Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yêu Đầu Trâu

Tiểu thuyết gốc · 3063 chữ

Dưới sự chỉ huy của Tohumaru, nhiều chiến lược được áp dụng phù hợp hoàn cảnh, quân đoàn Kanto dần giảm thiểu thương vong đáng kể. Họ chiến đấu mạnh mẽ, đập tan kế tập kích của kẻ địch và cuối cùng đến được đỉnh núi. Tọa lạc trên cao nhất, tập thể kiến trúc đền hoàn toàn lộ trong tầm mắt. Đã từng là một nơi thần thánh, uy nghi giờ đây trở lên u ám, trầm lặng đầy chết chóc. Từng đợt sóng khí lạnh lẽo âm u phả vào mặt của Minh và đoàn người, áp lực đè nén bầu không khí mang lại cảm giác quỷ mị.

“Lãnh chúa đại nhân, giờ chúng ta nên làm gì?” Tohumaru kính cẩn xin ý kiến của Cao Minh.

“Ta cũng không rõ bên trong nguy hiểm như thế nào, nhưng ta biết càng chần chừ thì sự việc sẽ càng thay đổi theo chiều hướng xấu. Vậy còn ngươi nghĩ gì Tohu?” Cao Minh đưa ra suy nghĩ rồi hỏi ngược lại.

“Đại nhân nói đúng, quân ta đang gặp hoàn cảnh rất tệ về thời tiết và không gian chiến đấu. Chúng ta không thể cứ dầm mưa mãi và án binh bất động được. Sớm muộn mọi người sẽ bị vắt kiệt sức lực. Chỉ là thần không biết ... liệu xông vào rồi phải làm gì.”

“Ta hiểu rồi Tohumaru, ta biết mình phải làm gì. Nó đã chỉ dẫn cho ta. Mọi người hãy cố gắng kéo dài thời gian và hỗ trợ diệt trừ đám tay chân là đủ. Ta cùng đội tinh nhuệ sẽ đánh thẳng vào tâm của yêu thành.” Minh nói, đoạn đưa sách vàng đang tỏa sáng ra trước mắt Tohumaru.

“Hạ thần rõ, vậy xin người cẩn trọng và đi sau đội hình chính.”

Lão Tohumaru cúi đầu hành lễ, sau đó gật đầu nhẹ với tướng lĩnh kề bên rồi mới lớn tiếng thông báo :

“Đội một sẽ công thẳng vào trước, sau đó đội hình chính cùng lãnh chúa đại nhân tiến vào sau. Đội năm sẽ bao vây bên ngoài và đóng vai trò tiếp viện cũng như cản tiếp viện bên ngoài của địch. Các ngươi rõ ràng chưa?”

“Bẩm, rõ ràng.”

“Bẩm, rõ ràng.”

Quân đoàn Kanto đồng thanh đáp lại, sau đó mới sắp thành hàng ngũ theo đội, tiến về cổng đền. Cao Minh cũng vậy, hắn theo đội tinh nhuệ nằm giữa vòng bảo vệ của quân chính quy, từng bước đi vào bên trong.

Bình tĩnh, bình tĩnh nào.

Minh đều đặn hít sâu từng hơi trấn tĩnh bản thân. Thế nhưng không ngăn được cảm giác bất an.

...

Bước chân vào trong cổng chính của đền, Minh nhận ra mình đang ở một không gian độc lập khác. Thảo nguyên rộng lớn trải xa về nơi chân trời, non xanh nước biếc núi đồi đặc một sắc thanh. Tất cả mọi ngươi còn chưa phục hồi từ sự kinh ngạc thì mặt đất bắt đầu rung lên từng đợt chấn động. Trời đất hơi tối đen lại, đại địa nứt nẻ vỡ ra thành mảnh. Dung nham sâu bên dưới hắt lên ánh sáng đỏ nóng đầy nguy hiểm.

