Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trọng sinh

Phiên bản Dịch · 1821 chữ

- Phòng trộm phòng cháy phòng bạn thân, San San, tôi đã sớm nói những lời này với cô rồi.

- Muốn trách, chỉ có thể trách cô không có gương mặt xinh xắn, dáng người hoàn mỹ, cho dù gia thế của cô hiển hách thì sao chứ, gương mặt của cô, tính cách của cô cũng không được mẹ Thiếu Phong thích, nên cô nhất định phải nhường lại một nửa bên giường của Thiếu Phong.

- Chỉ sợ đến bây giờ cô còn chưa biết, Thiếu Phong ấy à, đến bây giờ anh ấy vẫn còn liên lạc với bạn gái cũ, hơn nữa… Bạn gái cũ còn sinh con trai cho anh ấy.

- …

- …

Tim Mạc San San đau đớn như bị ai đó bóp chặt, đau đớn đến mức hô hấp của cô đã khó khăn, giống như một giây sau sẽ hít thở không thông mà chết.

- San San, San San, tỉnh lại.

Văn Yến khẽ đẩy Mạc San San, nhưng thấy mồ hôi trên trán Mạc San San càng chảy nhiều, mày nhíu chặt hơn, không khỏi dùng lực đẩy mạnh:

- San San, tỉnh lại đi!

“A - -”

Mạc San San giật mình tỉnh lại, ‘đột nhiên’ ngồi dậy.

Văn Yến bị động tác của cô làm cho hoảng sợ, nếu không phải cô ấy tránh đi nhanh, chắc chắn hai người sẽ đập vào đầu nhau, dựa theo sức lực này của cô, cho dù đầu hai người không bị chấn động cũng sẽ bị đập sưng thành cục to.

- Cậu mơ thấy gì vậy, gọi cậu một lúc lâu cũng không thấy cậu tỉnh lại?

Văn Yến lấy tờ giấy lau mồ hôi trên trán cho cô, lại bị cô nắm chặt lấy cổ tay.

Mạc San San nắm lấy tay Văn Yến, hai mắt đầy sương mù chậm rãi khôi phục tiêu điểm, nhìn gương mặt chừng hai mươi tuổi trước mắt, không chắc chắn lắm kêu lên:

- Yến Tử?

- Là mình, không phải uống say quá quên luôn cả mình đấy chứ?

Văn Yến châm chọc một câu, muốn kéo tay mình ra, kết quả bị Mạc San San nắm thật chặt, cô ấy không thể tránh thoát được, trợn mắt nói:

- Cậu buông tay ra đi, mình đi nấu chút nước ấm cho cậu, cậu nhanh đứng dậy đi tắm đi, ngày hôm qua cậu nôn ra cả người mình, lát nữa mình sẽ tính sổ với cậu…

Mạc San San thả lỏng tay ra, mờ mịt nhìn Văn Yến cầm ấm đun nước đi vào nhà tắm lấy nước, cắm điện nấu.

Văn Yến không chú ý tới Mạc San San hơi khác thường, bất mãn nói:

- Mình đã nói rồi mà, tên Trác Thiếu Phong kia không phải là người tốt gì, có người nào theo đuổi con gái mà liều mạng rót rượu, chẳng lẽ anh ta không biết uống rượu có hại cho sức khỏe hay sao, là đàn ông mà không biết xấu hổ rót rượu cho một cô gái như cậu, chắc chắn anh ta muốn thừa dịp cậu uống say diễn trò say rượu loạn tính… Nếu Chân Ngưng không gọi điện thoại bảo mình đến, không biết hôm nay cậu nằm lên giường người nào rồi…

Văn Yến thao thao bất tuyệt nói, thấy Mạc San San vẫn còn ngơ ngác ngồi ở trên giường, nhất thời không nói gì nữa:

- Cậu còn ngồi ngẩn người à, nhanh đi tắm rửa đi, mình nói cho cậu biết, mình chỉ cởi quần áo của cậu ra thôi, chưa tắm cho cậu đâu, nếu cậu không ngại bẩn thì cứ ngồi tiếp đi.

