Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chưởng khống giả của vô danh không gian

Phiên bản Dịch · 2509 chữ

Vô Danh không gian tầng thứ chín mây đen dày đặc, nơi đó Thiên Tôn cũng không cách nào vượt qua.

Giữa đám mây mù dày đặc, mơ hồ có thể thấy được một toà cung điện rực rỡ, khác biệt hẳn với đám mây xám bao quanh.

Trong mật thất nơi sâu nhất trong tòa cung điện đó, một gã áo vãi trung niên đang nhắm mắt ngồi tu luyện.

Đột nhiên, gã trung niên mở bừng hai mắt, phát ra hai luồng tinh quang sắc bén, dường như có thể nhìn xuyên thấu đám mây mù dày đặc, dường như muốn thu Vô Danh Không Gian vào trong mắt.

Khuôn mặt của người trung niên như dùng dao gọt, góc cạnh rõ ràng, màu da trắng trẻo khác thường, giống như một quý tộc trải qua cuộc sống an nhàn sung sướng, nhưng thực ra ẩn sâu phía trên lông mày là những nếp nhăn như muốn kể với người khác về những tang thương mà hắn đã trải qua.

Mở to hai mắt tra xét đồng thời gã trung niên thì thào nói:

“Thiên Tôn linh bảo xuất thế.”

Nói xong, hắn đưa tay phất một cái, đám mây mù xung quanh tòa cung điện lập tức quay cuồng không ngớt, lần nữa biểu hiện Thiên Tôn linh bảo mới sinh ra.

“Ồ?” Hắn xem xét một hồi, nhíu mày: “Vậy mà nhìn không thấy? Dĩ nhiên… nhìn không được?”

Sau khi thì thào, hắn thu hồi ánh mắt, quay đầu hướng về nơi sâu nhất của đám mây xám:

“Tam đệ, Tứ muội lập tức đến đây một chuyến.”

Lát sau, có hai thân ảnh một nam một nữ ‘lả tả’ xuất hiện trước mặt gã trung niên, không đợi gã trung niên nói cô gái mở miệng hỏi:

“Nhị ca, hình như vừa rồi Thiên Tôn linh bảo xuất thế, nhưng ta lại không cách nào điều tra ra tung tích, thật là quái dị!”

“Tứ muội!” Gã trung niên thấy 2 người đến, liền đứng dậy vung tay một cái, trong nháy mắt xuất hiện cái bàn trước mặt ba người, trên bàn đặt một bình rượu.

Sau khi ba người ngồi xuống, gã trung niên giương mắt nhìn nàng một chút, vừa rót rượu vừa nói:

“Ta nói không chỉ một lần, mới qua mấy ngàn vạn năm mà thôi, ngươi lại quên sao? Không được gọi ta là nhị ca, ngươi gọi ta là đại ca hoặc ngươi có thể trực tiếp gọi tên ta!”

“Dạ! Đại ca.” Sắc mặt nàng không chút biểu tình, cũng không vì thế mà sinh ra oán hận chút nào.

“Như lời ngươi vừa nói đúng là ta đã chứng kiến hiện tượng này phi thường quái dị!” Gã trung niên ánh mắt đầy vẻ thâm thuý, đi đi lại lại xem xét mây mù ở xa xa, cứ như nhìn thấy điều gì bình thường.”

“Nhị… đại ca!” Gã nam tử trẻ tuổi cũng mở miệng nói:

“Dò xét không ra, huynh nói có phải là vì đại… lão gia hỏa Thiên Mông kia hay không?”

Nữ tử phụ hoạ:

“Dạ, tam ca nói rất có lý, vốn tầng không gian thứ chín do Thiên Mông chưởng quản cho nên chúng ta không cách nào điều tra ra cũng có lý.”

“Câm miệng!!” Gã trung niên nọ quát to một tiếng mặc kệ hai người có phản đối hay không: “Thiên Mông…. lão gia hỏa đó đã chết mấy ngàn năm rồi, hơn nữa linh hồn đều bị chúng ta thông qua cánh cửa luân hồi đưa vào địa ngục, hắn có bao nhiêu bãn lãnh? Ngay cả chết cũng quản chế chúng ta?”

