Có thể coi như đã chính thức quay lại yêu đương, nó và Hoàng hầu như ngày nào cũng đi cùng nhau. Chuyện này làm học sinh trong trường hơi sửng sốt, và một vài thành phần ghen ăn tức ở xuyên tạc câu chuyện. Hai năm trước, việc yêu đương của nó và Hoàng đã là một tin khiến bao người chấn động, hai năm sau vẫn vậy. Nhưng lần này, liệu nó và hắn có đủ tự tin để giữ chắc đối phương?

Jolly nhìn chúng nó vui vẻ với nhau mà cũng vui phần nào. Nói là vui, nhưng trong lòng cô vẫn nhói lên cảm giác đau đớn. Đúng, quên đi hắn quá khó. Tại sao chứ? Chỉ là một kẻ lăng nhăng đã từng chơi đùa mình mà khó quên vậy sao? Khó quên… vì đó là tình cảm thật.

----------

Buổi trưa sau khi tan học, nó và hắn tay trong tay dạo bước trên sân trường ôn lại kỷ niệm. Vừa đi được một lúc thì gặp Huân. Anh nhìn tay Hoàng đang nắm chặt tay nó, hơi nhíu mày. Anh từ từ bước tới giữ tay nó hơi kéo về phía mình. Hoàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng hắn thấy không thích chuyện này. Hắn nói:

- Cậu Huân, câu nên biết rằng…

Phớt lờ câu nói của Hoàng, Huân mỉm cười nói với nó:

- Bố mẹ tôi rất hài lòng về em. Họ nói, cưới được em về là phúc của một người, tôi phải làm thật nhanh. Em sẽ một lần nữa tới gặp bố mẹ tôi chứ?

Nụ cười trên môi nó và Hoàng cùng vụt tắt, bàn tay đang nắm chặt tay nó cũng hơi lới lỏng. Nó nhìn Hoàng với ánh mắt khẩn thiết sự tin tưởng nhưng Hoàng chỉ lạnh lùng buông một câu rồi bỏ đi:

- Cô ấy là bạn gái của cháu chứ không phải của cậu.

Hắn nhấn mạnh từ “của cháu” và “của cậu”. Nó nhìn theo cái dáng cao ngạo khuất dần trong tầm mắt mà lòng hụt hẫng vô cùng. Quay ra nhìn Huân, nó không hiểu hành động của anh. Anh không nhìn rõ nó và hắn đang thật sự hạnh phúc sao?

Đúng, vì nhìn thấy nó và hắn đang hạnh phúc nên Huân mới không vui. Dù là con của chị gái anh, anh cũng không ngại đấu đến cùng. Trước đây, anh chưa từng yêu ai, một khi đã yêu, anh sẽ giữ hết mình.

Nó bỏ mặc Huân đuổi theo Hoàng. Tới chân cầu thang tầng một, có mấy đứa con gái đứng chắn trước mặt nó với nụ cười mỉa mai. Một đứa tiến gần nó, ghé sát vào mặt nó nhìn dò xét rồi nói:

- Tao không hiểu mày có gì để cả anh Hoàng và thầy Huân cùng phí thì giờ với mày? Gia thế thì tầm thường, không đáng đếm xỉa.

- Tránh ra! Tôi còn có chuyện của tôi, không mượn các người ngáng đường. – Nó nhìn họ bằng ánh mắt băng lãnh.

Đám con gái hơi rùng mình rồi nói tiếp:

- Hành động trơ trẽn dám chơi cả thầy giáo và anh Hoàng của mày thì không thể chấp nhận được.

Nó bực tức gạt mấy đứa con gái sang một bên rồi đi lên tầng hai. Vào lớp mười hai lý tìm hắn nhưng hắn không có ở trong lớp. Nó lấy điện thoại ra gọi, hắn cũng không nghe. Đầu óc nó trở nên rối như mớ bòng bong. Nó muốn tìm được hắn thật nhanh, muốn giải thích cho hắn hiểu giữa nó và Huân không có chuyện gì hết. Nó sợ đánh mất hắn.