- Yến Tử…

Mạc San San bật thốt ra, giọng nói vừa có chút khàn khàn sau khi say rượu, vừa có chút nghẹn ngào, không hiểu sao mắt cô lại đỏ lên.

- Haizz, đừng nói với mình là cậu cảm động sắp khóc đấy nhé, tiểu nữ tử không chịu nổi đâu.

Văn Yến thấy mắt cô đỏ lên thì khiếp sợ vội vàng xua tay.

Giọng điệu quen thuộc như thế, tươi cười ngọt ngào xinh đẹp như thế, răng nanh đáng yêu như thế… Nếu toàn bộ chỉ là giấc mộng, cô hi vọng giấc mộng này vĩnh viễn không kết thúc.

Đó là Văn Yến hai mươi mấy tuổi, ngồi cùng bàn lúc cô học trung học, sau đó thăng cấp thành bạn bè, cuối cùng vì bạn thân Chân Ngưng nói xấu châm ngòi, làm hai người càng lúc càng xa, cho đến khi biến thành người xa lạ.

Sáu năm, có lẽ là bảy năm, cô không nói với Văn Yến một câu nào nữa, trái lại bạn thân Chân Ngưng được cô coi là chị em tốt, cuối cùng bò lên trên giường ông xã cô.

Mạc San San đứng trước bồn rửa tay trong phòng tắm, nhìn gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc trong gương, 24 tuổi, đây là bộ dạng cô năm 24 tuổi. Gương mặt cô không thể nói là xinh đẹp, hai chữ thanh tú thích hợp hơn, cô có gương mặt trái xoan đúng tiêu chuẩn, làn da trắng nõn nhẵn nhụi, nói khoa trương một chút là dán đầy lòng trắng trứng, đôi lông mày tinh tế, đôi mắt nhìn không được to lắm, đồng tử đen bóng có thần, cái mũi cao thẳng, đôi môi hơi mỏng, tổ hợp lại làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng thoải mái, nhìn cô sẽ cảm thấy rất thoải mái.

Mạc San San cao 1m67, không tính là rất cao, nhưng đối với phụ nữ mà nói, cao như vậy là đủ rồi.

Cô nhớ rõ 24 tuổi, mình là hòn ngọc quý trên tay cha mẹ, trong năm này cô quen Trác Thiếu Phong, một phú nhị đại(1) lừa đảo có ‘gia thế hiển hách’. Trác Thiếu Phong chơi đùa trong bụi hoa nhiều năm, theo như lời anh ta nói cuối cùng thua bởi cô, anh ta theo đuổi cô, dùng hết tất cả mọi biện pháp, đầu óc của cô đơn giản nên rơi vào bể tình, vì người đàn ông kia, cô không để ý cha mẹ phản đối, còn tình nguyện nhảy lầu cũng muốn ở bên cạnh anh ta; cô tình nguyện trở mặt thành thù với cha mẹ cũng phải trộm được sổ hộ khẩu trong nhà để kết hôn với anh ta; cô tình nguyện cắt đứt quan hệ với cha mẹ cũng phải sinh con dưỡng cái cho anh ta…

(1): Phú nhị đại hay còn gọi là thế hệ siêu giàu thứ hai, cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn.

Kết quả đổi lại là gì đây?

Phản bội và lợi dụng.

Cô trả giá thanh xuân, trả giá tiền bạc, trả giá tình yêu, cuối cùng nhận được gì đây?

Ghét bỏ và châm chọc.

Khi yêu anh ta, cô ước gì có thể móc tim ra cho anh ta, cô nuôi toàn bộ người nhà anh ta, từ cha mẹ, bác chồng, chú, anh họ, em họ, phụ nữ… Cô làm toàn bộ việc của một bà xã, một cô con dâu nên làm và không nên làm, nhưng không đổi lấy được lời tốt đẹp của anh ta và người nhà anh ta. Cô tin tưởng anh ta thật lòng, tình nguyện che mờ hai mắt mình và tin tưởng anh ta sẽ không vì cô mang thai sinh con mà không thích cô, nhưng sự thật thế nào chứ?

