Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 15

Phiên bản Dịch · 5475 chữ

Chương 15

Dường như toàn bộ dân vùng cán xoong Texas đều đến dự đám tang của ông Clive Hollowell. Những người đưa tang đến từ tận những nơi xa xôi như Denver, Tulsa và Laredo ngồi chật kín nhà thờ đạo Baptist lớn nhất Lovett. Giống như rất nhiều người theo đạo Baptist ở miền nam khác, ông Clive đã được rửa tội năm lên bốn sau khi theo đạo. Trừ đám tang của vợ ông, không ai nhớ là đã từng thấy bóng người cao lớn của ông Clive ngồi trên ghế nhà thờ The First Baptist ở góc đường Số Ba và Houston. Nhưng suốt nhiều năm trời, một số tiền rất lớn từ nhà Hollowell đã chảy vào hòm quỹ nhà thờ. Số tiền ấy chi trả tiền tu sửa, xây dựng căn gác chuông mới ười ba mét và những chiếc chuông chùm. Vị mục sư già Grover Tinsdale thuyết pháp, giảng giải tội lỗi, linh hồn và nói rằng Chúa chào đón con trai Clive của người quay về. Sau khi mục sư ngồi xuống, Sadie đi lên bục và đọc điếu văn. Không có gì phải nghi ngờ về việc cô phải đọc điếu văn. Cô mang họ Hollowell. Người nhà Hollowell cuối cùng. Cô đứng trên bệ trong bộ váy đen không tay, tóc buộc lại, mắt ráo hoảnh.

Bên dưới cô là chiếc quan tài giản dị làm từ gỗ thông có huy hiệu JH đóng lên, như đúng phương thức chôn một cao bồi. Và giống mọi cao bồi già khác, ông được chôn với đôi bốt đi trên người. Đúng với ước nguyện của ông Sadie nhất định bắt phải đóng nắp quan tài lại, và một bó hoa hướng dương, cúc tây, hoa cúc và hoa blue bonnet mọc hoang ở JH, phủ bên trên.

Ngược lại với chiếc quan tài đơn giản, cửa nhà thờ chất kín những bó hoa lộng lẫy. Thánh giá, vòng hoa và các bó hoa tang bao kín quanh những bức ảnh lớn chụp ông Clive cùng bầy ngựa. Sadie đứng trên khung cảnh tráng lệ ấy, giọng cô mạch lạc khi kể về cha mình. Hai chị em bà Parton khóc nức nở ở hàng ghế đầu, và cô biết có những người trong đám tang này sẽ phán xét mình. Họ nghe giọng nói rõ ràng và nhìn đôi mắt ráo hoảnh của cô, thì thào rằng cô là một con người lạnh lùng vô cảm. Một đứa con gái bất hiếu đã đóng nắp quan tài của cha mình lại khiến người ta không thể chào tạm biệt ông theo cách đúng đắn.

Cô nói về tình yêu ông dành ảnh đất này và những người làm công. Cô nói về tình yêu ông dành cho lũ ngựa loang. Nhiều người phụ nữ và đàn ông trưởng thành công khai khóc, nhưng cô không nhỏ lấy một giọt nước mắt.

Cha cô hẳn sẽ tự hào lắm.

Sau đám tang, lễ mai táng được tổ chức ở Nghĩa trang Thánh giá. Ông Clive được đặt xuống an nghỉ cùng các thế hệ dòng họ Hollowell và cạnh vợ mình. Sau đó, JH mở cửa đón những người tới viếng. Hai chị em bà Parton và hàng tá thành viên khác của nhà thờ The First Baptist làm sandwich kẹp dưa chuột và thịt gà. Họ đã dựng các bàn tiệc dưới những khu lều trên bãi cỏ, và những người phụ nữ ở Lovett đến cùng thức ăn đi viếng trên tay. Các bàn ăn chất đầy những đĩa gà rán và đủ loại thịt hầm làm từ công thức nấu ăn được chuyền tay qua nhiều thế hệ. Salad và năm món trứng luộc[1] khác nhau, rau và bánh mì, và cả một bàn đầy món tráng miệng. Thức uống là trà ngọt và nước chanh.

[1] Deviled egg: trứng luộc kỹ cắt đôi và được rắc lên bề mặt một số loại gia vị khác như sốt mayonnaise, mù tạt,… là món ăn phổ biến trong các dịp lễ.

