Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

HIẾN NAM NHÂN

Phiên bản Dịch · 3408 chữ

Trãi qua mấy ngày bình an vô sự, Thiên Tiệm quốc đại quân bên kia cũng ko có nửa dị động tin tức truyền đến.

Quân Phi Vũ cùng Mạch Thiên Hàn toàn bộ ở lại quân doanh, suy nghĩ…, cuối cùng, Quân Phi Vũ quyết định dùng hình thức bộ đội đặc chủng hiện đại cái loại này mà chọn binh, bắt đầu lấy vạn tiến kiền, lấy thiên tiến bách, lấy bách tiến thập phương thức từng cái sàng chọn, lấy ra 1 đội tinh binh, bắt đầu huấn luyện khiêm khắc và kỉ luật như tro quân đội ở hiện đại, tạo bọn họ thành 1 đội ngũ vô địch, có thể ở trên chiến trường lấy 1 địch bách, đạt được mục đích thắng lợi cho dù đánh trực tiếp hay tập kích.

Định ra kế hoạch, Quân Phi Vũ liền bắt đầu giúp đỡ Diệp Phong chỉnh đốn quân kỷ, 1 bên theo kế hoạch chọn lựa ra những tinh binh ưu tú tiến hành huấn luyện, nàng cũng chuẩn bị từ đó lấy ra 1 ít nam nhân có thể đảm đương trọng trách, đề bạt bọn họ làm tướng lĩnh dự phòng.

Mà mấy vị phu quân của nàng, toàn bộ đều bị nàng bóc lột triệt để làm huấn luyện viên kiêm osin cho nàng.

Luôn luôn trầm mặc ít lời Diệp Phong, ở quân trại này 1 khối, thế nhưng cũng có thể cùng nàng chậm rãi tiếp xúc, hắn ko ngừng đưa ra ý kiến chuyên nghiệp mang tính châm chích mạnh, sẽ cùng quản lý tiên tiến của nàng lý niệm hợp 2 làm 1, chế tạo ra 1 bộ hình thức quản lý thích hợp kiểu mới tuy vẫn cổ đại nhưng đã mang tính chất hiện đại.

Tại đây loại ngày đêm gặp nhau chỉ vì 1 mục tiêu cùng chung mà phấn đấu tro cuộc sống, Diệp Phong thấy được Quân Phi Vũ siêu tuyệt trí tuệ cùng ưu tú, càng thấy được nàng siêu tuyệt thân thủ, ánh mắt nhìn nàng cũng càng ngày càng nóng rực.

Nhưng hắn vẫn ko có đem lời tro lòng mà nói ra.

Chuyện trước kia, hiện tại tựa như 1 cái xương cá ngạnh ở tro lòng của hắn, làm cho hắn khó chịu, làm cho hắn đau, làm cho hắn cảm giác ko biết theo ai, ko biết nên hạ thủ như thế nào, thế nào mới có thể nhổ đi cái gai tro lòng kia.

Hắn chỉ có khát vọng dưới đáy lòng, hi vọng loại gặp nhau cùng 1 chỗ này có thể kéo dài 1 ít, có thể lâu 1 ít thật tốt, tro lòng càng ẩn ẩn hi vọng, hi vọng Quân Phi Vũ có thể 1 lần nữa khôi phục cho hắn làm thiếp thân thị vệ của nàng, làm cho hắn có thể 1 lần nữa thủ hộ ở bên cạnh nàng.

Hay hoặc là, chỉ cầu nàng có thể ở chỗ này nhiều hơn nữa mấy ngày, cùng hắn chung đụng lâu 1 chút, lâu đến có thể làm cho nàng 1 lần nữa đối với hắn sản sinh cảm tình.

Chỉ tiếc, những thứ này đều là hắn khát vọng cùng chờ đợi.

Dưới đoạn thời gian này ở chung này, Quân Phi Vũ ngoại trừ cùng hắn tiếp xúc bàn chuyện công sự, đối với hắn liền 1 chút xíu cảm tình lộ ra ngoài cũng ko có.

