Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4

Phiên bản Dịch · 3804 chữ

Dùng xong bữa sáng ,anh đưa nó và bà Sam đến 1 trung tâm thời trang.Vừa bước vào ,người quản lí ở đó niềm nở:

_Chào bà!Chào cậu!Chào cô ạ!

Nó cúi đầu chào lại,bà Sam mĩm cười:

_Con dâu của ta đấy.Hôm nay dẫn nó đến lựa đồ cưới!.Cô lựa cho ta mấy mẫu đang thịnh nhất nhá!

_Dạ vâng!

Cô nhân viên đưa mẫu cho mọi người lựa .Sau đó nó và anh trải qua 1 cuộc hành trình kinh khủng.Đó là thử đồ.Bà Sam kén đồ kinh khủng,bà nói bộ nào nó mặc trông cũng xinh nên phải chọn kỹ.Nó thay cả chục bộ,anh cũng đâu khá hơn gì nó.Haiz

Cuối cùng bà chọn được 3 bộ,nó tưởng mình thoát nạn cười tươi rói.Nhưng khi ngồi trên xe nghe bà phán còn phải đi mua mấy bộ nữ trang với giày nó muốn khóc lun.Thử áo cưới xong là cả buổi sáng rồi chứ gí,bụng nó đang đánh trống đình đây này.Bình thường là nó đả lek lek theo mami nó mè nheo đòi ăn rồi nhưng mà ở đây nó đành nuốt…nước bọt cầm hơi >

Nó thì đuối,anh thì mệt mỏi,chỉ có bà Sam là hào hừng ra mặt.Bỗng anh nói:

_Ta đi ăn trước nha mẹ.Con nghĩ chắc Dora đói rồi-Ông này bán cái nè!Thực ra ỗng đói chứ ai

Bà Sam gật đầu:

_UhMẹ cũng hơi đói!

Thề là 3 người ghé vào 1 nhà hang đệ nhất của NY.Nó như con khờ cứ ngớ người ra mà nhìn xung quanh.Điệu nhạc vang lên thật dịu dàng từ chiếc piano đặt giữa nhà hàng,các bàn ăn được bố trí vòng quanh khu biểu diễn đàn làm không gian có chút gì đó rất nhẹ nhàng và thanh lịch.Nó thích lắm.Nó cũng muốn được đàn,đã lâu lắm rồi nó ko được đàn,mấy tháng rồi còn đâu.Nhịn ko nỗi nửa rồi!!-nó quả quyết trong lòng

Dùng xong bửa nó nói:

_Mẹ ơi!Ỡ đây có cho mình mượn đàn ko hả mẹ?

_Có chứ con!Có gì ko con?

_Da..!..da-Hồi nảy thì quả quyết hay lắm,giờ nó cứng lưỡi ko dám nói

_Em muốn lên đàn thử 1 bài ko?-Anh nói giúp nó

Mắt nó sáng như đèn pha:

_Có được ko anh?

_Được chứ!

Anh bước ra khỏi ghế ,đứng dậy đi về phía nó rồi dắt nó đến gặp quản lí nhà hàng hỏi xin đàn 1 bài

Ngồi bên cây đàn,lòng nó vui như mở hội,còn vui hơn đám cưới .Nó lướt nhẹ đôi tay trân từng phím đàn,thích quá.Rồi những âm thanh đầu tiên được cất lên.Tiếng đàn thánh thót cuốn hút mọi người.Cả gian phòng như chỉ còn được vây quanh bởi âm thanh của những khuôn nhạc.Nốt nhạc cuối cùng cất lên cũng là lúc tiếng vỗ tay vang khắp phòng.Nó thả hồn theo niềm vui sướng mà dường như quên mất mọi thứ,nó bẻn lẽn về bàn,nhìn anh và bà Sam,mĩm cười:

Bà Sam vỗ tay nhè nhẹ:

_Hay quá!Mẹ ko biết con dâu của mẹ là 1 nghệ sĩ piano đấy!Sao con ko nói là con biết chơi Piano?