Cuối cùng từ bên dưới, từng con quỷ đá bò ra. Chúng cao lớn, cơ thể cứng rắn tạo lên từ đá dung nham đen, đôi mắt đỏ rực, tay chân nhô ra gai nhọn. Lửa vẫn còn đang bập bùng trên thân, thi thoảng dung nham còn chảy ra từ kẽ nứt trên người. Quái đá mạnh mẽ phi sâu vào trong lòng quân, vung mạnh tay chân đánh văng từng người. Tuy nhiên đó mới chỉ là tiên phong, nơi xa đám đại yêu bắt đầu từng con tiến lại, láo loạn đội hình. Có bạch cốt, thi yêu, thú yêu, đủ thể loại. Kẻ nào cũng mạnh mẽ và giết người không chớp mắt, buộc các samurai phải tách ra mà xử lý.

Cao Minh biết mình không thể đứng yên, hắn có nhiệm vụ của mình.

“Theo ta, thẳng về hướng đó.”

Từ chỉ dẫn của sách, Minh đưa đội tinh nhuệ tiến về một hướng. Đó là nơi mà một yêu thú đang trấn yểm. Nó đầu và chân trâu, thân tay hình người, cao bốn năm mét hơn, cơ bắp lực lưỡng. Thấy đám Cao Minh, ngưu yêu ngay lập tức hống lớn một tiếng, sau nhún mình nhảy tới một đấm thẳng xuống. Một cơ thể mạnh mẽ cục mịch nhưng không kém nhanh nhẹn.

Uỳnh!

Nó đấm vào mặt đất, vọng một tiếng lớn khiến đất đá bay toán loạn cản lại mọi người. Ngựa của Minh bị chấn động mạnh, hí một tiếng rồi hất ngã y sau chạy đi mất. Còn chưa phục hồi từ đòn tấn công bất ngờ, nắm đấm ngưu yêu đã trước mặt y, muốn một kích tất sát. Cao Minh bật ngược hai vòng santo ra sau né tránh thế đấm đoạn rút kiếm phản công nhanh ngay khi trên không.

Kiếm khí phi ra đánh một tiếng phăng vào tay yêu đầu trâu nhưng không si nhê. Nó hống vang sau lấy người đỡ lấy kiếm ảnh liên miên của mọi người. Tựa như mình đồng da sắt, không một vết thương lớn nào tổn hại được nó. Hệt như một chiến thần, hai mắt nó đỏ rực, gân cơ nổi lên cuồn cuộn tỏa ra uy áp.

“Không ... không thể nào.” Yoshino cảm thán một câu.

Không ai tin được điều đang xảy ra trước mắt, sau từng đấy đòn mà nó không có lấy một vết thương nhỏ thậm chí chẳng mất được sợi lông. Mọi người tự hỏi bằng cách nào để thắng được thứ quái vật này. Ở phía bên kia, yêu thú không quan tâm, hai ánh mắt nó long sòng sọc, phóng tới Cao Minh đạp móng guốc. Lực đá mạnh đến độ xé toạc không gian vút một tiếng. Minh chỉ nhẹ nhàng lách qua một bên, thuận theo lực của ngưu yêu sau hướng lưỡi kiếm đến mắt nó.

Keng!

Giống như sắt thép va chạm vậy, lưỡi kiếm của Minh trật ra ngoài khi đánh vào màng mắt của nó. Ngưu yêu cười lạnh một tiếng, quất tay đánh bay y ra khỏi vị trí ban đầu.

“Đại nhân!”

“Lãnh chúa đại nhân!!!”

Cao Minh nhờ trọng giáp mà không thương quá nặng. Hắn xoay người vững vàng đáp đất, kiếm cắm sâu vào đất dừng bản thân lại.

“Ta ổn, đừng lo.” Minh lớn tiếng trấn an cả bọn.

Ngưu yêu và cả đám đánh qua đánh lại nhưng gần như nghiêng về một phía. Ngay khi cả đám gần như rơi vào hố sâu tuyệt vọng, một tia sáng vàng lóe lên tựa như mũi tên, xuyên qua ngực ngưu yêu. Có lẽ bị rút đi sức mạnh, nó rống lên một tiếng đau đớn, lảo đảo ngã nằm ra đất bất tỉnh nhân sự. May mắn sách vàng áp chế thứ này chứ không Cao Minh chẳng thể vượt qua được cửa ải. Hắn thở nhẹ một hơi sau gật đầu với mọi người, lên tiếng :

“Bỏ qua thứ quái thai này đi, chúng ta phải tiếp tục tiến lên.”

