Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồng Quân xuất quan

Phiên bản Dịch · 2337 chữ

Tần Vũ nhìn phía sau nam tử kia có dòng suối chảy thật lớn, đồng tử đột nhiên co rút lại, trong lòng cả kinh nói:

“Lục đạo Luân hồi môn... cũng không có theo Vô Danh không gian mà biến mất, quả nhiên không phải là phàm vật!

Ánh mắt nhàn nhạt đảo qua nam tử kia, Tần Vũ chắc chắn là Thiên Tôn của Hồng Mông thần giới, nguyên lai là Chu Viêm! Trong cuộc chiến giữa Huống Thiên Minh và Lưu Quang, Tần Vũ cũng đã từng dùng thần thức quan sát qua Chu Viêm!

Chỉ là một Thiên Tôn nho nhỏ, ngoại trừ trường kiếm sử dụng nguyên thần của Chu An luyện chế có chút cổ quái thì bản thân cũng chỉ hấp thu một chút Hỗn Độn khí, căn bản không có tác dụng! Tần Vũ muốn giết hắn căn bản không cần động tới một ngón tay, chỉ cần một ý niệm trong đầu liền có thể khiến cho hắn hồn thi phách tán.

“Chu Viêm? Không thể tưởng tượng được ngươi có thể tại vô danh không gan bị huỷ diệt mà vẫn có thể sống sót, thật là ngoài ý muốn của ta a!” Tần Vũ hừ nhẹ một tiếng, trong mắt hiện lên một đạo sát khí!

Đại ca Hồng Mông không có nghĩ tới tên này chẳng những không chết mà tại Vô Danh không gian này lại an nhiên sinh sống, hơn nữa lại có thể tại không gian bị huỷ diệt này mà sinh sống, quả nhiên có chút hơn người!

Chu Viêm không thể tưởng tượng được chỗ này còn rất nhiều người sống sót, hắn vốn đang bày mưu tính kế đem người Tần gia giết chết nhưng đột nhiên một đạo năng lượng huỷ diệt không hề có dấu hiệu báo trước đã trực tiếp phá huỷ toàn bộ không gian này!

Trong lòng hắn thầm nghĩ nếu không phải là lúc trước mạnh mẽ tu luyện Hỗn Độn khí đạt được Hỗn Độn thể, bất tử thân, sợ rằng đã sớm theo đám con cháu mà tịch diệt, đâu thể sống sót tới bây giờ!

Sắc mặt có chút trắng bệch, trong lòng Chu Viêm thầm nghĩ thật xui xẻo, vất vả lắm mới có thể sống tới bây giờ liền gặp ngay bọn Huống Thiên Minh cùng Tần Tư, bọn họ lại cổ quái nhìn mình. Trong lòng hắn cũng biết ngay cả Thiên cũng không thể đến gây hấn với bọn họ, chỉ là tới lúc này hắn không có lựa chọn, cảm nhận được quanh thân Tần vũ toả ra khí thế lạnh như băng (lại nghĩ tới quảng cáo Clear hí hí, nói nhảm tí cho vui), một khí thế khiến người khác phải thần phục, trong lòng liền vô cùng kinh hãi, người này... thật không đơn giản!

Ý chí bản thân sắp không thể chống đỡ nổi, Chu Viêm cẩn thận đánh giá Tần Vũ một phen. Hắn xác định chưa có gặp qua nam tử trẻ tuổi này, chỉ là chẳng biết khi nào trường kiếm trong tay hắn cũng là không ngừng run rẩy!

Nghĩ đến Chu An tại Lâm Mông Thần giới từng có oán cừu lại thêm trường kiếm không ngừng rung động, Chu Viêm sắc mặt đại biến:

“Ngươi là... Tần Vũ?”

Trong lời nói của hắn không có chút khẳng định nào, tựa hồ mang theo một tia chờ đợi! Chờ đợi nam tử trước mắt không phải là Tần Vũ, nếu như dưới hình dung của Chu An thì Tần Vũ là một người rất kinh khủng, nếu đúng là hắn, e rằng cùng với Chu gia đã hận thấu xương, nhất định Tần Vũ sẽ ra tay mà không chút lưu tình!

