Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển 3 Chương 185: Phiên Ngoại 5

Phiên bản Dịch · 2351 chữ

“A, Dra của ông!” Draco vừa mới đi theo Snape vào phòng khách đã được ôm, “Ông đã nghe Luci nói, con là một Malfoy tiêu chuẩn.”

Draco được vây quanh bởi mùi hương hoa nguyệt quang tương tự với Lucius, “Ông Abraxas…” Hắn ngẩng đầu, nhìn một Malfoy quen thuộc mà xa lạ gợi lên khóe miệng, nở nụ cười thuộc về người nhà.

“A, Dra của ông, ông càng thích con gọi ông là “ông nội”.” Abraxas nheo mắt lại, một mặt chú cực kỳ hài lòng vì Draco tỉnh táo, mặt khác lại đau lòng không thôi, phải gặp hoàn cảnh nghiêm khắc thế nào mà Draco mới có thói quen hoàn toàn không dám lộ ra sơ hở thế này chứ.

“Anh?” Draco còn chưa kịp phản ứng từ trong ngực Abra chợt nghe thấy một giọng nói tương tự hắn gọi hắn như vậy, rồi một người trẻ tuổi có diện mạo giống hắn tám phần xuất hiện trước mặt, bên cạnh người trẻ tuổi ấy là một người rất giống với ba đỡ đầu của mình im lặng đứng, nhưng Draco vẫn có thể cảm nhận, đó cũng là một Malfoy.

“Draco? Aquila?” Tự mình kêu tên mình rất là kỳ quái, nhưng cũng không tính là gì khi có người nhà. Draco cố kiềm nén kích động, hắn không bao giờ tứ cố vô thân.

“Anh.” Dra đối diện lại gọi một tiếng, trên mặt nở nụ cười, rồi như nhớ tới cái gì đó kéo mạnh người bên cạnh một chút. Lúc này người bên cạnh mới hơi hơi nhếch môi, “Anh.”

“Lyra đang ở nước Đức, tối mới trở về, phòng của con đã thu dọn rồi, giờ tạm thời chưa cần vào, chúng ta còn cần nghiệm chứng thêm bước nữa…” Abraxas nói liên miên, từ khi Gellert “gian xảo” ném Thánh Đồ cho Lucius, chú bắt đầu đi theo Chúa tể Hắc ám đời trước du lịch vòng quanh thế giới, nhưng dù chú đi tới đâu chú đều đặt gia tộc Malfoy trong lòng, bởi vậy vừa nghe tin Draco tới chú đã lập tức trở về.

“Abra, ta…” Chúa tể Hắc ám đời trước thấy vẻ mặt Abra không tồi liền bu lại.

“Hừ, chắc ngài Grindelwald còn có việc phải làm.” Abra lạnh mặt, búng tay gọi một gia tinh, “Đưa ngài Grindelwald đến thư viện, tin rằng ngài ấy cần đọc rất nhiều thứ.” Draco tới là ngoài ý muốn, vì họ không chắc chắn nhưng cũng may mấy năm nay thông qua Snape, thông qua Su mà họ vẫn có được một ít thành quả.

“Severus, ta nghĩ cháu sẽ không để ý cùng giúp ta chứ?” Gellert không còn cách nào, từ khi Abra nghe được cảnh ngộ của Draco sẽ không cho mình sắc mặt hiền lành. Nhưng Chúa tể Hắc ám đời trước bị oan mà! Dù ở không gian kia ông chết bởi trông mộ cho Dumbledore, nhưng hiện tại ông không hề mà! Xoay người nhìn Lucius đang nói gì đó với Snape, vẻ mặt hai người cực kỳ thả lỏng, Chúa tể Hắc ám đời trước quyết đoán giận chó đánh mèo, dựa vào cái gì ta không vui mà hai người lại có?

