Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyết Định Sai Lầm

Tiểu thuyết gốc · 2719 chữ

Rầm! Rầm!

Sấm vang rền hai tiếng lớn, chớp lóe sáng rực tầng mây đen. Sau chớp giật, mưa bắt đầu nhỏ giọt tí tách rồi ào ào từng cơn. Do sương mưa hay do yêu ma tác quái, đỉnh núi dần lờ mờ phủ trong ảo ảnh ma mị, tuy nhiên vẫn lờ mờ nhìn thấy từ xa được. Một bầu không khí ngột ngạt và khó chịu dâng lên trong lòng người.

“Toàn quân chia theo tổ, một tổ sáu người cộng đồng cùng tiến lên núi. Hai tổ không được cách nhau quá xa, năm mét để giữ đội hình. Sẵn sàng cho khả năng có thể bị công kích.”

Cao Minh có kí ức của Hideo, hắn nhớ rằng trước đây quân đội Kanto thường chia binh thành các tổ, có đội trưởng và đội phó. Sau trên cao có thống lĩnh đội và tổng chỉ huy.

“Thưa lãnh chúa, sương này có phải do tà yêu tác quái không?”

Một tướng lãnh dưới trướng Tohumaru vẻ mặt ái ngại lên tiếng. Lão khá già, nhưng khí sắc vẫn rất hồng thuận khỏe mạnh, còn giọng điệu thì chắc nịch đầy lực lượng. Cao Minh liếc nhìn sau khẽ gật đầu, đoạn nói :

“Cẩn thận, đây có thể là chiêu trò của tà yêu. Vụ này không đơn giản như đám Yanto đâu. Hãy bảo người dưới trướng đề cao cảnh giác.”

“Bẩm tuân mệnh đại nhân.”

Tướng lĩnh tức thì cúi mình hành lễ, sau trở về với đội của mình. Còn đội hộ vệ cũng nhanh tiến đến vị trí của mình bảo vệ lấy chủ tướng là Cao Minh. Lại nói, cái chết của Hykkimaru, Aemon đã để lại chỗ trống rất lớn trong cách hành quân và chiến thuật của cả đội và giờ áp lực rất lớn đặt lên vai Tohumaru và Cao Minh.

“Tohu, bắt đầu hành quân.” Cao Minh ra lệnh, sau kiểm tra lại trâm bạc và sách vàng ở nơi an toàn rồi mới cầm chắc đại giáo, dẫn đầu đoàn ngựa tiến lên.

“Bẩm lão thần tuân mệnh.” Tohumaru đáp lời xong liền thôi một hơi dài vào tù và ra hiệu. Các thống lĩnh tức thì điều phối cho người mình theo từng đội, hướng vào trong làn sương.

Địch trong tối ta ngoài sáng, nguy hiểm nhưng không thể không làm. Minh nắm chắc cương ngựa rồi cộng đồng tiến lên.

...

Tầm nhìn rất kém, âm thanh cũng bị nhiễu loạn bởi mưa, lúc này một toán lính di chuyển thoăn thoắt bắt nhịp theo thống lĩnh của họ. Ai cũng vội vã bởi không muốn bị bỏ lại một mình ở nơi này với bất kì thứ gì đang trong màn sương kia. Cứ nghĩ đến cái cảnh bị những cái mồm máu cắm ngập trong người rồi xé ra nhai từng miếng đủ để khiến những người lính trẻ phải sởn gai ốc. Nếu không vì quân pháp, ta đã mặc kệ lãnh chúa mà đào ngũ rồi. Tay lính trẻ nghĩ trong lòng, sau vỗ vào vai người tổ trưởng chạy đằng trước hỏi :

“Khó nhìn quá, thấy gì không lão bá.”

“Mẹ mày, tình huống thế này còn hỏi à.”

Lão già với vết sẹo trên má đi trước nhất mắng lớn một câu. Từng là một người lính đầy vinh quang khi trải qua chiến tranh Kanto-Yanto vài năm trước, gã đã rất nỗ lực cố gắng phấn đấu, vậy mà giờ đây vẫn chỉ làm được đến chức vụ tổ trưởng đội. Điều này khiến tính cách lão ta có phần cục mịch, hay cáu gắt và xấu tính với cấp dưới.

“Đừng nghĩ ngợi nhiều Mino, lão bá chỉ quá căng thẳng thôi, mọi chuyện rồi sẽ ổn, nên nhớ chúng ta đang được dẫn dắt bởi lãnh chúa, sứ giả của thần.”

Tay lính trẻ Mino cười khổ sau lên tiếng đáp trả :

“Em ổn.”