Nàng ko hề giống như trước đùa giỡn hắn, ăn đậu hủ hắn, trái lại chính kinh được làm cho hắn cảm giác thật khó chịu.

Mỗi khi thấy nàng cùng các phu quân của nàng tro lúc thời gian rãnh rỗi thường xuyên thân mật dỗ ngon dỗ ngọt tình chàng ý thiếp với nhau, Diệp Phong cũng cảm giác tâm như là sắp hít thở ko thông đau đến mức khó chịu.

Hắn biết, hắn trầm luân!

Hắn thực sự đã bất trị mà yêu nàng! Đã yêu loại nữ nhân mà trước đây hắn khinh thường cùng chán ghét.

Đến bây giờ hắn mới phát hiện, nguyên lai vẫn là chính mình hữu nhãn vô châu, trân châu cao quý nhất, lại bị hắn xem thành rác rưởi, ko hiểu quý trọng cái gì là người trước mắt!

Mỗi lần nghĩ đến điểm này, hắn liền hận ko thể 1 khắc bót nát yết hầu của mình.

Lúc trước hắn làm sao lại ngu xuẩn như vậy? Bây giờ Quân Phi Vũ đối hắn lãnh tình như vậy, chắc hẳn chính là bởi vì lúc trước hắn làm cho nàng thương tâm, tuyệt đối vì hắn lạnh tâm, cho nên mới phải như vậy đối với hắn mà đi?

Hiện tại hắn còn có mặt mũi nào đi thỉnh cầu tha thứ của nàng? Mà thôi, mà thôi, cứ như vậy đi! Cùng lắm thì, cứ như vậy vì nàng chết trận ở sa trường, coi như là hắn vì xem nhẹ nàng mà làm 1 lần chuộc tội cuối cùng đi!

Công chúa điện hạ, nếu có kiếp sau, Diệp Phong nhất định sẽ ko giống như kiếp này ngu xuẩn nữa, nhất định sẽ sinh tử bất kể đi theo ở bên cạnh người, làm trâu làm ngựa cũng tốt, chỉ cầu người, có 1 ngày, có thể ở tro lòng nhớ kỹ 2 chữ Diệp Phong này!

. . .

_ Diệp tướng quân, ngươi đừng uống! Uống nhiều quá ko tốt cho sức khỏe- Lưu Tông 1 phen ngăn chặn Diệp Phong muốn nhắc lên bầu rượu, ko cho hắn uống nữa.

Diệp Phong trừng mắt nhìn hắn, 1 đôi tròng mắt đen nhánh mơ màng say lờ đờ, phiếm sương mù quang thải, 2 gò má ửng đỏ, làm cho khuôn mặt cực tuấn mỹ của hắn thoạt nhìn như bắn ra ánh sáng rực rỡ 4 phía, lại làm cho Lưu Tông nhìn đến ngây ngất.

_ Ngươi, ngươi nâng cốc với ta đi, ta còn muốn uống nữa!

Diệp Phong 1 tiếng gầm nhẹ, mới đưa Lưu Tông thần hồn cấp kinh ngạc trở về, nha nha ta tự mình phi, hôm nay bị ma quỷ ám rồi, chính mình thế nhưng lại bị chính Diệp tướng quân cấp mê hoặc đến thất thần! Chẳng lẽ mình lại có khinh hướng đoạn tụ chi phích hả trời?

Lưu Tông ko khỏi hoài nghi khả năng của mình từ trước đến nay, nhưng hắn lại lập tức phủ nhận, ko! Ko có khả năng! Chính mình cùng thê tử lúc âu yếm ko biết bao nhiêu khoái hoạt, nhớ tới thật muốn cùng các lão gia ở đây hoàn thành cho xong thiên sự, chứ đâu cần ngồi đây suy nghĩ lệch lạc

Hắn khẳng định mình ko phải đoạn tụ, nếu có trách, thì trách Diệp tướng quân bộ dạng quá tuấn mỹ! Quả thực chính là 1 tai họa!

