Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tranh đấu

Phiên bản Dịch · 2073 chữ

Tại mảnh đất trống, tiên kiếm của Nghịch Ương sau một kích của Ngộ Không đã bị đánh nát bấy, thân người cũng bị dư kình của Thiên thần khí đánh lùi tới mấy ngàn thước mới có thể đứng vững.

Xóa đi một tia máu màu xám bên khóe miệng, Nghịch Ương trong lòng cũng đột nhiên hưng phấn, “ Kinh thiên nhất côn hả, xem ra các ngươi chính là huynh đệ của Hồng Quân huynh đệ rồi, nhưng mà ta cũng không thể buông tha cho các ngươi, cơ hội so tài này đâu phải lúc nào cũng có?” Trong lòng vừa nghĩ như vậy thì thân thể Nghịch Ương đã tới trước mặt Tôn Ngộ Không, lão mỉm cười nhìn Ngộ Không đang toàn thân bốc phát kim quang, giờ này trông Ngộ Không như một chiến thần.

“ Thế nào ? Đã phục chưa?” Ngộ Không chiêu đầu tiên chiếm ưu thế đắc ý hỏi.

“ Ha ha, một chiêu mà nghĩ ta phục?ngươi tưởng chỉ đơn giản như thế sao? Ta thực sự công nhận lực công kích của ngươi rất mạnh, nhưng mà …lực phòng thủ thì sao?”Nghịch Ương cười một cách quỷ dị, thân thể nhoáng lên để lại sau lưng một đạo tàn ảnh, âm thanh lại tiếp tục vang lên “ Đây là một chiêu công kích bình thường của ta”

Nói xong thân ảnh của Nghịch Ương giờ này đã nhìn không thấy nữa, xung quanh Ngộ Không giờ này là vô số tàn ảnh của Ngộ Không, những đạo tàn ảnh này nhìn qua lại thấy có vài phần như người thật.

“ Phá thiên nhất kiếm” Kỳ thật chiêu này chính là Nghịch Ương tự mình lĩnh ngộ, năm đó Hồng Quân sử dụng thần khí “Phá thiên” chia làm chín thanh thần khí xuất ra chiêu Phá thiên nhất kiếm, kỹ pháp này mặc dù lợi hại nhưng phải có một tốc độ siêu việt mới có thể sử được.

Chín đạo kiếm khí hình thành một vòng tròn nhỏ vây lấy Ngộ Không, Ngộ Không cũng không kịp nghĩ nhiều hét lớn một tiếng, cả người kim quang bùng phát ngạnh sanh chín đạo kiếm này của Nghịch Ương.

“ Uỳnh” Chín thanh âm dường như đồng thời vang lên, cả chín đạo kiếm khí đều đánh trên người Ngộ Không. Vầng kim quang hộ thể của Ngộ KHông đột nhiên giảm hẳn, đương nhiên lần này Nghịch Ương cũng là hạ thủ lưu tình, đã giảm đi hẳn một tầng uy lực, nếu chiêu vừa rồi Nghịch Ương sử dụng toàn lực thì ít nhất Ngộ Không cũng phải trọng thương.

“Ha ha ha” Tiếng cười của Nghịch Ương sang sảng vang lên “ Thấy một chiêu của ta thế nào?”

Những người bên cạnh nếu nhìn thấy đều biết Nghịch Ương hạ thủ lưu tình, nhưng Ngộ Không trong vòng kiếm khí thì thấy không rõ, suýt chút thì lâm vào hiểm cảnh nên bất ngờ nộ khí ầm ầm bùng phát.

“ Con bà nó, hổ mà không phát uy thì ngươi lại tưởng ta là mèo ốm” Ngộ Không nói xong trên tay Kim bổng huy vũ, cao giọng hô “ Kinh thiên bảy mươi hai côn” trong nháy mắt xung quanh Nghịch Ương xuất hiện vô số côn ảnh.

“ Ha ha ha, không được, lực công kích quá thấp, ngay cả sức nóng cũng không đủ” Nghịch Ương cười to, Tôn Ngộ Không dù có Thiên thần khí hỗ trợ thì với Tu vi của hắn hiện tại phát ra kinh thiên bảy mươi hai côn đối với Nghịch Ương cũng không thể tạo ra uy hiếp, hắn đứng yên một chỗ không hề động đậy.

Tôn Ngộ Không cũng lộ ra vẻ tươi cười, Kinh thiên liên hoàn côn lực công kích càng về sau càng lớn, mà trong đó phương diện lợi hại nhất chính là lợi dụng không gian pháp tắc tạo nên sự trói buộc đối thủ, hạn chế hành động của họ.