Tất cả mọi người đều đồng ý rằng lễ tang hết sức tốt đẹp, là một buổi lễ tôn kính dành ột người có tầm cỡ và địa vị như ông Clive. Và một sự thật hiển nhiên là không đám tang nào được xem là thành công nếu không có vài scandal. Vụ đầu tiên tất nhiên là sự lãnh đạm của Sadie Jo trong khi những người đến viếng gục lên nhau khóc lóc. Không nghi ngờ gì là cô ta còn bận bịu tính toán số tài sản thừa kế của mình nên không còn sức đâu mà thực sự thấy tiếc thương. Vụ thứ hai xảy ra khi B.J.Henderson phát biểu rằng nước sốt dưa chua Tamara Perdue tự làm ngon hơn của vợ anh ta, Margie. Tất cả mọi người đều biết Tamara không ngại câu trộm chồng một phụ nữ khác. Lời tuyên bố của B.J. khiến Margie loạn trí, và món nước sốt dưa chua của Tamara phải bỏ đi sau khi tình cờ bị bỏ thêm một giọt Tabasco.

“Người đàn ông của cháu đâu?” Bà Nelma hét lên với Sadie từ bên kia phòng khách, cô đang đứng cạnh lò sưởi nhấp vài ngụm trà đá và cố sống sót qua ngày hôm nay.

Thứ nhất, Vince không phải người đàn ông của cô. Anh là người bạn tiện lợi. Trong năm ngày qua anh là một người bạn tốt, nhưng anh vẫn chỉ là FWB. Nếu cô cho phép bản thân quên đi điều đó, nếu một lúc nào đó cô cho phép mình khao khát sự hiện diện vững chãi của anh trong đời mình, dù chỉ trong một giây thôi, cô sẽ gặp phải rắc rối rất, rất lớn. Và thứ hai, Sadie biết chắc bà Nelma đang “đeo máy trợ thính” và không cần phải hét lên. “Vince đang ở Gas & Go. Cháu tin là hôm nay anh ấy đang sơn lại cửa hàng.”

“Anh chàng của cháu đúng là khéo tay,” bà nói to đến mức cả hạt lân cận cũng nghe thấy. “Có được một anh chàng khéo tay để sửa chữa các thứ bao giờ cũng rất tuyệt. Cậu ta có kế hoạch răng miệng tốt chứ?”

Sadie không mảy may biết gì về “kế hoạch răng miệng” của Vince cũng như cô chắc sẽ chẳng bao giờ biết, và tuyệt đối không có lý do gì để anh dự đám tang của cha cô. Vince không hề quen biết ông Clive, và dù Sadie có thể sẽ thấy được an ủi khi có bàn tay anh đặt trên eo lưng, tốt nhất anh vẫn không nên tham dự. Việc anh có mặt ở đây sẽ tăng thêm một câu chuyện ngồi lê đôi mách ngon lành mà cô không cần đến.

Vince đã rất tử tế khi đưa cô tới Amarillo vào hôm cha cô mất và đến nhà tang lễ vào ngày hôm sau, nhưng anh không phải bạn trai cô. Bất kể cô có thích anh đến đâu đi nữa, cô cũng không bao giờ quên mối quan hệ của họ chỉ là tạm thời, và như cô đã khám phá ra khi quay về thị trấn hai tháng ngắn ngủi trước đây, cuộc sống thay đổi như chong chóng và tất cả mọi thứ biến đổi trong nháy mắt.

Cuộc đời cô rõ ràng là đã thay đổi. Cô có rất nhiều chuyện phải nghĩ đến. Vô số chuyện phải nghĩ ra. Nhưng không phải hôm nay. Hôm nay là ngày đưa tang cha cô. Cô phải sống sót qua ngày hôm nay đã, từng phút một, từng giờ một.

“Cháu gái mồ côi tội nghiệp.” Bà Ivella vòng tay quanh cổ Sadie. Bà có mùi keo xịt tóc và phấn phủ. “Cháu thế nào?”

Thật lòng mà nói, cô không biết. “Cháu ổn ạ.”

“Chà, không có gì khô nhanh như nước mắt.” Bà lùi ra. “Dịch vụ tang lễ hôm nay rất chu đáo và có rất nhiều người. Chúa ơi, họ đã phải đi tìm quyển sổ thứ hai đấy.”

Sadie chẳng hiểu nổi cái trò sổ ghi tên khách ở đám tang. Có lẽ vài người thấy thế thêm phần an ủi, nhưng cô sẽ không bao giờ nhìn vào nó.