Hai năm yêu đương, chín năm hôn nhân, khi cô 35 tuổi già nua như 50 mươi, không biết anh ta đang phong lưu khoái hoạt ở trên giường người phụ nữ nào, tình yêu sao? Quả thực là chuyện cười.

Trác Thiếu Phong…

Trác Thiếu Phong…

Trác Thiếu Phong…

Tiếng Mạc San San nghiến răng vang lên, tay cô nắm chặt lại, đập mạnh vào gương, không biết vì chất lượng của gương quá kém hay là cô dùng sức quá lớn, gương bị đập ra vết nứt như mạng nhện.

- San San!

Văn Yến ở trong phòng nghe thấy âm thanh vội vàng chạy vào trong, liếc mắt một cái liền nhìn thấy tay Mạc San San vẫn đang để ở gương, hít sâu một hơi khí lạnh nói:

- Cậu muốn chết à, nghĩ mình là Iro Man hay là ai hả, không đau sao?

Cô ấy vừa hét lên vừa chạy lên trước nhìn vết thương trên tay cô.

Tay Mạc San San không bị rách da, nhưng đốt ngón tay đỏ bừng, còn vô cùng đau đớn, đau đớn làm cô tỉnh táo lại, làm cô biết được không phải mình đang nằm mơ, cô quay về mười một năm trước!

- Bảo cậu tắm một cái cậu còn có thể làm mình bị thương được, thật sự không biết cái gương này có thù oán gì với cậu, chịu cậu rồi.

Văn Yến nhẹ nhàng xoa tay cô, động tác rất nhẹ:

- Nếu cậu không muốn tắm ở khách sạn thì về nhà tắm, bị mẹ cậu nói đừng có mà tới tìm mình kể lể nhé.

Trong trí nhớ lúc ấy mình say rượu tỉnh lại cũng là Văn Yến ở một bên chăm sóc, nhưng lúc ấy lúc Văn Yến nói Trác Thiếu Phong không phải là người tốt cô liền không vừa ý cãi nhau với cô ấy, cuối cùng làm Văn Yến tức giận rời đi, sau đó cô tắm rửa xong mới về nhà, sau khi về nhà vì một đêm không về lại bị mẹ mắng cho một trận, nên lại cãi nhau với cô ấy.

- Đầu mình hơi đau, muốn tỉnh táo một chút mới tắm.

Mạc San San lộ ra nụ cười tươi tắn:

- Nếu như mang toàn thân mùi rượu về nhà chắc chắn cô Trần sẽ nghĩ mình không đứng đắn ra ngoài lêu lổng, niệm mình rất nhiều ngày, mình mặc kệ, dù sao cậu cũng phải theo mình về nhà làm chứng, cậu vẫn luôn ở cùng mình.

Văn Yến liếc cô một cái, không từ chối:

- Được rồi được rồi, nhanh lăn đi tắm rửa sạch mùi rượu trên người cậu trước đi, mình đã sấy khô quần áo của cậu rồi, đồ lót thì mình mua mới, đều đặt ở đây hết.

- Biết cậu tốt nhất rồi.

Mạc San San véo má cô ấy, thừa dịp cô ấy chưa trợn mắt liền đẩy cô ấy ra khỏi phòng tắm.

Lại đứng trước gương, Mạc San San nhìn mình trong gương, khóe miệng cong lên một nụ cười tươi tắn, người trong gương chậm rãi mở miệng:

- Mạc San San, đừng đi sai đường nữa.

Bạn đang đọc Hào môn trọng sinh chi châu quang bảo thê (Dịch) của Hàn Tử Dạ

Truyện Hào môn trọng sinh chi châu quang bảo thê (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meowluoi9x
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.