Nó thẹn thùng ko biết làm gì ngoài việc mĩm cười

Sau đó cả 3 người đi lựa đồ đến xề chìu mới về.Vừa vào nhà nó thật ko dám tin,trước mắt nó chễm chệ 1 cây Piano màu trắng tinh khiết,nó chạy vòng quanh cây đàn rồi đột nhiên phóng về phía anh,bá lấy cổ anh rồi hun 1 cái thật kêu lên má anh(Thói quen tai hại của nó í mà)

-Cảm ơn anh!Em cảm ơn anh thật nhìu!

Chỉ 1s bất ngờ rồi anh chợt cười,anh ôm ngang eo giữ nó lại:

_Anh đâu có nói tặng em!-anh khinh khỉnh

Nó ngu người tụt. xuống,lúc này nó mới nhận rõ hiện trạng của mình là đang trong vòng tay anh,nó vội lùi ra.Anh cười rồi quay sang bà Sam:

_Mẹ !Từ mai con sẽ học piano!

Rồi quay sang nó:

_Đàn của anh!

Nhìn bộ mặt thảm thê của nó anh buồn cười.Nó nói:

_Anh…anh cho em đàn ké được ko?

Anh nhìn sang hướng khac,miệng huýt gió vu vơ,giả lơ ko nghe.Nó kéo nhẹ vạt áo anh:

_Được ko?Được ko …hả anh?

Anh xoa đầu nó mĩm cười rồi bước đi.

Nó quay sang bà Sam cầu cứu:

_Mẹ!Mẹ nói anh ấy cho con đàn ké được ko ạ?

Bà Sam nhìn nó cười hiền:

_Nó mua cho con đấy thôi!Nó có bao giờ biết đến cái gì gọi là âm nhạc đâu

Rồi bà Sam cũng bước đi đễ nó đứng suy nghĩ 1 hồi rồi mặc kệ luk.Khỏi nghĩ!Mệt óc.Nó tiến đến cây đàn mân mê thích thú

-------------------------------------------------------------------------

Sau bữa tiệc đám cưới,nó và anh đến ngoại ô ở với bà Sam 1 tuần và bây giờ thì nó và anh mỗi người 1 không gian,ko ai dính líu gì đến ai cả,cả 2 lại tiếp tục xem nhau như người xa lạ.2 vợ chồng ít khi nói chuyện với nhau trừ những lúc anh đưa nó đến các bữa tiệc.Dạo nì nó có 1 sở thích mới ^^!Mỗi tuần nó dành 1 buỗi chở Aga và Ega đi cắm trại.Còn anh thì cuối tuần thường lao đầu vào các cuộc chơi.Mỗi người 1 không gian,mạnh ai nấy sống

Hôm nay là thứ 7,1 thứ 7 hơi đặc biệt vì bỗng nhiên anh về sớm.Thường thì củng 2 3h sáng.Có lẽ anh chán nản với các cuộc chơi,sàn nhảy ,các quán bar hay các điệu vũ Sexy.Anh ko cảm thấy thú vị,bỗng nhiên anh muốn ở gần vợ mình nhìu hơn ^^!

11h!Nói là sớm nhưng chỉ đối với anh thôi!Anh định lên phòng nhưng anh chợt thấy 1 bóng ai đó lướt ngang wa.MA CHĂNG?À ko!Cái bóng đen quái lạ đó còn đang sờ lên ngực anh đây này.Ma dê xòm!anh nhếch mép buồn cười với suy nghĩ của mình

_Để xem con ma này là ma gì-anh ngủ thầm rồi nắm con ma lại vật cái ầm xuống đất.Nhưng con ma này ko những biết dê mà con biết kêu cứu viện:

_Aga!Ega!

Bỗng cơ thể anh bị vật ngã lăn ra sàn,vai anh bị ghị chặt xuống đất,đau khiếp,anh vội la to:

_Là tao đây!Aga!

Nhận ra anh 2 con chó nhanh chóng lùi lại,lúc này con ma mới lồm cồm bò dậy:

_giọng ai nghe quen quá!

Anh ngồi dậy,dõng dạc:

_Là anh!

Nhận ra anh,nó hốt hoảng:

_Xin lỗi anh!Đễ em mỡ đèn

Nó đứng lên mò mò đi mở đèn nhưng….Cộp..Rầm.Ken giật mình vội đỡ nó:

_Em ko sao chứ?

