Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Là tốt hay xấu

Tiểu thuyết gốc · 1980 chữ

Từ khi không còn cảm nhận được linh hồn của Tấm, cảm giác mách bảo nhà vua phải tìm được mảnh linh hồn của nàng, tìm được chân ái của mình, người vợ kết tóc se tơ sớm hôm kề cận. Câu chuyện cổ tích mộng ảo ngàn năm xưa cho ta cái kết viên mãn giữa duyên lành của hai vợ chồng họ, lưu giữ được mối duyên xưa của họ, trân trọng tình cảm của đối phương.

Nhưng liệu kết cục tốt đẹp của ngàn năm sau có được tái diễn, đây là kiếp nạn cuối cùng của đôi vợ chồng trẻ, để xem duyên phận của họ rốt cuộc là bền vững tới đâu, có thắng nỗi số mệnh không?

Xuất viện không được bao lâu, lại hay tin người cha mình bệnh cũ tái phát, phải nhập viện gấp, sức khỏe và tinh thần không ổn, không biết còn cầm cự được bao lâu, Như Tâm buông bỏ tất cả lao thẳng vào bệnh viện, chỉ muốn gặp mặt cha mình, tuy bao năm tình cảm giữa cha con họ không được tốt lắm, nhưng trên đời này cô chỉ còn mình ông ta là người thân ruột gà máu mủ, sao đành lòng nhẫn tâm nhìn thấy ông ta rời bỏ mình chứ, Như Tâm là một cô gái hiếu thảo, tuy bề ngoài hết mực lạnh lùng, lại luôn chống đối cha của mình, nhưng tận sâu thâm tâm ở cô lại luôn chứa đựng tình yêu dạt dào dành cho cha của mình, và ông ta cũng vậy, cảm nhận được sợi dây yêu thương liên kết giữa họ, một người cha ngoài lạnh trong nóng, hai cha con họ thường ngày gặp mặt nhau chỉ nói được vài câu lạnh lùng rồi mạnh ai làm việc nấy, tuy vậy nhưng lại rất quan tâm nhau, trong lòng cha con họ vẫn luôn thấu hiểu tình cảm của đối phương giành cho mình.

11h khuya, từ khi Như Tâm đi thăm cha mình thì chẳng thấy bóng dáng, Thiên Đức suốt ruột đến nổi muốn lật tung mọi nơi để tìm cho bằng được, không lẽ nào đã bị hai mẹ con họ làm chuyện mờ ám hãm hại rồi sao. Không nghĩ nhiều như vậy nữa. Lát sau anh nhanh chóng tìm tới đội công an khu vực xông thẳng vào bệnh viện, bắt tại trận mẹ của Lệ Cầm đang tim thuốc vào người chồng chung chăn gối của mình.

Bà ta hoảng loạn uy hiếp mọi người không được bước tới, nếu không bà ta sẽ đâm chết chồng mình.

Thiên Đức gặng hỏi bà ta

“Như Tâm Đâu”

“Mày muốn tìm con nhỏ đó à, nằm mơ đi, tao đã chôn sống nó rồi”

“Nếu bà không nói, thì đừng trách”

“Có ngon thì hãy tới đây bắt tao đi, từ khi bước vào cái nhà ấy là tao đã không muốn sống nữa rồi, mang danh là mẹ rẻ, bị người ta xỉ nhục, các người có hiểu được cảm giác ấy không, lúc đầu mới về nhà ấy, ta vô cùng yêu thương con bé, nhưng nó chưa hề kêu ta một tiếng mẹ, ta không hề trách nó, chỉ mong có một ngày nó hiểu cho nỗi khổ của ta thôi”

“Bà đừng ngụy biện, chẳng phải hai mẹ con bà độc ác, từ nhỏ đã ngược đãi Như Tâm, khi trưởng thành cố tìm cách hại chết Như Tâm sau, vậy mà lại mở miệng ra nói lời thương yêu, không biết nghẹn lưỡi là gì hay sao”

Bà ta cười thật to, tiếng cười ngạo nghễ uất ức

“ Bản thân tao từng xem Như Tâm là con ruột, nhưng mà từ khi tao phát hiện ra tao có Lệ Cầm, bản thân tao rất muốn nuôi dưỡng hai đứa trẻ như con ruột mình, nhưng trời không chiều lòng tao, cũng chỉ vì miệng đời thiên hạ chửi bới tao, mắng nhiếc tao, cười khinh tao, coi thường tao là vợ bé”.

