Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Như Thế Này Không Khỏi Cũng Quá Coi Trọng Đi

Phiên bản Dịch · 2298 chữ

Sáng sớm hôm sau, tại Tây Uyển hoàng cung.

Trên chiếc giường lớn. . . . . . Long Ngạo Thiên mở mắt ra, cặp mắt sáng kia tràn đầy vẻ khổ sở!

Bởi vì đêm qua, cả buổi tối hắn đều nằm mơ, mộng thấy cái gì không nhớ rõ, thế nhưng hắn lại nhớ rõ một câu lặp đi lặp lại vang vọng trong mộng của hắn ——"Ngạo Thiên ca ca, chúng ta thật có duyên !"

Đây là cái hữu duyên……. chết tiệt !

. . . . . .

Hôm nay, Vũ Văn Tiểu Tam cũng thấy kỳ quái tới cực điểm, uổng cho nàng thông minh tuyệt đỉnh, hiện tại hoàn toàn đoán không ra cái tên khốn Hiên Viên Ngạo này hai ngày nay bị sao rồi !

Ngày hôm qua, tại hoàng cung quái dị như thế, nói nhiều lời nói kỳ quái như vậy thì coi như xong, vừa chạy trở về vương phủ, còn dịu dàng không bình thường, hơn nữa mặc kệ nàng nói gì, hắn cũng không tức giận !

Không đúng, không phải là không tức giận, mà là không nổi giận với nàng. Ngày hôm qua nàng rõ ràng thấy được gân xanh trên trán và trên tay hắn, nhưng mà. . . . . . Cho nên dù nghĩ đến hắn tới bây giờ cũng không hiểu nổi, tại sao cái tên này chịu đựng không gây bất lợi đối với nàng!

Thật sự là kỳ quái, càng nghĩ càng thấy quỷ dị!

Chẳng lẽ tên khốn này muốn tính toán nàng ? Ặc, tính toán nàng cái gì chứ ? Nghẹo đầu suy nghĩ hồi lâu, dường như mình cũng không có gì đáng giá cho hắn tính toán ! Thật là gặp quỷ ! Thôi, không nghĩ nữa!

"Tiểu Nguyệt, chuẩn bị xong chưa ?" - Quay đầu nói với nha đầu hay cằn nhằn kia.

Mỗ thị nữ có vẻ mặt đưa đám, sửa sang xong y phục trên người, ưu tư, mở miệng: "Tiểu thư, ngài thật muốn đi kể chuyện xưa sao ?" - Có thể đừng muốn hay không a! Chuyện xưa của Vương Gia và Công Tôn đại nhân cũng nói tới đó rồi, còn có cái gì cần mở rộng hơn hay sao?

"Này nhé, lần trước còn chưa kể xong !" - Trên thực tế, lần trước nàng đã kể xong rồi, nhưng mà bởi vì Hiên Viên Ngạo cái đó dư thừa đó xuất hiện, làm cho nàng không lấy được tiền, cho nên quyết định sẽ đi tới làm ra một phiên bản mới cho hắn!

Tiểu Nguyệt vẻ mặt đưa đám, đi theo phía sau nàng, khi hai người dáng vẻ bỉ ổi lẻn vào phía sau phòng bếp. . . . . . Phát hiện chỗ cái sọt thức ăn trước kia họ dùng để ẩn núp đi ra ngoài có một bóng dáng màu đen đứng thẳng ở đó, người kia sắc mặt khốc khốc, nhìn rất quen mắt, chính là vị ám ảnh đã từng xuất hiện mấy lần ở trước mặt nàng, ặc. . . . . .

Giựt giựt khóe miệng, hung hăng trợn mắt nhìn ám ảnh một cái: "Tiểu Nguyệt, chúng ta đi!" - Nhìn tình huống này thì phương thức ẩn nấp mọi khi của nàng bị bại lộ rồi!

"Tiểu thư, chúng ta không ra nữa hả ?" – Mỗ thị nữ vui mừng bừng bừng, thật tốt quá!