Nương theo anh đễ đứng dậy,nó lắc đầu:

_Em ko sao!Tại em bị quáng gà nên buổi tối ko thấy gì hết trơn

Giờ anh mới biết nguyên nhân vì sao con ma dê mình.Đễ nó ngồi xuống ghế,anh bước đến mở dèn rồi nói:

_Thế mà lúc nảy anh cứ tưởng bị con ma dê xòm nào tấn công rồi chứ

Nó đỏ mặt cúi đầu lí nhí:

_Em..xin lỗi anh!

Anh nhìn nó mĩm cười,về nhà sớm đúng là 1 ý tưởng sáng suốt,cô vợ của anh có nhìu điều thù vị quá.Chợt nhìn thấy vết bầm đõ ở đầu gối nó anh hỏi ngay

_Có sao ko em?Đỏ hết rồi kìa.Đợi anh kiêm chai dầu

Anh xức dầu cho nó:

_Sao khuya rồi ko ngủ mà xuống đây làm chi?

_Em tính pha café uống cho tỉnh,em đang học bài nhưng có nhìu chỗ em đọc ko hỉu gì hết

_Chổ nào em ko hỉu?-anh ngước lên nhìn nó

_Dạ mấy chỗ thuộc về chuyên ngành !

_Anh nghe mẹ nói em đoạt giải OLYMPIC môn tiếng anh đúng ko?

_Dạ!

_Hèn chi em nói tiếng anh khá quá!

_Hi!Hồi cấp 3 em kém tiếng anh lắm!Chỉ tiến bộ 2 năm gần đây thôi

Anh xoa đầu nó mĩm cười,nó lại nghe tim mình đang oánh trống:

_Em ngồi đây!Đễ anh lấy nước cho!

_Cảm ơn anh!-Nhận ly nước từ tay anh,nó mĩm cười

_Để anh dạy cho em nhé!

Nó ngơ ngác

_Chổ mà em không hỉu đó-anh giải thích

Thoáng ngạc nhiên nhưng rồi nó từ chối:

_Dạ thôi!Khuya rồi!Phiền anh lắm ạ!

_Ko sao đâu!Đễ anh lên phòng lấy sách cho em!-Anh nói rồi dợm bước đi

_Em đễ tập ở phòng sách !Nãy giờ em học ở phòng sách

_ừ!

Thật hiếm khi 2 vợ chồng có dịp trò chuyện với nhau thế này,nó vui lắm.Cũng nhờ dịp này anh mới biết cô vợ anh học về Quản trị kinh doanh.Cái nì anh là trùm,khỏi sách anh cũng nói như máy ^^

Hơn 1h sáng,anh nói

_Khuya rồi!Em lên ngủ ih!Để anh tắt đèn cho

_Dạ-nó gom tập vỡ lại

_À!-Anh lên tiếng

_Sao anh-nó quay lại nhìn anh

_Mai em dắt Aga vá Ega đi cắm trại hả?

_Dạ vâng!-Nó ngơ ngác:anh cũng bik nó hay đi cắm trại vào cuối tuần sao

_Anh theo với nhé!

Nó ngỡ ngàng 1 chút rồi vui ra mặt:

_Anh có hứng thú?-nó hỏi lại

_Uh!Lâu lâu muốn hít thở ko khí!Cho anh theo ko nào?

_Dạ được chứ ạ!

Anh mĩm cười rồi về phòng,nhìn dáng anh nó thấy vui chi lạ

---------------------------------------------------------------------------------

Sáng hôm sau nó dậy thật sớm,chuẩn bị "lương thực" cho buổi cắm trại.Đang lúi húi cắt mấy miếng thịt bò cho Aga và Ega đột nhiên nó thấy nhức đầu,lại còn cảm thấy buồn nôn,nó phóng nhanh vào Toalet nôn 1 chập đến đừ người

Sau khi vệ sinh xong anh xuống nhà,anh hỏi chị bếp:

_Dora chưa dậy sao chị?

_Dạ!Cô Dora dậy rồi!Cổ đang cắt thịt ngoài bàn ăn đấy ạ!