Tần Vũ sắc mặt lạnh lùng, thân thể chậm rãi bay lên trên, nghiêm mặt gật gật đầu:

“Ta chính là đại địch của Chu gia các ngươi, Tần Vũ!”

    • *.

Chu Viêm giờ phút này không biết nên phản ứng thế nào, hai chữ Tần Vũ đã vang lên trong đầu, trong lòng chỉ một ý nghĩ: ‘Hắn là Tần Vũ, hắn là Tần Vũ! Xong, thế là hết!’

Huống Thiên Minh khinh thường, sắc mặt không ngừng biến đổi nhìn Chu Viêm, chép miệng, Tần Tư đang đắm chìm trong bi thương mất đi đệ đệ thấp giọng hỏi:

“Lão già này vì sao lại sợ cha ta như vậy?”

Băng Nghiên cùng mọi người cũng là rất tò mò muốn biết tại sao một Thiên Tôn nhỏ nhoi lại có thể tồn tại hơn nữa lại còn mang bộ dáng sợ hãi nhìn Tần Vũ, thật sự khiến cho người ta không thể hiểu!

Tần Tư sắc mặt lạnh lùng, nhếch miệng nói:

“Chu gia cùng Tần gia có cừu oán rất lớn, trước khi cha ta làm Chưởng khống giả không ngừng bị Chu gia làm khó dễ, ngay cả mẫu thân cũng đều đã từng bị các ngươi làm thương tổn!”

Mọi người đều không nói gì, cái này cũng khó trách, Tần Vũ lúc mới đến đây còn không có ra tay trực tiếp giết chết lão già này cũng xem như là cực kì độ lượng rồi!

Chu Viêm trầm mặc sau nửa ngày, sắc mặt phức tạp đánh giá Tần Vũ, trầm giọng nói:

“Nhi tử của ta cùng với đám con cháu hậu bối hôm nay đều bị tống đến nơi này, cũng là đã theo không gian này mà tiêu thất, chẳng lẽ ngươi còn muốn đuổi cùng giết tận hay sao?”

Tần Vũ khinh thường nhìn Chu Viêm, lạnh lùng hừ một tiếng cũng không có nói gì nhưng lại khiến cho Chu Viêm một loại cảm giác bức bách khó tả!

“Ta có Hỗn Độn thân thể, bất tử thân, Chưởng khống giả lúc trước cũng không giết được ta, đừng tưởng rằng ta sợ ngươi!” Chu Viêm hét lên, mặc dù dựa vào Hỗn Độn thân thể, cho dù Tần Vũ hôm nay không thể nào giết chết nhưng hôm nay hai Chưởng khống giả bọn hắn lại không ngừng hành hạ vậy còn thảm hơn!

“Hỗn Độn thân thể? Ngươi tưởng rằng nó là vô địch sao?” Huống Thiên Minh thấy lúc này Tần Vũ đã khống chế được mọi chuyện liền từ trong vòng bảo vệ đi ra bay tới trước mặt Chu Viêm, cười nhạo: “Lập tức đem ngươi tiếp nhận trừng phạt của Thiên, hừ!”

“Thiên? Hừ! Thiên là cái gì? Ngay cả Chưởng khống giả đều không thể giết ta, Thiên có thể làm gì được ta?” Chu Viêm nói như thế nào cũng vẫn là một Thiên Tôn, sao có thể để mặc cho một Cương Thi khinh dễ được, lão có chút cuồng ngạo nói: “Sớm muộn cũng có một ngày Hỗn Độn thân thể ta đại thành, đến lúc đó Chưởng khống giả thế nào? Cũng chỉ có thể để mặc cho ta khi dễ!”