Suốt cả buổi nghỉ trưa, nó không gặp được Hoàng và hắn cũng không nghe điện thoại của nó. Khi buổi học chiều sắp bắt đầu, Jolly chạy xồng xộc sang lớp nó. Thấy nó đang ngồi thẫn thờ, Jolly cầm ngay chiếc điện thoại của cô đập xuống mặt bàn:

- Thanh, chuyện không hay rồi. Mày nhìn mà xem.

Nó ngơ ngác nhìn Jolly rồi nhìn màn hình điện thoại của cô. Webside của trường vừa đăng tải thông tin chuyện tình tay ba giữa nó, Huân và Hoàng. Những lời nói thô bỉ dành cho nó, ý phê phán, khinh bỉ rõ ràng. Bài viết ấy nói nó cố tình dụ dỗ thầy giáo, rồi còn dụ dỗ Hoàng. Trơ trẽn về nhà thầy giáo gặp bố mẹ thầy, giả bộ ngoan hiền trước mặt bố mẹ thầy để được bố mẹ thầy chấp thuận hôn sự.

Thất thần vài giây, nó nói:

- Là chuyện hồi trưa, ở giữa sân trường… tao không ngờ…

Mấy đứa trong lớp vừa biết được tin ấy liền sửng sốt nhìn nó. Bí thư và lớp trưởng gọi những thành viên khác ngồi vào chỗ đầy đủ để chuẩn bị họp lớp. Danh dự của nó và thầy phó chủ nhiệm Huân đang bị bôi nhọ một cách không thương tiếc khi bài viết đang được phản hồi một cách tiêu cực với tốc độ chóng mặt. Lớp trưởng hỏi nó:

- Có phải chuyện này là thật không Thanh? Hãy trả lời là “không” đi, chứng minh đi, bọn tớ sẽ tin cậu. Thật đấy!

Nó lắc đầu:

- Không phải là sự thật. Thầy Huân chỉ là nhờ tớ giúp thầy vài chuyện, chứ không phải như bài viết kia nói. Còn chuyện tới Hoàng, tớ không dụ dỗ ai cả. Bọn tớ đang quen nhau là thật.

Lớp trưởng nói tiếp:

- Chúng ta đã là một tập thể thì phải tin tưởng lẫn nhau. Một thành viên của chúng ta, một thầy phó chủ nhiệm của chúng ta bị bôi nhọ thì chúng ta phải có trách nhiệm giúp họ cải chính lại tin tức giả.

Nó buồn rầu không nói gì. Có thể nói gì đây? Mồm mép như tép nhảy, tin tức một khi đã đăng thì lan truyền rất nhanh. Chuyện đã đến nước này rồi thì làm gì bây giờ? Tin tức này không thể bị truyền ra xa hơn nữa. Nó có thể bị đuổi học, Huân có thể bị đuổi việc, còn Hoàng… hắn sẽ bị người ta đàm tiếu không hay.

Cả một buổi chiều học, cô giáo chủ nhiệm nhìn nó với ánh mắt không vui. Nó không quan tâm giờ người khác nghĩ gì về nó nữa, nó chỉ cần làm gì đó để sáng tỏ sự thật.

*​

Hết tiết buổi chiều, nó thẫn thờ dắt chiếc xe đạp điện ra cổng cùng Jolly, lòng rối bời. Một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng bước ra từ chiếc xe ô tô đậu trước mặt đi đến, tiến lại gần nó. Người đàn ông bên cạnh bà ta nói nhỏ vào tai bà ta:

- Thưa bà chủ, chính là cô gái này.

Bà ta nhìn nó dò xét một lượt rồi nhìn Jolly bên cạnh:

- Ôi Jolly, sao cháu có thể chơi với con bé tầm thường, dơ bẩn này cơ chứ?