“Tốt nhất là cháu nên kiếm gì đó ăn đi. Có nhiều lắm. Charlotte đã làm bánh hấp sơ-ri. Loại bánh bà ấy làm mỗi dịp Giáng sinh đấy.”

“Vâng.” Cô uống một ngụm trà. “Cảm ơn vì đã đến, dì Ivella.”

“Tất nhiên là dì sẽ đến rồi. Cháu là người thân của dì, Sadie Jo.”

Hàng tá họ hàng bên ngoại của cô đã đến để bày tỏ lòng kính trọng của mình. Đa phần bọn họ chỉ bỏ lại một nồi thịt hầm hoặc một cái bánh ngọt và rời đi sau một tiếng. Các bà dì lớn tuổi thì ở lại rất lâu.

“Và dù cho Clive có khó chịu thật đấy,” bà Ivella tiếp tục, “thì ông ấy cũng là người thân của dì.”

Đó là một trong những điều tử tế nhất mà bà Ivella từng nói về chồng của người em gái quá cố. Sadie bảo đảm rằng mình đã cảm ơn tất cả mọi người tham dự tang lễ và đến nhà cô, nhưng cô tin chắc là mình đã bỏ qua một người nào đó. Người nào đó sẽ nhắc đến sự khinh rẻ họ phải hứng chịu cho tới tận thập niên sau.

Cô cáo lỗi rời khỏi phòng khách và chạm mặt cậu Frasier cùng mợ Pansy Jean. Lúc này là hơn bốn giờ chiều, và ông Frasier đang chống chọi kịch liệt để đợi tới giờ uống cocktail. Ông Fraiser nói một câu đùa hơi thô lỗ và mợ Pans Jean ngồi lê đôi mách về vụ cãi cọ nước sốt dưa chua của Margie và Tamara. “Tamara Perdue đúng là nhạt nhẽo bẩm sinh,” bà nói.

Sau vài giây, Sadie lẻn vào bếp đổ đầy trà vào cốc. Cô cho thêm ít đá vào và xoay đầu sang hai bên. Cô sắp vẹo cổ vì phải ôm quá nhiều người, và chân cô bắt đầu nhức vì đôi giày bảy phân. Cô tự hỏi nếu mình chuồn lên gác để đổi giày thì liệu có ai nhận thấy không.

“Cô nghe nói cháu đang hẹn hò với Vincent.”

Sadie nhận ra giọng nói khàn khàn đó trước khi quay lại. “Chào cô Jinks.” Bà Luraleen mặc một cái váy xòe màu hồng và đeo đôi khuyên tai dài lủng lẳng trên đôi vai xươmg xẩu trong chiếc áo phông “Las Vegas Tuyệt Vời”. Người phụ nữ lớn tuổi cầm một cái đĩa đầy thức ăn trong tay. “Cháu không biết cô đã về lại.” “Cô về nhà lúc sáng. Cô đến viếng và mang cho cháu một cái bánh Frito, chỉ có thế.” Bà đẩy nó về phía Sadie, cô lúc nào cũng quý cha cháu. Ông ấy tôn trọng tất cả mọi người.”

Sadie cầm lấy đĩa. “Cảm ơn cô.” Bà nói đúng. Ông Clive luôn tôn trọng mọi người và cũng dạy cô phải tôn trọng người khác. “Bọn cháu có cả một bàn buffet nếu cô thấy đói.”

“Vậy là bây giờ cháu sẽ ở lại thị trấn hả?”

“Cháu chưa chắc về kế hoạch của mình.” Và kể cả nếu có chắc đi nữa thì bà Luraleen Jinks cũng sẽ là người cuối cùng cô kể cho. “Cháu còn một khoảng thời gian nữa để suy nghĩ.”

“Đừng tốn nhiều thời gian quá. Con gái không đợi được lâu như con trai đâu,” bà nói, giọng ram ráp. “Cháu đã quay lưng lại với những người nuôi dưỡng mình, nhưng giờ đây cha cháu đã đi rồi.” Bà giơ một ngón tay xương xẩu lên. “Cháu cần phải nhớ tới vị trí của cháu ở nơi này.”

Sadie chỉ mỉm cười và đưa chiếc đĩa cho bà Carolynn khi cô đi ngang qua bà. “Cảm ơn cô lần nữa vì đã đến đây viếng.” Cô quay đi và nói sát vào tai người đầu bếp, “Cháu lên phòng nghỉ ngơi đây.”

“Tất nhiên rồi, cháu yêu. Cô Clara Anne và cô sẽ bảo đảm tất cả mọi thứ dưới này đều được trông chừng. Cháu đi nghỉ đi.”