Gã nam tử bị gã trung niên quát đến sửng sờ chưa kịp phác tác, thì nữ tử lại như trước sắc mặt không chút thay đổi nhàn nhạt nói:

“Nhị ca, Thiên Mông đại ca mặc dù đã chết nhưng Hôi Mông Kim Bảng cũng theo huynh ấy biến mất ở cổng luân hồi, trong Hôi Mông Kim Bảng có xếp vị trí vì vậy mà thuận theo vị trí đi lên hay không còn không biết được, thậm chí cả Thiên Mông đại ca có luân hồi chuyển thế hay không, đã chết hay chưa...”

“Câm mồm!” Gã trung niên đột nhiên đứng dậy quát một tiếng làm cung điện chấn động một hồi: “Thiên Mông đại ca, Thiên Mông đại ca nghe ngươi gọi thân thiết nhỉ? Nếu không phải trong trận chiến năm đó ngươi cũng xuất không ít khí lực, thì ta thật cũng hoài nghi trong lòng ngươi có ý hướng về hắn.”

Nói xong, giọng nói gã trung niên hơi hòa hoãn nói:

“Người trong Hôi Mông không gian bất quá đều đã chết, Tứ muội! Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi bây giờ tiến vào cánh cửa luân hồi, có thể duy trì giữ được linh hồn không tiêu tan mà được luân hồi hay sao? Cánh cửa luân hồi thật sự cường đại không phải là đẳng cấp của chúng ta có thể kháng cự. Huống chi Thiên Mông đã bị đánh tan linh hồn?”

Thấy nữ tử không trả lời, gã trung niên giọng nói khôi phục lại bình thường:

“Nếu như Thiên Mông thật sự có thể bảo trì linh thức kháng cự tiếng gọi của cánh cửa luân hồi, hắn sẽ không dùng pháp bảo Hôi Mông Kim Bảng đến nỗi bị chúng ta giết chết. Chỉ tiếc, Hôi Mông Kim Bảng hiện ở nơi nào không biết, nếu không, chưởng khống giả của Hôi Mông không gian thượng tầng sáu, bảy, tám, chín cũng sẽ không đến nay chỉ có năm người.” Nói xong, gã trung niên không khỏi một trận tiếc hận, dường như là đã nắm hết quyền lợi chưởng khống giả trong tay.

“Nhị ca, e rằng huynh tiếc hận thực sự không phải điều này chứ.” Vẻ mặt nử tử không chút thay đổi, nhưng trong giọng nói lại có một chút trào phúng.

Không đợi gã trung niên nói tiếp, thanh niên nam tử lại ngắt lời nói:

“Tứ muội! Nhiều năm trôi qua như vậy, ta thật không biết trong lòng ngươi nghĩ cái gì? Chẳng lẽ, ngươi vẫn không nghĩ tới Hôi Mông Kim Bảng, chẳng lẽ, ngươi không nghĩ tới việc bảo trì linh thức tiến vào cánh cửa luân hồi? Chẳng lẽ ngươi không muốn tiến vào Thiên Giới theo đuổi Thiên đạo? Hừ! Đừng cho là ta không biết, năm đó chúng ta ba người liên thủ đại chiến với Thiên Mông, khi ra tay tàn nhẫn độc ác nhất chính là ngươi!”

Nói về cuộc chiến với Thiên Mông, sắc mặt nàng có chút khác thường nhưng rất nhanh biến mất, tiếp tục không thay đổi sắc mặt nhàn nhạt thản nhiên nói:

“Nhớ! Sao không nghỉ tới, Hôi Mông Kim Bảng có thể giúp chúng ta tiến vào Thiên giới theo đuổi Thiên đạo, có thể khiến cho chúng ta không phải bị động nhận chịu sự an bài của số phận, nhưng hết thảy những điều này không thể phủ nhận đều là do Thiên Mông đại ca nói cho chúng ta biết. Chúng ta có theo đuổi, chúng ta có chút thủ đoạn, nhưng không thể chống lại nỗi ưu tư như vậy.”