_Có đâu nào!-Anh hỏi lại

Bước từ toilet ra thấy anh,nó chào:

_Chào anh!

Thấy sắc mặt nó hơi kém anh hỏi ngay:

_Em sao thế?Ko khỏe à?

_Dạ ko!Tại hôm qua e đi học có ăn ít thức ăn ngoài,chắc ko tốt lắm thôi ạ

Anh gật gù rồi ngồi vào bàn.chị bếp mang thức ăn lên cho anh và nó dùng bữa sáng.Ăn xong nó sắp xếp thịt bò rồi bỏ vào túi dã ngoại rồi cùng anh ra xe.Hôm nay anh cầm lái và người chọn địa điễm đương nhiên cũng là anh

2 người đứng trước 1 cánh rừng bạt ngàn ,cạnh đó là 1 cánh đồng cỏ mênh mông lộng gió.Nó thật sự bất ngờ,ko tin được là anh cũng biết được 1 chỗ tuyệt thế này.2 con chó cứ quấn quýt theo Dora nhưng khi đến gấn cánh rừng tụi nó bỏ chủ chạy theo tiếng gọi của tình yêu liền

Nó hỏi:

_Sao anh biết chỗ này thế?Anh thường đến đây ko?

_Thỉnh thoảng!

_Thế ở đây có gì hả anh?

_Tất cả những gì thuộc về thiên nhiên-anh chậm rãi –và cả 1 khe đá nữa nhưng anh sẽ ko dẫn e đến đó đâu

_Sao thế a?-Nó nhướng mày nhìn anh

_Em mà đẫy anh xuống thì có mà anh vĩnh biệt cuộc đời

_WOA!Em chưa nghĩ ra được ý tưởng hay ho ấy đấy!Cảm ơn anh đã gợi ý-Nó nói và suýt bật cười vì cái mặt nhăn nhó của Ken trước khi anh nhận thấy đó là 1 câu nói đùa.Nó thấy thật tuyệt khi khám phá ra được 1 tính cách mới ở anh.Với nó anh giống như 1 đường hầm vậy,càng khám phá càng hào hứng và nó đâu biết rằng với anh nó cũng thế.

Nó lôi ra khỏi xe lỉnh kỉnh đủ thứ.Ken đút tay vô áo thong thả đứng nhìn nó.Ken để ý thấy nó ưa cách ăn mặc đơn giản kín đáo nhưng rất hợp thời trang.Như hôm nay vậy,nó mặc cái quần Jean bạc màu với áo thun tay ngắn,trông nó bụi bụi làm sao ấy.Cỗ quàng chiếc khăn len màu nâu làm tôn lên khuôn mặt tráng trẻo của nó.Mọi thứ xong xuôi nó quay sang anh:

_Ỡ đây có con suối nào ko anh?

_Có-anh thoát khỏi suy nghĩ vu vơ và trả lời nó

_Thế tý anh dẫn em đến đó nhé!Nó có sâu ko anh?

_Nếu em nghĩ nước đến mắt cá chân là sâu thì đúng vậy!

Nó chu mõ liếc anh.Nhìn dễ "ghét" ghê!

Đó là 1 con suối rộng khoảng 3m,nước nông đến nỗi mấy hòn đá dưới đáy nỗi hẵn lên.Thỉnh thoảng có vài con cá nhỏ bơi lội tung tăng theo dòng nước.Quanh suối là 1 vạt rừng đầy hoa cỏ đủ màu.Một phog cảnh đẹp tuyệt vời!Dora hào hứng với cảnh đẹp,nó nhanh chóng xăn quần lên,lội xuống dưới nước và thích thú với những con cá nhỏ.Nó ngắm nhìn các bông hoa và lun miệng hỏi Ken tên các loài nó.Nó phấn khởi như đứa trẻ được quà khác hẵn với cô gái lúc nào cũng rụt rè,cam chịu trước đây.Từ đầu đến giờ Ken dành hết thời gian đễ…ngắm nó.Anh chợt giật mình!Mình có bao giờ ngẫn ngơ ngắm nhìn 1 cô gái thế này chưa nhỉ?Chắc là chưa!-Anh tự hỏi và tự cho mình câu trả lời.Nó ko phải là đẹp kiêu sa mỹ miều nhưng anh cảm thấy ánh mắt mình ko thễ rời khỏi nó,nó có sức hút gì đó.Lạ lắm!Huyển bí lắm!Anh lại nhớ đến đêm đó,anh muốn ôm lấy cơ thể nó,vuốt dùng tay mình cảm nhận sự tươi mát của nó,muốn say trên mùi vị đôi môi nó,muốn mơ mộng trên mái tóc nó,cảm nhận nó bằng chính anh.Người ta nói đúng "Phụ nữ ko có men rượu nhưng cũng làm người say".Và anh đang say nó lắm!

