Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Van Xin Các Người Đi Chỗ Khác Phát Cẩu Lương!

Phiên bản Dịch · 1482 chữ

Bốn người đi vào gặp thầy hiệu trưởng, lịch sự cúi đầu chào ông rồi ngồi xuống ghế. Tiểu Minh, tiểu Tinh thấy baba và cha mình tới bộ dạng trầm mặt, quật cường bỗng chốc biến thành mè nheo, chu mỏ khóc nấc lên. Một bộ dạng vô cùng ủy khuất làm như mình mới là người bị ức hiếp. Trang Dụ nhìn còn mình khóc mà xót ruột xót gan, cậu ngoắt ngoắt tay gọi hai nhóc lại.

" Tiểu Minh, tiểu Tinh lại đây với baba. "

" Baba... hu hu... baba ơi... hức hức... tụi con bị oan mà... hu hu... tụi con không có làm bạn tiểu Na bị u đầu chảy máu. Oa oa oa... "

" Ơ ngoan ngoan ngoan, baba thương, baba thương ha, nín nín không khóc nữa nè. Con trai ngoan của baba. Tội nghiệp hai con của baba, bị phạt đứng có lâu không con? "

" Hức hức... baba, cha đến trễ, tụi con bị úp mặt vô tường 2 tiếng rồi baba mới đến. Hu hu... đứng mỏi chân muốn chết luôn, bé Hạo không được gặp chồng tận 2 tiếng cơ... hu hu... Baba có biết mỗi phút mỗi giây bên bé Hạo còn quý giá hơn cả ngàn vàng. Hức hức... thầy hiệu trưởng không chịu tin tụi con, vu oan giá họa tụi con đánh bạn tiểu Na. Hu hu... "

Tưởng khóc vụ gì ai dè không được gặp bé Hạo mới khóc, đáng buồn cho bậc cha mẹ khi có con mê trai quên lối về. Mẹ của bạn tiểu Na nhìn cảnh này đã tức lại càng tức hơn, cô ta chỉ thẳng mặt hai nhóc mắng:

" Hai đứa chúng mày thì ủy khuất, oan ức cái gì chứ? Rõ ràng người bị thương chảy máu là con tao, đáng ra người nên khóc lóc là con tao mới đúng. Cái thứ con nít quỷ, mới có 6 tuổi đầu mà đã vô côn vô đản như thế rồi thì lớn mến cũng chỉ là phường ăn cướp, ăn trộm. Đúng là cái thứ có người sinh mà không có người dạy. "

Nghe cô ta mắng con mình một cách vô học như vậy, Trang Dụ bắt đầu sôi máu, đập bàn cái rầm chỉ tay ngược lại vào mặt cô ta:

" Nè cái chị kia ăn nói cho đàng hoàng, chị có quyền gì lăng mạ con tôi như vậy? Ai bảo con tôi không có người dạy? Tôi cho chị nói lại một lần nữa đấy. Chị thử nói con tôi thêm một câu nào nữa xem, để coi răng của chị nó bay ra ngoài mấy mét. Con nít còn nhỏ có gì từ từ nói, với lại chị đã biết đầu đuôi ngọn nguồn ra sao chưa mà mắng con tôi? Chị ăn mặc sang trọng thế kia mà cậu nào chị nói ra cũng thối như cái cống công cộng. "

" Cậu... "

Thầy hiệu trưởng nghe phụ huynh hai bên cãi nhau mà mồ hôi mẹ, mồ hôi con thi nhau chảy xuống. Cả hai nhà này đều là những ông tay to mặt lớn, sơ xẩy một chút là cái mạng của ông sẽ được trả về với đất mẹ. Ông cười cười, cố giảng hòa hai bên:

" Hai vị bình tĩnh, có gì từ từ nói chuyện. Đều làm cha làm mẹ, ai cũng thương con mình mà. "

Trang Dụ trong cơn nóng giận, xoay qua lườm ông, miệng sa sả mắng tiếp:

" Còn ông nữa, ông đã biết con tôi vi phạm chưa mà giám phạt đứng nó cả 2 tiếng đồng hồ. Nếu tôi đến trễ hơn chẳng lẽ ông để hai đứa con của tôi đứng tới chiều tối luôn à? Ông làm thầy giáo kiểu gì vậy hả? Ông có biết tác hại của việc đứng lâu tương đương với việc hút thuốc lá không? Ông nên kiểm điểm lại bản thân mình đi thầy hiệu trưởng ' kính mến ' ạ. "

Trang Dụ nhà ta nay biểu hiện thật quá xuất sắc, quá dũng cảm, quá dữ, không còn mít ướt làm nũng nữa rồi a. Trang Bảo khoái chí nghe em trai mắng chửi người ta qua sướng lỗ tai vì vậy Bảo đại gia nhà ta vỗ tay bốp bốp, khen cậu liên tục. Lửa đã cháy lớn rồi Trang Bảo còn cố ý châm thêm dầu đây.