Không ngoái lại, cô đi lên cầu thang hậu và đi vào hành lang treo đầy ảnh tổ tiên. Cô lách vào phòng và cởi giày ra. Cô muốn có vài giây yên bình và ngồi xuống mép giường. Có hơi im ắng, nhưng tiếng người nói vẫn len lỏi qua cửa sổ và vang lên gác. Tiếng cười lẫn với những giọng nói trầm, đầy vẻ tôn kính. Cô kiệt sức nhưng không nằm xuống. Cô biết giấc ngủ cũng sẽ chỉ là một hoạt động thể chất bức bối mà thôi.

Cô nhổm dậy và đi ra hành lang tới cánh cửa phòng cha cô đang đóng kín. Cô đứng đấy, một tay đặt trên tay nắm cửa bằng đồng thau xỉn màu trong vài giây rồi hít một hơi thật sâu và mở cửa ra. Cô mới vào trong này đúng một lần từ sau khi cha mất. Vào ngày cô phải lấy bộ vest duy nhất của ông, cùng áo sơ mi và cà vạt kiểu sợi. Cha cô là một người đàn ông kiệm lời và thậm chí còn có ít tư trang hơn cả thế. Một cái chăn cũ nằm cuối chiếc giường bằng sắt. Ba bức chân dung nằm trên chiếc tủ gỗ cũ kỹ: bức ảnh hoa hậu Texas của bà Johanna, ảnh cưới chân dung của hai người họ và ảnh tốt nghiệp của Sadie. Trên mặt đá bên trên lò sưởi có treo bức ảnh của Captain Church Hill, một trong những con ngựa đực giống Tovero thành công và được ông yêu quý nhất. Captain Church Hill đã chết mười năm trước. Nước mắt chảy ra từ hai khóe mắt và cô cắn bờ môi đang run rẩy của mình khi nhớ lại lúc cha cô nói chuyện với cô về lịch sử và dòng giống lũ ngựa loang. Ông chưa bao giờ kể cho cô về thời gian mình trưởng thành ở JH. Cô luôn nghĩ đó là vì ông hay gắt gỏng và trầm lặng. Và cả hai điều đó đều đúng, nhưng giờ đây, cô biết ông có một người cha khó tính và ông cũng có những giấc mơ trở thành “vua xa lộ” không thành hiện thực.

Một tiếng vỡ từ phía dưới làm Sadie nhảy dựng lên. Tim cô đập thình thịch và cô lùi một bước bước ra khỏi phòng. Cô lau nước mắt trên má.

Cô cảm giác mình như một cái cốc sắp trào. Cô không thể đứng trong hành lang nhìn chằm chằm vào đồ đạc của cha mình và cũng không quay xuống gác được. Ý nghĩ phải uống thêm trà và mỉm cười lịch sự giống như một giọt nước tràn ly.

Cô đi vào phòng ngủ và xỏ chân vào đôi bốt cũ. Cô vỗ phịch chiếc mũ Stetson lên đầu và cầm lấy chiếc ví đen nhỏ trên chiếc bàn đầu giường. Gót đôi bốt tạo thành tiếng thịch thịch nhẹ nhàng trên sàn gỗ của hành lang và cầu thang. Cô đi qua vài người trên đường ra cửa trước, nhưng cô không dừng lại chào hỏi. Cô chỉ bước đều chân. Qua cả dãy ô-tô, ra con đường đầy bụi. Chiếc mũ che mắt cô khỏi ánh mặt trời buổi chiều muộn và cô cứ đi mãi. Cảm giác xúc động và buồn bã bóp nghẹt tim cô. Cô sẽ làm gì bây giờ khi cha cô mất rồi? Cô sẽ làm gì với JH đây? Cô không cần phải sống trong trang trại. Cô có vài lựa chọn. Nhúng tay vào công việc quản lý trang trại hàng ngày, để người quản lý và quản đốc hiện thời kiểm soát toàn bộ, hoặc nửa này nửa nọ. Cô có một cuộc hẹn với ông Dickie Briscoe, ông Snooks Ferry và ông Tyrus Pratt vào sáng thứ Hai. Người quản lý trang trại cùng hai quản đốc muốn nói chuyện về các kế hoạch với phương án của cô. Giờ đây cô là chủ sở hữu duy nhất của mười nghìn mẫu đất, vài nghìn đầu gia súc và một tá ngựa hoang Mỹ đã được đăng ký. Cô khá chắc mình còn sở hữu vài con chó chăn gia súc và vài con mèo nữa.