Người này điên rồi! Tần Vũ xoay người lại, nhìn hư không phía sau, vô số tầng khói bụi trong đó có nhi tử của mình, còn có cả gia gia, cũng có Triệu sư phó! Nghĩ vậy Tần Vũ mới cứng rắn hẳn lên, lại kìm nén được bi thương, Thiên này ta nhất định phải phá!

Nhàn nhạt nhìn Huống Thiên Minh, Tần Vũ tiện tay phất một cái xuất ra một đạo năng lượng, sau khi phát ra những lời cuồng vọng kia Chu Viêm nhất thời đã bị đánh bay, xa xa đều không thấy bóng dáng!

“Nói cho ta biết như thế nào mới có thể chưởng quản Thiên đạo?” Không để ý tới những ánh mắt kinh ngạc bên cạnh, trong lòng Tần Vũ cũng biết hắn không giết chết Chu Viêm khiến tất cả mọi người có chút buồn bực! Giờ phút này hắn chỉ muốn biết như thế nào có thể chưởng quản Thiên đạo, cho nên có giết hay không con kiến hôi Chu Viêm này cũng chẳng có gì khác nhau!

Huống Thiên Minh suy nghĩ một lát rồi trầm giọng nói:

“Tần tiền bối, không thể nói là Chưởng khống giả nhất định có thể trở thành chưởng quản Thiên đạo!” Trên mặt hắn hiện ra một tia ảo não, tựa hồ nghĩ tới Thiên Mông, hai mắt hiện lên vẻ mê hoặc, như nhớ lại chuyện xưa, lẩm bẩm nói: “Thiên này cũng thật không công bằng! Ngoại trừ người Thiên giới và người Tu La giới, không ai có thể chưởng quản Thiên đạo! Đó là qui tắc, ta cũng không biết nguyên nhân của qui tắc này!”

Tần Vũ nao nao, kinh ngạc hỏi:

“Dựa theo lời ngươi nói, cha ngươi chẳng phải là cũng không trở lại Thiên giới? Sau khi chuyển thế liền không hề là người Tu La!”

Nghe Tần Vũ nhắc tới Thiên Mông, con mắt Huống Thiên Minh ảm đạm hẳn, than vãn:

“Không giống thế! Cha ta từng chưởng quản một bộ phận Thiên đạo, cho nên đối với lĩnh ngộ Thiên đạo cực kì sâu sắc căn bản là các người không thể tưởng tượng được! Nếu không phải vì có chút ngoài dự liệu, ta nghĩ cho dù là ba Chưởng khống giả liên thủ như vậy cũng không có cách nào đánh bại Cha ta!”

Huống Thiên Minh đưa tay chỉ vào vô tận hư không, trầm giọng nói:

“Ngài xem, Tử giới này Cha ta đã truyền vào một chút Thiên đạo, nếu không hẳn là nó đã chết, không gian cũng sớm sụp đổ, sao có thể bảo trụ đến tận bây giờ?”

Tần Vũ càng nghe càng mơ hồ, cũng không muốn nghĩ bèn trực tiếp hỏi:

“Ta... có thể hay không từng bước từng bước nắm giữ một phần Thiên đạo?”

Huống Thiên Minh trầm tư một lát, buồn bã lắc đầu than vãn:

“Mặc dù tiền bối hôm nay thực lực có thể nói là vô địch tồn tại so vói Chưởng khống giả khác, hơn nữa có thể hấp thu Hỗn Độn khí, nhưng vẫn không thể vượt qua qui tắc của Thiên! Trừ phi...”

Huống Thiên Minh cẩn thận quan sát nét mặt Cổ Bàn cùng Tần Tư, thấy hai người đều đang chờ đợi câu trả lời của mình hiền hé miệng chuẩn bị nói... .

“Trừ phi cha ta tiến vào Lục đạo Luân hồi chuyển sanh Thiên giới đúng không?” Một thanh âm từ phía sau Cổ Bàn truyền đến, một nam tử trẻ tuổi chợt xuất hiện trước mặt mọi người!

“Sương nhi!” “Hồng Quân” “Tiểu Quân!”...