Chợt người bên cạnh y vỗ nhẹ vào lưng để ra hiệu. Mặt đen lại, Mino từ từ quay đầu về hướng chỉ định mới thấy được một bóng hình khổng lồ đang di chuyển cùng bọn hắn.

“Suỵt, đừng hét, em lại gần báo cho lão bá đi.” Hiro nói thì thầm, người anh khe khẽ di động, tay nắm chắc giáo.

Mino nghe lời của người đàn anh, sau đấy vô thức lùi về một bước, đoạn lại gần tổ trưởng, gõ nhè nhẹ vào giáp lão. Đây là mật hiểu của quân đội, do đó lão cựu binh ấy liền chầm chậm quay đầu, nhìn về bên trái cả đám. Thứ đó cao lớn, phải hơn ba mét trốn trong màn sương, có hai đôi mắt đỏ rực lóe lên đầy tính uy hiếp. Lão tổ trưởng hít một hơi sâu cố nén hoảng loạn, phải một lúc lão mới hồi phục mà gõ nhẹ vào tay giáp mình ra hiệu cho những người còn lại vào vị trí, cuối cùng lấy ra cái tù và nhỏ bên hông mình thổi liền ba đợt.

Là tiếng tù báo nguy hiểm, lão đang cảnh báo cho toàn đội và toàn quân về mối nguy, đồng thời xin cứu viện. Hành động bất chợt này khiến “thứ đó” đổi hướng chạy mà lao thẳng vào phía cả đám.

“Mẹ ơi!” Mino thốt một câu rồi vội vàng lui ngược hướng với nó.

...

Hoàn cảnh thật tệ, khó để biết được thứ gì đang ở phía trước màn sương. kể cả với Cao Minh có sự trợ giúp của sách vàng thì cũng không nhìn xuyên qua màn sương nổi.

Chỉ nhìn rõ được trong phạm vi mười mét.

Đó là tầm nhìn chuẩn của hắn lúc này. Mười mét bên trong, vượt ra ngoài thì cũng chỉ thấy được một màu xám mờ mờ. Tuy nhiên nếu ngước đầu lên cao vẫn có thể thấy được quần thể đền thờ Ryu, đích đến của cả đám. Cao Minh tranh thủ tra qua sách để tìm cách phá giải tình huống này. Chợt một tiếng tù và vang lên trong mưa hút sự chú ý của hắn.

“Bảo vệ đại nhân.”

“Cảnh giác!”

Hộ vệ quân ngay tức thì đề cao cảnh giác. Họ không rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng đó là tiếng tù báo nguy hiểm. Cao Minh quay ngựa phóng ngược về hướng tù kêu, đoạn ra lệnh cho Tohumaru :

“Lệnh toàn quân cảnh giới, còn các ngươi một nửa ở lại, một nửa theo ta đi cứu viện.”

“Rõ.”

Tohumaru hành lễ, ra lệnh quân rồi giữ vị trí. Về phần Cao Minh, hắn rất nhanh nghe thấy tiếng va chạm, la hét của binh lính. Ba mươi, hai mươi, mười mét, dần xuất hiện trong tầm mắt y là một xác người bị thương một lỗ khổng lồ trên ngực, áo giáp thì bị nhiều vết xước sâu như móng vuốt cào. Máu và thịt tùm lum trên mặt đất, nhuộm đỏ một phương. Minh nhíu mày, tiếp tục phi ngựa về đằng trước. Cuối cùng mới thấy được thủ phạm. Một thực thể giống vượn người, không đuôi, cao ba mét hơn, cái đầu không thịt, chỉ có xương sọ, mắt và hàm răng nanh. Bên trong ngoe nguẩy cái lưỡi dài và sắc, hẳn là hung khí giết chết người vừa rồi. Lúc này, nó đang đùa giỡn với một nam binh sĩ dùng giáo. Bất lợi hoàn cảnh đẩy cậu ta vào thế chật vật phòng thủ, do vậy vết thương không ngừng gia tăng trên người.

Xoẹt,

Chàng lính trẻ may mắn đâm một đường vào tay của yêu vượn để lại một vết thương sâu hoắm, rỉ ra máu đen ngòm. Chỉ là nó nhanh chóng liền lại như không có gì xảy ra. Một con quái vật thuộc giống loài Trolls, xấu xí ngu ngốc và hồi phục siêu cấp là những đặc tính của loài. Nhưng chi này thì khác, chúng thông minh và gian xảo, biết lúc nào đánh lúc nào lui. Do đó rất khó để giết được một con giống này, trừ khi lực lượng áp chế hoàn toàn mà đập vỡ hạch tâm nó.