“ Kinh thiên tam thập lục côn” Côn ảnh của Kinh thiên bảy mươi hai côn còn chưa tan hết thì kinh thiên ba mươi sáu côn đã tới khiến Nghịch Ương cuối cùng vẻ mặt cũng nghiêm túc hẳn lên.

“ Cũng không tệ lắm, có thể đem liên hoàn côn ra sử dụng …”Nghịch Ương khóe miệng lộ ra một tia cười, thân thể chợt muốn di động giờ này lão không muốn dùng cứng đối cứng ngạnh kháng một côn của Ngộ Không.

“ Oanh” Một tiếng nổ lớn, một đạo côn ảnh trực tiếp bổ vào người Nghịch Ương, giờ này lão đang mở mắt trừng trừng, vẻ mặt ngạc nhiên đến tột cùng. Vừa rồi khi lão di động muốn tránh côn này của Ngộ Không đột nhiên phát hiện tốc độ của mình đột nhiên chậm đi rất nhiều, nên không thể tránh được một đạo côn ảnh đập trực tiếp vào người mình như vậy.

“ Điều này sao có thể?” Nghịch Ương kinh ngạc nói, nhưng cũng không đợi cho lão suy nghĩ được nhiều, kinh thiên mười tám côn lại được đánh ra.

Kinh thiên mười tám côn, sắc mặt Nghịch Ương giờ này thay đổi thực sự, thân thể di động trong sự trói buộc của không gian pháp tắc khiến tốc độ của lão rất chậm. Lão muốn sử dụng Nghịch Thiên nhất kiếm nhưng lại sợ không cẩn thận bị thương hai người này, vốn lão chỉ nghĩ lợi dụng hai người này để luận võ một chút ai ngờ ***ng ngay phải Ngộ Không, giờ thì lâm phải khổ nạn chính là mình.

Tránh trái, tránh phải, lần này lão đặc biệt cẩn thận. Kinh thiên mười tám côn cuối cùng không đánh được trên thân thể lão nhưng chưa kịp mừng thì Ngộ Không lại quát to “ Kinh thiên cửu côn”

Nghịch Ương lúc này thấy mồ hôi lạnh túa ra, lão vốn tưởng rằng liên hoàn côn chỉ có khoảng 2 mức thôi nhưng lúc này thiên thần khí đánh ra Kinh thiên chín côn lão cũng không dám khẳng định có thể chịu được.

“ Nghe đây, dừng lại”Nghịch Ương vội vã hô, không biết tên tiểu tử này có nghe không, nếu nó mà sử dụng liên hoàn côn đến Kinh thiên một côn thì mình không chết cũng bị thương nặng, dừng lại lúc này may ra còn kịp.

Tôn Ngộ Không cũng đột nhiên sửng sốt, đang đánh nhau tới cao trào lại bắt người ta dừng lại, ai chịu? Hắn cũng không có ý dừng lại, côn ảnh tiếp tục đánh xuống, liên hoàn côn tiếp tục sử ra kinh thiên tam côn.

Nghịch Ương lần này hối hận vì đã gây sự với tên gia hỏa này, nhưng bản thân lão cũng là người cuồng vọng, dù gì lão cũng là thượng phẩm thần nhân, là thành chủ…nếu đổi lại là một thượng phẩm thần nhân khác sợ rằng lúc này đã trở thành tương thịt rồi.

“ Oanh” trên người Nghịch Ương lại dính tiếp một côn, lão há miệng phun ra một ngụm máu màu xám. Thân thể phi ra xa.

“ Kinh thiên…” Ngộ Không vẫn không có ý muốn dừng tay đang định đánh ra kinh thiên liên côn – kinh thiên nhất côn, nếu Nghịch Ương hoàn toàn không chết hắn quyết định đánh ra một côn cuối cùng để kết thúc trận chiến.

“ Bùng” Một âm thanh vang lên, Ngộ Không bị một quyền của Huống Thiên Minh đánh bay ra xa, liên hoàn côn cũng đột nhiên bị phá giải, không gian trói buộc cũng không còn.

Rốt cuộc thân thể của Nghịch Ương cũng ổn định trở lại, đến bây giờ trên mặt lão vẫn còn hiện lên một tia sợ hãi, nếu Ngộ Không còn đánh ra một côn cuối cùng chính lão cũng không dám khẳng định mình có thể chịu được hay không.

Tôn Ngộ Không bị một quyền của Huống Thiên Minh bắn ra xa, ổn định được thân thể thì mặt đã đỏ lên mắng to “ Lão Huống, ý của ngươi là gì, ta đang sắp đánh thắng hắn nguyên cớ gì mà ngươi lại giúp hắn đánh ta?’

