Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

15 – Tiếng Pháp Và Váy (p1)

2090 chữ

“Một hai ba bốn, xoay, hai hai ba bốn, xoay, chú ý phần eo phải uyển chuyển tao nhã. Đừng cúi đầu nhìn chân, nhìn tôi này, ánh mắt phải dịu dàng, biết dịu dàng không? Cô cứ nghĩ trước mặt mình là một miếng bơ hạnh nhân mềm mại, thơm ngát…”

Victor hết lòng giảng dạy ‘ai đó’ khiêu vũ, nhưng kết quả nhận được lại là một ánh mắt đầu căm thù như loài lang sói.

Nick đói bụng đến mức hai mắt cô như muốn bắn ra tia sáng, cô nói với vẻ dữ tợn: “Anh lại dùng đồ ăn làm ví dụ là tôi đạp gãy chân anh đấy.”

Victor cẩn thận rút chân lại: “Cô đánh tôi cũng vô ích, thuyền trưởng đã có lệnh nếu trưa nay cô không học xong thì không có cơm ăn.”

Nick đẩy bác sĩ ra, chạy nhanh về phía bàn làm việc của bác sĩ lục tung mọi thứ, cô mở hòm thuốc, ngăn tủ, đến cả mấy mô hình xương sọ đầu người trưng bày trên đấy cũng không buông tha, nhưng cuối cùng lại chẳng tìm thấy thứ gì có thể lót dạ.

“Đừng tìm nữa, phí công thôi, bị tịch thu hết rồi, giờ ngay cả vụn bánh quy cô cũng đừng mơ tưởng đến.” Victor nhìn cô với vẻ mặt vô đầy cảm thông, “Chống đối thuyền trưởng chẳng có kết cục tốt đâu, cô ngoan ngoãn vâng lời đi.”

Nick tuyệt vọng, ngồi xổm xuống đất ôm lấy cái bụng đói đang réo vang của mình, tà váy thướt tha cô đang mặc khẽ rũ xuống mặt đất: “Liên minh thì liên minh, cớ gì bắt tôi phải đến Pháp với ngài ấy?” Kế đó, cô ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Victor: “Anh biết tiếng Pháp, cũng biết khiêu vũ, sao không dẫn anh đi cho xong.”

Victor chỉnh lại áo sơmi của mình, nói với vẻ thương cảm: “Đúng, tôi là một người vô cùng đáng tin, tài mạo song toàn, là một mỹ nam hiếm có trên đời. Nhưng vua nước Pháp, François đệ nhất đã viết rõ trên thư là mời: “Ngài Hayreddin và bạn gái”. Nếu là những sự kiện cá nhân thì không sao, đằng này là tiệc cung đình đấy? Thuyền trưởng dẫn theo đàn ông rõ ràng có phần hơi quá.

“Aiz…” Nick thở dài một hơi, hoàn toàn hết cách.

Đều là quốc gia châu Âu theo đạo Thiên Chúa, Tây Ban Nha và Pháp lại còn có lãnh thổ tiếp xúc với nhau cho nên xung đột về mặt lợi ích vô cùng kịch liệt. Quốc vương Tây Ban Nha trẻ tuổi, Charles đệ ngũ, kết quả cuối cùng từ sự thông gia với hoàng thất vương triều Habsburg. Ở tuổi hai mươi, ông ta đã kế thừa quyền thống trị Castilla, Aragón, Navarre, Sicili, Sardinia, và toàn bộ vùng Bắc Mỹ từ tổ tiên mình. Vàng bạc châu báu không ngừng được chuyển từ đại lục mới về Tây Ban Nha. Charles đệ V càng lúc càng bừng bừng dã tâm muốn thống nhất Địa Trung Hải. (1)

Nước Pháp và Tây Ban Nha đã tranh đấu, giành giật và chia cắt mảnh đất Italy suốt hai mươi năm nay. Thế lực hai bên luôn ngang ngửa nhau, nhưng từ khi Charles đệ V đăng cơ, hướng gió liền đổi sang phía Tây Ban Nha. Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Người Pháp hiện đang ở thế hạ phong không thể không tạm thời khom mình, suy nghĩ về chuyện kết minh với hải tặc Bắc Phi để cùng chống lại Tây Ban Nha.

“Hơn nữa, thuyền trưởng cũng đã muốn lợi dụng mâu thuẫn giữa hai phía này từ lâu rồi, cho nên chúng ta mới luôn không đụng tới thuyền của nước Pháp.”