Bọn người Tần Vũ nghe thấy liền ngây người một chút, không dám tin tưởng nhìn vẻ mặt tràn đầy nụ cười của Tần Sương, cũng chính là Hồng Quân, không khỏi thét lên!

“Nhi tử Tần Sương bái kiến cha!” Hồng Quân thấy nhiều ánh mắt như vậy hướng về mình liền không nhịn được sắc mặt biến đổi, nhất là đã thấy Tần Vũ nét mặt rưng rưng hướng phía mình bay tới, hắn liền vội vàng quì gối cung kính!

“Tốt, tốt! Nhanh đứng lên để cho cha nhìn con nào!” Tần Vũ nét mặt kinh động chợt loé lên nhưng đã nhanh biến mất, thân là Chưởng khống giả, khống chế tâm cảm là cực kì đơn giản, chỉ là việc này đối với hắn thật sự có đả kích rất lớn, tâm tình không thể không mất khống chế được!

“Sao? Người này là xú tiểu tử, sao ta lại không nhìn ra tu vi của ngươi?” Hồng Quân còn sống, Cổ Bàn vui mừng khôn xiết miệng bô bô ba ba đi tới, ánh mắt híp lại hung hăng vỗ vỗ vai Hồng Quân, trong nháy mắt đánh hắn bay xa vạn trượng!

Đùa! Hồng Quân đảo mắt liền nhếch miệng nhìn Cổ Bàn rồi quay lại trước mặt Tần Vũ, không dám trước mặt Cha cùng Cổ Bàn bát nháo, cung kính nói:

“Cha, theo như lời Thiên Minh thì Thiên đạo con có hiểu một chút!”

Thần thức Tần Vũ đảo qua thân thể Hồng Quân, phát hiện rõ ràng là tiểu tử này đã đạt đến cảnh giới Thiên Tôn liền giật mình một cái thật mạnh, lại nghe hắn nói hiểu được một chút Thiên đạo, không khỏi thấp giọng hỏi:

“Mau nói đi!”

Hồng Quân mỉm cười, trong mắt hiện lên một thần sắc quỉ dị, nhẹ giọng nói:

“Cha... trước tiên không nên vội vàng nói đến chuyện Thiên đaọ, lần này Tử giới bị huỷ diệt, rất nhiều cố nhân cũng tiêu tán mất, thật làm cho người ta bi thương a!”

Dứt lời lại lắc đầu ảo não, trên mặt mang theo một tia bi phẫn liền nhìn Tần Tư, nháy mắt, bộ dáng nào có chút bi thương?

Tần Tư thấy bộ dạng Hồng Quân như vậy có thể biết ý định của hắn, đang muốn nói gì thì Cổ Bàn bên cạnh đột nhiên cốc đầu Hồng Quân cười mắng:

“Ngươi lại còn làm trò khiến người ta phải lo lắng nữa!”

Hồng Quân làm bộ uỷ khuất uốn éo miệng, đột nhiên nhìn thẳng cào Cổ Bàn, quát to:

“Cổ Bàn ngươi, rất tốt, cũng thành Chưởng khống giả, không gian của ngươi đâu? Ngươi nên mang ta vào không gian của ngươi mà xưng bá chứ!”

Cổ Bàn không có tức giận, đá hắn một cước nói:

“Nói mau ngươi nghĩ gì? Như thế nào có thể cứu sống những người đó?”

Hồng Quân nhìn thoáng qua nét mặt dần dần âm trầm của Tần Vũ, không dám cợt nhả nữa, sắc mặt nghiêm túc trở lại nói:

“Nếu muốn cứu sống bọn họ rất đơn giản, nhưng muốn đưa bọn họ trở lại bên cạnh rất khó! Phải cần... cái kia mới làm được!” Dứt lời, ngón tay chỉ về phía trước, cũng là nơi Lục đạo Luân hồi môn!

Bạn đang đọc Hậu Tinh Thần Biến của Ngã Cật Tây Hồng Thị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 523

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.