“Tuân lệnh đại nhân.”

Bỏ ngưu yêu và đại quân lại đằng sau, Minh và hai mươi lính tinh nhuệ phi thẳng về hướng chỉ định. Cả đám vượt qua màn chắn không gian rồi xuất hiện ở trong một hành lang đá. Trên dưới, trái phải khoảng năm mét hơn, trên tường còn cắm đuốc soi sáng. Tuy nhiên khoảng cách tầm nhìn chỉ được hai mươi mét, vượt qua đó chỉ còn một màn đêm.

“Cẩn thận.” Minh nhắc nhở mọi người, trực giác mách bảo y có gì đó không ổn.

Cả đám tiến lên phía trước, rồi dần xuất hiện trong tầm mắt một ngã sáu hành lang kéo dài. Dường như nơi đây là một mê cung khổng lồ. Kẻ nào lạc ở đây ắt sẽ không có cách nào sống sót nổi, tuy nhiên may mắn thay, Cao Minh có sách vàng, hắn dễ dàng vạch ra một lối đi chính xác cho cả bọn.

Dễ dàng vậy ư?

Minh thầm nghĩ, hắn không tin mọi chuyện sẽ đơn giản như này. Quả nhiên ngay lúc đó, trần nhà sập xuống, nghiền nát người đi trước nhất. Sau cùng chỉ còn máu văng ra xung quanh. Có người chết lập tức tỉnh cả bọn, không ai còn dám chủ quan nữa. Cao Minh khẽ nuốt nước bọt, ánh nhìn xa xăm không rõ sẽ còn gì đang đợi phía trước.

Mê cung ngập tràn cạm bẫy, khi thì trần sập, lúc lại tên bắn, hầm chông hoặc đá lăn. Sự căng thẳng vắt kiệt sức lực của cả đám, Minh chỉ có thể động viên những người khác không ngừng tiến đến. Không rõ vao lâu, mọi người nhìn thấy được điểm đích nơi xa, đó là một khu vườn ngập ánh sáng. Chính giữa đặt một tòa thành gỗ khá cổ, hai bên hai pho tượng người lớn. Tuy nhiên trái với vẻ ngoài thần thánh, một mùi thối nồng nặc đi theo luồng sát khí, oán khí không ngừng tiến lại gần. Nếu là người bình thường, hẳn sẽ lăn ra chết ngất, còn với đám Cao Minh, họ chỉ hơi nhíu mày khó chịu. Ánh sáng từ sách vàng không ngừng nhấp nháy, hướng thẳng tòa thành như bảo Minh phải tiến đến.

“Mọi người nâng cao cảnh giác, nơi đó là đích rồi, hẳn sẽ còn nguy hiểm gấp trăm ngàn lần.” Cao Minh nhắc nhở người xung quanh, sau mới cẩn thận mà tiến vào.

Thoát khỏi mê cung, đứng trong sân vườn, Minh đưa mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh. Không có phục binh, chỉ có tòa thành và hai pho tượng, cao phải đến hai mươi mét hơn.

Kiểu gì chúng cũng là vật sống.

Minh nhớ đến phim ảnh, truyện tranh hồi còn ở Trái Đất, thường tình huống sẽ xảy ra như vậy. Và đúng thực, không thoát khỏi “quy luật”, tượng đá cử động, thu hút sự chú ý. Một bức cầm rìu chiến, một thì là đại chùy, trên thân điêu khắc vằn viện đủ các thể loại mặt người với biểu cảm sợ hãi. Chúng cười lạnh, sau cộng đồng tiến đến vung vũ khí tới. Không như ngưu yêu vừa rồi, to lớn nhưng vẫn nhanh nhẹn, hai bức tượng tuân thủ đúng quy tắc rất vật lý, cỡ bự thì chậm chạp. Quân tinh nhuệ và Cao Minh tránh khỏi, sau tung kiếm chiêu phá tan từng mảng từng mảng của tượng đá.

“Cái con mẹ nó, đừng chơi kiểu thế chứ ...”

