Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguy cơ

Phiên bản Dịch · 2133 chữ

Chưởng khống giả tự bạo, đây chính là uy lực cỡ nào, cho tới bây giờ cũng chưa có xuất hiện tình huống như vậy, thậm chí trung niên nam tử cũng không có ngờ tới hành động của chính mình đã khiến bản thân hắn và thanh niên nam tử hứng chịu hậu quả cực lớn! Càng không có nghĩ tới Tần Vũ lúc bạo nộ sẽ kinh khủng cỡ nào, vô tình thế nào!

Giống như bom nguyên tử (chắc là thế hí hí), quang mang màu xám trong nháy mắt từ trong thân thể nữ Chưởng khống giả bộc phát. Tần Vũ còn không kịp tự hỏi, năng lượng khổng lồ này đã oanh kích toàn bộ không gian, vòng bảo vệ bọn người Tả Thu Mi cũng trong nháy mắt bị vỡ tan!

Cổ Bàn vốn đang ở tầng thứ nhất thấy có biến động lớn liền khẩn trương muốn ngay lập tức lên trên đó giúp đỡ, không gian không là vấn đề! Chỉ là hắn tự hỏi còn có thời gian hay không!

Trong khi thân thể nữ Chưởng khống giả bộc phát năng lượng, la bàn trong tay Cổ Bàn đã xuất hiện tại trên đầu bọn người Huống Thiên Minh, một lượng lớn huyền hoàng khí đã bổ sung vào lớp năng lượng màu bạc của Tần Vũ. Hồng Mông linh khí dung hợp cùng huyền hoàng khí, quang mang loé lên chói mắt, nhưng cũng là rất khó khăn lắm mới có thể duy trì trước quang mang tự bạo màu xám kia. Rung chuyển nửa ngày, rốt cục không gian cũng đã bình yên trở lại!

Tới giờ phút này ngay cả Huống Thiên Minh cũng không cách nào duy trì tâm cảnh, linh hồn hoàn chỉnh sau sáu lần biến thân hắn cũng chưa có nếm qua, nếu như vậy mà dễ dàng chết đi thì làm sao mà vì cha báo thù? Như thế nào có thể thực hiện được nguyện vọng của cha? Nếu chết như vậy hắn hoàn toàn không cam tâm!

“A a!” Dừng lại tại năm lần biến thân khiến Huống Thiên Minh sợ hãi, la bàn đã phát huy tác dụng, một màn đấu tranh nội tâm khiến hắn suýt chút nữa thì tẩu hoả nhập ma! Mà bọn người Tả Thu Mi dù sao vẫn chỉ là tâm cảnh của Thần Vương, nét mặt cực kì bình tĩnh, chỉ là trong lòng mang theo bi ai nhàn nhạt!

Cổ Bàn mặc dù đã có thể khống chế là bàn trong hư không nhưng cả Vô Danh không gian đã hoàn toàn bị huỷ diệt, bọn người Huống Thiên Minh lúc này giống như trôi nổi trên một làn nước, xung quanh là vô tận hư không!

“Sương nhi!” “Hồng Quân!” dường như là kêu không thành tiếng, Tần Vũ vô lực ngồi gục xuống mặt đất, ánh mắt lộ rõ tuyệt vọng! Chỉ là giờ phút này không phải là lúc bi ai, Tần Vũ rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh nhanh tới bên cạnh mọi người, vạt áo lấm tấm máu tươi có thể thấy được hắn cũng đã có chút thương tổn!

Đôi mắt Tần Vũ lộ ra vẻ phẫn nộ cùng bi thương khó tả, trong đầu hắn hiện lên những hình ảnh quen thuộc, con mắt trợn trừng thậm chí còn chảy ra huyết lệ!

Lúc này Cổ Bàn cũng phi tới bên cạnh Tần Vũ, chứng kiến Tần Vũ như thế, không nhịn được kinh hãi hỏi:

“Tam ca Tam ca! Người sao vậy?” Hắn không biết rằng trong không gian này có một người cực kì quan trọng với hắn, lại càng không biết người này từ nhỏ đã bên cạnh Tần Vũ, nay có cơ hội gặp lại đối với hắn không thể diễn tả sự hưng phấn thế nào! Chỉ là hôm nay tất cả đã thành mộng ảo, đã tan biến thành hư vô! Vừa có hi vọng lại mất đi khiến cho Tần Vũ nhất thời lâm vào vô tận bi thương! Cảm nhận được nỗi uất ức của Tần Vũ cũng chỉ có nhi tử hắn là Tần Tư, Tần Tư cảm nhận được nỗi đau trong lòng Tần Vũ không cách nào có thể tả hết. Khoé miệng tràn ra một ngụm máu, hẳn là Tần Vũ thụ thương không nhẹ, dù sao cũng là bị năng lượng tự bạo của một Chưởng khống giả gây nên, hơn nữa uy lực có khi còn mạnh hơn bản thân hắn!