“Mọi chuyện là như vậy đấy. Thuyền trưởng là một người đàn ông có tầm nhìn xa hiểu rộng hiếm có.” Victor ngừng lại một chút. Anh biết Hayreddin có xuất thân khá thấp nhưng lại là một người khôn khéo, nắm bắt thời thế rất giỏi, bất kỳ một chính khách quý tộc nào cũng kém xa anh. Cơ hội là do chính mình tạo ra, Hayreddin đã liên tiếp ám chỉ muốn giao hảo thì vua nước Pháp mới có thể quyết định như thế.

Victor lạnh lùng nhìn Nick còn đang ngồi trên sàn nhà. Nếu so cô ấy với những thục nữ thuộc tầng lớp thượng lưu thì cô ta đương nhiên nổi bật là một kẻ lưu manh có ngôn ngữ thô lỗ và hành động láo xược. Nhưng rất có thể là vì bản thân cô ta đã có khí chất trời sinh, cho nên Nick mới được thuyền trưởng gọi đi theo cùng.

“Anh nhìn tôi chằm chằm làm gì? Tôi mặc váy buồn cười thế sao?” Nick ngẩng đầu hỏi.

“Không buồn cười! Cô không biết sao, hai chúng ta có điểm giống nhau đấy.”

“Không hề có điểm nào hết. Tôi mắt đen, màu mắt anh thì lại nhạt, trong suốt như pha lê. Giống chỗ nào?”

“Tôi không nói tới khuôn mặt.” Victor kéo cô dậy, đưa tới đứng trước gương. “Nhìn xem, màu da trắng hơn người thường, không dễ bắt nắng. Cơ thể hơi gầy, khung xương dài, trông có vẻ suy nhược.” Victor kéo tay áo của mình lên để lộ ra cổ tay trắng nhỏ hơn so với đàn ông bình thường, trên làn da còn có mạch máu màu xanh mờ nhạt. Nick cúi đầu nhìn tay mình, quả là cũng giống thế.

“Vậy thì làm sao?”

“Vẻ ngoài đặc biệt thế này, so với ngày trước lúc tôi còn sống ở Florence là bình thường.” Victor ngừng một chút. “Theo tôi biết, phần lớn là do kết quả của việc kết hôn cận huyết. Ví như mẹ và cha tôi là anh em họ, bà nội và ông nội lại là cháu gái và cậu ruột. Nếu xét ngược lên thì gần như đều có quan hệ họ hàng với nhau.”

“Vậy thì có gì mà lạ?” Nick nói một cách đương nhiên. “Chuyện như vậy quá đỗi bình thường. Tôi nghe nói các đời Pharaoh của Ai Cập đều có kết hôn giữa anh em ruột. Hơn nữa, ngựa đua với chó săn đều phải có quan hệ giữa những con huyết thống thì mới có thể sinh ra đời sau khỏe khoắn nhất cơ mà.”

“Cô biết bao nhiêu về chuyện ngựa đua với cả chó săn? Kết hôn với người có cùng huyết thông tuy có thể sinh ra những người con năng lực xuất sắc nhưng tỷ lệ sinh ra con cái mắc bệnh và dị dạng cũng cao vô cùng. Cô nhìn Charles đệ V của Tây Ban Nha xem, vương triều Habsburg thích cưới hỏi cận huyết để mở rộng đất đai đấy… Mẹ ông ta, nữ vương Juana là một người điên, cha ông ta chết sớm, may cho ông ta là vẫn còn đầu óc bình thường, chỉ có cái cằm có hơi khác người một tý. Còn nhà của tôi thì sao, cậu họ nội của tôi sinh một cặp song sinh. Đứa thì to lớn như voi, đứa thì lại bé lùn như kiến.”

“A, hai anh em kia mà cùng ra đường chắc chắn sẽ rất nổi bật.”

“Ha ha, hai người bọn họ đã không có cơ hội đi ra khỏi cửa…” Victor nở nụ cười điên dại. “Chưa tới năm tuổi thì chết, người nhà phải lén lút chôn đi, việc xấu trong nhà không dám nói ra ngoài cho mọi người hay. Tôi đi ra mộ hai đứa nó, khi đào lên thì thấy xương cốt chúng đều vặn vẹo hết cả.” Anh tháo kính mắt xuống, chống tay xoa xoa đôi mắt nhạt màu. “Nghĩa trang gia tộc thật là một nơi tốt, luôn cung cấp cho tôi những thi thể cổ quái. Với lại, hứng thú của tôi cũng bắt nguồn từ đây chứ đâu. Một gia tộc đồng thời tồn tại kẻ điên, người thần kinh, nhà nghệ thuật và thi nhân… Chậc chậc, thật là muôn màu muôn vẻ.”

