Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

18

Phiên bản Dịch · 3015 chữ

Còn nhớ ngày này 2 năm trước là đại lễ 1000 năm thăng long hà nội. Hồi đó mình chưa sâu sắc được như bây giờ vì dù sao mình vẫn là một thằng tân sinh viên mới nhập học. Cũng may mà chị Tâm là người trong ảnh trên fb kéo mình đi sinh nhật giải ngố rồi từ đó giao lưu bạn bè... Nhanh thật, mới đó mà đã sắp hết quãng đời sinh viên và mình sắp bị đá ra khỏi nhà.

Nói về tương lai của mình. Sao nhỉ? Chắc chắn ước mơ của mình là kiếm được thật nhiều tiền. Khát vọng làm giàu thì có gì sai chứ. Hôm 20/10 vừa rồi Mc cũng nói muốn mình trở thành một người đàn ông mà nàng có thể dựa dẫm được. Theo ý hiểu của mình thì đó phải là một người đàn ông thành đạt, tâm lý và tôn trọng phụ nữ. Muốn được như vậy thì mình cần phải có tiền... Không cần quá nhiều nhưng chí ít cũng phải lo được cho bản thân và gia đình.

Câu hỏi đặt ra là làm cách nào để kiếm tiền? Mình có thể học xong ra trường rồi vào làm ột công ty nào đó với mức lương vừa phải 5 – 10 triệu/tháng. Với sự trợ giúp từ gia đình, mình có thể mua nhà, mua xe và trở nên giàu có vào năm 30 tuổi. Đó là cách nghĩ trước khi mình quen Mc, nhưng bây giờ mình không có nhiều thời gian đến thế. Mc không thể chờ đến khi mình 25 tuổi chứ đừng nói là 30.

Nhắc lại, mình có một thằng em xã hội. Nó sinh năm 93 và mới đi học được 1 năm. Vậy nhưng trong 1 năm đó nó để dành tiền mua 1 cái máy DSLR. Tiếp theo nó mở 1 dịch vụ chụp ảnh photoshop giá rẻ 50k/album. Dựa vào mối quan hệ và Pr thêm trên fb mà ngày nào nó cũng xách máy đi chụp đều đều. Trung bình 1 tháng nó kiếm được 20 triệu tức là gấp 4 lần tiền lương sau khi ra trường của mình . Chưa kể ngày nào nó cũng được các em chân dài vây quanh và dám cá rằng nhiều em trong số đó muốn làm người yêu nó. Không tin bạn có thể tham khảo link page của nó phía cuối chap.

Trường hợp khác, đứa bạn cấp 2 của mình ngày trước suốt ngày cãi nhau chí chóe. Hồi đó mình thấy nó cũng bình thường thôi vậy mà mới đây nó tham gia cuộc thi facelook và được giải gương mặt khả ái ... Đơn giản vậy thôi mà kiếm được 30 triệu đồng ngon ơ. So với bạn bè cùng trang lứa thì mình đã làm được những gì?

Đó là một vấn đề mà mình phải suy nghĩ, thay vì làm việc theo cách thức truyền thống như trâu như bò thì tại sao mình không sáng tạo ra một cái gì đấy mới mẻ hơn và trở thành triệu phú hay ít nhất là có thể lo được cho bản thân và một người vợ xinh đẹp. Giống như câu chuyện rùa và thỏ mà chắc hẳn ai cũng từng được nghe. Mình là rùa và thằng em mình là thỏ. Nhưng cứ chờ đó, con rùa này chưa chịu thua đâu. Cái mình cần là 1 ý tưởng và biến nó thành hiện thực.

