Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

14 – Cướp Biển Ko Biết Bơi (p2)

2656 chữ

Karl đã sớm chuẩn bị tốt một tấm thảm, chạy tới cuộn Nick vào trong lòng. Cái tư thế kia như nói rằng dù có mất mạng cũng không để ai đụng tới cô nữa. Hayreddin vốn định cho Nick một đá nhưng nghĩ lại làm thế cũng chả có ý nghĩa gì liền ra lệnh cho đầu bếp đứng một bên xem náo nhiệt: “Trio, đi làm bát canh nóng, cho nhiều hồ tiêu vào.” Sau đó, anh cầm lấy áo sơmi, đi về phòng xử lý vết thương.

Hồ tiêu là hương liệu mua từ thương nhân Ấn Độ, có đôi khi được dùng làm dược vật trân quý. Nếu như không có mệnh lệnh của thuyền trưởng, đầu bếp cũng không dám tùy ý sử dụng.

Nick trả thù thành công nhưng cũng mệt mỏi không nhúc nhích được, toàn thân mất đi cảm giác. Karl đỡ cô tới mép thuyền, để cô nôn ra một đống nước biển. Sau đó, hai người trở về phòng nấu nước nóng ngâm chân. Một chén canh hồ tiêu đưa lên bị Nick húp lấy húp để. Uống vội quá nên Nick bị ho sặc sụa nhưng cô cuối cùng cũng cảm thấy linh hồn mình đã trở về vị trí cũ.

“Răng thật là tốt.”

Victor nhìn dấu răng nhỏ nhắn trên bả vai của Hayreddin, tấm tắc khen ngợi: “Hàng răng chỉnh tề, hai dấu răng như hình trăng khuyết, vẫn còn chưa có răng khôn.”

Hayreddin đã sớm quen cái căn bệnh nghề nghiệp của bác sĩ nên tự mình lấy cồn rửa vết thương: “Tôi không gọi anh.”

“Vết thương do động vật cắn rất dễ bị uốn ván, đặc biệt là động vật hoang dã! Ngài chắc là không muốn lây bệnh dại hiểm nghèo từ Nick đấy chứ.” Victor dùng nhíp gắp bông thấm cồn, từ từ lau vết thương.

“Động vật hoang dã? A…” Khóe miệng Hayreddin gợi lên một đường cong tà ác, giọng nói tràn đầy dục vọng chinh phục. “Sớm muộn gì tôi cũng thuần phục nó trở thành vật nuôi trong nhà.”

Sự thật chứng minh, thiên tài cũng có chỗ thiếu hụt. Võ công trời cho cao cường cũng không có nghĩa là sẽ giỏi bơi lội. Hayreddin kiên nhẫn lôi Nick vào trong biển mấy ngày nhưng cô vẫn chỉ biết phun bọt khí uống nước no như cũ. Về sau, Nich cứ thấy thuyền trưởng là tái mặt, chân thoăn thoắt chạy trốn. Hayreddin không thể không thừa nhận, trên thế giới thì ra cũng có người dũng cảm cả đời không học bơi.

Mãi cho đến một tháng sau, thuyền “Hải Yêu” trở về đến thành Algiers.

Thuyền mới vừa cập bờ, Nick và đám hải tặc háo sắc cùng nhau đi thẳng tới quán rượu Medusa. Sau đó, ở ngay trước mặt bao người mà lôi kéo Serra về nhà “ngủ một giấc ngon lành”.

Ba ngày sau khi lên bờ là thời gian tự do, trừ phi có chuyện gì khẩn cấp nếu không thuyền trưởng sẽ không phát lệnh triệu tập. Nhưng kỳ nghỉ của Nick chỉ duy trì có nửa ngày. Ngày hôm sau, cô vừa mới tỉnh ngủ thì một thủ hạ đã đến gọi cô tới cung điện. Mệnh lệnh của thuyền trưởng là không thể chống lại, Nick chỉ có thể tâm không cam lòng không nguyện đi lên núi.

Hayreddin nghe thấy động tĩnh từ phòng bên ngoài, đợi nửa ngày còn chưa thấy người liền giương giọng hô: “Lề mà lề mề gì mà lâu thế, vào đi.”

Nick vén vải che mỏng lên, từng bước từng bước đi tới nhưng vẫn không dám tới gần Hayreddin. Cô nhớ trong phòng có một cái bể tắm rất lớn, chỉ sợ thuyền trưởng lại có ý xấu, bắt cô tiếp tục học uống nước.

Con thú nhỏ cảnh giác vô cùng. Hayreddin quyết định thả mồi. Anh vươn tay mở một chiếc hộp bạc tinh xảo rồi đẩy nó đến trước mặt Nick: “Pastilla, tôi mới thuê được một đầu bếp mới từ Sudan.” (3)

Bắc Phi có một câu châm ngôn: người trên thế giới có thể chia làm hai loại, một là những người đã nếm qua pastilla, còn lại là những đứa trẻ đáng thương. Trong cái hộp bạc kia có một chiếc bánh nóng hổi màu vàng mỡ. Đường cát tin mịn dính phía ngoài vỏ bánh tạo lên một hình thù đáng yêu. Dưới lớp vỏ vàng mỏng, Nick thậm chí có thể nhìn thấy đủ loại nguyên liệu phong phú.

Ánh mắt Nick lập tức dính chặt vào đó.

“Ăn đi, ăn hết rồi nói sau.”