Một phần trong cô muốn bỏ chạy, như mọi khi. Nhảy phốc vào xe và bỏ tất cả lại đằng sau. Tuy vậy cũng có một phần, một phần mới mẻ và đầy kích thích trong cô, muốn ở lại và xem xem mình có thể làm gì.

Một cơn gió nhẹ thổi qua những nhánh cỏ hoang và bụi đất. Cô dừng lại giữa đường và ngoái nhìn căn nhà. Cô ước chừng mình đã đi bộ khoảng một dặm. Cô nên quay lại thôi.

“Ai cũng nói Sadie sẽ rời thị trấn ngay khi cô ấy lấy được tiền của cha mình.”

Vince liếc lên nhìn Becca. Khoảng một tuần rồi anh không gặp cô ta. Cứ tưởng có thể cô ta đã quên anh rồi. Không được may mắn đến thế. “Mọi người đang bàn tán vậy hả?”

“Phải.”

Anh ném cho cô ta một lon Dr Pepper lạnh từ thùng ướp lạnh Coleman trên sàn văn phòng cửa hàng Gas & Go. Hôm nay cô ta để kiểu tóc ngắn uốn lọn bồng. Hơi kỳ lạ nhưng không lạ bằng kiểu bên thấp bên ấy hôm trước. “Tôi không biết gì về kế hoạch của cô ấy.” Cô không bàn gì với anh hết.

“Không phải anh đang hẹn hò với Sadie Jo sao?”

Anh quỳ xuống và lục tay vào đáy thùng đồ nghề đặt chính giữa phòng. Công việc tu sửa tốn nhiều thời gian hơn dự tính. Thay vì làm việc, anh đã tốn cả ngày để tìm nhà, giờ đây anh còn sắp phải dừng mọi việc lại và đến Seattle sớm hơn so với dự định của mình.

“Không phải sao?”

“Không phải gì?”

“Hẹn hò với Sadie Jo?”

Đời sống riêng tư của anh không phải chuyện của Becca. “Tôi không biết mình có xem đó là hẹn hò hay không.”

“Thế anh xem là gì?”

Anh thoáng ngước lên nhìn cô nàng hai mốt tuổi phiền phức. “Tôi xem đó không phải là việc của cô.”

Becca cau mày và bật nắp lon. “Tôi đã thấy cái cách anh nhìn cô ấy, Vince.”

“Khi nào?”

“Tuần trước, khi tôi ở đây và cô ấy lái xe tới.” Cô ta dựa một vai vào cái khung cửa mà vài ngày trước vẫn còn rầm cửa. Anh vốn không định tháo cánh cửa và khung gỗ, nhưng mùi hôi thuốc lá tồn tại suốt nhiều thập niên của bà Luraleen đã ngấm vào gỗ và khiến nó hôi như một quầy bar ở Vegas xưa. “Mắt anh phát sáng lấp lánh vì cô ấy.”

Đúng là lố bịch không chịu nổi. Nếu có bất kỳ thứ gì trong mắt anh, thì đó là dục vọng thuần túy. “Tôi không phát ra cái gì hết,” anh bảo cô gái đang bôi nhũ mắt lấp lánh trên mi mắt. Anh tiếp tục lục lọi tìm cái nẩy và nói thêm, “Tôi chưa bao giờ xử sự như thế.”

“Ồ, mắt anh đã lấp lánh đấy.”

Mặt anh nóng bừng, và nếu không biết rõ bản thân, anh hẳn đã nghĩ mình đang xấu hổ. Đúng là lố bịch không cách nào chịu nổi. Anh không biết xấu hổ.

“Có nhớ khi chúng ta gặp nhau ở đám cưới Tally không?”

Anh khó mà quên đươc. Anh nhổm dậy và cầm lấy đai lưng đeo hộp đồ nghề nằm trên bàn. “Tôi cứ ngỡ mình sẽ chẳng bao giờ tìm được ai nữa sau Slade.”

Anh quấn chiếc thắt lưng da mềm quanh eo. Chúa ơi, cô ta đúng là quá kịch.

“Nhưng tôi đã tìm được. Tên anh ấy là Jeremiah.”

Anh ngước lên và tự hỏi vì sao cô ta lại cho là anh quan tâm. À phải rồi, cô ta nghĩ anh là cha mình.

“Nên tôi sẽ không ở bên anh nhiều như trước nữa.”

Tạ ơn Chúa.

“Vậy Sadie sẽ ở lại chứ?”