Trở lại chuyện của mình và Mc, tối 10/10 mình rủ nàng đi xem phim. Lý do thứ nhất là để xin lỗi chuyện hôm trước. Nàng giận mấy hôm chẳng thèm nhắn tin ình luôn. Lý do thứ 2 là mình muốn kể cho nàng nghe về Tiny. Nhớ lúc cuối bọn nó chuẩn bị đập mình, Tiny thì thầm gì đó với thằng kia và mình có linh cảm không tốt về điều này. Một kế hoạch đen tối nào đó sắp được thực hiện hay do mình tưởng tượng quá nhiều? Chẳng biết nữa nhưng để đề phòng bất trắc Tiny đem chuyện này nói với Mc thì mình sẽ chủ động kể. Ít nhất thì mình vẫn giữ được lời hứa không dấu diếm điều gì và câu chuyện cũng sẽ không bị bóp méo, thêm mắm muối để tăng sự kích thích

Lotte keangnam là rạp chiếu phim quen thuộc của bọn mình. Mình thích xem thái cực quyền nhưng nàng cứ nằng nặc đòi xem cướp siêu hạng. Thế là lại mất không 30p chờ phim. Khổ vậy nhưng mình đang là phận osin đi xin lỗi nên nào dám ngo ngoe gì. Mình muốn hôm nay nàng phải thật vui để khi mình nói chuyện của Tiny thì nàng cũng đỡ shock. Giờ nghĩ lại thì đúng như thím Leo nói, dù vui đến mấy mà có thằng bảo vừa làm mất xe thì chắc mình cũng đè đầu nó ra mà đập

Ưu tiên người đẹp, hôm nay mình mua hẳn 2 bịch bắp rang bơ cho nàng. Riêng mình chỉ một lon coca là đủ. Căn bản mình cũng không hay ăn vặt. Có lần nàng bảo uống nước ngọt không tốt đâu. Mình đáp :"Cơm có thể nhịn, cháo có thể không ăn nhưng coca thì nhất định phải uống". Nói vậy để mọi người biết mức độ nghiện của mình...

Không biết đây là lần thứ bao nhiêu xem phim cùng nàng nhưng cảm xúc của mình chưa bao giờ thay đổi. Cứ đến đoạn gay cấn hay rùng rợn là nàng hét lên ầm ĩ như con nít vậy. Có người nhắc khéo thì mình cũng chỉ biết xin lỗi để rồi 5p sau mọi thứ lại đâu vào đấy. Ai không biết lại hiểu nhầm mình bắt nạt nàng thì bỏ mợ.

Lúc hết phim cũng hơi muộn. Mình gọi một ly cafe trong khi chờ đợi nàng chén nốt bịch bắp rang. Tự nhiên mình cảm thấy đây là thời điểm tốt để nói những điều cần thiết. Chuyện hôm trước có lẽ nàng cũng đã hết giận và quả thực thì cái chuyện đấy nó rất vớ vẩn không cần thiết phải xin lỗi. Nghĩ vậy thôi nhưng mình vẫn mở lời trước

- Anh xin lỗi chuyện hôm trước – Mình nói bằng giọng thành khẩn nhất để cầu mong sự rộng lượng khoan hồng từ phía nàng

- Không sao, biết lỗi là được rồi – Nàng nhoẻn miệng cười như chẳng có gì xảy ra

- Lúc đó tức lắm không? - Chả hiểu sao mình lại ngu đến thế. Đã bỏ qua rồi còn cứ cố đâm đầu vào bới móc lên làm gì không biết

- Mấy ngày người ta mất công chăm sóc, khỏe rồi là đuổi đi ngay được – Nàng làm mặt giận cũng đáng yêu kinh khủng

- Xin lỗi rồi mà. À còn chuyện này nữa...

- Chuyện gì???

Vậy là mình kể lại đầu đuôi câu chuyện. Từ việc đang ngủ thì Tiny gọi dậy đến lúc về nhà sau khi ăn một cái chai vào lưng. Tất nhiên, mình không bỏ sót chi tiết nào hết kể cả việc thức dậy bên cạnh Tiny trong bộ bikini ngắn cũn cỡn.