“Medici là quý tộc lớn nhất Florence. Victor, chẳng trách sao anh lại có thể có đủ tay chân để ở trong này khiêu vũ.” Nick nhìn vào mắt Victor, nói: “Nếu anh sinh ra trong một gia đình bình thường thì đã sớm bị tòa án tôn giáo treo cổ hoặc là thiêu chết.”

“Đây là đặc quyền giai cấp đó. Tuy rằng cuối cùng tôi cũng bị xóa tên khỏi gia phả, bị đuổi khỏi nhà.” Victor cười cười: “Cái gọi là quý tộc chính là một đám xác chết sắp mục rữa mà còn dương dương tự đắc. Nhưng cũng phải nói, đám xác chết này lại quyết định vận mệnh của đa số người. Nào đến đây đi, muốn ăn cơm thì phải biết cách diễn xuất thật tốt. Bữa tiệc cung đình Pháp rất có danh đấy nhá, lĩnh ngộ khiêu vũ của cô như là của trời cho rồi nhưng diễn xuất lại quá kém.”

“Không phải chỉ cười thôi sao! Tôi cũng không phải không biết.” Nick nhỏ giọng than thở.

“Cười! Là một môn học vô cùng thâm sâu.” Victor lắc lắc ngón tay. “Nụ cười của một thục nữ quý tộc cần có sự tao nhã, ôn nhu, thân thiết và đồng thời còn phải để lộ sự cao ngạo của dòng dõi mà mình xuất thân. Khí độ phải bình thản mà xa cách, coi thường tất cả. Cô cười theo lời tôi nói xem nào.”

Nick phấn chấn tinh thần, cố gắng diễn xuất cho Victor xem.

Bác sĩ ghé sát vào gương mặt nhỏ nhắn của cô, cẩn thận quan sát một hồi rồi bình luận: “Cơ mặt co quắp, ánh mắt tán loạn xiêu vẹo… Chúc mừng, cô đã thành công biểu diễn được một nụ cười điển hình của người mắc bệnh trúng gió.”

Từng cuộn nhung thiên nga, tơ lụa, lông thú chất đầy đất, từng chiếc vòng trang sức, từng đôi giày bằng lông cừu mềm mại lần lượt được những người thợ may Âu Châu vừa đường xa tới đây ướm thử lên người một cô gái đang ngồi trên ghế.

“Thưa ngài, năm nay nước Pháp chuộng nhất là nhung thiên nga, khi làm áo khoác thì điểm thêm một chút lông chồn, dùng bảo thạch làm cúc áo thì quả là mê người.” Thợ may tươi cười nịnh nọt lấy ra một tấm nhung thiên nga màu ngọc trai.

“Không cần lông chồn, chỉ những người phụ nữ khi kết hôn mới dùng tới nó.” Victor đảm nhiệm chỉ đạo kỹ thuật quyết đoán từ chối thiết kế này. “Người Pháp chính là một đám người nông thôn quê mùa, muốn học theo người Italy nhưng không cách nào bày ra dáng vẻ tầng lớp thượng lưu được… họ chỉ biết đắp gấm vóc với bảo thạch quý giá lên người, trông thế nào cũng giống một đám nhà giàu mới nổi.” Victor vừa chê bai cách ăn mặc của người Pháp vừa đưa tay chỉ vào mớ vải vóc chất đống kia. “Vẫn sử dụng nhung thiên nga, nhưng trên áo khoác không cần phải đính thứ dư thừa gì cả. Cúc áo làm bằng trân châu, từ eo áo trở về sau kéo thành hình đuôi cá.”

“Đúng vậy đúng vậy! Ngài nhất định là người Italy có phải không? Thật là thạo nghề vô cùng!” Thợ may cất nhung thiên nga đi, vui mừng tính toán cho lợi nhuận của lần làm công này. Vào thế kỷ XVI, Italy tuy rằng chỉ là nước có lực lượng quân sự nhỏ yếu nhưng văn hóa phục hưng lại khởi nguyên ở đây. Toàn bộ văn hóa Châu Âu đều có xu thế lấy Italy làm chuẩn.

“Vậy còn bộ lễ phục khiêu vũ thì sao ạ? Ở Paris, mấy vị phu nhân tiểu thư đều có xu hướng làm váy cổ áo trễ, hơn nữa còn thêm thắt lưng ngang ngực. Làm thế tôn lên dáng người, trông rất gợi cảm.” Thợ may khiêm tốn thỉnh giáo.

“Ờ…” Nick vẫn luôn bị xem nhẹ lúc này mới nhỏ giọng mở miệng: “Victor, tôi không thể mặc thể loại váy như thế đâu. Vết xăm ở ngực sẽ bị lộ ra mất.”

Bạn đang đọc Hải Yêu của Phạn Tạp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.