Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

chương 69.2

Phiên bản Dịch · 1034 chữ

Sau khi gặp La Tân Hàn, Hạ Nam lái xe trở về khách sạn Thịnh Thế Hào Đình.

Trong thang máy riêng, Hạ Nam bình tĩnh đứng trong góc, dưới ánh đèn gương mặt tuấn tú có vẻ âm trầm u ám, ý tứ hàm xúc bất định, đôi ngươi đen như mực nhìn con số không ngừng biến hóa của thang máy, trong mắt thoáng ẩn dấu sự phức tạp.

‘Đinh’ một tiếng, thang máy ngừng lại, Hạ Nam chậm rãi từ bên trong đi ra.

Sau khi ra khỏi thang máy, anh không trực tiếp mở cửa đi vào phòng như bình thường, mà đi về phía ban công ngoài trời trên tầng cao nhất.

Ban công ngoài trời trên tầng cao nhất có đặt một cái bàn đá tròn cùng với hai cái ghế dựa màu đen, trên đỉnh đầu là chiếc dù che nắng rất to, bởi vì đây là tầng cao nhất, nên có chút đặc biệt, chỉ có khách quý mới có thể đi lên, bình thường có rất ít người lai vãng.

Giờ phút này, nơi đây cũng chỉ có một mình Hạ Nam.

Hạ Nam ngồi vào cái bàn duy nhất ở đây, ngước nhìn bầu trời xanh thẳm, anh đưa tay lên che khuất một phần ánh nắng mặt trời chiếu vào gương mặt của mình.

Kỳ thật nghe La Tân Hàn phân tích một hồi, nói không tổn thương là dối người, anh chưa bao giờ nghĩ tới có một người đàn ông khác hiểu cô đến như vậy, khi La Tân Hàn nói ’yên tâm đi, tôi không phải là người có thể uy hiếp tới địa vị của anh trong cảm nhận của cô ấy’, thì anh phát giác trong câu nói này có ẩn chứa sự bất đắc dĩ không dễ dàng nhận ra.

Cũng là đàn ông, làm sao anh lại không hiểu, loại bất đắc dĩ này là gì?

Là muốn mà không thể nào có được, đành bất đắc dĩ vậy.

----- ----- -----

“Đoán xem là ai?” Đang lúc anh chuẩn bị đứng dậy, mắt đã bị một đôi tay nhỏ mềm mại che kín, sau lưng truyền đến tiếng nói véo von dễ nghe.

Nghe tiếng nói quen thuộc, Hạ Nam không biết làm sao, đành cười cười.

“Sao lại đi lên đây?” Nói xong, anh kéo hai tay đang bịt mắt mình xuống, thuận thế ôm cô vào trong ngực, nhìn đến đôi chân trần của cô, anh hơi hơi nhíu mày.

Trước lúc đi gặp La Tân Hàn, sợ tinh thần của cô không tốt lại đi loạn, anh đã bỏ chút ít thuốc ngủ vào trong nước uống, bây giờ nghĩ lại, thấy chính mình có vẻ ngu dốt, ngay cả cô đang suy nghĩ gì anh cũng không biết.

FIR an tĩnh ru rú trong lòng anh, nghe tim anh đập trầm ổn mạnh mẽ, ngửi được mùi hương quen thuộc, trong lòng cô mới thoáng yên tâm.

FIR đưa hai tay gắt gao ôm cổ anh, vùi đầu cổ anh, thân thiết nhắm mắt lại.

Hạ Nam không biết là thuốc ngủ mà anh bỏ vào nước uống đối với một người có nội tâm cực độ bất an, thường xuyên mất ngủ như FIR, căn bản là không có bất kỳ tác dụng gì, cho nên khi anh mới vừa ra khỏi cửa , FIR đang ngủ yên trên giường liền giật mình tỉnh lại, cô nhìn một vòng trước sau cũng không phát hiện bóng dáng của anh, liền cuộn mình trong ghế sofa.

Mãi đến khi nghe âm thanh cửa thang máy mở, biết anh đã trở về, cô nhanh chóng chạy ra mở cửa, nhưng chỉ thất bóng lưng của anh, cơ hồ không chút suy nghĩ liền đi theo, cũng không để ý mình đang đi chân trần.

Thấy anh ngồi ở chỗ kia, cô đi chân trần đến gần, lại phát hiện anh hình như có tâm sự, chưa nhận ra cô đang tới gần, cô buộc lòng đưa hai tay bịt mắt anh, để cho anh chú ý tới mình.

Hạ Nam nhìn cô vùi đầu vào cổ mình đang hít thở ổn định, không biết làm sao đành cười cười, hôn nhẹ lên mái óc của cô, thật cẩn thận ôm cô vào trong ngực đứng dậy đi về phía phòng mình.

Vừa mới đặt cô xuống giường lớn, đắp mền cho cô, thì di động của cô để trên đầu giường vang lên, cầm điện thoại của cô lên, nhìn dãy số, anh bấm nhận rồi đi ra ngoài.

Nghe xong điện thoại, anh nhẹ nhàng chậm rãi đi trở vào.

Để điện thoại di động lại chỗ cũ, nhìn người trên giường đang nhíu mày, anh cởi giày ra, xóc mền leo lên giường nằm bên xuống bên cạnh, nghiêng người ôm cô vào lòng, dịu dàng hôn đôi môi bóng mọng của cô.

Dường như cô cảm giác được gì đó, nhích sát vào thân thể ấm áp, nằm trong ngực anh cô cố tìm tư thế thoải mái, nặng nề ngủ, mi tâm cũng hơi hơi giãn ra.

Hạ Nam nhìn cô làm tổ trong lòng mình, ánh mắt thoáng hiện vẻ cam chịu, hình như hoa đào lượn quanh cô đúng là không ít, cuộc điện thoại vừa rồi là Diệp Phong, người đàn ông thanh nhã khi xưa gọi tới, chỉ đơn giản nói lời quan tâm cùng an ủi cô mà thôi, nhưng giọng nói của anh ta rõ ràng mang theo sự khiêu khích, anh biết hiện tại anh ta đã hủy bỏ hôn ước với đối tượng đính hôn 5 năm trước, Doãn San San, nhưng dù anh ta có hủy bỏ hôn ước thì thế nào, không phải anh ta đã bỏ lỡ cô rồi sao?

Đã định trước cô thuộc về anh, nhất định anh phải mau chóng lừa được cô nhà, tránh khỏi có một đám như cọp rình mồi, nhìn có chút rộn lòng.

----- ----- -----

Cùng lúc đó, tại sân bay của thành phố A.

La Tân Hàn nhìn về phía bóng dáng cao to, nghênh đón và nhận lấy

Bạn đang đọc Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi của Hạ San Hô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.