- Chuyện gì xảy ra trong phòng? - Mình không nghĩ là sau khi nghe xong Mc vẫn giữ được thái độ bình tĩnh như vậy

- Anh cũng không biết. Say quá mà – Một số bạn bảo mình như trẻ con đút kẹo, phải biết từ chối khéo chứ. Ok mình công nhận điều đó nhưng tính mình cả nể, lại hay sỹ diện với con gái nữa nên chẳng bao giờ mình từ chối được. Có thể nói khi đi nhậu nhẹt mà có nhiều con gái thì bọn nó cho sống mình sống, bắt chết thì mình cũng xin hàng. Ga lăng hay dại gái tùy mọi người định đoạt nhưng cái bản chất nó ăn sâu vào máu rồi chẳng thể thay đổi được.

- Giờ anh tính sao? - Nàng trả lời như thể đang nghe chuyện về người khác vậy

- Có gì đâu mà tính. Cứ coi như không có gì xảy ra thôi – Quả thực mình nghĩ như vậy. Xã hội bây giờ không còn quá coi trọng trinh tiết. Hồi cấp ba, hai đứa bạn mình một trai một gái còn lên giường với nhau chỉ để thử cảm giác mới mặc dù cả 2 đều có đã có người yêu. Tất nhiên, tư tưởng mình cũng không thoải mái đến thế nhưng ít nhất tình yêu cần sự chung thủy.

- Véo !!! Rào !!!

Mc đứng dậy bỏ đi trong khi mặt mình và áo đang ướt sũng cafe. May mà nước ấm chứ nóng thì mình vô viện chữa bỏng luôn rồi. Vớ vội tập giấy ăn lau qua mặt rồi mình vội đuổi theo Mc. Từ đầu đến giờ nàng rất bình tĩnh khiến mình không đề phòng. Thật sự mình không nghĩ chuyện này lại kích động nàng đến vậy. Nhưng nàng làm vậy chứng tỏ nàng còn quan tâm mình. Trong tim nàng, mình đã có một vị trí nhất định. Có thể hơi điên nhưng mình vui vì điều đó

Chạy đến thang máy thì mình đuổi kịp nàng. Vẻ như nàng đang chờ thang máy mà chưa thấy. Kéo tay nàng lại, mình cố vớt vát chút hi vọng mong manh cuối cùng. Mình xin lỗi nàng và xin nàng vài phút để giải thích. Nếu lúc đó nàng đồng ý thì mình cũng chẳng biết phải giải thích điều gì. Tất cả những gì cần nói, mình đã nói hết từ trước nên giờ chỉ còn biết nghe theo tiếng gọi của con tim.

Giật mạnh tay nàng thoát khỏi tay mình, nàng hướng về phía cầu thang bộ. Mặt nàng lúc này đỏ lừ vì tức giận, môi tim tái và cảm giác như nàng đang nghiến răng cố kìm nén để không nhai nát đầu mình... Còn mình thì chỉ biết theo sau nói những điều vô nghĩa để cố níu kéo nàng trong vô vọng. Đúng lúc tưởng chừng như chuyện tình gà bông của mình chấm dứt thì vị cứu tinh đã xuất hiện. Đang đi xuống cầu thang thì mình thấy một cô nhóc nằm gục phía dưới ôm bụng vẻ đau đớn lắm . Mình nhớ lúc đó có một thằng đi trước mình có vài bậc thang. Nó thấy nhỏ đó mà vẫn lạnh lùng đi qua như không có gì. Đúng là đồ máu lạnh.