Ko được! Hắn phải vội vàng tìm người đến giúp, cứ tiếp tục như vậy, vạn nhất Diệp tướng quân cứ mơ mơ màng màng quyến rũ như vậy, hắn ko khống chế được chính mình thì làm sao bây giờ?

Tìm ai hảo đây?

Lưu Tông đi qua đi lại nghĩ, cũng ko chọn ra 1 người thích hợp.

Đột nhiên, nghe được Diệp Phong cúi đầu hô lên 1 cái tên- Vũ nhi. . .Vũ nhi, ko được ly khai ta…

Vũ nhi? Vũ nhi là ai a?

Lưu Tông vuốt đầu suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên 2 mắt trừng lớn, chẳng lẽ là nàng? Cái tên này thế nhưng lại thích công chúa điện hạ! Thảo nào ánh mắt của hắn suốt ngày nhìn chằm chằm công chúa, khó trách hắn hiện tại muốn uống rượu mua say, thì ra là thế!

Lưu Tông vỗ đầu óc của mình, hắn làm sao hiện tại mới nghĩ tới chứ?

Đi! Hắn đi kiếm viện binh thui!

_ Khởi bẩm công chúa, tham tướng Lưu Tông nói có chuyện quan trọng cầu kiến.

Trở thành thiếp thân thị vệ của Quân Phi Vũ Long Dạ Tinh làm hết phận sự đi vào bẩm báo, đang nhìn đến Quân Phi Vũ xiêm y lộ 1 nửa vai dựa vào trên người Mạch Thiên Hàn, mà Mạch Thiên Hàn 1 đôi bàn tay to chính rơi vào trên vai nàng mà nhẹ nhàng xoa bóp, Long Dạ Tinh 2 tròng mắt lại hiện lên 1 trận hoa lửa, lập tức lại nhanh chóng cúi đầu.

1 ngày nào đó, hắn sẽ cả vốn lẫn lời đòi lại hết từ nàng, cũng dám mỗi ngày như vậy dằn vặt hắn, cũng chỉ có nàng mới dám đem hắn từ địa vị vương gia cao quí ko thèm làm, lại đem hắn làm thị vệ mà sai sử lặt vặt.

Mà hắn vì lời hứa của mình với nàng trước đây, rất có qui củ làm thị vệ riêng của nàng, thậm chí ngay cả 1 điểm việc nhỏ hắn cũng hoàn thành 1 cách hoàn hảo nhất, nhìn nàng còn gì để nói.

Nếu cho là hắn vì như vậy sẽ rút lui có trật tự, nàng đừng hòng nghĩ!

Chuyện Long Dạ Tinh hắn đã quyết định, chưa từng có làm ko được!

Quân Phi Vũ liếc xéo hắn liếc mắt 1 cái, liền nhìn cũng ko thèm nhìn hắn, chỉ là nhàn nhạt nói- Long thị vệ, ngươi đi xem chuyện gì xảy ra? Chính mình làm luôn đi, ko cần lại hồi bẩm!

Long Dạ Tinh cúi đầu đáp 1 tiếng- Tuân lệnh!

Ánh mắt ở lúc xẹt qua trên người Quân Phi Vũ, tâm nhất thời đau nhói, nguyên lai, nàng liền liếc hắn 1 cái cũng ko có nổi.

Long Dạ Tinh đột nhiên cảm giác lòng tràn đầy bi thương, tro khoảng thời gian ngắn, thế nhưng bắt đầu hoài nghi chấp nhất của mình, làm như vậy có thật đáng giá hay ko?

Lưu Tông bên ngoài đợi 1 hồi lâu, lại ko có thấy công chúa đi ra, nhịn ko được hỏi Long Dạ Tinh- Long thị vệ, chẳng lẽ công chúa ko muốn đi nhìn Diệp tướng quân?

Long Dạ Tinh trừng hắn liếc mắt 1 cái- Sau này những chuyện nhỏ nhặt như vậy, đừng để công chúa cảm thấy phiền lòng. Được, công chúa đã hạ lệnh để ta cùng ngươi đi xem.