Vũ Văn Tiểu Tam không đáp lời. Không ra nữa, làm sao có thể chứ ! Trực tiép đi tới cửa đại môn, không thể chuồn êm đi ra ngoài, vậy nàng quang minh chính đại đi ra ngoài!

Đi tới cửa, tiếp tục bị chặn lại: "Vương phi ! Vương Gia đã phân phó ngài không thể đi ra ngoài !"

"Tại sao ?" – Mỗ nữ làm bộ đáng thương nhìn thị vệ kia, nỗ lực tranh thủ đồng tình.

Mỗ thị vệ khóe miệng giật giật, còn hỏi tại sao, chẳng lẽ vương phi không biết sao ? Nếu không phải là nàng chạy đi kể chuyện xưa về Vương Gia, Vương Gia làm sao lại thông báo bọn họ rằng: chỉ cần vương phi mặc nam trang, thì không được cho nàng đi ra ngoài ! Lần trước Vương Gia sự kiện bỏ vợ huyên náo lớn như vậy, dĩ nhiên bọn họ đều chứng kiến!

"Cái đó, vương phi, đây là mệnh lệnh của Vương gia, tiểu nhân cũng không biết !" – Mỗ thị vệ giả bộ ngu.

Vũ Văn Tiểu Tam mím miệng, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, thấy thị vệ kia đáy lòng tê dại, vương phi à, ngườinhìn ta như thế nào cũng vô dngj thôi, ta muốn thả người ra ngoài, người lại làm cái chuyện kinh khủng gì đó, Vương Gia sẽ muốn chém chết ta không tha!

"Cái đó, các ngươi len lén để cho ta đi ra ngoài có được hay không ? Chỉ cần các ngươi không nói, ta không nói, Vương Gia chắc sẽ không biết, như thế nào hả ?" - Mỗ nữ đôi mắt hàm chứa mong đợi đề nghị.

Như thế nào ? Đoán chừng Vương Gia sẽ lột da bọn hắn ! - "Vương phi, tiểu nhân thật sự không thể để cho ngài đi ra ngoài, nếu để cho Vương Gia biết, mạng nhỏ của tiểu nhân khó bảo toàn !"

Thị vệ kia nói xong, nháy nháy mắt với những thị vệ khác, ý bảo hắn đi tìm Vương Gia tới đây, nếu một lát nữa, có thể bọn họ thất sự không ngăn được nữa, bởi vì ánh mắt của vương phi thật sự là quá làm người khác phải đồng tình!

Tiểu Nguyệt kéo kéo vạt áo Vũ Văn Tiểu Tam: "Tiểu thư ! chúng ta trở về đi thôi, ngươi nói thêm gì nữa cũng không có tác dụng !" - Thị vệ của vương phủ lôn chung thành đối với Vương Gia, tuyệt đối không phải là điều mà tiểu thư ở chỗ này giả bộ một chút đáng thương là có thể giải quyết! Hơn nữa nàng cũng thật tâm hi vọng tiểu thư trở về, đừng có muốn đi ra ngoài làm một chút chuyện kỳ quái nữa !

Mỗ nữ phiền muộn đứng đó, do dự rốt cuộc phải làm thế nào, đang lúc này, bóng dáng của Hiên Viên Ngạo xuất hiện ở trong tầm mắt nàng, con ngươi xoay tròn vòng vòng, mặt dịu dàng mở miệng: "Vương Gia, bổn vương phi hôm nay muốn đi ra ngoài !"

"Vương phi đi ra ngoài muốn làm cái gì ?" - Hiên Viên Ngạo nhìn nàng là một thân nam trang, xem chừng không phải đi tìm hoàng thúc thì chính là suy nghĩ đi nói chuyện xưa của hắn, cho nên hắn tuyệt đối không thể để cho nàng đi ra ngoài !

