Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 8

Phiên bản Dịch · 1428 chữ

Phong tắm xong cô gõ cửa phòng Phương nhưng ko có ai trả lời, cô liền mở cửa

Cái gì đó bay ra về phía cửa ko kịp nè cái vật đó đặp ngay vào trán Phong, cô ngục xuống và ôm trán. Cái vật mà Phong vừa lãnh trọn là cái chén chè mà cô múc cho Phương, mặt anh hầm hầm

-cút ngay

Chị Hồng hỏang, khi trán máu trên trán Phong ướt đãm sang tay đang che trên trán, máu chảy rất nhiều

-trời ơi, cô Phong để tôi gọi cấp cứu

Phương rối lên, anh chỉ tức giận quá mà làm bừa ko ngờ lại gây ra việc này, khi Phong được đưa đi, anh hối hận vô cùng, cô vẫn ko nói gì, ngoài sự im lặng.

————

-chị Hồng

-dạ

-Phong sao rồi

-cô ấy hơi khỏe lại rồi, nhưng

-nhưng gì?

-trán cổ sẽ để lại sẹo

-sẹo

-dạ, do mảnh chai gim sâu vô trán nên gây nên sẹo khi lấy ra, cổ đẹp thế mà bị

Ngừng lại, chị Hồng biết cũng vì cái miệng chị mà Phong mới ra nông nổi này

———–

Phương ngồi đếm từng ngày, vậy là đã 11 ngày anh ko thấy Phong đến, anh nhớ cô da diết, và luôn tực trách mình sao lại hồ đồ như thế

Phong đi bưng chén cháu lên phòng Phưuơng gõ cửa

-vào đi

Tiếng bước chân nhè nhẹ của chị Hồng hôm nay sao khác quá, chị đâu cẩn thận như vậy được

-chị đổi tính rồi, hồi trước chị đi lạt xạt trong phòng tôi, chứ ko như Phong-Phương ko nói tiếp anh ngừng và nhìn đi xa nơi mà anh đâu hề nhìn thấy

Phonglại gần anh, nắm bàn tay anh, mở nó ra và viết vào ấy

-em nè?

Phương quay đầu lại, anh ngẩn người ra

-em đến đây làm gì?

-chơi với anh

-anh ko cần

-nhưng em muốn

-em ko giận anh sao?

-giận gì?

Phương ko nói

-em chả giận gì cả

Phương đưa bàn tay lên ko sờ soạng tìm Phong, anh đặt tay lên đầu cô, vuốt tóc cô, anh bất ngờ

-em mới cắt tóc

-anh ko thik sao

Phương nhăn mặt

-ko

-em để tóc ngắn rất dễ thương đó

-anh ko thik-Phương lặp lại

-tại sao

-ko sao cả

Kết thúc câu chuyện trong im lặng, Phong ngồi suy tư còn Phương thì suy nghĩ

————

Nghe tiêng mở cửa, Phương kêu

-sao em đến trễ thế

Ko có ai trả lời anh lập lại, lúc đo

-cô Phong bị bệnh nên ko đến được thưa cậu

Mặt Phương biến sắc, vừa hôm qua cô còn trò chuyện với anh sao cô lại bị bênh nhanh thế được

-hôm qua lúc cô ấy về, gặp mưa và bị cảm

-nặng ko chị Hồng

-nghe nói hơi nặng

-tôi muốn đến thăm cô ấy

-nhưng cậu chủ, hôm nay ông bà chủ đi du lịch bên Ý về

-nói là tôi đi công việc

-dạ

Tuy bị vậy nhưng Phương vẫn tự tay điều hành công ty với sự giúp đỡ của ba cô và có cả Phong nữa, cô luôn làm thành tốt mọi nhiệm vụ anh dao

Anh thấy thương cô quá

-chị Hồng chuẩn bụ xe cho tôi đi

-dạ

————–

Người tài xế đặt chiếc xe lăn của Phương xuống t

rước nhà Phong, chị Hồng đẩy chiếc xe tới và bấm chuông

-ai vậy?

-tôi muốn gặp cô Phong

-cô Phong bị bệnh nên ko tiện gặp

-tôi có thế thăm bệnh cô ấy được ko-Phương nói

-nhưng ông chủ bảo, ko cho ai gặp cô chủ cả

-cứ nói có Phương đến tìm chắc ông chủ cô sẽ đổi ý

-dạ, cậu chờ tôi chút

Cô người làm lúc nãy, bước ra với vẻ mặt khác hẳn, ko khinh bỉ như khi nhìn thấy bộ dạng vừa què vừa mù của anh mà xem thường

-mời cậu và bác vô

Chị Hồng hất mặt đi vô

Phương và chị Hồng được đưa tới phòng Phong, nhìn thấy Phong đang nằm trên giường mắt nhắm tịt chị Hồng kêu lên

-tội nghiệp cổ quá, mình về hay để cô ngủ hả cậu

-Phong đang ngủ hả

-dạ

-chị cho tôi tới gần cô ấy đi

Chị Hồng cho chiếc xe lăn tới sát giường Phong

————

Phương ko nói gi , anh lặng lẽ ngồi nghe hơi thở nhè nhẹ của Phonng. Anh thấy sao mình bất lực quá, ko giúp gì khi cô bị bệnh cả

-cậu chủ, cô Phong tỉnh rồi kìa

Vừa thấy Phương, Phong ngồi bật dậy định nói gì thì thôi, cô lấy tay anh và viết

-anh đến đây làm gì?