Đương lúc Long Dạ Tinh nhìn thấy Diệp Phong nằm trên bàn rượu thì thào hô “Vũ nhi”, đột nhiên như là thấy được 1 cái khác của chính mình.

Hắn vẫy lui Lưu Tông, chính mình ngồi vào bàn, 1 người giơ lên bầu rượu, cứ như vậy mà tu cạn hết.

Say đi! 1 say giải thiên buồn!

_ Say rượu đương ca, nhân sinh bao nhiêu? Ví như sương mai, tan xong chỉ lưu lại sầu.

Cho dù có khảng khái cỡ nào, ưu tư khó quên. Dùng cái gì giải ưu? Chỉ có bầu rượu ngon.

Diệp Phong tro lúc mơ mơ màng màng, đột nhiên nghe được có người ở đó ngâm thơ, nhịn ko được ngẩng đầu lên, cố gắng muốn mở to 2 mắt thấy rõ ràng đối phương, lại chỉ thấy 1 cái bóng màu đen- Ngươi, ngươi là ai?

_ Ta? Ha hả, ta là ai? Ta cũng ko biết ta bây giờ là người nào, hỏi nhiều như vậy làm gì, uống!

Diệp Phong ngây ngốc nở nụ cười- Hả, thôi, mặc kệ ngươi là ai, cùng ta uống rượu, uống!

Long Dạ Tinh cấp Diệp Phong đổ đầy rượu, chính mình lại nâng bầu rượu từng ngụm từng ngụm uống cạn.

Hắn hào sảng lại đem Diệp Phong đã say lại càng thêm say, hắn cũng lảo đảo cước bộ, đi tới góc tường bên cạnh lấy thêm ra 1 bầu rượu khác, thế nhưng cùng Long Dạ Tinh cùng nhau xướng ca đối ẩm, cuối cùng, song song ngã xuống bàn rượu!

Say được làm bọn họ hồ đồ, tro miệng lại đồng dạng hô tên của người- …Vũ nhi.

Ngày hôm sau, đãi thủ hạ của Diệp Phong phát hiện 2 người bọn họ thời gian, này mới phát hiện 2 vị này trên người đều nóng hổi được dọa người, sợ đến tiểu binh kia vội vàng đi tìm quân y giúp các hắn xem mạch.

Đương Lưu Tông biết chuyện này, lại vội vàng đi hồi bẩm cho Quân Phi Vũ biết.

Nhìn 2 nam nhân nằm ở trên giường kia tiều tụy bộ dáng, Quân Phi Vũ mâu quang lành lạnh, liếc về phía Lưu Tông lạnh lùng chất vấn- Bọn họ làm sao lại sinh bệnh? Tối hôm qua ko phải hảo hảo sao?

_ Khởi bẩm công chúa, Diệp tướng quân cùng Long thị vệ 1 đêm say rượu, uống rượu say cứ như vậy gục xuống bàn, với lại khí trời tối qua se lạnh, cộng thêm tâm sự nặng nề dẫn đến ưu sầu tích tụ, vì thế tà hỏa xâm lấn, mới có thể sinh bệnh.

Quân Phi Vũ nhìn Lưu Tông- Ngươi biết bọn họ có tâm sự gì ko?

Lưu Tông lau trán đầy mồ hôi- Mạt tướng cũng ko rõ ràng lắm.

Quân Phi Vũ thanh âm ngày càng lành lạnh, lộ ra 1 cỗ sưu sưu lãnh ý- Lưu Tông, ngươi nhìn vào mắt của ta trả lời, bọn họ rốt cuộc có chuyện gì gạt ta?

_ Này, này…- Lưu Tông chi ngô nửa ngày, nín nửa ngày, ngạnh là ko có nói ra 1 câu đầy đủ đến.

_ Nói!