Không để nàng phải nhắc, mình vọt xuống dưới hỏi thăm tình hình nhỏ đó. Vừa ngẩng mặt nhỏ đó lên, cảm giác của mình thật kinh hoàng hãi hùng như đang xem phim kinh dị vậy . Mình không sợ ma vì đó chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng... nhưng ngay lúc này đây, trước mặt mình là một sinh vật nào đó chưa xác định chủng tộc. Có thể là nửa người nửa ma vì nhìn qua thì giống người nhìn kĩ thì mặt mũi nhỏ đó trắng bệch, ở miệng rỉ máu chảy thành dòng, tóc cắt ngắn xơ xác bết lại với nhau và mấy cái khuyên tai khuyên mũi làm mình càng thêm hoảng... Nếu không nhờ khu đồi núi phập phồng thì có lẽ mình cũng không xác định được giới tính của sinh vật này...

Bế nhỏ đó lên, mình kêu Mc chạy xuống tìm người giúp. Nhìn nhỏ đỏ cũng gầy mà sao nặng kinh khủng. Mình bỏ tập thể hình lâu rồi nên bế một lúc là thấy đuối. Nhất là vừa bế vừa chạy xuống hầm gửi xe nữa nên càng mệt. Xuống đến nơi thì nàng đã dựng xe nổ máy sẵn. Mấy ông bảo vệ chạy lại giúp mình đặt nhỏ đó lên xe rồi kêu đưa thằng ra bệnh viện. Khổ nỗi mình rất sợ bệnh viện và cũng chẳng hề quen biết nhỏ này. Đến nơi nhỡ y tá bắt khai tên tuổi rồi kí vào phần người nhà thì mình vái cả nón.

Lúc này mình chẳng nghĩ được nhiều đến thế, lên xe Mc cầm lái hướng thẳng đến bệnh viện 198. Trên đường đi, mình ngồi sau nên nhìn rõ mặt của nhỏ. Ở khóe miệng nhỏ đó còn chảy ra thứ nước gì đó màu trắng đục nhìn phát ớn. Giả sử nhỏ đó điên lên cắn mình một phát thì chắc mình biến thành zombie quá...

Qua cổng bệnh viện, Mc phi thẳng vào và phanh kít ngay sát cửa hệt như một tay đua công thức 1. Không hiểu ngày trước nàng có đua xe không mà kĩ thuật điều khiển xe điêu luyện đến thế. Xuống xe, mình bế nhỏ đó đang định lao thẳng vào kêu cấp cứu thì nàng kéo mình lại.

- Bệnh viện đấy – Mắt nàng hiện rõ vẻ lo lắng

Thoáng 1s lưỡng lự rồi nhìn thẳng vào mắt nàng, mình nói :

- Im Ok !!!

Mình gật đầu đáp lại nàng. Câu "Im Ok" mình học của Britney trong clip criminial. Có 2 lần mình dùng với nàng. Một là lúc mình ốm nhưng giả không sao để trốn đi chơi. Lần này là thứ 2 và cả 2 lần mình đều nói dối. Bước vào bệnh viện, múi clo xộc lên mũi làm mình cảm thấy nôn nao. Mình chỉ kịp đặt nhỏ đó xuống giường bệnh rồi khi y tá đến kêu mình ra khai tên tuổi thì mình chỉ còn biết chạy ra ngoài mà beautiful. Nói một cách dân dã của dân nhậu thì là chó ăn chè. Nhìn vào phía trong, nàng đang đứng khai tên giúp nên mình cũng an tâm phần nào.

Dù đã ngồi ở ghế bên ngoài rồi mà mùi clo vẫn không buông tha ình. Sau khi beautiful thì càm giác như toàn thân mình lâng lâng bay bổng, đầu óc không còn tỉnh táo nữa. Vật vờ mãi cho đến khi một bàn tay mát lạnh nhẹ nhàng đặt lên trán mình. Cũng chẳng khó để đoán ra đó là Mc.