NHưng……

.Nó sợ anh nhìu hơn là yêu anh

.Anh ko muốn 1 lần nửa tổn thương nó.

.Không muốn!!!

.Anh sợ!!!

.Sợ ai đó bị tổn thương

------------------------------------------------------------------------

Tiếng Dora gọi làm anh như thoát khỏi cơn mộng mị,nó tặng anh nụ cười thật đẹp trong ánh nắng rực rỡ.Nó có nụ cười đẹp quá!Nhưng ít khi anh thấy nó cười.Chỉ với riêng anh hay với ai cũng thế?

_Anh làm gì thế?Sao ngẩn người ra vậy?-Nó hỏi anh

Nó dường như gần gũi với anh hơn,khoảng cách do chính cả 2 tạo ra dường như đang được chính 2 người kéo lại gần.Chợt anh nghĩ ra 1 trò hay..Tranh thủ lúc nó ko để ý anh ném 1 hòn đá xuống dưới chân nó,nước văng tung tóe

_Á!-Nó quay sang nhìn anh

Anh khinh khỉnh cười khì:

_Này!Anh gây chiến hả?-nó nhìn anh lém lỉnh

_Phải!Chiến tranh thế giới thứ 3!

Rồi anh ngó lơ,huýt sáo,nhưng anh ko bình chân được lâu,cái tát nước của nó làm anh ướt mèm:

_Này !Em khiêu chiến lun đó hả?

_Là anh gây sự trước àh nha!Em chỉ đáp lại thôi-nó lấy tay che làn nước vừa bị anh bắn tung tóe đến chỗ nó.Nó đâu chịu thua,phản công ngay.Họ chơi hăng say đến khi cả 2 ướt sũng.Anh nhìn nó thỡ hồng hộc mà la to trêu ghẹo:

_Này!Nghe ko?Nhìn em thê thãm quá!Bại tướng-Anh nói lớn từ đằng xa.Chứ đứng gần dễ hứng đạn lắm.

_Ai nói em là bại tướng!-Nó nói mà vẫn bắn nhưng tia nước đến liên tục ko chịu thua.Anh nhìn nó lắc đầu rồi đưa 2 tay lên đầu:

_Rồi Rôi!Anh đầu hàng!Được chưa?Ôi! Nhìn em thở kìa!

Chưa đợi nó lên tiếng anh lôi nó đến tảng đá lớn gần nó,ấn nó ngồi xuống.Và anh vội rút tay mình lại,va chạm với nó lúc này dễ làm anh mất bình tĩnh lắm

Vừa ngồi xuống nó đã thở hồng hộc:

_Em yếu quá!-Anh nhận xét

_Đâu có!Chỉ có 1 chút vấn đề về đường hô hấp thôi!

Ken chau mày khi biết bệnh của nó

_Vậy mà cố chơi thế à!Đầu hàng đi rồi anh tha cho!-quan tâm mà vẫn cố moi móc người ta

_Ko dám đâu!-nó khẵng định

_Cứng đầu thật!-Anh nhăn mặt phán nhưng trong lòng thì hình như có chút đồng cảm.Anh cũng thế!Trong từ điễn của anh ko bao giờ có từ chịu thua,anh lun cố gắng hết sức trong bất cứ chuyện gì.Nhìn nó anh tự đắn đo Dora bây giờ và trước đây,đâu mới là em vậy?

Ken liếc xuống bàn tay đan xoa xoa chân của nó ,anh hỏi:

_Em sao thế?