Quân Phi Vũ 1 tiếng quát nhẹ, sợ đến Lưu Tông thân thể run lên, nhìn khắp chung quanh, Quân Phi Vũ lập tức minh bạch- Ngươi theo ta ra ngoài!

2 người tới nơi xa xa, tìm cái địa phương ko người, Quân Phi Vũ hỏi- Lưu Tông, ngươi bây giờ có thể nói rồi?

_ Công chúa, 2 người bọn họ say thời gian, ta nghe được bọn họ đều ở đây kêu tên của 1 người.

_ Tên gì?

_ Vũ nhi!

_ Cái gì? Ngươi nói là sự thật?- Quân Phi Vũ 2 hàng lông mày nhíu lại, Lưu Tông cho rằng nàng tức giận, càng thêm ko dám nói lời nào, 1 lát, mới nghe được Quân Phi Vũ nói- Được rồi, ngươi trở về đi! Nhớ, ko cho phép cùng bất luận kẻ nào tiết lộ, biết ko?

_ Mạt tướng minh bạch! Mạt tướng xin cáo lui!

Say rượu phong ba qua đi, Quân Phi Vũ giả bộ cũng ko có chuyện gì phát sinh qua, vẫn như cũ đứng ở tro quân doanh 1 bên huấn luyện những binh lính kia, 1 bên cùng mấy phu quân nói chuyện yêu đương.

Đảo mắt bán nguyệt qua đi.

1 ngày này, mọi người chính đang chuẩn bị đi ăn sáng, đột nhiên nghe được thủ vệ cửa thành đến đây hồi báo, nói Thiên Tiệm quốc phái ra sứ giả cầu hòa, đến đây cầu kiến công chúa.

Quân Phi Vũ cùng chúng nam liếc mắt nhìn nhau, xem ra Mộ Dung Vũ Hàn rốt cuộc kiềm chế ko được muốn xuất thủ.

_ Tuyên hắn tiến vào!

Quân Phi Vũ thế nào cũng thật ko ngờ, đến đây làm sứ giả cầu hòa thế nhưng sẽ là 1 nữ hài tử mặt mày anh lãng.

Nàng hướng Quân Phi Vũ chắp tay, cao giọng nói- Sứ giả Thiên Tiệm quốc Mộ Dung Vũ Tình bái kiến công chúa điện hạ!

Quân Phi Vũ nhíu mày đánh giá nàng, vóc người cao gầy, 1 thân quân lục sắc đem phục (Loại trang phục nữ hiệp mặc thời xưa) mặc ở trên người của nàng, có vẻ anh khí 10 phần, tóc đen tùy ý búi thành 1 búi tóc nhỏ tinh xảo trên đầu nàng, rất có phong thái trang nhã vị đạo.

Lông mày rậm mắt to, mũi ngọc đĩnh trực, môi đỏ mọng ôn nhuận, nhìn ra được 1 ít bóng dáng Mộ Dung Vũ Hàn.

_ Ngươi nói ngươi tên là Mộ Dung Vũ Tình?

_ Ko sai!

_ Ngươi cùng Mộ Dung Vũ Hàn là quan hệ như thế nào?

Mộ Dung Vũ Tình tiếu đáp- Mộ Dung Vũ Hàn là hoàng huynh ta, ta là Thiên Tiệm quốc thập tứ công chúa.

Quân Phi Vũ ko có ngoài ý muốn, nhợt nhạt cười hỏi- Ngươi thân phận đã là công chúa cao quý, vì sao cam tâm sứ giả cầu hòa? Ko sợ mệnh tang địch doanh sao? (Chết tro quân doanh của địch)

Mộ Dung Vũ Tình đáy mắt hiện lên 1 tia giảo hoạt- Thứ cho Vũ Tình vô lễ, công chúa cũng là thân phận thiên tuế cao quý, cần gì tự mình lĩnh trận giết địch? Chẳng lẽ ko sợ nguy hiểm tính mạng sao?

Quân Phi Vũ bị nàng này 1 phản hỏi, nhịn ko được ách nhiên thất tiếu.

