Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyết Đấu Lúc Nửa Đêm

1879 chữ

Harry và Malfoy lầm lũi bước đi theo giáo sư McGonagall, nhưng tâm tình của 2 đứa lúc này hoàn toàn bất đồng. Malfoy thì vênh vang đắc thắng, vì nó biết giáo sư Snape sẽ chẳng trừng phạt nặng nề gì nó, nhưng Harry Potter thì tới số rồi.

Harry cũng chẳng có tâm tình nào nhìn vẻ mặt đắc thắng của Malfoy lúc này nữa, nó cầm chắc mình sẽ bị đuổi học. Nó muốn nói đôi điều để tự biện hộ, nhưng dường như tiếng nói của nó cũng bị làm sao rồi.

Giáo sư McGonagall xấp xải đi một mạch không thèm nhìn tới Harry lấy một lần. Nó phải vừa đi vừa chạy theo mới kịp. Thế là xong. Nó mới vào học trường Hogwarts chưa đầy hai tuần, thế rồi đã phải cuốn gói ra đi trong mười phút. Biết ăn làm sao, nói làm sao với dì dượng Dursley lúc quay về bây giờ?

Giáo sư Snape sau khi biết được mọi chuyện đã đến đưa Malfoy đi, bây giờ chỉ còn mình Harry Potter lếch thếch đi theo giáo sư McGonagall trèo lên những bậc thềm, bước bào trong lâu đài.

Lúc này, tụi tân sinh năm nhất đang bàn tán ầm ĩ về chuyện vừa xảy ra. Lũ nhóc tranh luận xôn xao và suýt nữa thì đã xảy ra một trận PK bang giữa đám sư tử con và đám rắn nhà Slytherin. Rất may, lúc này bà Hooch đã trở lại, không biết vô tình hay cố ý, bà tuyệt không nhắc gì đến 2 đứa nhóc vừa bị đưa đi, bà vẫn tiếp tục dạy như bình thường.

Đến cuối tiết học, Julie mới lại gần anh trai mình, tò mò hỏi:

“Anh Ju, có phải anh là tác giả của màn vừa rồi không?” Tuy là hỏi nhưng với gương mặt khẳng định của con nhóc này thì có lẽ nó muốn biết anh trai nó làm như thế nào hơn

“Sao em hỏi vậy?” Julius mỉm cười hỏi lại.

“Với cái tính cách nhát chết của Malfoy, nó sẽ không dám làm ra việc như vậy, mà nó có dám làm nó cũng chẳng có đủ khả năng.” Julie mặt khinh thường Malfoy “cho nên nhất định là phải có người điều khiển cây chổi, trong trường này em chỉ nghĩ có anh là đủ khả năng này thôi”

Nhìn em gái bày ra bộ dáng em biết hết, đừng hòng xạo, Julius cũng chỉ đành mỉm cười rồi kể cho nó nghe.

Thì ra tên Julius này, vì thấy thằng Malfoy hay chém gió, nên lợi dụng cơ hội, hắn dùng niệm lực điều khiển cây chổi, cho Malfoy thử cảm giác truy đuổi là như nào. Hắn cũng không hề có cảm giác tội lỗi khi vừa chơi Malfoy một vố.

Đồng thời, Julius cũng có ý định để Malfoy tham gia vào đội Quidditch nhà Slytherin, kiếp trước xem phim thấy nhà Slytherin bị làm nền cho Harry Potter biểu diễn Julius cũng không thích nha. Còn lí do tại sao không trực tiếp ra sân thi đấu, Julius bày tỏ, với khả năng của hắn tham gia chẳng khác gì bắt nạt một đám con nít.

Sau bữa ăn tối, Malfoy lại xuất hiện, nó nhìn Harry Potter với vẻ hả hê:

“Đang chén bữa cuối hả Potter? Chừng nào mày phải lên tàu quay về với tụi Muggle?”

Harry mát mẻ đáp lời, có vẻ việc trở thành tầm thủ trẻ nhất trong vòng một thế kỉ này của Hogwarts đã làm cho nó trở nên khá tự tin, hồn nhiên quên mất là Malfoy mới là người bắt được quả cầu chứ không phải nó.