_Hơi ê 1 chút!Chắc tại sỏi trong nước thôi!

_Anh biết cách xao bóp đó.Đưa đây!

Rồi anh tự khoát tay nó ra,chụp lun chân nó trước khi nó kịp la lên

_Dù sao có việc đễ làm còn hơn là đứng ngắm nó-anh nghĩ thầm-Anh ko dám tin tưởng mình có thể kìm chế bản thân ở 1 nơi vắng vẻ này,chắc phải đi tập YOGA thôi!haizz..

_Em ko…-Nó toan mở miệng phản đối nhưng im bặt khi bàn tay anh vừa chạm vào chân nó.Bàn tay to lớn nhưng ko nhám mà ngược lại khá mềm .Nó cười khi biết nó đang cảm nhận = ..chân.Nhưng điều đó làm cho tim nó ko chịu ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực nó.Nó đập liên hồi chực như muốn nhảy ra ngoài.Tất cả quá khứ ùa về như thước film quay chậm.Anh đem đến cho nó rung cảm đầu đời quá tàn bạo.Nó nhìn xuống người đang cúi khom trước mặt mình.Aó jacket đen của anh đã được cởi ra treo ở cành cây,bờ vai rộng rung chuyễn theo từng nhịp của đôi tay.Anh mặc áo sơ mi trắng sọc xanh khá nhả nhặn và quần híp hop hơi thụng.Cách ăn mặc hơi bụi làm anh năng động và trẻ trung hơn bình thường.Điều đó làm nó mém tắt thở khi nhìn anh ban sáng.giờ anh còn đang chạm vào nó,dù chỉ ỡ bàn chân nhưng cũng đủ để nó cảm thấy người mễm nhũn ra.Nó cần phải cũng cố tinh thần trước khi đỗ gục trước anh

_Um..um..-Nó hắng giọng-Chân em đỡ rồi cảm ơn anh

Thế à?Vậy tốt!Đúng lúc anh đang mỏi tayAnh ngước lên nhìn nó cười.Nụ cười của anh sáng lên dưới ánh nắng

_Đừng hạnh hạ trái time m như thế nữa!Tim ơi!Mày ngoan nào-Nó ôm ngực lẩm nhẩm

_Em đau tim à?-anh hỏi làm nó giật mình lắc đầu lia lịa

_Dạ ko?

_Cũng may!Chứ chỗ đó làm sao mà anh xoa bóp được-anh nháy mắt nhìn nó cười tinh quái

Mặt nó đỏ gay .

RẤM

Nó thẳng cẵng đạp anh 1 phát rớt xuống suối:

_Đáng ghét!

Rồi nó đứng dậy dậm từng bước tức giận đi về phía đồng cỏ-nơi đễ thức anh

Anh chóng tay dưới nước nhìn dáng nó mà bật cười khanh khách.Lúc này anh có tỏa sáng hay sáng gì mà chói thế nó cũng chẵng thèm quan tâm,Người gì mà nham nhở quá.

Anh đứng dậy ung dung bước theo sau nó,ko hề có ý định vượt lên trước

Nó lấy tất cả thức ăn trong giỏ ra,quẳng cho 2 con chó 2 miếng thịt bò to đùng.2 con chó có vẻ rất thoải mái với không gian như thế này

_Có gì cho bữa trưa vậy?-Ken nói qua vai nó,hơi thở ấm nóng của anh phả vào vành tai nó.Nó hít sâu,nghiêng người sang 1 bên trả lời anh:

_Cơm nắm,nước ép hoa quả và 1 ít trái cây thôi.Ko thịnh soạn cho lắm nhưng đủ cho 1 bữa trưa

Anh gật gù ngồi xuống gần đó,nó nói:

_Em đem theo ko nhìu,anh đừng có tranh với em nhé-Nó giở giọng chọc nhau

Anh im lặng 1 lúc làm nó khó hỉu:

_Anh sao thế?-nó hỏi

_Ko!Anh đang hồi tưởng lại món thịt nấu đỏ của em đây! Và anh đang suy nghĩ mình có nên đi mua thuốc cho đường tiêu hóa ko

Nó phụng phịu đỏ ửng cả mặt,trông đáng yêu cực,anh chỉ mong mình được chạm môi lên ấy.