Nhưng đây chỉ là thương thế bên ngoài, sẽ mau chóng hồi phục, chỉ là Tần Vũ trong lúc này trong lòng lại rỉ máu, phảng phất trái tim như bị đâm một dao, hắn cũng hiểu được con tim đang co quắp đau đớn mức nào!

Nếu nhất định chấm dứt mọi chuyện là phải đổ máu, tại sao lại không đổ hết lên đầu hắn! Tần Vũ trong lòng bi phẫn, chẳng lẽ Thiên đạo lại vô tình như vậy? Nếu là như thế ta sẵn sàng cuồng sát tới tận Thiên giới, phải đem lão Thiên huỷ diệt, nghịch Thiên!

Mọi người, kể cả Cổ Bàn đều đắm chìm trong bi thương, không có phát giác phía sau bọn họ có một đạo kim quang màu vàng thản nhiên thu liễm, mà phía sau bọn họ chính là chỗ Hồng Quân bế quan, đương nhiên đạo kim quang đó sau một khắc đã biến mất.

Hai đạo thân ảnh chật vật nhanh phi tới trước mặt Tần Vũ, đồng thời há to miệng khiếp sợ nhìn về phía Huống Thiên Minh, phảng phất không dám tin tưởng dưới uy lực như vậy, cả Vô Danh không gian bị huỷ diệt vậy mà kim phát Huống Thiên Minh vẫn còn sống!

“Là các ngươi, là hai người các ngươi đã giết tiểu Quân!” Cổ Bàn không giống Tần Vũ, con mắt bừng bừng sát khí nhìn hai người, vẻ mặt dữ tợn, vốn la bàn đang trên đỉnh đầu Huống Thiên Minh nay trong nháy mắt đã nằm trong bàn tay Cổ Bàn, khí thế cường bạo từ trong cơ thể thoát ra, phẫn nộ quát:

“Hai người các ngươi đi bồi tiếp huynh đệ ta!”

La bàn biến lớn cơ hồ trong khoảnh khắc nện lên đầu hai người kia! Trung niên nam tử sợ hãi thân thể nhanh biến mất, thanh niên nam tử cũng không do dự trước khi la bàn chụp xuống đã chạy ra ngoài!

Bọn họ cũng không nghĩ tới nữ Chưởng khống giả tự bạo lại có uy lực cường đại như vậy, khoảng cách giữa hai người và nữ tử kia cũng quá gần khiến thương tổn càng thêm nghiêm trọng, chỉ là Hôi Mông khí thể vẫn còn phiêu phù trong hư vô khiến cho thương thế bọn họ nhanh chóng hồi phục! Nhưng nội thương đều không thể dễ dàng khôi phục như trước!

Cổ Bàn lại muốn đuổi theo liền bị Tần Vũ ngăn cản, nhìn vẻ mặt sầu thảm của Tần Vũ, Cổ Bàn bi phẫn nhịn không được nói:

“Tam ca, tiểu Quân hắn đã chết!” Thoáng chốc nước mắt đã chảy xuống, đường đường là đàn ông thân cao bảy thước nay lại khóc như một đứa bé!

Tần Vũ trong lòng cũng đã khôi phục lại bình tĩnh, hàn quang loè loè nhìn trung niên nam tử cùng thanh niên nam tử, ngưng đọng sát khí, lăng không đứng im cơ hồ như cắn từng chữ từng chữ một nói:

“Bọn họ là của ta!”

Vừa dứt lời, chung quanh hai người kia xuất hiện một trận pháp! Hai người phát hiên thân ảnh liền loé lên liên lục muốn thoát khỏi trận pháp vây quanh, lại bị Cổ Bàn dùng la bàn đánh rơi xuống, trong trận pháp phảng phất có hơi thở cổ quái xen lẫn chết chóc khiến hai người càng gấp gáp!

Tần Vũ không có cử động gì thêm, con người hắn bây giờ giống như một cái hồ chết, không hề tức giận, chắp tay nhìn hai người kia, nhàn nhạt nói:

“Tứ đệ, ta cần huyền hoàng khí!”

Cổ Bàn không chút do dự, lập tức đưa huyền hoàng khí toàn thân biến thành một hạt châu bóng loáng rất là bắt mắt!

“Đây là trận pháp gì? Ta như thế nào lại cảm thấy hơi thở của sinh mạng?” Thấy Tần Vũ mặt không chút thay đổi tiếp nhận bi thương có chút kinh ngạc nhìn.