Lúc này, Malfoy lại thách thức: “Rồi! Mày dám đấu tay đôi với tao không, bất cứ lúc nào. tối nay cũng được. Đấu tay đôi kiểu phù thủy, chỉ dùng đũa phép, không xáp lá cà. Sao? Chắc chưa bao giờ được nghe tới đấu tay đôi kiểu phù thủy chứ gì?”

Ron chen vào:

“Harry biết chứ sao không! Tao là đệ nhị nhân của nó. Còn đệ nhị nhân của mày là ai?”

Malfoy nhìn Crabbe và Goyle ước lượng xem nên chọn đứa nào, đột nhiên nó lên tiếng: “Julius, nửa đêm cậu rảnh không?”

Julius cũng hơi bất ngờ khi Malfoy hỏi mình câu này, vì hắn và Draco Malfoy chỉ có thể xem là quen biết từ nhỏ thôi

“Ừ, rảnh, có gì sao?” Julius hỏi lại, hắn nhớ đêm nay là lần đầu mấy đứa này gặp con chó ba đầu đây, Julius cũng muốn xem cho biết, nên khi Malfoy đề nghị hắn làm đệ nhị nhân quyết chiến, Julius đồng ý ngay lập tức.

“Rồi, nửa đêm, ở phòng truyền thống, phòng đó không bao giờ khóa, mày đừng trốn đó Potter”

Sau khi quay về phòng sinh hoạt chung, Malfoy phá lên cười

“Xì, lũ ngu đó, lát nữa tôi báo với lão Filch là có mấy đứa nửa đêm đi dọc hành lang, thể nào lũ đó cũng bị bắt gặp”

Nhìn Malfoy cười đắc thắng, Julius nghĩ thầm thằng nhỏ này, tài năng thì có hạn, thủ đoạn đúng là vô biên.

“Định chơi hèn vậy sao Malfoy? Phong độ quý tộc của chú mày đâu?” Julius khích tướng, hắn cũng không thích một thằng nhỏ thủ đoạn như vầy, làm mất mặt.

Quả nhiên, một thằng nhóc thì rất dễ bị kích động, sau khi nghe Julius hỏi, Malfoy quyết định sẽ đường đường chính chính đánh bại Harry Potter, để cho tụi nó biết ai giỏi hơn ai.

Buổi tối, 11h30, Julius liền thúc giục Malfoy đi đến chỗ hẹn, cả hai liền từ phòng sinh hoạt khá xa hoa nhưng cũng âm u bước ra cầu thang, băng qua những dãy hành lang tối tăm. Lần mò đến phòng truyền thống, bọn hắn bắt gặp đám Harry đã chờ từ lâu

“Này, không phải đã nói là chỉ có chúng ta quyết đấu thôi sao Potter? Tụi mày thế nào có tới bốn người?” Malfoy nhìn sự xuất hiện dư thừa của Hermione và Neville, tức giận hỏi

“Hai người họ là bọn này gặp ở nửa đường” Harry cố giải thích.

“Thôi được rồi, quyết đấu nhanh đi, đêm dài lắm mộng” Julius liên vội vàng cắt đứt tụi nhóc.

Dưới sự an bài của Julius, bọn họ đi đến một khu vực trống trong phòng truyền thống. Harry potter và Malfoy bắt đầu rút đũa phép ra, đứng đối diện nhau. Chờ tín hiệu bắt đầu.

“3, 2, 1… Bắt đầu” Julius ra hiệu.

Malfoy phản ứng nhanh hơn Harry Potter một chút, nó lập tức đọc lên một câu thần chú, rồi chỉ đũa về phía Harry, chỉ thấy…. chằng thấy gì cả. Không nên hy vọng một thằng nhóc như Malfoy có thể thi triển được bùa phép gì chứ, nó đâu có phải Herminone. Harry cũng không khá hơn tí nào, nó đã đọc lên 5 câu thần chú mà nó biết, nhưng chả có tác dụng qq gì.

Lúc này, cả 2 đứa đã chuyển từ việc đấu phép sang đấu tay đôi, chỉ thấy Malfoy đấm Potter một cái, nó cũng nhận được một cùi trỏ từ đối thủ. Tụi nó ôm nhau lăn lộn trên sàn nhà, thượng cẳng chân hạ cẳng tay, chả có vẻ gì là một cuộc quyết đấu của phù thủy cả.