Khoảng chừng nửa tiếng sau,trừ nước,mọi thức ăn đều được giải quyết rất tận tình.3/4 thức ăn là do Ken "xử lí"

_Chà!Lâu rồi anh mới được 1 bữa ngon như vậy đấy?-Ken suýt xoa

_Anh đùa ư?Anh ăn toàn sơn hào hải vị ko hà-Dora chế nhạo

_Thì ra thế nhưng anh thấy bữa ăn hôm nay rất ngon.Mà này ,anh khen em "Nấu ăn ngon" ko thích hay sao mà bắt bẻ-anh cố nhấn mạnh chữ "nấu ăn ngoan" trêu tức nó

_Tại thấy lạ thôi! Hoạt động cho đói rồi ăn ,ngon miệng là đúng rồi chứ 1 công tử như anh có bao giờ biết đói đâu-Nó xỏ xiên anh

_Chứ em biết chắc!-Anh hõi lại

Tất nhiênNó tự hào-Em chịu đói cừ lắm!Hồi ở nhà,em toàn tuyệt thực mỗi khi giận mẹ.

_1 thủ thuật hay nhưng nguy hiểm nhỉ?-anh cau mày

_Này!Em làm gì thế?-Anh cất tiếng hỏi khi thấy nó nằm dài ra bãi cỏ

_Em ngắm mây!-Nó đáp ngắn gọn

_Ngằm mây?-anh hỏi lại vẻ lạ lẫm

_Anh chưa ngắm mây bao giờ sao?-Nó hỏi trong khi mắt vẫn nhìn lên bầu trời

_Chưa!Nhưng giờ thì có rồi!-tiếng anh vang lên sát bên làm tim nó đập vội vàng,nó cố ko quay mặt sang.Nó cảm nhận rõ ràng thân nhiệt anh ngay bên cạnh

_Hôm nay nhìu mây nhỉ-anh lên tiếng

_Uh!Anh thấy đám mây hình cái bánh DONUT kia ko?-nó chỉ

_Sao em nhìn ra đồ ăn hay nhỉ? Anh thấy nó giống con chim hơn!-anh nhướng mày nhìn theo hướng tay nó rồi cãi

_Ko phải!Nó tròn ũm kia mà-Nó nhất định ko chịu đổi í kiến

_Có cái bánh nào mà có cánh dài như thế ko?Bánh bay à?Loại bánh mới hả?-Anh nhất quyết ko chịu thua

Nó nhăn mặt:

_Nói chung thì vẫn là cái bánh!Anh thấy con thỏ kia ko?

Anh thầm cười:

_Cái cô nhóc này cãi ko lại rồi nhảy wa thứ khác liền hà

_Thấy nhưng đó là con rồng mà-anh nói

_Thỏ!2 cái tai kìa!

_2 cài sừng ấy chứ!

_Chứ anh ko thấy 2 cái chân thỏ sao?

_2 cái móng của rồng đó cô nương!

_Con thỏ có cái nơ đó thấy ko?

_Lửa rồng phun ra thì có.Này !em thấy con tôm hùm đàng kia ko?

_Cua mà!

_Tôm hùm có mấy cái càng thiệt lớn với mấy cái chân nhỏ nhỏ kìa!

_Tôm gì có cái mình tròn thế?

_Chứ cua gì mà có cái đuôi thế kia

_Này!Anh thấy đám mây đàng kia ko?Trông nó xấu nhỉ-Nó tiếp tục

_Uh!Anh thấy nó giống em!-Rồi anh bật cười khanh khách trông khi nó nhìn anh "đắm đuối"

Cuộc đối thoại hay đúng hơn là tranh luận hay chính xác hơn nữa là tranh cãi về hình dáng những đám mây kết thúc khi cả 2 đã thấm mệt .Và kết quả là ko ai chịu nhường ai dẫn đến chẳng có đám mây nào ra hình dạng được cả.Rõ ngố!

Bạn đang đọc Hạnh Phúc Của Anh Chính Là Em của Vô Danh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.