“ Vậy ngay cả chồng bà cũng hại chết hay sao?”

“ Tất cả là tại ông ta, nếu như không phải năm xưa ông ta nghe lời người ngoài dèm pha, lại muốn hất hủi mẹ con tao, ông ta nói sẽ đem cả gia tài này cho đứa con gái duy nhất của mình là con Như Cầm đấy, tao không quan trọng gia tài tiền bạc gì cả, mà trong lòng ta lại đau gì câu nói, ông ta chỉ xem Như Tâm là con gái bảo bối của mình, vậy còn hai mẹ con ta thì sao chứ, tụi tao không phải là người thân của ổng hay sao? Bấy lâu nay ta luôn xem ông ta là chỗ dựa duy nhất của đời mình, cam tâm tình nguyện chịu làm vợ lẽ thứ hai mặc cho người khác mắng chửi nhưng ông ta đã đối xử với hai mẹ con tao thế nào chứ”

“Vì vậy mà bà muốn giết ông ta”

“Không! Ta muốn để cho ông ta tận mắt chứng kiến con gái mà ông thương yêu đối xử với ông ta như thế nào? Ta muốn ông ta phải nếm trái cảm giác bị người thân ruồng bỏ ra sau, vì vậy từ xưa nay tao không tiếc thủ đoạn hãm hại con Như Tâm, để cho hai cha con nó chứng kiến cảnh sinh ly tử biệt, thật ra tao còn muốn để cho ông ta sống thêm vài năm nữa, nhưng ông ta đã biết quá nhiều thứ rồi, bắt buộc tao phải trừ mối họa”

“Là chuyện bà năm lần bãy lượt hại chết Như Tâm đúng không,?”

“Đúng vậy! Ai biểu ông ta nghe lén cuộc nói chuyện giữa tao và Lệ Cầm chứ? Còn đòi báo công an bắt tao nữa chứ, đúng là đáng đời, mọi chuyện điều là ta sắp xếp, là ta thuê người đẩy nó xuống biển, là ta làm lỏng bình ga, là ta đã bỏ thuốc vào thức ăn đấy, nhưng tao năm lần bảy lượt muôn nó chết, thì ngươi lại kéo nó từ quỷ môn quan trở về, tao cũng không ngờ số nó tốt tới vậy, có thể lấy được mày, nhưng tụi bây yên tâm, từ bây giờ mày sẽ không còn thấy nó nữa”.

“Bà đã đưa cô ấy đi đâu”

“Có lẽ là đã liệng nó xuống biển rồi, à không! Là chôn sống mới đúng”

“Bà đúng là điên rồi”

“ Ta điên rồi, từ mười mấy năm trước ta đã điên rồi, và bây giờ tao sẽ tiễn người chồng này một đoạn đường xuống âm ti để đoàn tụ với con gái của của ông ta”.

Nói rồi, bà ta vung con dao định đâm xuống, một tiếng “đùng”, một viên công an đã nổ phát súng bay thẳng vào vai bà ta, máu tuôn ra như suối chảy, thấm vào da lan ra tận miếng áo trên người, bà ta đổ ngục trước sàn, nhắm mắt lại, nước mắt lưng tròng chảy ra, giọt nước mắt rơi xuống sàn, dường như mối hận uất ức đã giấu từ bấy lâu nay có thể giải tỏa được rồi, trước sự chứng kiến của mọi người.

Công an nhanh chóng sắp xếp công việc ổn thỏa, còn phái một đội quân tìm tung tích Như Tâm, đã ba ngày rồi vẫn chưa tìm thấy. Thiên Đức sốt ruột đến nổi đứng ngồi không yên, cứ tìm Như Tâm một cách điên cuồng như tên bệnh hoạn không quảng ngày đêm. Hắn ta khẩn vái phật trời cầu xin có thể tìm được Như Tâm, nhưng đến tận mấy nay chẳng có tin tức gì, hắn ngả gục vì mệt mỏi triền miên, đây là cơ hội cuối cùng rồi, nếu bản thân không tìm được Như Tâm thì xem như cả đời này ân hận. Trong cơn mơ màng, hắn thấy một lão ăn mày đến tìm mình, xin hắn chút cơm thừa canh cạn, rồi đáp lễ bằng việc tặng cho vài câu thơ :