Cho dù anh có muốn cô ở lại, cô cũng luôn nói mình sẽ rời Lovett ngay khi có cơ hội. Quay lại cuộc sống thực của cô. Khi họ mới gặp nhau, đó là một trong những lý do anh thấy cô vô cùng hấp dẫn. Giờ đây thì ở cô có rất nhiều thứ hấp dẫn anh. Ngoài một số thứ rõ rành rành rồi, cô còn thông minh và mạnh mẽ. Những ngày qua, cô luôn cứng cỏi khi đối diện với sự mất mát của mình. Không giống mẹ anh, người luôn khuỵu gối khi bà tan nát cõi lòng, Sadie đứng dậy và đối mặt với những gì xảy tới với cô bằng vẻ chững chạc bình tĩnh. Anh thích điều đó ở cô. Dù vậy, việc Sadie định rời đi không còn là một trong những điều anh thích nữa. Anh không phiền gì nếu cô ở lại. Khi mới lái xe vào thị trấn, anh ngỡ mình sẽ chỉ ở lại đây tầm một hai tuần. Vài chuyện tồi tệ đã xảy ra, hay theo lời Donald Rumsfeld, có những sự việc mà ta tường tận, những sự việc mà ta chưa biết nhưng đã xảy ra, và những sự việc bất thường chưa xảy mà ta chưa biết. Anh thích một kế hoạch rõ ràng gồm những sự việc mình đã biết rõ. Anh thích dự đoán những tình huống phức tạp. Muốn thấy trước rắc rối trước khi một sự việc mà anh nắm rõ biến thành một sự việc mà anh không tỏ tường. Hay còn tệ hơn. Một sự việc bất thường không thể biết trước khiến người ta chẳng còn gì để làm ngoài việc cho nổ tung và bắn vào tất cả những gì chuyển động. Đốt sạch luôn cái điều ngớ ngẩn đó.

“Anh là một người đàn ông tử tế và xứng đáng có được một người phụ nữ tốt đẹp.”

Điều đó cho thấy cô ta biết được bao nhiêu. Anh không phải là một người đàn ông tử tế. Anh đã thấy và đã làm những việc mà anh sẽ không bao giờ nói với bất kỳ ai ngoài đội. Những việc mà công dân bình thường sẽ không bao giờ hiểu được. Những việc khủng khiếp đã để lại dấu ấn trong tâm hồn anh, tuy vậy cũng là những việc mà anh không hối hận và sẽ lặp lại nếu đất nước yêu cầu. Những việc anh sẽ làm để bảo vệ gia đình mình. Chỉ có điều gia đình anh không cần anh bảo vệ họ nữa.

“Tôi nghĩ anh thật sự rất tuyệt, Vince.” Đôi mắt nâu to tròn của cô ta nhìn anh.

Di động của anh kêu bíp và anh rút nó ra khỏi túi. Anh mở mục tin nhắn và đọc: Cứu em. Có rất nhiều việc phải làm ở Gas & Go. Anh đã mất cả ngày tìm nhà, và bốn ngày vừa rồi anh đã ở cùng Sadie. Anh đang chậm tiến độ cải tạo. Tuy vậy hôm nay anh có thể làm thêm vài tiếng. Hôm nay anh cần phải làm thêm vài tiếng trước khi anh đến Seattle sau vài ngày nữa. Chuyến đi đột xuất đó sẽ khiến anh càng chậm tiến độ hơn, làm anh mất tiền.

Vince ghét mất tiền cũng gần ngang với mức độ ghét những sự việc bất thường không thể đoán biết trước và nợ nần người khác.

Anh nhét di động vào túi quần dài. “Muộn rồi,” anh nói. “Đến giờ về nhà rồi.” Anh đưa Becca ra khỏi cửa sau và nhảy vào xe của mình. Trên đường lái xe tới JH, anh không thèm bận tâm hỏi mình lý do anh bỏ mặc tất cả mọi thứ để giải cứu Sadie. Việc này chẳng hợp lý tí nào, và anh thích mọi chuyện hợp lý hơn. Một kế hoạch được sắp xếp chu toàn. Một mục tiêu rõ ràng. Một sự việc mà anh biết rõ.

Anh rời đường cao tốc và lái xe bên dưới cổng vào trang trại JH. Anh muốn tự nhủ rằng nó chẳng là gì hơn chuyện nhu cầu. Đó là câu trả lời đơn giản. Thẳng thắn. Rõ ràng. Nhưng đang đi về phía anh, những hạt bụi nhỏ bay khỏi gót đôi bốt, trông quyến rũ mê người, là một mối phức tạp nóng bỏng kinh hồn. Là thứ mà Don Rumsfeld già nua gọi là những sự việc mà ta chưa biết nhưng đã xảy ra.