Minh thốt lên khi thấy từng mảng vụn sau khi bị đập tan đang dần hợp về với cơ thể của chúng. Có vẻ như khả năng tự hồi phục là cực kì mạnh mẽ. Hai tên tượng đá quay qua cười mỉa mai, không ngừng công kích. Mà bên Cao Minh lại tiếp tục chịu ủy khuất, không làm gì nổi, chỉ có thể tránh đòn.

“Đám chuột nhắt, CHẾT!!”

Một trong hai tòa hét lớn, sau đập cánh tay xuống đất, vỡ tan ra thành mảnh mảnh nhọn, văng đến tứ lung tung. Cao Minh chật vật đỡ đòn sau lui vội về, chân vào thế lấy đất làm bàn đạp, hít sâu thở ra ngụm khí, sau đó phóng lại rồi tung một kiếm chiêu. Đòn kiếm chém vào thân đá gây ra một vết thương sâu nhưng rồi rất nhanh nó cũng liền lại.

“Hừ.”

Tượng đá gằn giọng, tay kia bổ rìu chiến về hướng Minh để trả thù. Thấy không có tác dụng, hắn tức tốc lại giở trò đá vụn. Nhưng lần này tập trung hướng về Cao Minh nên khiến Minh không thể chật vật hơn. Người còn lại một số thì kiềm chế tên chùy đá, số còn lại tức tốc vây lấy hộ vệ cho Minh.

“Tìm ra rồi, tìm ra rồi.”

Tiếng một người hét lên thu lấy sự chú ý của cả bọn. Đó là một tay samurai trẻ mặc giáp tím, tóc bồng đuôi ngựa khá điển trai. Không chờ mọi người hỏi, y tiếp tục nói :

“Vừa này ta chém sâu vào trong ngực nó, thấy một viên cầu màu đen. Hẳn là tâm của nó.”

“Có thể đấy.”

“Làm tốt lắm Genrijo.”

“Hay đấy nhóc.”

Mọi người tức thì khen ngợi lấy anh ta, thậm chí cả Cao Minh cũng phải gật đầu nói :

“Làm tốt lắm, ngươi sẽ lập đại công nếu xử lý được hai tên này.”

Nói rồi không chần chừ, hắn cùng người xung quanh lao đến tay tượng rìu, tính mỗi người một chém. Chỉ là nó đứng dậy, vượt xa khỏi tầm với của cả bọn sau vung vẩy chiến rìu đẩy lui. Cao Minh thấy vậy, nhanh nhẹn luồn lách xuống bên dưới, một bên không ngừng né tránh rồi chém mạnh vào phần cổ chân. Mất đi cân bằng một bên, tượng đá hơi lảo đảo nhưng vẫn đang cố trụ vững lại.

“Trợ giúp ta!”

Cao Minh hét lớn sau đó lấy bàn đạp là người cạnh bên, bật mình lên cao, đạp vào phần khớp gối. Tượng đá chịu lực lớn, quỳ xuống, ngã nhào ra đằng trước. Chỉ chờ có vậy, đội tinh nhuệ vội vàng tung ra những đòn mạnh nhất, phá vỡ lồng ngực của nó, để lộ ra viên ngọc đen nằm sâu bên trong. Thấy được mục tiêu, Minh chạy lại.

“Hổ Vương Chi Kiếm.”

Hắn hét lớn, dùng sức bình sinh bổ mạnh vào, đập nó tan thành từng mảnh. Mất đi ngọc tâm, tượng đá không còn hồi phục nữa, rồi như một con rối đứt dây, ngã xuống vỡ ra thành mảnh. Sau cả đám hò reo rồi đập nốt tên chùy tượng, bỗng nhiên :

“Hay lắm, mọi người phá vỡ đồ chơi của ta rồi.”

Một giọng nói dịu dàng, nghe như tiếng chim sơn ca hót. Xuất hiện trước cửa, một nữ nhân áo trắng, khí chất bất phàm. Dung nhan nghiêng nước nghiêng thành tựa như tiên nữ. Nàng ta mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười đủ để hút hồn người khác giới. Thậm chí nữ nhân khi thấy vẻ đẹp này cũng xao xuyến động lòng. Thế nhưng trong quỷ thành có nữ nhân đẹp thế này, người mù cũng thấy được nàng không phải nhân loại. Cao Minh có sách vàng nên nhìn rõ được diện mục chân thật của ả. Rõ ràng là một thi yêu, da dẻ nở loét, xanh xám. Đôi mắt trắng bệch không đồng tử, vằn viện tơ đen, trước ngực khoét ra một lỗ, để lộ ra một ngọn lửa xanh lục âm u lạnh lẽo. Mùi hôi nồng nặc phát ra từ ả khiến hắn suýt thì nôn mửa ra. Thối khủng khiếp, lần đầu tiên y bắt gặp một thứ mùi kinh như này.