Khuôn mặt ko mấy hớn hở như Phong anh nói

-anh ko được đến đây sao

-em ko có ý đó

-em chê anh què ko đi được, mù ko nhìn thấy đường nên ko đến được sao

-em ko có ý đó

Phương tỏ gì ra, mặt anh lạnh lùng nói

-chị Hồng chúng ta về

-nhưng cậu chủ chúng ta chưa

-tôi muốn về ở đây ai là chủ

Chị Hồng ko nói gì, chị lặng lẽ đẩy chiếc xe lăn của Phương ra khỏi phòng Phong để lại mình Phong, cô đã khóc từng giọt nước mắt cứ chảy

————

2 năm sau

——————————————-

Phương vừa đặt chân xuống sân bay, Thúy Hằng liền đặt lên má anh 1 nụ hôn

Phương vừa đặt chân xuống sân bay, Thúy Hằng liền đặt lên

má anh 1 nụ hôn quá ư là ngọt ngào với cô, nhưng vẻ mặt

Phương vẫn lạnh tanh. Từ khi quen anh bên Mý, lần đầu

gặp mặt anh đã thu hút cô, bởi khuôn mặt lành lùng, kiêu

ngạo. Anh sang đây để trị bệnh và cuộc phẩu thuật đã thành

công, mắt anh đã tìm lại ánh sáng, và chân có thể đi được

như vẫn chân thấp chân cao, nhưng cũng ko làm mất phong

độ của anh. Cô đã theo anh về Việt Nam chỉ mong anh để ý tới

Trong khi đó

Phương lại mong được gặp HP quá, chính cô là nguốn sáng giúp anh chịu qua Mỹ chữa bệnh, cô luôn luôn gửi thư động viên anh, nhưng sao từ khi biết tin anh khỏi bệnh cô bặt tăm luôn với anh, anh gọi điện hỏi thăm nhưng vô vọng. Lần này về nước chủ yếu là anh muốn gặp cô để hỏi rõ.

———-

-Phong nè?

-dạ

-cháu định ko gặp cậu chủ sao?

-người ảnh muốn gặp ko phải là cháu

-nhưng người chăm sóc cẩu từ bữa giờ là cháu chứ ko phải

chị cháu, dì tin là cậu chủ có tình cảm với cháu

Phong ko nói gì, cô suy nghĩ nhiều lắm về chuyện có nên nói cho anh biết ko, nhưng anh biết rồi có xa lánh cô ko

Một bàn tay rộng đặt lên vai Phong, khiến cô giật mình

-nhóc là NP phải kó?

Phong ngẩng lên nhìn, cô vui mừng khi thấy anh người mà cô hằng mong nhớ, nhảy lên ôm lấy cổ Phương

-nhóc vẫn thế-Phương nói

-là sao?

-trẻ con, nhưng đầy sức sống

-khen hay chê người ta đây

-khen hết đấy

Vừa nói Phương vừa nhéo mũi Phong, cô cười. Chỉ có khi làm NP cô mới có thể đối diện với anh được, cô quyết định

ko nói cho anh biết cô là người chăm sóc anh

————-

Phương kể cho Phong nghe những ngày tháng tối tăm của anh, và người mà anh nhầm tưởng là chị cô đã giúp anh rất nhiều là người anh rất mang ơn

Lòng Phong rỉ máu, anh chỉ xem cô là ân nhân, thế mà cô lầm tưởng anh có chút tình cảm với cô

-sao bây giờ mới tới thăm anh

-em bận học bên Ý, và cũng có hỏi thăm nên mới biết

Như nhớ ra anh đập vô đầu

-anh quên béng mất, em có ý định sang đó học lâu rồi mà, học sao rồi

-em mà anh lo gì?-Phong nói mà lòng quặn lại, vì anh cô đã bỏ học 2 năm. Tuy là chị em sinh đôi nhưng HP hơn cô tất cả, một sự nghiệp vững chắc, 1 ông chồng hết mực yêu thương, và còn bé Vinh nữa chứ. Phong thấy tủi thân, cô thua kém chị cô về mọi thứ, và luôn ko được đầy đủ.

Bạn đang đọc Hắn, Đồ Lạnh Lùng của Vô Danh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.