Việc khôn ngoan để làm bây giờ là quay xe lại trước khi phần chưa biết trong đó nổi thành một trận bão toàn những điều tồi tệ. Anh ghét cơn bão đó. Ghét thứ cảm giác lần bò trên người như thể anh đang ở một vùng đất xa lạ. Tất cả mọi chiến binh giỏi đều biết khi nào phải bỏ ngang. Phải thoát ra. Trong nửa giây anh đã nghĩ đến việc quành chữ U. Rồi cô mỉm cười giơ tay lên vẫy anh và anh cảm giác có ai đó đấm thẳng vào cơ hoành mình. Anh phải nhắc bản thân hãy thở đi. Anh ấn nút trên cánh cửa và cửa kính xe trượt xuống.

“Xin chào, anh chàng lính thủy,” Sadie nói khi một đám bụi mờ bay lên khỏi con đường đất. Cô nhìn qua cửa sổ xe đang mở, đưa mắt ngắm nhìn mái tóc cùng đôi mắt xanh lục trên khuôn mặt mà dường như ngày càng đẹp lên mỗi lần cô gặp anh.

“Em đi đâu?” anh hỏi.

“Đâu cũng được.” Cô gạt đám bụi đi. “Có hứng thú không?”

“Còn tùy.” Anh cười toe toét. “Em đang nghĩ gì thế?”

Cô mỉm cười, nụ cười thật lòng, lần đầu tiên trong ngày. “Những quyết định kém cỏi mà có lẽ sau này chúng ta sẽ hối hận.”

Anh ra dấu về phía cái ghế trống bên cạnh. “Vào đi.”

Cô không cần phải nghe đến lần thứ hai. Vài chiếc xe chở đầy những người đến viếng đã lướt ngang qua cô trên đường cô đi. Họ đều tử tế và có ý tốt, nhưng cô đã nói đến phát mệt rồi. Cô lách vào ghế và thắt dây an toàn quanh người. “Chúa ơi, ngày hôm nay thật đáng sợ.” Cô bỏ mũ xuống và ngả đầu ra sau.

“Mệt hả?”

“Ưm.”

“Hôm nay thế nào?” Anh quay xe lại và hướng về thị trấn.

Cô quay đầu hẳn sang và nhìn anh ở bên kia xe. Câu này đến từ anh chàng đã nói là mình không trò chuyện sao? “Tang lễ ổn. Hàng tấn hoa và rất nhiều người đến. Đủ thức ăn cho cả một làng. Ở Texas như thế là một sự kiện trọng đại đấy.” Ngồi thoải mái trong xe của anh, lần đầu tiên trong suốt cả ngày cô để bản thân thả lỏng. Có lẽ là trong cả tuần qua. “Cả ngày hôm nay anh làm gì?” Ui chao, họ có vẻ giống tình nhân một cách đáng báo động. Một điều có hơi đáng sợ.

“Tìm nhà, mua một cái đệm hơi và túi ngủ ở Amarillo.”

“Em không biết là anh đang tìm nhà.” Anh mặc áo phông nâu và quần dài màu be giống thường ngày. Anh là người đàn ông duy nhất mà cô biết có thể mặc những màu sắc nhạt nhẽo như vậy và khiến chúng trông chẳng hề buồn tẻ chút nào.

Anh rẽ vào đường cao tốc. “Tối qua dì Luraleen đã về nhà.”

“Em biết. Bà đã đến đám tang và sau đó mang đến một cái bánh Frito.”

Anh liếc nhìn cô rồi quay lại nhìn đường. “Đó chỉ là một trong rất nhiều lý do anh chuyển ra.”

Chân mày cô nhướn lên tận trán khi cô quan sát khuôn mặt trông nghiêng của anh, cái cổ và bờ vai lớn trong chiếc áo phông bó sát. “Anh đã tìm được nhà rồi sao? Nhanh thật đấy.”

“Anh nhanh nhẹn lắm.”

“Em nhớ mà. Lần thứ hai mình gặp nhau, anh đã cho tay vào váy em được rồi.”

Anh cười khẽ và liếc sang nhìn cô. “Em cũng có phàn nàn gì đâu.”

“Đúng vậy.”