Ả ta vung tay tinh tế, đoạn hướng về chúng nhân hành lễ nói :

“Tiểu nữ là Hime, hoan nghênh các vị đến chơi.”

Không ai đáp lại, mọi người ngưng trọng nhìn chằm chằm ả đề phòng. Thấy vậy thi yêu Hime che miệng cười nhẹ nói :

“Vậy, các ngài phá vỡ đồ của tiểu nữ rồi có nên đền bù không nhỉ.”

“Câm mồm đi.”

Một người lính trẻ xúc động chửi bới, sau tung kiếm khí về phía ả. Hime há hốc mồm ngạc nhiên, vung tay đánh bay sang bên, nhìn chằm chằm cậu nói tiếp :

“Thật thô lỗ quá đi, bộ các ngươi không có tí thân sĩ gì ư? Bộ ta không đẹp à.”

“Mẹ, người đừng giả đò nữa, đến chó nhà ta còn đẹp hơn đấy. Nghĩ bọn ta là lũ ngu hay gì?”

Một người khác tức thì lên tiếng châm chọc, sau lui về đến bên những người khác chờ đợi lệnh. Còn Hime, ả tức tối, mắt trừng đám người, không thốt lên lời nổi, vung tay sau quay thân mà bước vào trong. Cổng thành từ từ đóng lại, ngăn cả đám ở ngoài.

“HỐNG!!”

Cùng lúc đó, tiếng bò rống lớn vang lên trong mê cung thẳng đến đám Cao Minh. Sau đó con ngưu yêu lại xuất hiện trước mắt. Nó bẻ bẻ cổ và khớp tay, cười lạnh, mắt xếch ngược lên nhìn xuống. Cao Minh đen mặt, tay lắc lắc sách vàng mong một đạo tia sẽ xử lý tên trâu này, thế nhưng đã không có gì xảy ra. Ngưu yêu thở phì phò, từng bước từng bước tiến lại gần. Bỗng nhiên nó chợt dừng chân, người hơi run run mắt lung lay không hướng, sau cùng từng tia máu phun ra ngoài.

“Sao có thể chứ?” Minh thốt lên.

Từ đỉnh đầu đến qua háng, ngưu yêu tách rời ra làm đôi, đổ sang hai bên. Máu đen tung tóe nhuộm màu đồng cỏ. Người có mặt kể cả Minh hít vội một ngụm khí lạnh khi thấy cảnh này, một yêu quái mình đồng da sắt, chết ngay lập tức đủ để nói rõ vấn đề gì đang xảy ra. Sâu trong đường hầm, tiếng bước chân, tiếng lê vũ khí keng keng đánh vào linh hồn người nơi đây. Một cảm giác ngột ngạt khó tả dâng lên sâu trong Minh. Cuối cùng xuất hiện trong tầm mắt đó là quái nhân cao hơn hai mét, tay phải dính liền với thanh đại đao, gân máu và thịt bập bùng tựa như sinh vật sống. Ánh mắt sắc độc đỏ rực, máu không ngừng rỉ ra hai bên kẽ. Bộ giáp của y rách nát, hòa làm một với thân thể, lộ ra một con mắt lớn bên ngực trái lớn cỡ quả bóng, nhìn chằm chằm chúng nhân.

“HÀAAAA, HẬN!!”

Gã rống lớn, một luồng uy áp phóng ra hất văng mọi thứ xung quanh. Kẻ này chính là Mino, người đã hoàn toàn chuyển hóa thành quỷ thể lúc này chỉ có duy nhất khao khát được chém giết.

Bạn đang đọc Hành Trình Tại Runeterra sáng tác bởi VôDanhTướng

Truyện Hành Trình Tại Runeterra tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VôDanhTướng
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.