“Cố lên, bọn ta tới đây.”

Minh hô lên sau đấy bỏ ngựa, phi người đâm thẳng đại giáo gây ra một đòn chí mạng. Con quỷ còn chẳng kịp nhận ra Minh thì đã chết.

“Không sao chứ?”

“Lãnh chúa đại nhân, ta ổn, nhưng có người bị lôi vào sâu trong màn sương, xin ngài hãy cứu cậu ấy.” Ishiyama Hiro vội vã quỳ gối cầu xin, tay không quên chỉ về hướng sâu bên trong. Cùng lúc, tù và khắp nơi bắt đầu cất lên, dường như họ cũng bị tập kích. Minh chỉ nhìn theo xong rồi lắc đầu, tay vỗ vai y nói :

“Nén đau thương, cơ hội cậu ấy còn sống là rất thấp, nhưng còn những người khác cần cứu viện, chúng ta không thể bỏ mặc họ được. Ngươi cũng thế, đi gia nhập đội khác, tạm thời cứ thế đi.”

Nói rồi Minh cùng người xung quanh rời đi đến nơi khác. Liên tục gần nửa giờ, hắn bị bào mòn thể lực vào việc truy đuổi, cứu viện và tiếng tù và vẫn không có dấu hiệu dừng lại.

“Đại nhân, chúng ta không thể cứu tất cả được đâu, xin người hãy quay về chỗ tổng chỉ huy để tiếp tục chiến dịch.”

Một thống lĩnh khác ngăn Minh lại, kính cẩn đưa ra kiến nghị.

“Chỉ có ta đang rõ ràng chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ ngươi nói phải bỏ mặc lính của mình ư?”

“Đại nhân, ngài đây chỉ là giải quyết phần ngọn không triệt được phần gốc. Sương không tan, quân ta ở đây thì chỉ có nước bị bào mòn đến chết. Xin người hãy vì đại cục, tiếp tục chiến dịch.”

Lão già thống lĩnh không ngừng dập đầu xuống đất mong Minh hiểu được tình huống.

“Nhưng ...”

“Lãnh chúa, có những lúc ngài sẽ không thể cứu tất cả được. Nhưng xin đừng để cho họ phải chết vô ích. Nơi kia mới là mục tiêu của chúng ta cơ mà đại nhân.” Lão đón mưa hướng ánh nhìn về đỉnh núi, tay siết chặt kiếm nói với Cao Minh.

Hắn nghiến răng, tay siết dây cương, gật nhẹ đầu rồi quay ngựa trở về. Trung tâm vẫn ổn chưa hề bị công kích qua, Tohumaru và những người khác thì ở yên chờ lệnh của Minh. Tuy nhiên vẫn có thể thấy được nét khó hiểu trên gương mặt của những tay bô lão. Không để họ lên tiếng, Minh ra lệnh :

“Tohu, ta cho phép ngươi toàn quyền điều quân.”

“Nhưng ngài mới là ...”

“Đừng, ta ra lệnh cho ngươi cầm quyền đi. Ta đang không ổn.”

“Vậy, tuân lệnh thưa đại nhân.”

Chính cuộc nói chuyện với lão thống lĩnh đã khiến cho Minh hiểu thêm nhiều điều. Hắn quá độc đoán khi không bàn bạc trước với người có kinh nghiệm để rồi tự tung tự tác gây ra bao rắc rối. Fk, ngu ngốc.

...

*Đau quá, ngất bao lâu rồi không biết mà sao đầu như va đập mạnh vào đá vậy, đau quá. *

Tay lính trẻ suy nghĩ. Hắn vừa tỉnh lại sau cuộc đụng độ “nhỏ”, lúc này một tay ôm đầu một tay che đi mưa rớt vào mặt. Hắn khó nhọc chống người đứng dậy, những vết thương lớn không ngừng rỉ máu, xối thêm nước mưa đau nhói từng đợt. Sau đó y mới vội vàng rút kiếm ngắn cẩn trọng nhìn vào màn sương để tìm con quái vật kia. Mưa càng ngày càng nặng, rơi lạch tạch đập lên bề mặt của bộ giáp. Sương càng dày hơn đến độ đưa tay ra đằng trước cũng không thấy được gì.

Mẹ nó không nhìn được!

Nhịp tim Mino tăng lên cao ngất ngưởng, adrenalin trong người tăng vọt làm y không còn cảm giác đau. Một bước, hai bước, trăm bước, hắn mặc kệ vết thương mà thẳng tiến không ngừng. Chợt tiếng tù và vang lên, Mino như bắt được sợi dây cứu mạng vội hết tốc lực phóng về nơi đó, không ngừng hét lớn :

“Này bạn hữu, tôi đang đến chỗ anh đây. Chờ tôi với.”