Trung niên nam tử dường như hiểu được lời của nử tử lại hình như đã nhìn ra cái gì đó:

“Tứ muội nói rất đúng, có lẽ Thiên Mông là người đến từ Thiên giới, mới có rất nhiều thứ khiến cho ba chưởng khống giả Hôi Mông chúng ta không thể nhìn thấy được.” Vừa nói ánh mắt của hắn hướng về phía chân trời, hai mắt ánh lên một tia khát vọng: “Thiên giới… có lần, ta còn tưởng rằng chưởng khống giả thực sự có khả năng quản lý vận mệnh của mình, tức cười… ngay cả đến vận mệnh của người bình thường chưởng khống giả cũng không cách nào nhìn thấu. Càng không nói tới việc thay đổi vận mệnh của người khác, quản lý vận mệnh của chính mình…”

Trung niên nam tử nói một hơi:

“Hôi Mông không gian thượng tầng sáu, bảy, tám, chín từ trước đến nay có năm người chưởng quản, có lẽ do thiên mệnh khó lường.” Nói xong hắn tự giễu cười một tiếng: “Không nghĩ tới, ta đây cũng là nhân vật tối cao ở không gian này, dĩ nhiên cũng là do vận mệnh đã an bài.”

Thanh niên nam tử lộ ra thần sắc mê muội:

“Thiên đạo là cái gì, chẳng lẽ những lời nói của Thiên Mông hoàn toàn chính xác? Thiên giới chẳng qua là loại người cao cấp hơn chúng ta một bậc mà thôi, nhưng người Thiên giới cũng không thể can thiệp chuyện Nhân giới chúng ta được a!”

Nử tử nhàn nhạt nói:

“Thiên giới đến tột cùng là thế nào chúng ta đều không biết, có lẽ, Thiên giới và Nhân giới giống nhau, chỉ có điều sợ là Thiên Mông đại ca đặt điều nói ra, cho dù Thiên giới đúng như lời Thiên Mông đại ca nói; trên Thiên giới không phải ai cũng có thể nắm trong tay vận mệnh của mình, nếu không Tam giới Lục đạo sẽ không hoàn toàn hỗn loạn? Lại ai còn theo đuổi? Thiên Mông đại ca cũng không bỏ Thiên Giới mà chạy đến Nhân giới? Bất quá, ta tin tưởng Thiên Mông đại ca đã có nói qua một câu: ‘‘Nơi chúng ta ở chắc chắn tồn tại không gian cao cấp hơn, có lẽ đó chính là Thiên giới!’’

“Thiên giới?” Gã trung niên nam tử nghiền ngẫm một chút, lắc lắc đầu nói: “Ôi! Cái này cũng không biết được. Hay là nhìn xem một chút coi tìm được Thiên Tôn linh bảo vừa xuất thế hay không, cảm giác chưởng khống giả không có năng lực thực khó mà chấp nhận.

“Dạ!” Cô gái gật đầu đồng ý: “Thiên Tôn linh bảo chưa chắc xuất hiện ở tầng thứ chín, ta phụ trách chịu trách nhiệm lục soát từ tầng 1 đến tầng 5 do ta chưởng quản.”

“Còn ta sẽ lục soát từ tầng 6 đến tầng 9 dưới sự chưởng quản của ta.” Thanh niên nam tử nói.

“Ừ! Thượng tầng 1 đến tầng 5 ta vừa tra xét vẫn không ra, chờ khi chúng ta điều tra hết mà vẫn không tìm ra thì chúng ta đồng thời lục soát tầng 6 đến tầng 9 do Thiên Mông chưởng quản. Tất sẽ tìm ra.” Trung niên nam tử ánh mắt lóe ra vẻ phấn chấn nói.

Sau khi nghe nói hai người đều gật gật đầu. ‘Vèo! Vèo! Vèo!’ Sau tiếng vang nhẹ, ba người cùng lúc tan biến khỏi mật thất.

-o-o-o-

Vô Danh không gian tầng thứ chín. Bên ngoài không gian gia tốc thời gian, Lôi Vệ đang ngồi nhấm nháp rượu ngon của Hồng Quân.

Đột nhiên, không gian gia tốc thời gian chấn động một trận ‘ông ông’, làm bình rượu trong tay Lôi Vệ đổ hết phân nửa.

“Kỳ quái!” Chẳng lẽ không gian xảy ra chuyện gì? Lôi Vệ cau mày ngạc nhiên nói.