- Trán anh nóng thế

- ... - Mình rất muốn trả lời nhưng toàn thân rã rời không chút khí lực nào. Trận ốm hôm trước mình còn chưa khỏi vậy mà hôm nay lại liều lĩnh xông vào bệnh viện – nơi mà mình ghét nhất nên gục ngã là điều không thể tránh khỏi. Nhớ hồi bé năm 3 tuổi mình bị đau dạ dày phải nằm viện cả năm trời rồi sau đó mình dị ứng với tất cả những thứ liên quan đến bệnh viện. Có một điều chắc chắn là khi mình ốm, nếu không phải do đâm chém hay cái gì đó quá nặng thì nằm viện chỉ khiến mình bệnh thêm.

Bằng một thái độ rất dứt khoát và hành động quyết đoán, Mc kéo mình dậy dìu vào bệnh viện. Vậy là từ vị trí một người nghĩa hiệp thấy người hoạn nạn ra tay giúp đỡ, mình biến thành bệnh nhân ốm yếu bệnh tật như con mèo hen. Đặt mình xuống giường, nàng kêu bác sỹ đến khám ình. Mấy bà xồn xồn chọc ngoáy mình đủ thứ nhưng không có tác dụng. Điều duy nhất làm mình cảm thấy dễ chịu hơn là cái máy thở oxy. May mà có nó nên mùi clo đỡ đi được phần nào. Cũng chẳng biết bà ấy liệt kê với nàng những bệnh gì mà thấy nàng cầm phiếu khám bệnh đi mua về một đống thuốc bắt mình uống.Sau khi nốc một đống thuốc thì mình ngủ mê mệt chẳng biết trời đất là gì nữa...

Đến hơn 1h mình tỉnh dậy, bên cạnh mình là Mc đang gục đầu xuống cạnh giường thật khổ sở. Lại một đêm nữa vì mình mà nàng không về nhà. Thật áy náy quá... Nhìn sang giường bên kia, nhỏ zombie vẫn đang nằm ngáy khò khò nhưng mặt mũi đã được rửa sạch sẽ không còn vẻ đáng sợ như lúc trước. Không biết nhỏ bị sao mà kinh khủng đến thế...

Đang suy nghĩ vẩn vơ thì cái mùi clo đáng nguyền rủa lại tiếp tục tấn công mình. Tình trạng của mình cũng đã ổn định nên bác sỹ đã tháo máy thở oxy ra. Cảm giác nôn nao như người say xe lại ập đến, mình lay Mc dậy rồi cả 2 lẳng lặng chuồn khỏi bệnh viện trước khi được sự cho phép của bác sỹ và trước khi mình lại cho chó ăn chè. Chẳng biết nàng đã nộp viện phí chưa? Nếu không mình mình lời to rồi hehe.

Đêm hôm đó Mc về phòng mình ngủ. Nhờ bị ốm mà tự nhiên nàng hết giận. Lần trước cũng thế, vậy là mình phải bookmark khổ nhục kế này để còn đem ra sử dụng mỗi khi nàng giận.

Em hết giận rồi à?

Ngủ đi, đừng nghí nhiều. Chuyện của anh, anh tự giải quyết, đừng làm ảnh hưởng đến hai đứa mình

Nghe nàng nói hai đứa mình tình cảm quá. Mình định chọc nàng chơi nhưng thấy nàng có vẻ khó chịu nên thôi đành ôm nàng mà đánh một giấc tới sáng... Cái cảm giác được ôm người mình yêu thật tuyệt vời... nhưng đau đớn thay, mình mới chỉ được tận hưởng nó có 2s thì đã ăn ngay cái cùi chỏ của nàng vào ngực.

Không dám manh động nữa nên mình đành quay mặt vào tường cố xua đuổi những ý nghĩ đen tối. Đừng vội chê bai mình vì liệu trên thế gian này có được mấy người đàn ông dám tự tin khẳng định rằng mình không bị cám dỗ khi nằm cạnh một người phụ nữ đẹp? Họa chăng chỉ là mấy thím trên động gay Voz mà thôi

Bạn đang đọc Hành Trình Cưa Đổ MC của F.Alone
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.