Bịch!

Y ngã lăn ra đất, rên nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn lại thì mới nhận ra mình đá phải một bộ xác người cụt một tay, ngực bụng bị thương nặng, nội tạng bị móc ngược ra ngoài. Mino ngay tức thì nôn thốc nôn tháo, sau cơ thể run lên bần bật. Hắn vừa lạnh lại vừa sợ, trực giác y mách bảo rằng thứ giết anh ta vẫn đang ở gần đây và tiếng tù và chỉ là mồi nhử. Như để chứng minh điều đó, sương xung quanh tan ra và xuất hiện trong tầm mắt y một con quỷ vượn đang ngoác miệng máu cười, tay nó vẫn đang nắm thật chặt chiếc tù và sừng trâu được khắc gia huy Kanto đoàng hoàng.

“Không, không ... đừng lại đây!!” Mino hốt hoảng la hét.

“Hô, chàng lính trẻ, cậu là kẻ bị bỏ lại phía sau ư?”

Giọng Umi nhẹ nhàng vang lên thu hút sự chú ý của Mino. Cô ta chẳng rõ từ đâu xuất hiện nhưng lúc này đã đứng giữa bầy quỷ, mỉm cười hiền từ rồi nói :

“Thật đáng tiếc, suy cho cùng chúng ta đều là người bị bỏ lại phía sau, đều bị phản bội phải không.”

“Ngươi, ngươi là yêu ma. Đừng lại đây.” Mino hốt hoảng, trực giác bảo hắn lãnh chúa phu nhân không phải người hay yêu đơn giản mà là một kẻ cực độ nguy hiểm.

“Không, chị nào dám lại gần, chị chỉ đang bộc bạch với cậu thôi mà. Chứ mạng nhỏ này lúc nào ta chẳng lấy được. Chỉ là chị thương cảm cho cậu thôi.”

“Thương cảm?” Tinh thần Mino dần bị lung lay bởi mị công của Umi, hắn hơi lờ đờ mất tập trung.

“Phải, Mino hãy nhìn xem, em chiến đấu cho lãnh chúa của mình. Nhưng suy cho cùng hắn chỉ coi binh lính như vật hy sinh thôi. Thậm chí đồng đội em? Ha ha họ còn không có ý định cố cứu kẻ chết như cậu a.”

Vừa nói ả vừa vung tay vạch ra tầm nhìn chứng minh. Quả thế, đại quân theo lệnh thì đã tiếp tục lên đường kể cả Ishigami Hiro cũng không ngoại lệ. Chiến dịch cần tiếp tục vì lợi ích chung nhưng những tân binh non trẻ như Mino thì khác, họ chưa được rèn luyện tư tưởng cộng đồng, lại thêm lời dụ dỗ của Umi. Mino siết tay, sau đưa tay ôm lấy đầu bật khóc. Khóc vì sợ, vì đoàn quân đã mặc sống chết của bọn hắn và rời đi. Chờ lúc này, Umi tiến lại gần, ôm lấy hắn, vỗ nhè nhẹ vào phần lưng, dịu dàng an ủi :

“Đừng khóc nữa Mino, họ đã không còn cần em cũng như cần chị. Chúng ta là những kẻ bị bỏ lại, bị phản bội. Mino, ta phải dựa vào nhau. Nào đến, đến đây với chị. Chúng ta hãy để hai trái tim bị tổn thương này chữa trị cho nhau.”

Umi thì thầm vào tai Mino, dẫn dắt thú tính rồi ma tính sâu trong nhân tính. Tâm linh sụp đổ rồi được xây lên bởi hận thù, hai ánh mắt hắn xếch ngược lên, trợn trừng chằng chịt tơ máu. Xương cốt, máu thịt y cũng nhanh chóng biến hóa khác biệt, quỷ dị và xấu xí. Thân thể hòa hợp với trang bị thành một dạng tồn tại mới. Quỷ nhân Mino điên cuồng, gào rú và thèm khát được trả thù.

“HẬN!!”

Gã hét lớn một tiếng giải tỏa phẫn nộ. Đưa ánh nhìn về đoàn quân Kanto, những kẻ đã phản bội lại niềm tin của gã. Sau lê thanh đại đao diễn hóa từ thịt và sắt thép thẳng hướng lên đỉnh.

Bạn đang đọc Hành Trình Tại Runeterra sáng tác bởi VôDanhTướng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VôDanhTướng
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.