Đang khi đó, một tiếng mèo kêu làm cả bọn hoảng hồn, Harry và Draco cũng vội buông nhau ra.

“Phải bà Norris không?” Neville run run hỏi.

Lúc này, một tiếng nói vang lên ở phòng kế bên dường như để trả lời cho câu hỏi của Neville

“Đánh hơi chung quanh đi cưng, chắc tụi nó núp trong góc nào đó thôi!” Nhận ra giọng nói của ông giám thị Filch, tụi nhỏ vô cùng kinh hoàng, cả đám vội vàng bỏ chạy, chúng chuồn êm về hướng cánh cửa không có giọng nói ông Filch. Tấm áo của Neville vừa kịp khuất góc thì ông Filch vào đến phòng Truyền thống.

Harry thì thào với mấy đứa kia: “Lối này!”. Cả bọn điếng hồn bò dọc một phòng triển lãm dài thoòng, chất đầy những bộ áo giáp. Giọng ông giám thị Filch vang lên càng lúc càng gần. Neville bỗng ré lên hoảng hốt rồi ù té chạy. Nó bị trượt, hai chân vội bám lấy eo Ron và thế là cả hai té nhào vào một bộ áo giáp. Tiếng kim loại va nhau loảng xoảng đủ đánh thức cả lâu đài dậy.

“CHẠY!” Harry gào lên, và cả đám nhắm mắt mà chạy tuôn ra khỏi phòng triển lãm, không dám ngoái cổ lại một lần xem ông Filch có đuổi theo hay không. Chúng cứ chạy thục mạng, ngoặt qua trụ cửa, lao xuống hành lang, Harry dẫn đầu, không cần biết mình đang ở đâu, hay đang chạy đi đâu. Chúng chui ra sau một tấm thảm treo tường và thấy mình đang đứng trước một lối đi bí mật. Lần theo lối đó mà đi dần tới phòng học Bùa mê, cách phòng Truyền thống khá xa, cả dặm.

Harry dựa lưng vào bức tường lạnh, quẹt mồ hôi trán, thở hổn hển:

“Chắc thoát ổng rồi. ”

Neville gập đôi người lại, thở khò khè, phun phì phì. Hermione hổn hển, ôm lấy ngực:

“Tôi… đã… bảo…”

Ron nói:

“Mình phải quay về tháp Gryffindor ngay, càng nhanh càng tốt. ”

“Chắc tại tiếng ồn khi Draco và Harry quyết đấu đã làm con mèo Norris nghe thấy” Julius nhìn tụi nhóc nói, người không hề có một giọt mồ hôi nào. Nghĩ cũng đúng, tụi nó cũng không tranh cãi về vấn đề này nữa. “Thôi đi nào, ai về nhà nấy, giải tán đi” Julius đề nghị. Nhưng mọi việc không dễ dàng như vậy. Chúng vừa mới đi được vài bước thì cái nắm đấm cửa bỗng rung cành cạch, rồi một vật gì đó nhào vô phòng, chắn ngay trước mặt chúng.

Đó là Peeves. Nó liếc nhìn cả bọn, tỏ ra khoái trá cực kỳ, rồi bật cười the thé.

“Làm ơn im đi Peeves. Anh làm tụi này bị đuổi học mất! ”

Peeves cười sằng sặc:

“Nửa đêm mà đi lang thang hử, bọn lính mới tò te? Chà… chà… chà, quậy quá, quậy dữ à nghe! Tụi bây bị bắt cho mà coi! ”

“Xin anh, nếu anh đừng bán đứng tụi này thì tụi này sẽ không bị bắt. ”

Peeves lên giọng thánh thiện, nhưng ánh mắt lại long lanh tinh quái:

“Phải báo cho thầy Filch biết chớ. Phải báo thôi. đó là làm việc tốt cho tụi bây đó, có biết không? ”

Ron nổi quạu:

“Tránh ra! ” Nó xô Peeves ra, và đây là một sai lầm khủng khiếp. Peeves kịp rống lên trước khi Julius cho nó ăn một cái bùa Langlock. Tất nhiên, Julius cố tình làm vậy, chứ nếu không, con yêu tinh Peeves đã chết ngay khi nó kịp há miệng thốt ra âm thanh đầu tiên.

Bạn đang đọc Harry Potter: Ta Là Thánh Đấu Sĩ của Iosephus_Anh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.