Vì thế ông dẫn Snape đi, ông tin sức nặng của Draco trong lòng Snape, quả nhiên, Snape ngắt lời Lucius, không hề để ý người sau ai oán mà trực tiếp đi cùng Chúa tể Hắc ám đời trước. Để lại một mình Lucius đứng đó, căn bản y không có vấn đề, chẳng qua chỉ là cá trong chậu bị hại thôi!

Qua sự kích động lúc đầu, một nhà bạch kim ngồi trong phòng khách nhỏ uống trà, ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, làm nổi bật buổi chiều tuyệt vời nhà Malfoy.

“Ông nội, Aquila, Dr…”

“Gọi em là Dra đi.” Draco Prince Malfoy nói, “Anh là Draco, em là Dra, anh là anh trai mà.” Cậu cười rất gian xảo, “Anh trai phải chăm sóc em trai đó.”

“Dra.” Abra kêu một tiếng, sao chú không biết nhóc con này đang không kiên nhẫn xử lý sự vụ gia tộc, bên Aquila còn có gia tộc Prince, Lucius còn lớn hơn nữa, hiện tại có một Malfoy tới, còn là gia chủ bạch kim, Dra đang ước khoan khoái được vài ngày kìa.

“Draco cần tĩnh dưỡng, xuyên qua thời không có thể ảnh hưởng tới linh hồn, tuy hiện tại không biểu hiện ra nhưng chúng ta không thể mạo hiểm.” Lucius lịch lãm bưng hồng trà, “Dra, hình như vừa nãy cha thấy Cel vừa mang một chồng văn kiện mới…”

Lucius còn chưa nói xong, mặt Dra suy sụp, Cel là gia tinh Malfoy chuyên môn phụ trách văn kiện, Lucius nói thấy nó cũng đã chứng minh sẽ có một đống văn kiện mới.

“Cha,” Aquila lên tiếng, người thương Dra nhất không thể nghi ngờ là chính cậu, “Có thể tạm dừng vài ngày không, dù sao mấy ngày nay có anh trai ở đây.”

Ai nói Qui không đủ Malfoy, lợi dụng lý do không thể từ chối nhất, dù sao ai cũng không biết Draco có thể ở trong này bao lâu.

Draco mỉm cười nhìn người nhà của hắn, đây là Malfoy, có lẽ khi họ đối diện với người khác sẽ nâng cao cằm, khoe khoang giọng điệu quý tộc nhưng trước mặt người nhà, họ chỉ là chính mình.

“Anh?” Đột nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên ở cửa phòng khách, ở bên cạnh cô bé chính là một cậu bé cùng tuổi, áo chùng trên người đặc kiểu nước Đức.

Nhìn cô bé, mọi Malfoy trong phòng khách không tự giác nở nụ cười, nhưng khi thấy cậu bé bên cạnh thì lại cùng nhíu mày.

Ben De Boer, người thừa kế De Boer cố gắng bỏ qua tầm mắt trên người mình, cũng không lui về sau, ông nội đã nói, nếu muốn cưới Lyra thì phải có can đảm.

“Chúa tể, ngài Abraxas.” De Boer cúi đầu, là người tiếp nhận của Gellert, Lucius được gọi là chúa tể, mà Gellert và Abra trở thành ngài. Chẳng qua trong Thánh Đồ, phần lớn những người có tuổi vẫn coi Gellert là chúa tể, tuy Lucius cũng là chúa tể nhưng hai người lại khác nhau.

“Cảm ơn cậu đã đưa Lyra về.” Dra cười theo kiểu Malfoy, đừng tưởng rằng cậu không thấy ánh mắt nhóc con này nhìn trộm Lyra, muốn kết hôn với công chúa nhỏ nhà Malfoy, cũng không nhìn xem mình có sức nặng như vậy không.

Aquila cũng nhìn De Boer như vậy, tuy cậu không quá vui vì em gái nhà mình được theo đuổi, nhưng cậu thấy Lyra tự nguyện đi theo người này trở về, nếu không, dựa vào tính tình của công chúa nhỏ thì Ben chắc chắn không thể tới gần em ấy, mà càng không thể cùng em ấy trở về gia tộc Malfoy.