"Ừm. . . . . . ở Trung Vân Thành, người ta có thật nhiều bằng hữu, ta cùng bọn hắn cực kỳ lâu đã chưa gặp nhau, muốn tới đó trao đổi với bọn họ một chút !" - Mỗ nữ thè lưỡi liếm, mở miệng cười.

Khóe miệng mỗ Vương gia rụt rụt, nhìn cái nữ nhân trợn tròn mắt nói mò kia, "Trao đổi một chút" sao ? Sợ là lại muốn tuyên truyền một chút về hắn đi? - "Có lẽ bọn họ cũng không muốn trao đổi với vương phi !"

"Vương Gia cũng không phải là bọn họ, làm sao biết bọn họ không muốn trao đổi cùng ta ?" - Vũ Văn Tiểu Tam mất hứng nhìn hắn.

Nhìn vẻ mặt mất hứng của nàng, trong đầu mỗ Vương Gia vang lên lời nói của Thẩm Lãng Phàm —"Tuyệt đối không thể chọc nữ nhân tức giận, đó là hành động tìm chết !"

Vì vậy. . . . . ."Ha ha, Bổn vương chỉ đùa một chút thôi, bọn họ làm sao lại không muốn trao đổi cùng vương phi chứ !" - khóe môi Hiên Viên Ngạo cố gắng kéo ra một chút ý cười lạnh cứng, ngăn chận lửa giận dưới đáy lòng.

Tiểu Nguyệt vuốt vuốt cái trán, đứng đó mà tràn ngập lo lắng. Vương Gia thật sự là quá không bình thường, cũng không biết là có phải đang chuẩn bị chờ tiểu thư làm xong chuyện đáng chết, sau đó trực tiếp bổ nàng !

Vũ Văn Tiểu Tam vừa nghe hắn nói những lời này, vẻ mặt rõ ràng dịu xuống: “Đúng là như vậy, Vương Gia cũng không nên bảo bọn họ ngăn bổn vương phi đi ? Bổn vương phi một mình sống ở vương phủ cũng không có người tán gẫu, Vương Gia từ bi để bổn vương phi đi ra ngoài kết bạn đi !"

Nghe nàng vẫn còn ở đó chẳng biết xấu hổ mà nói "Kết bạn", Hiên Viên Ngạo lặng lẽ cắn răng, chịu đựng cơn kích động giận dữ, miễn cường cười nói: "Nếu vương phi thấy nhàm chán, Bổn vương có thể giết thời gian cùng nàng, cần gì nhất định phải đi ra ngoài chứ!"

Gì ? Hắn sẽ đi theo ? Vũ Văn Tiểu Tam mang ánh mắt nhìn quái vật để nhìn hắn, nhìn lên nhìn xuống đánh giá, cũng là một đầu tóc đen như mực phiêu dật, dùng mão ngọc buộc lên, một bộ áo lam lộ ra dáng vẻ thon dài cao lớn, dung nhan như cắt gọt không có bất kỳ tỳ vết nào, khóe môi lạnh lẽo thẳng băng, khắc họa ra khí chất lãnh ngạo. . . .

Nhìn một chút, cũng cảm thấy cái tên này không có gì thay đổi, nhưng mà hai ngày nay thì bị sao thế nhỉ? Vũ Văn Tiểu Tam nhíu lông mày suy tư, ngay sau đó mở miệng thử dò xét: "Vương Gia, có phải ngươi có ý đồ gì đúng không ?"

Ý đồ ? Sắc mặt Hiên Viên Ngạo lập tức cứng đờ. Ý đồ, hắn cũng có một chút, cùng với hoàng thúc tranh giành nàng thì coi là cái gì ? Nghĩ tới đó thì sắc mặt có chút ửng hồng. . . . . .

Nhìn trên mặt của hắn xuất hiện sắc màu không bình thường, Vũ Văn Tiểu Tam càng thêm kiên định chú ý trong suy nghĩ, cái tên khốn này tuyệt đối có ý đồ ! - "Vương Gia, ngươi nói đi, có chuyện gì trực tiếp nói ra, chỉ cần bổn vương phi giúp được, tuyệt không từ chối !"