Jolly hơi nhíu mày, đây là mẹ của Hoàng. Bà ta tiếp tục nhìn nó với thái độ không vui:

- Tôi không biết rõ cô là ai, gia cảnh như thế nào, nhưng việc cô làm đã làm lên vết nhơ cho con trai tôi, và cả em trai tôi. Cô không thể đem đến cho con trai tôi quyền lực hay lợi nhuận gì, mà chỉ làm nó đánh mất đi giá trị của chính mình. Hãy buông tha con trai tôi, cô cần tiền tôi sẽ cho cô.

Người đàn bà nói ra những câu xúc phạm đến nó. Jolly nghiến chặt tay định nói gì đó giúp nó nhưng bị nó ngăn lại. Nó nhìn bà ta, nói rõ ràng từng chữ:

- Xin cô hãy tôn trọng cháu một chút. Cháu không hề làm gì, không gây lên vết nhơ cho ai, không làm ai mất đi giá trị của chính mình và cháu cũng không cần tiền.

Nói rồi nó và Jolly phi xe đạp điện đi.

*​

Tối hôm ấy, nó buồn chán đi dạo quanh thành phố. Vò rối tung mái tóc của mình, rồi nó lại lấy điện thoại ra gọi cho Hoàng. Không ai nghe máy, vẫn là tiếng nhạc chờ quen thuộc. Mất rồi ư?

Huân bỗng từ đâu đi đến chỗ nó. Tầm này là giờ ăn tối, anh cũng chưa ăn gì nên tiện gọi nó đi cùng tới một nhà hàng. Nó không nghĩ ngợi được gì, có người gọi đi là đi. Đến đó, nó gọi ra rất nhiều bia rồi uống một mình. Đến lon thứ sáu, mặt mày nó đỏ bừng như đã say. Nó nói vu vơ:

- Thầy có biết không, thầy thích tôi nhưng tôi không thích thầy. Tôi đã yêu người khác… từ hai năm trước… và giờ vẫn vậy. Dù anh ta lăng nhăng, có thể là chưa thật sự coi trọng tình cảm của tôi, không tin tưởng tôi… nhưng… tôi vẫn yêu anh ta chứ không yêu thầy. Thầy đã làm anh ta phải lạnh nhạt với tôi, thầy tưởng tôi sẽ yêu thầy sao? Thầy nhầm rồi, tôi vẫn chỉ yêu anh ta.

Nó mở ra vài lon bia nữa và uống. Từng lời nói của nó khiến Huân buồn vô cùng. Nó cứ uống, cứ uống đến khi nằm bất tỉnh ra bàn. Huân vội vã lay lay người nó nhưng nó không động tĩnh gì. Anh đưa nó ra xe và đi về. Nhất thời, không biết nên đưa nó về đâu, mà nó lại đang say mèm, anh liền đưa nó về nhà mình nghỉ ngơi.

Đặt nó xuống giường, tháo giày giúp nó, rồi anh quay ra ngoài lấy viên thuốc giải rượu. Lúc quay lại, anh nhìn chăm chăm nó nằm trên giường. Hai gò má đỏ ửng, hàng mi cong, và cả những đường nét cơ thể đều rất đẹp, rất lay động lòng người.

Bất chợt anh ngồi xuống mép giường, tay hơi run run cởi cúc áo sơ mi đầu tiên của nó. Như không thể kiềm chế nổi bản thân, anh bắt đầu cởi sạch toàn bộ cúc áo của nó.

Đêm ấy, nó say và không hề hay biết chuyện gì đã xảy ra. Nó đã đánh mất thứ quan trọng nhất của đời người con gái… vào tay người mà mình không hề yêu. Nếu biết có chuyện này, liệu nó có dễ dàng tin tưởng Huân để đi ăn tối cùng anh? Thứ quý giá đó, đã đánh mất một cách quá dễ dàng, quá bỉ ổi!

Hết chương 17​

Bạn đang đọc Hãy để anh được yêu em lần nữa của Thủy Hàn (Eaquil)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi daipham
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.