“Ngài Malfoy, vinh hạnh của tôi.” Ben càng thêm cẩn thận, là gia chủ Malfoy đời này, Dra cực kỳ có quyền ở nước Đức.

“Ben, cậu về trước đi, cám ơn cậu đã đưa tôi về.” Lyra mẫn cảm thấy không khí căng thẳng, cô bé cũng không ngốc, nhẹ nhàng bảo Ben rời đi, cô bé có ấn tượng không tồi với cậu bé này, cô bé cũng không hy vọng người bạn không dễ dàng tìm được lại có vấn đề gì vì cha và các anh tham gia vào.

Ben rời đi, cố gắng duy trì phong độ quý tộc, Merlin biết cậu bé có thể cảm nhận được không chỉ một tầm mắt nghiên cứu dừng trên người mình. Không thể sợ hãi, không thể sợ hãi, cậu bé cố gắng đứng thẳng người đi vào lò sưởi, cuối cùng thông qua ngọn lửa màu xanh của floo mà dường như cậu thấy được gương mặt tươi cười của Lyra.

“Lyra, đó là ai? Ai giới thiệu cho con? Blablabla…” Khi Ben vừa rời đi, những chàng trai nhà Malfoy đã thấy cô công chúa nhỏ nhà mình mỉm cười với lò sưởi, mặt Dra kéo xuống, chẳng qua không đợi cậu nói thì Lucius đã lên tiếng.

“Anh Draco!” Lyra không để ý tới y, trực tiếp kéo vạt áo choàng Draco. Dù sao chỉ cần papa chau mày thì cha sẽ không dám nói lời nào nữa. Vì thế Lucius, tất cả mọi người đều biết thật ra anh là người không có tiếng nói nhất đó.

“Em là Lyra? Thật vui được biết em.” Draco vỗ vỗ cánh tay cô bé.

“Vì sao màu tóc của anh không giống với anh Dra và cha vậy?” Lyra sờ sờ mái tóc dài bạch kim nhạt của Draco, tò mò hỏi.

Trong những Malfoy ở đây, tóc Lucius dài nhất, hơn nữa vì huyết thống thức tỉnh nên màu tóc cũng đậm nhất, rồi tới Dra, tóc dài bạch kim tiêu chuẩn, còn Draco thì lại hơi nhạt. Thật ra điều này cũng chứng minh tình trạng vận chuyển pháp lực và sinh sống, hiển nhiên tình trạng pháp lực và sinh sống của Draco không phải quá tốt.

“Lyra.” Abra hơi trách cứ gọi tên cô bé, Lyra lập tức hiểu hình như mình đã nói sai, cô bé nói sang chuyện khác, “Papa và ông nội Gellert đâu ạ?”

Ông nội Gellert, ông nội Gellert… Tuy đã biết được quan hệ giữa Chúa tể Hắc ám đời trước và nhà mình từ ba đỡ đầu, nhưng nhìn Lyra gọi “ông nội Gellert” rất quen thuộc, Draco vẫn bị kích thích.

“Họ tới thư viện.” Lucius trả lời, “Có muốn uống trà không nào, cô công chúa nhỏ của cha.”

“Dạ, cha.” Lyra như một cô gái thật sự trang nhã ngồi một bên, gia tinh bưng lên một cái chén. Trong không khí an nhàn này, Draco đột nhiên cảm thấy một cảm giác mệt mỏi tới từ linh hồn, mỗi lần hắn chớp mắt càng ngắn, giọng của Lucius bọn họ cũng chậm rãi trở nên xa xôi.

“Anh.” “Draco.” Lucius bọn họ đang nói chuyện đã thấy Draco chợt gục xuống bàn, Lucius cách hắn gần nhất tay mắt lanh lẹ giữ chặt hắn.

“Chuyện gì vậy?” Abra vội vã hỏi, Lyra được Dra và Aquila đưa tới một bên, Dra đã bảo gia tinh đi gọi Snape và Gellert.