Anh với tay ra sau ghế của mình, đưa cho cô một chai Diet Coke lạnh và một gói Cheetos.

Cô nhìn cái gói màu vàng cam trong lòng mình. Cảm nhận chai nước mát lạnh trong tay, và ngực cô bỗng nhiên nặng trĩu. Đáy lòng cô hơi nhói lên. Trong quá khứ, đàn ông từng tặng cô hoa, trang sức và đồ lót, thế mà tim cô lại nhức nhối vì một gói Cheetos và một lon Diet Coke sao? “Ăn tối sao?” Hẳn là do cảm xúc của ngày hôm nay. “Cẩn thận đấy. Kế tiếp anh sẽ mời em đi xem phim mất.”

“Anh có động cơ ngầm mà.”

Cô mở chai, uống một hớp và đổ lỗi cái cảm giác khôi hài trong dạ dày mình cho các-bon-đi-ô-xít. “Em có phải là gì đâu. Anh không cần phải mua chuộc em bằng Cheetos và Diet Coke để được lên giường đâu.”

“Không đời nào anh dựa vào may mắn.” Anh liếc nhìn cô và nhếch khóe miệng lên. “Anh dựa vào một kế hoạch hoàn chỉnh. Nó gọi là sẵn sàng tuyệt đối.” “Nó nằm trong sổ tay của SEAL hả?”

“Đâu đó.” Anh cười, một tiếng cười nhẹ nhàng, thích thú khiến mạch đập của cô nhồn nhột. “Đâu đó giữa ‘đúng giờ, đúng mục tiêu, không bao giờ từ bỏ’ và ‘lấy bao[2] của cậu và nhảy.’”

[2] Sack: vừa có nghĩa là ba lô, túi, vừa có nghĩa là bi của đàn ông.

Cô mỉm cười. “Ba-lô của anh hả?”

“Cả cái đó nữa.”

“Anh có nhớ cảm giác nhảy khỏi máy bay không?”

Anh nhìn ra ngoài cửa kính bên ghế lái xe. “Không nhiều như hồi trước, nhưng có.”

“Sao anh lại rời ngũ?”

Vài giây trôi qua trước khi anh trả lời, “Chủ yếu là vì nghĩa vụ gia đình.” Cô cho rằng có lẽ câu chuyện không chỉ có thế nhưng không muốn moi thêm. Được rồi, cô muốn làm vậy nhưng cảm giác rằng mình không thể. “Anh nhớ gì nhất?”

“Đồng đội.” Anh hắng giọng và chuyển sự chú ý của mình về lại con đường trước mặt. “Được làm một phần của một cái gì đó có một mục tiêu cao quý.” Anh dừng lại một lát rồi nói thêm, “Bơi trong đại dương. Tấn công những chiếc xe trốn ra với một khẩu súng máy M-2 và máy phóng lựu đạn 40mm. Bắn tan mọi thứ.”

Cô cười khẽ và mở gói Cheetos ra khi họ rẽ vào Lovett. “Nghe giống công việc của em đấy. Em bắn cũng khá giỏi.”

Anh nhìn cô qua khóe mắt. “Với con gái thì em khá được.”

“Em có thể bắn giỏi hơn phần lớn cánh đàn ông. Nếu chúng ta đấu lại, không chừng em sẽ bắn thắng anh nữa đấy.”

“Sẽ không bao giờ có chuyện đó.”

Phải. Cô đã thấy độ chuẩn xác chết người của anh, nhờ quá trình tập huấn trong quân ngũ. “Anh còn nhớ gì nữa về quân ngũ?”

“Anh nhớ cảm giác săn mồi và chống chọi với các cơn sóng.” “Hồ Meredith cách Lovett khoảng chín mươi cây số về phía tây.” Cô cắn rau ráu và nói thêm, “Cậu Frasier của em có một bể bơi cách đây vài khu nhà, nhưng hiện tại quá giờ uống cocktail rồi, đến giờ này cậu Frasier hẳn là đang bơi lội với tình trạng say xỉn và khỏa thân. Dù vậy em có thể hỏi thử.”

“Trong mười sáu năm qua anh vẫn sống gần đại dương. Anh thích nó hơn bể bơi.” Anh rẽ vào đường Desert Canyon rồi rẽ trái qua Butte. “Đặc biệt là so với một bể bơi có một ông già trần truồng trôi lềnh phềnh trong đó như một cái nút bần.”

Điều đó miêu tả cậu Frasier khá chuẩn.

Bạn đang đọc Hãy cứu em của Rachel Gibson
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.