Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2

Tiểu thuyết gốc · 838 chữ

Đang đi trên đường cậu bỗng dừng chân lại ở một con hẻm nhìn xuống dưới thấy có một cái thùng nhỏ, cậu tò mò không biết bên trong có gì ngồi xỏm xuống đất nhấc cái thùng lên lắc qua lắc lại thì thấy một tiếng phát ra trong đó cảm thấy bên trong có cái gì đó cũng khá nặng, cậu đặt chiếc thùng xuống lại mở băng keo được dính trên đó, gỡ hết tất cả xong cậu từ từ mở nó ra liền kinh ngạc thì ra trong đó là một bé mèo nhỏ bộ lông màu trắng cái đuôi có mấy cái vằn màu đen nói chung nhìn khu ôn mặt nhỏ nhỏ rất đáng yêu làm Tô Thủy không thể cưỡng lại được. Cậu bế chú mèo lên nhìn xung quanh thân hình nó để xem có bị thương chỗ nào không nhưng may mắn là chú mèo không sao cả, bé mèo thì nhìn cậu kêu mấy tiếng ‘meo’ trông thật đáng y êu liếm bàn tay to đang ôm chằm lấy bé lắc lắc cái đuôi nhỏ của mình Tô Thủy nhìn vào mà cảm thấy tội nghiệp cho nó tại sao một chú mèo đáng yêu đến vậy mà lại bị bỏ rơi cảm thấy thật tiếc nuối làm sao.

Cậu bế chú mèo lên đặt vào lòng của mình vuốt ve từ đầu xuống thân của chú nhìn nó mà nói: “Ai lại nhẫn tâm với mày như vậy chứ? Mày thật đáng thương chú mèo nhỏ à” chú mèo nhỏ nhìn lên Tô Thủy với ánh mắt long lanh và đầy vẻ tội nghiệp như muốn nói rằng ‘Hãy nhận tôi về nuôi’. Tô Thủy đứng suy nghĩ một lúc và quyết định sẽ nhận nuôi bé mèo này vì cậu cũng muốn có một thú cưng ở nhà mình để cảm thấy vui hơn.

Tô Thủy nắm chú mèo bằng hai tay hôn lên chiếc mũi hồng hồng nhỏ của chú mèo nói: “Từ ngày hôm nay mày sẽ có nhà mới sẽ không có ai có thể làm hại mày nữa tao sẽ cố chăm sóc tốt cho mày, về với tao nha!” chú mèo kêu một tiếng tức là đã đồng ý, Tô Thủy vui vẻ đứng lên mở khóa kéo của chiếc áo khoác ra nhét chú mèo nhỏ v ào trong rồi khóa cái áo lại v à đi như một người bình thường.

Ở trong chiếc áo của Tô Thủy chú mèo cứ phát ra tiếng kêu không ngừng đó là vì quá vui mừng mình đã có một người chủ mới, Tô Thủy vừa đi vừa nghe tiếng kêu của nó mà cười không ngừng trông rất vui vẻ mọi người nhìn cậu mà ngạc nhiên có người còn bảo ’cậu ta bị sao vậy?’ Tô Thủy vẫn cứ đi thong thả mà không để ý đến xung quanh.

Đến nơi làm việc Tô Thủy chợt nhận ra bây giờ đã hơn tám giờ, đã quá trễ so với giờ làm cậu hấp tấp chạy vào mở cánh cửa lớn ra đi vào đó thở hồng hộc nhưng thấy mọi thứ vẫn diễn ra bình thường còn Vương Khải Xuyên thì vừa thấy cậu chào một tiếng: “Chào cậu buổi sáng sao hôm nay đi làm trễ vậy?” V ương Khải Xuyên đang thu dọn bàn ăn vừa nãy của khách, Tô Thủy thấy ngạc nhiên liền tới hỏi: “Nè ông chủ đâu? Ông ấy không hỏi gì tôi sao?” V ương Khải Xuyên nhíu mày nhìn cậu nói: “Không có ông chủ có nói gì cậu đâu ông ấy im lặng từ sáng đến gi ờ” nghe được câu đó Tô Thủy cũng nhẹ người đi được phần nào tưởng đâu sẽ bị ông chủ mắng và trừ lương, cậu đi vào bên trong để chuẩn bị làm việc. Cậu thấy ông chủ đứng đó liền tới đứng bên: “ Chào ông chủ bu ổi sáng” người bên cạnh liền thấy cậu cười vui vẻ nói: “Ừ chào cậu buổi sáng vui vẻ” Tô Thủy đứng ngây người ra ngạc nhiên hỏi ông: “Ông chủ không trách tôi sao?”người bên kia nhìn cậu với vẻ mặt không có chút gì gọi là giận cả nói: “ Tôi tại sao lại phải giận cậu? V ì việc đi trễ sao? Không đâu tôi sẽ không trách cậu đâu tôi rất thương tình cảnh gia đình của cậu nhưng mà bữa sau đừng đi trễ như vậy nữa biết chưa?” Tô Thủy ‘dạ’ một tiếng rồi vui vẻ vào phòng thay đồ mặt bộ quần áo của tiệm rồi mang chiếc tạp dề còn chú mèo nhỏ thì đặt v ào cái túi lớn trước bụng của mình nhìn nó mà cảm thấy đáng yêu làm sao chú mèo lộ cái đầu nhỏ ra trông cực kì dễ thương còn kêu mấy tiếng ‘meo’ nữa cứ. Tô Thủy đến lấy cái khây đặt tên bếp mà tới những nơi khách gọi.

Bạn đang đọc Chung Thủy sáng tác bởi Thanhtu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thanhtu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 216

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.