Cô bé này mặc kệ diện mạo, vẫn là cơ trí vấn đáp, đều thấy được thông minh hơn người của nàng- Người tới, tứ ngồi!

_ Ko biết Vũ Tình công chúa đến đây có chuyện gì?

Mộ Dung Vũ Tình sắc mặt bắt đầu nghiêm chỉnh lại- Hồi công chúa, kinh qua Hàn vương thâm tư thục lự, Hàn vương cùng Noãn vương đều đã tự mình bẩm phụ hoàng báo ta, thanh minh bọn họ ở 1 trận chiến này trung, đều bị năng lực lĩnh quân của công chúa trác tuyệt sở khuynh đảo, cũng xem kỹ vấn đề của bản thân, phát hiện những tướng sĩ tài năng ở quốc gia ta, ở lúc đối mặt công chúa tài năng khuynh trời, lại ko hề đánh trả lại được, vì mình tự cao tự đại mà gây ra chiến sự 2 nước tự cảm thấy xấu hổ ko ngớt, cam nguyện hướng công chúa tự trói thỉnh tội. Ta hoàng thấy tro tấu chương Hàn vương cảm giác sâu sắc khiếp sợ, cho phép Hàn vương cùng Noãn vương thỉnh đại tội, bọn họ cũng muốn cầu nhất định phải đến đây cùng công chúa nghị hòa, thương lượng lại việc đình chiến.

Quân Phi Vũ tro lòng cười lạnh, đánh ko thắng lại tới cầu hòa, bọn họ tính toán cũng thật là khéo!

Nếu ko phải lo lắng đến thiên hạ cùng bách tính, nàng thật đúng là muốn xuất 1 chút khí đưa cái Thiên Tiệm quốc này cấp thu thập, lấy Phượng Hoàng quốc cùng Long Đằng quốc, Thương Ngô quốc đều cùng liên minh đến xem, muốn bắn rơi Thiên Tiệm quốc của hắn, thật đúng là chuyện dễ dàng.

Bất quá, nếu bọn họ đến đây cầu hòa, vậy xem bọn hắn có cái điều kiện gì, theo phương thức cầu hòa bình thường, nhất định phải bắt họ cống lên ko ít bảo bối mới được, đến lúc đó, để xem tâm tình của nàng, muốn xảo trá bao nhiêu liền xảo trá bấy nhiêu.

1 lát, mới nghe thấy Quân Phi Vũ cười híp mắt hỏi- Bản cung muốn biết, quý quốc có bao nhiêu thành ý cầu hòa đây?

Nhìn Quân Phi Vũ mặt cười thượng lộ ra 1 tia bí hiểm tươi cười, Mộ Dung Vũ Tình đột nhiên cảm thấy có chút hàn ý bay lên, vì sao Quân Phi Vũ cười rộ lên nhìn xinh đẹp như vậy, nàng lại tổng cảm giác tượng bị người ném vào hàn đầm như nhau, toàn thân rét run?

Nàng kiềm chế xuống kinh hãi, bình tĩnh hồi0 Vì thể hiện thành ý Thiên Tiệm quốc ta, phụ hoàng ta quyết định, đệ nhất, để cho Hàn vương cùng Noãn vương tự mình tiến Phượng Hoàng quốc, tùy ý công chúa điện hạ xử trí. Đệ nhị, quốc gia của ta đồng thời tiến cống 13 hộp danh trà thượng phẩm nổi tiếng nhất, 1000 dê bò gia súc, thập rương châu báu làm quà nhận lỗi.

Quân Phi Vũ tự tiếu phi tiếu hỏi- Nga, hoàng thượng quý quốc thế nhưng bỏ được làm cho Hàn vương cùng Noãn vương đồng thời tự mình nhận tội, toàn quyền do bản cung xử trí? Chẳng lẽ các ngươi liền ko lo lắng bản cung hội muốn lấy mệnh bọn họ?

Bạn đang đọc Hậu Cung Chúng Ta Thiếu Tuấn Nam của Lãn Ly Hôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.