Tần Vũ gật gật đầu, không có nói gì, tu vi cao thì có tác dụng gì? Trận pháp có lợi hại đến mấy trong lúc cần thiết lại không thể bảo vệ người thân mà chết đi!

Trong mắt hiện lên sát ý, trong lòng Tần Vũ đã âm thầm quyết định sau khi rời khỏi nơi này nhất định phải lĩnh ngộ Thiên đạo, phá đi cái gọi là Thiên đạo bất công kia!

Trung niên nam tử cùng thanh niên nam tử bị trận pháp bao vây không một chút nào lơ là liền kinh hãi nhìn chung quanh, thần thức cũng không cảm nhận được tình huống xung quanh, cảm giác khi vào bên trong Hỗn Độn không gian kia giống nhau!

Sợ hãi! Cảm giác khiếp sợ bao trùm lấy hai người Chưởng khống giả, bọn họ cho đến giờ vẫn còn không thể tin được, vốn là chúa tể không gian này vậy mà bây giờ giống như đang chờ đợi bản án cao nhất, đó là đợi Tần Vũ hạ đao!

Tình huống này cũng giống như khoảnh khắc phàm nhân bị tuyên án tử hình vậy! Chỉ khác hai người là Chưởng khống giả, thân là tu luyện giả có thể nói là vĩ đại, tâm trí vốn kiên định cũng không thoát khỏi loại sợ hãi này!

Vẻ mặt Tần Vũ có thể nói là lãnh đạm, nếu nói là lạnh lùng cũng không quá, cả người giống như một cái đầm chết không có chút cảm tình nhìn vào trong trận pháp, kì quái là cuồng phong đang không ngừng công kích hai người trong đó đã dừng lại!

Huyền hoàng khí trong cơ thể Cổ Bàn bay ra ngưng kết lại thành một hạt châu, trong nháy mắt từ trong tay Tần Vũ bay ra, trong chớp mắt đã bay tới trung tâm của trận pháp!

“Các ngươi... chết đi!” Tần Vũ rộng miệng nói bốn chữ, trong trận pháp bỗng phát ra quang mang chói mắt cả vạn trượng, hai gã Chưởng khống giả trong trận pháp cơ hồ như đang cầu xin điều gì liền hoá thành tro tàn!

Loại kết quả này đều nằm trong dự liệu của mọi người, nhưng cũng nằm ngoài tưởng tượng của họ! Tât cả đều trông thấy Tần Vũ trong nháy mắt giết chết hai Chưởng khống giả, hai gã này tại Vô Danh không gian vốn là chúa tể vậy mà Tần Vũ trong lòng vẫn là cực kì bình thản, nhàn nhạt nhìn, nhàn nhạt nghĩ!

Hôm nay chứng kiến mọi chuyện nhưng mọi người vẫn không thể tin đó là sự thật, cho dù là Lôi Vệ hay Huống Thiên Minh cũng không ngoại lệ. Ngắn ngủi trong thời gian chỉ một ngày, Vô Danh không gian đã bị huỷ diệt, ba gã Chưởng khống giả đã chết, đối với bọn họ giống như mộng cảnh, là chuyện không thể tưởng tượng nổi!

Đương nhiên nếu Hồng Quân còn sống thì tốt biết bao! Nhưng hết lần này tới lần khác là Hồng Quân khiến cho bọn họ rơi lệ, đến hôm nay nước mắt đã chầm chậm rơi trên mặt mọi người!

Tần Vũ khuôn mặt không chút thay đổi, dù giết chết hai người cũng không đủ giải toả bi phẫn trong lòng hắn, giết chết hai gã Chưởng khống giả trong nháy mắt đối với trận pháp sinh mệnh có chút lĩnh ngộ, cũng có thể khiến trong lòng hắn nguôi ngoai đi một chút.

“Sao... ?” Thần thức Cổ Bàn trong nháy mắt đảo qua hư không, buột miệng nói: “Hình như có người còn sống, phải! Là một Thiên Tôn!” Ngón tay hắn chỉ về phía bên phải, miệng mở to, thế nào cũng không thể nghĩ được một Thiên Tôn trong mắt bọn họ không bằng một con kiến lại có thể sống sót được!

Tần Vũ cũng phát hiện một nam tử già nua đang phiêu phù trong không gian, trong mắt nổi lên sát ý:

“Người Chu gia!” Mà sau hắn còn có một dòng suối chậm rãi theo sau!

“Lục đạo luân hồi!” Huống Thiên Minh đột nhiên kĩnh hãi!

Bạn đang đọc Hậu Tinh Thần Biến của Ngã Cật Tây Hồng Thị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 458

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.