Chỉ chốc lát sau hai người vội vàng tiến vào, vô số màu sắc thần chú dừng trên người Draco, bên miệng Draco mang theo mỉm cười, người không còn ý thức nữa.

“Linh hồn trôi qua.” Snape nhanh chóng cùng Gellert cho ra kết luận, “Dù sao thằng bé không thuộc về thời không này, tuy thảm treo tường phân biệt được linh hồn thằng bé nhưng ở lâu trong thời không này linh hồn thằng bé sẽ bắt đầu trôi qua.”

Lucius không còn ngồi cạnh Draco, “Sev, vậy em…” Đối với Veela viễn cổ mà nói thì bạn đời luôn ở vị trí đầu tiên.

“Tôi khác với thằng bé.” Snape cũng không giải thích nhiều, chỉ an ủi trái tim bạn đời mình. “Chúng ta phải nhanh chóng đưa thằng bé về. Luci, vật phẩm phòng ngự trước kia đâu? Lấy ra đi? Chúng ta đưa Draco về căn phòng khi thằng bé tới.”

Lucius gật gật đầu, y biết Snape đang nói tới cái gì, từ khi biết bạn đời mình tiếp xúc với vật phẩm kia mới xuất hiện ở trong này Lucius đã đặt vật đó ở mật thất Malfoy và cũng tận lực ngăn cách họ.

Rất nhanh, mấy người đặt Draco vào phòng nơi hắn xuất hiện. Lucius cẩn thận đặt vật kia trên người Draco.

Một luồng sáng trắng chợt lóe lên, như khi Draco xuất hiện, sau khi luồng sáng trôi đi thì trên giường phòng khách biệt thự Malfoy không có một bóng người.

“Tên cậu chủ nhỏ biến thành màu xám!” Tiếng kêu chói tai của gia tinh bừng tỉnh mỗi người trong phòng, “Draco anh ấy…” Lyra trực tiếp bật khóc.

“Không sao cả, chỉ là biến thành màu xám, chứng minh dao động linh hồn của thằng bé ở thời không này đã dừng lại.” Abra an ủi cô bé, lúc trước chú cũng vậy, tên trên thảm treo tường màu xám chỉ là dừng dao động linh hồn, cũng không có nghĩa Draco đã chết.

“Anh trai có thể an toàn trở về chứ ạ?” Dra lo lắng, Aquila nhéo nhéo tay cậu.

“Không có vấn đề,” Ngược lại Snape bình tĩnh, “Linh hồn ta vì Luci nên cố định ở thế giới này, như một con mèo vậy, linh hồn Draco được con mèo của thằng bé dẫn dắt, mà lực dẫn càng lớn thì tốc độ trôi qua của linh hồn thằng bé càng nhanh.” Anh không nói rõ, chỉ sợ ở thời không kia, người là con mèo của Draco đã dùng tới thủ đoạn cực đoan gì đó, nhưng dựa vào tiến độ nghiên cứu của anh và Gellert thì mở ra kết nối giữa hai không gian là chuyện sớm hay muộn, cũng không có gì khủng hoảng.

Cùng lúc đó, ở thời không của Draco, Scorpio khóa lại toàn bộ biệt thự Malfoy, tầng hầm vẽ một trận pháp trong điển tịch Malfoy, khi sắc mặt cậu gần như trắng bệch thì trong trận pháp rốt cuộc xuất hiện bóng dáng quen thuộc của Draco.

“Cha…” Scorpio khẽ mỉm cười, rồi gục xuống, Draco tỉnh lại bởi giọng nói gần như không rõ này, trong tầm mắt là trang trí quen thuộc của gia tộc Malfoy.

Hắn trở lại, đây là thời không của hắn, gia tộc Malfoy của hắn, và … thấy Scorpio ngất trên mặt đất, Draco ôm lấy người, vừa bất đắc dĩ thừa nhận trong lòng – cả nhóc con của hắn.

Bạn đang đọc [Harry Potter] Harry Potter Chi Chuộc Tội của Mạch Tử Đóa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.