Có lẽ có thể thông qua cái này hóa giải được mâu thuẫn giữa hai bọn họ, rồi sau đó nàng mà có thể có cuộc sống tự tại, nói không chừng cuối cùng hắn còn cân nhắc nể tìnhgiữa hai người, quyết định thả nàng được tự do !

Lần này Hiên Viên Ngạo đúng là có chút ngượng ngùng, chẳng lẽ muốn hắn dựa vào đó thổ lộ sao ? Nhìn nàng một hồi lâu, vẫn là có ý không tốt, vì vậy lạnh giọng mở miệng: "Không có ý đồ gì, cũng không có gì cần vương phi giúp một tay !"

Liếc hắn một cái: "Không cần giúp một tay thì đột nhiên khác thường như vậy làm cái gì ! Bệnh thần kinh !"

Lời này vừa rơi xuống, gân xanh trên trán mỗ Vương Gia nổi lên thình thịch, cắn răng hung hăng nhìn nàng chằm chằm, một hồi lâu, cứng rắn ngăn chặn một câu rống giận suýt nữa bật thốt lên, hắn là nam nhân ! Không thể tính toán chi li với nàng !

"Ha ha. . . . . . Vương phi cảm thấy đề nghị của Bổn vương vừa rồi như thế nào ?" - Đè nén xuống tức giận đầy ắp trong lòng, mạnh mẽ bày ra khuôn mặt tươi cười mở miệng, đồng thời ở trong lòng suy nghĩ, hắn nghe lời Thẩm Lãng Phàm nhịn nhiều như vậy, nếu cuối cùng vẫn không thành công, hắn không thể không làm thịt Thẩm Lãng Phàm !

"Đề nghị nào ? Đùa gì thế ? Để cho ngươi ở cùng với ta..ta cũng chưa ghét bỏ mệnh mình quá dài !" - Nàng nhẫn tâm mở miệng chèn ép, sau đó tinh mắt nhìn đến gân xanh trên tay hắn nhảy nhảy lên, vì phòng ngừa cái tên khốn này sử dụng bạo lực với mình, mỗ nữ lập tức mở miệng bổ sung, "Vương Gia à ! Ý của Bổn vương phi là, Vương Gia lo lắng quốc sự, một ngày kiếm tỷ bạc, làm sao có thể có thời gian bồi bổn vương phi, Vương Gia ngàn vạn lần không được hiểu lầm ý tứ của bổn vương phi !"

Âm thanh vừa rơi xuống, sắc mặt của Hiên Viên Ngạo hơi dịu lại một chút, mặc dù biết nữ nhân này vừa nói láo, nhưng tóm lại cũng không làm cho hắn mất thể diện: "Bổn vương có thời gian bồi vương phi, quốc sự thì có nhiều thời gian xử lý!"

"Nhưng hôm nay bổn vương phi thật sự muốn đi ra ngoài !" - Vũ Văn Tiểu Tam nhíu lông mày, rất phiền não nhìn hắn. Cái tên điên này rốt cuộc muốn như thế nào mới để cho nàng đi ra ngoài hả, không phải muốn ép nàng điên rồi mới thấy thoải mái chứ ?

Thấy nàng lại lộ vẻ mặt phiền não, Hiên Viên Ngạo cắn răng, lần nữa ép buộc mình dịu dàng mở miệng: "Vậy bản vương đi theo vương phi ra ngoài thì như thế nào hả ?" - Hắn đã lui từng bước, nếu nữ nhân này vẫn không biết điều, vậy cũng đừng nghĩ đi ra ngoài nữa !

Muốn đi ra ngoài chơi cũng có thể, nhưng muốn đi ra ngoài phá hư thanh danh của hắn, hoặc là hẹn hò với hoàng thúc thì không thể nào!

Bạn đang đọc Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi của Mê Loạn Giang Sơn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.