Huống Thiên Minh cuống quít khoát tay “ Nếu một côn của ngươi vừa rồi đánh ra, Nghịch Ương không chết cũng trọng thương, luận bàn là luận bàn, vừa nãy lão cũng đã hạ thủ lưu tình, ngươi ra tay cũng phải có chừng mực chứ?”

Huống Thiên Minh nói thật nhưng những lời này lại khiến Ngộ Không giận dữ “ Ngươi nói cái gì? Hắn vừa rồi hạ thủ lưu tình? Hắn ^%$&*& nếu lão tử vừa rồi không hạ thủ lưu tình thì một bổng vừa rồi đã đánh chết hắn, hừ”

“ Hừ, tự đại” Huống Thiên Minh vuốt miệng nói. “ Mặc kệ ngươi nói thế nào nhưng Nghịch Ương là Hồng Quân thành thành chủ, dù gì sau này cũng là người của mình, vạn nhất xảy ra chuyện gì, sau này làm sao gặp mặt?”

Tôn Ngộ Không sờ sờ đầu, cười hắc hắc nói “ A, sao ta lại quên nhỉ, cứ đánh nhau là ta không nghĩ được chuyện gì khác, hắc hắc”

Lúc này Nghịch Ương đã khôi phục được hành động, lão nhanh chóng bay trở về phía Ngộ Không và Huống Thiên Minh, khóe miệng vẫn còn vương vết máu màu xám, lão giơ giơ ngón tay cái lên nói “ Tiểu tử quả nhiên lợi hại, Kinh thiên côn pháp còn muốn hoàn hảo hơn Hồng Quân, các ngươi huynh đệ đều là biến thái mà” Nguyên lai Phá thiên nhất kiếm của lão có thể xem như tại tầng không gian này là thượng đẳng rồi, vạn lần cũng không nghĩ đến mới lần đầu gặp Hồng Quân đã ***ng phải Nghịch Thiên nhất kiếm, giờ gặp phải Ngộ Không là Kinh thiên liên hoàn côn, uy lực côn sau gấp đôi côn trước, không những thế côn pháp còn lợi dụng được không gian pháp tắc trói buộc đối thủ. Thực sự mà nói nếu Nghịch Ương không sử dụng Nghịch Thiên nhất kiếm thì đương nhiên không phải là đối thủ của Ngộ Không.

Tôn Ngộ Không hưng phấn nhìn Nghịch ương nói “ Lão đầu nhi, lần này đã tin tưởng thân phận của chúng ta chưa?”

Huống Thiên Minh đứng bên cạnh nhìn cũng không hiểu tại sao Nghịch Ương có thể tin tưởng thân phận của họ.

“ Ha ha ha, bất hảo ý tứ, ta từ đầu đã sớm tin tưởng thân phận của các ngươi, chỉ muốn biết huynh đệ của Tiểu Quân có bản lĩnh gì, bên cạnh đó trong lòng ta cũng hưng phấn vì lâu rồi không được thoải mái đánh một trận” Nghịch Ương ngại ngùng nói.

“ Gì?” Huống Thiên Minh cũng nhíu mày “ngươi như thế nào mà tin tưởng chúng ta nói là thật?”

“ Nhãn lực, thứ nhất ta xem các ngươi không phải là tầm thường, nếu không ta đâu có tự mình cùng các ngươi động thủ?”

“ Tiểu Quân khoảng bao giờ thì xuất quan?” Ngộ Không vội vàng hỏi.

Nghịch Ương mỉm cười nói “ Ta nhận được tin tức Tiểu Quân hai ngày nữa xuất quan”

“Thật tốt quá” Tôn Ngộ Không đứng bên cạnh cũng tươi cười “ Rốt cuộc cũng được đoàn tụ”

Nghịch Ương nhìn Ngộ Không hình dáng Ngộ Không đang cao hứng trong lòng cũng đột nhiên cảm thấy vui mừng, cái chết của Liễu Hàn Thư gây cho Hồng Quân nhiều sự đả kích, , giờ này nghe Ngộ Không nói huynh đệ có thể đoàn tụ, coi như có thể có chút bồi đắp lại cho Hồng Quân.

“ Đi, chúng ta quay trở lại thành chủ phủ, trước mắt ba người chúng ta làm vài chén rượu” nghịch Ương vung tay áo lên sảng khoái nói.

Hai người Tôn Ngộ Không và Huống Thiên Minh liếc mắt nhìn nhau vội vã theo Nghịch Ương, trong chốc lát đã tới HỒng Quân thành - thành chủ phủ. Lần này là Nghịch Ương dẫn hai người vào nên không có ai hỏi han gây khó dễ cho bọn họ.

Bạn đang đọc Hậu Tinh Thần Biến của Ngã Cật Tây Hồng Thị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 401

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.