Duyên ngàn năm nối tiếp duyên ngàn năm

Tưởng chừng chỉ là câu chuyện cổ tích khi xưa

Nhưng lại oan khiên nghiệp báo đến hiện tiền

Người xưa không tìm được ý trung nhân

Hãy đến nơi lần đầu gặp gỡ tương phùng

Ắt được kết quả như ý muốn”

Hắn giặt mình tỉnh giấc, thấy mình đang nằm trong bệnh viện, hồi tưởng lại mấy câu thơ của lão ăn mày, hắn nghĩ ngợi về những việc đã từng xảy ra, lần đầu tiên gặp nhau, chính là trong bệnh viện sau.

“ Đúng vậy, Như Tâm đi thăm cha chính là trong bệnh viện, mất tích ngay trong bệnh viện, nếu đem Như Tâm nhốt ở đây là điều không ai ngờ tới, có muốn tìm chắc chắn sẽ bỏ nơi này ra, nhưng cái bệnh viện lớn như vậy muốn tìm từng nơi chắc không dễ dàng”

Hắn quy động mọi người tìm kiếm trong bệnh viện, đang lúc lục soát loạn xạ, lại có một đứa bé cầm tái bóng nhỏ lại tận chỗ Thiên Đức nói là:

“Có một chị gái bảo em đưa anh đến chỗ này”

Ở tầng trệt cuối dãy hành lang có mấy căn phòng trống đã bỏ hoang nhiều năm không xử dụng . Thiên Đức xô cửa xông vào thì thấy Như Tâm mặt mày trắng bệch đang nằm co ro trên sàn nhà, cô bé nhiều ngày không ăn không uống sắc mặt tùy tụy hẳn, thân hình gầy gò xanh xao khiến cho ai nhìn thấy cũng đau lòng.

Cô hôn mê cũng đã bảy ngày không tỉnh lại, khi mở mắt động đậy, dần có chút ý thức, người đầu tiên nhìn thấy chính là Thiên Đức, hắn ta đang cặm cụi lau mình cho cô, cô dùng sức lực yếu đuối của mình gọi tên anh ta.

“ Thiên Đức”

Hắn nắm chặt lấy tay cô, giọng nói trầm ấm:

“Có chuyện gì vậy, em đừng cử động cứ ngoan ngoãn nằm ở yên đó đi, mọi chuyện đã được xử lý ổn thỏa cả rồi”.

Cô nhìn anh mà hai dòng nước nước mắt chảy ròng.

“ Em đã mơ một giấc mơ dài, trong mơ, em đã thấy, cha, mẹ và cả em điều hạnh phúc vui vẻ bên nhau. Rồi lại thấy biến cố xảy ra với gia đình, mẹ qua đời đột ngột, cha lấy vợ mới, bản thân em lại cảm thấy mình chẳng còn gì? Nên oán hai mẹ con họ đã cướp hết những gì em có, em hận họ. Nhưng anh biết không, khi em tỉnh dậy, em thấy mình bị trói, còn nhìn thấy Lệ Cầm, cô ấy nói với em về tất cả những điều xảy ra trước đây, thật sự hai tụi em cũng có thế sống chung với mái nhà và thật hạnh phúc, nhưng từ nhỏ mẹ đã dạy cho cô ấy phải chán ghét em, phải luôn giành lấy những thứ thuộc về cô ấy kể cả cha, vì tất cả điều là của cô ấy. Cứ như vậy ngày qua ngày, chúng em thật sự đã trở thành kẻ thù, cảm thấy chán ghét đối phương”

“Em đừng nghĩ nhiều nữa”

“Không! Là cô ấy thả em ra, rồi tự mình đi đầu thú, Thiên Đức à!, chúng ta bỏ qua tất cả đi, có được không?, hiện tại cha đã như vậy rồi, mọi chuyện đi qúa xa với tưởng tượng rồi, chúng ta rút đơn kiện đi, đừng kiện nữa, được không?”

Hắn thở dài một tiếng rồi nói:

“Được rồi, mọi chuyện cứ theo ý em muốn, tất cả hãy kết thúc tại đây đi”

Bạn đang đọc Hậu Tấm Cám sáng tác bởi lucphuongnhatsinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lucphuongnhatsinh
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.