" Quá hay, tiểu Dụ mắng quá hay quá đúng luôn. Anh Bảo cho tiểu Dụ ngàn like like like. "

Cố Hàm kéo vợ ôm vào lòng, vừa giữ tay cậu lại vừa bụm miệng không cho cậu gâu họa tiếp.

" Bà xã ngoan đừng nháo, im lặng để mọi người nói chuyện. Em nghe lời lát anh đưa em đi ăn món ngon. "

Trang Bảo nghe theo tiếng gọi của trái tim, gật đầu lia lịa thỏa hiệp cùng Cố Hàm. Trên thế gian này chỉ có mỗi Hàm Hàm là yêu mình nhất. Hi hi, ôi phải thơm thơm thưởng chồng một nụ hôn nồng cháy mới được. Trang Bảo rướn người, chu mỏ thơm môi Cố Hàm, cậu cổ anh mũi hai người vô thức chạm nhau. Tự nhiên mọi ánh mắt đều đổ dồn về hai người họ, tiểu Minh và tiểu Tinh quên luôn cả khóc. Tiểu Minh mặt đỏ bừng, ủy khuất lên án:

" Hai người quá đáng ghét đi, ở trường cũng phát cẩu lương cho tụi con nữa là sao? Tới vô văn phòng uống trà vẫn hôn được, hai người quá tự nhiên đi. "

Tiểu Tinh gật gạt đầu, tán thành ý kiến của tiểu Minh.

" Đúng đó, hai chú có biết nhìn hai chú ân ân ái ái thề này sẽ làm hai trái tim non nớt, bé bỏng của tụi con vỡ vụn thành từng mãnh. Người ta hay nói là tan nát cỏi lòng đó. Vợ chồng tụi con xa nhau đã đau khổ, lâm li bi đát lắm rồi hai người đừng chạm vào nỗi đau này của tụi con nữa. Xem như nễ tình hai thằng cháu trai đáng yêu, đi chỗ khác rồi hãy ôm ấp nga. "

Trang Bảo bĩu bĩu môi, nũng nịu nằm gọn trong lòng Cố Hàm.

" Xùy, xùy! Chú Bảo hôn chồng có một miếng thôi làm gì thấy ghê. Chú Bảo còn chưa cùng Hàm Hàm chơi trò chơi ban đêm đã là may mắn lắm rồi đấy. Hứ! "

Tự nhiên lúc này mẹ của tiểu Na và thầy hiệu trưởng hiểu vì sao tính tình của hai đứa nhỏ này lại sói lang đến như vậy. Bởi vì nó đều được di truyền từ đời ông bà cha chú bác nối tiếp xuống đời con cháu. Cố Ngạo làm gì chịu yếu thế đến vậy, một đống cẩu lương như thế anh nuốt không có trôi. Nghĩ liền làm, Cố Ngạo đưa tay ôm lấy eo cậu, không đứng đắng sờ sờ xoa xoa cái bụng to to, mặt kề qua liếm tai cậu, thì thà thì thầm:

" Bà xã, anh thật muốn yêu thương em ngay bây giờ luôn ấy. Hay là tối nay chúng ta quyết chiến thêm một đêm kịch liệt nữa nha em. "

Mặt cậu thoáng chốc chuyển hồng, ngại ngùng gật gật đầu:

" Ừm... tùy ý ông xã thôi. "

Tiểu Minh, tiểu Tinh thấy hai đấng sinh thần nhà mình làm chuyện xấu hổ nơi công cộng, con tim bị nghiền nát như bột mì. Ôi ôi, hai người đến đây là giải oan cho tụi con hay đến đây chơi trò show ân ái? Đau lòng quá.

Hai nhóc mặt càng ủy khuất, nghẹn ngào nắm lấy tay của mẹ tiểu Na.

" Dì ơi, dì xem baba cùng cha của tụi con thật quá đáng, đi phát cẩu lương lung tung như vậy đó. Dì thấy số tụi con có khổ không, hic hic cha cùng baba đang tổn thương tâm hồn ' trong sáng ' của tụi con đó. "

" Ừm, dì thấy rồi. Thật tội cái mà nghiệp. "

Từ kẻ thù bỗng thành bạn thân là thế này khi chúng ta gặp chung một địch thủ.

.................................:))

Để kể cho một chuyện thú vị ở trường tui nè. Ha ha, chuyện là bỗng có một buổi chìu tui đi học mà đến sớm nên dạo quanh sân trường, đi một hồi tôi lại thấy hai người con trai vô cùng không đẹp trai ngồi ghế đá, nắm tay nhau thân thiết cười đùa. Các bạn biết đấy, tâm hồn của một con hủ nữ thì sẽ ra sao? Kkk, tui bắt đầu tưởng tượng và tưởng tượng... Trai trường y dược đấy các bạn. He he he.

Bạn đang đọc Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới! của Hoa Lan Trắng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.