Không đợi ông cảm khái xong, đột nhiên bụi xám tung bay mù mịt, trên bầu trời vật chất màu xám như không chịu khống chế gào thét quay cuồng, giống như dầu mỡ đun sôi ùng ục, khiến người ta nhìn thấy mà khiếp sợ kinh hoàng.

Cùng lúc mây mù quay cuồng kèm theo không ít lôi động, ‘Oanh Long Long’ như đem cả tầng không gian thứ chín không ngừng chấn nát.

“Lần này… lại quay cuồng… mấy ngàn năm gần đây đã là lần thứ ba rồi, tai họa hay sao, luôn luôn đều có phát sinh đại sự gì đó?” Lôi Vệ ngẩng đầu nhìn một lát rồi cúi đầu uống rượu tiếp, cứ như mây mù quay cuồng đã là chuyện bình thường không có gì kỳ quái.

Nếu như để cho ông biết, ba lần bầu trời đã quay cuồng trong mấy ngàn năm qua đó, đều là do Hồng Quân gây ra, không biết ông sẽ nghĩ thế nào.

“Ha Ha Ha Ha!” Tiếng cười chợt vang lên bên tai, đồng thời một thân ảnh xuất hiện bên cạnh Lôi Vệ.

“Tiểu Sương, tại sao lại đi ra nhanh vậy? Bình rượu ta còn chưa uống xong đấy chứ. Ha Ha!” Lôi Vệ đối với Hồng Quân gần đây nhiều lần ra vào không gian gia tốc thời gian cũng không lấy làm lạ nữa. Trêu đùa nói: “Vừa đúng lúc, ngươi vừa mới uống một chén rồi đi vào bây giờ ra lại tiếp tục tới phiên ngươi. Ha Ha Ha!” Nói xong ông cầm cái chén bên cạnh rót đầy rượu cho Hồng Quân.

“Sư tổ, ta lần này có tin tức tốt mới ra đây, “Ách… bầu trời làm sao vậy?” Hồng Quân vừa định nâng chén Lôi Vệ đưa lên miệng, bỗng nhiên bên tai ‘Oanh Long’ tiếng nổ vang lên, nhìn thấy bầu trời mây mù quay cuồng, tò mò hỏi.

“Ta cũng không biết, mấy ngàn năm trở lại đây, bầu trời đã quay cuồng ba lần như vậy. ‘Dzô! Dzô! Dzô!’ Mặc kệ nó, chúng ta uống rượu, uống rượu nào!” Nói xong, Lôi Vệ dẫn đầu nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch rượu còn trong chén, chép chép miệng rồi đặt chén xuống, hỏi: “Ngươi nói có tin tức tốt gì thế? Chẳng lẽ, ngươi luyện chế thành công Nhất Lưu Hồng Mông… À không, tất nhiên không phải Hồng Mông, tại đây không có Hồng Mông linh khí, chẳng lẽ ngươi có thể luyện chế thành công bảo bối có thể sánh ngang với Nhất lưu Hồng Mông linh bảo thật sự?”

Trong khoảng thời gian này, Hồng Quân đã nhiều lần ra vào không gian gia tốc thời gian, mỗi lần đều nhờ Tả Thu Mi cùng với Huống Thiên Minh tại đó lấy mấy cái chân linh Thần Vương của Đệ Nhất Thần Giới, bởi vì có quan hệ đến thời gian gia tốc, dẫn đến bản thân Tả Thu Mi bọn họ ở bên ngoài bận bịu đến sứt đầu mẻ trán. Đến cuối cùng, bọn họ cũng lười chẳng quản ác nhân có vạn ác bất xá (tàn ác không từ việc ác nào không làm) hay không, chỉ cần là có làm việc xấu đều dẫn dụ sẽ giải quyết.

Hồng Quân cũng không để ý gì tới lời của Lôi Vệ, mà dáng vẻ mờ mịt ngẩng đầu nhìn tận đâu đâu, làm cho Lôi Vệ không còn hứng thú, ngồi bên cạnh uống rượu một mình.

Hồi lâu sau, Hồng Quân mới thu hồi ánh mắt, thì thào nói:

“Chưởng khống giả… đây chính là khí tức của chưởng khống giả.”

Bạn đang đọc Hậu Tinh Thần Biến của Ngã Cật Tây Hồng Thị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 479

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.