Dựa theo hiểu biết của Hayreddin đối với Nick, người này từ trước đến nay mà cứ đói bụng thì sẽ không thể suy nghĩ nhiều, cứ lôi món ăn ra thì nhất định sẽ giành được phần thắng. Nick quả nhiên đói bụng, rốt cuộc vứt vũ khí đầu hàng trước mồi ngon mê người, vội vàng cầm miếng bánh nhét vào trong miệng, khoái chí thưởng thức.

Xem cô ăn đến hứng trí không hề đề phòng gì, Hayreddin không nhịn được trêu đùa một câu: “Đầu bếp Sudan khá là am hiểu điều chế thuốc mê, chuyên môn đối phó với những người phụ nữ không chịu nghe lời.”

“Khụ khụ!!! Ặc… A…” Nick quả nhiên bị nghẹn, trừng đôi mắt đầy bi phẫn nhìn tên đầu sỏ gây chuyện một cái. Đối phương lười biếng dựa trên giường êm ái, nở nụ cười tà ác đầy đắc ý.

Ăn hết miếng bánh lại uống thêm một ly nước trái cây vị táo, Nick cũng không cảm thấy có gì khác thường. Cô nghĩ thầm nơi này toàn là thị nữ trông còn xinh đẹp hơn cả Serra, dáng người nhỏ bé gầy gò của mình đương nhiên là thuyền trưởng sẽ không có hứng thú cho cô ăn thuốc mê.

Hayreddin hỏi: “Ăn no chưa?”

Nick gật đầu.

Hayreddin ngồi thẳng một chút, ra lệnh: “Vậy thì bắt đầu vào việc chính. Bước sang đây, bỏ khăn quấn đầu ra, thả tóc xuống.”

“Hả?” Nick khó hiểu.

“Bỏ khăn trùm đầu.” Hayreddin lặp lại: “Tôi có bảo cô phải cởi sạch đâu. Sau này bất cứ mệnh lệnh gì của tôi, cô cũng phải lập tức nghe theo.”

“Oh…” Nick ngoan ngoãn bỏ khăn trùm đầu ra, tháo sợi dây thừng buộc tóc xuống. Trông bề ngoài cái vị trí lương cao này của cô thật là tốt nhưng thực thế thì người ngoài không biết nhiều chỗ rất vất vả của nó. Tính tình ông chủ thay đổi thất thường, thỉnh thoảng còn nảy ra mấy ý nghĩ nông nỗi hay lại làm ra mấy chuyện khó hiểu nữa. Nhưng nói chung thì trên khế ước đã viết rõ ràng, cô phải tuân theo mệnh lệnh của anh.

Hayreddin đưa mắt nhìn Nick một lượt từ trên xuống dưới. Anh vốn tưởng rằng khi cô xõa mái tóc dài ra thì sẽ trông giống con gái, nhưng tóc của cô lại không đẹp được như vậy. Mái tóc màu nâu vừa nhìn là biết thường xuyên không được chăm sóc, hơn nữa còn bị phơi nắm dầm sương, trông xơ xác không hề có chút chất tóc nào.

“Lau mặt sạch một chút.” Hayreddin tiếp tục ra lệnh.

Nick kéo ống tay áo chà chà trên mặt, lau sạch vụn bánh và dầu mỡ bên khóe miệng do vừa ăn bánh lưu lại. Có điều trên mũ còn có chút bụi đen, cả khuôn mặt bẩn thỉu nhìn không rõ màu da thật. Áo sơmi chất lượng kém và quần vải bạt rộng thùng thình đều có những vết bẩn. Tuy đem đi giặt sạch có thể dùng tiếp đấy, nhưng với chất liệu và độ bẩn này, thường thì cởi ra chắc cũng không khác giẻ lau là mấy.

Tuy hầu hết cướp biển đều không chú ý hình tượng như cô hoặc hơn cô, đây cũng là thói quen rồi. Nhưng hình ảnh này xuất hiện trong cung điện xa hoa lộng lẫy của Hayreddin lại thật đối lập. Hayreddin càng quan sát Nick càng cảm thấy chán nản.

Hayreddin nhíu mày: “Cô tắm rửa chưa bao giờ rửa mặt sao? Nếu trong tay cô cầm thêm cái bát mẻ nữa thì trông khác gì tên ăn mày ở dưới thành. Chỉ cần chừng mười đồng tiền vàng là cô có thể có được một bộ quần áo chỉnh tề rồi!”

“Mặc thế này rất thoải mái…” Nick không tự nhiên sờ sờ mũi, kết quả làm cho mấy vết bẩn nọ càng loan ra thêm.

Hayreddin nghĩ thầm cô thường xuyên lẻn vào phòng mình tắm, cũng không phải trời sinh đã lôi thôi luộm thuộm. Nhưng mấy vết bẩn trên mặt này tại sao lại chưa bao giờ thấy cô rửa sạch. Karl chăm sóc cho cô kỹ như vậy mà sao lại không để ý đến việc phải rửa sạch khuôn mặt cô nhỉ.

“Được rồi, hoàn toàn không phù hợp.” Hayreddin nhíu mày thở dài. Người này đã theo anh lâu như vậy, còn thường xuyên bị người ta tưởng nhầm thành người hầu.

“A! Thuyền trưởng, tôi không làm sai chuyện gì, đừng trừ tiền lương của tôi nữa!” Nick lo lắng đến nỗi bốc hỏa. Cô không biết gần đây mình gặp vận xui gì, luôn khiến thuyền trưởng tức giận, cuối cùng thì vẫn là tiền tài của cô bị thiệt.

Hayreddin không để ý tới cô, vỗ tay ra hiệu: “Fatima, Lilith.”

Sau bức màn lụa trắng đi ra hai người phụ nữ, mái tóc quăn đen nhánh dài đến phần eo, làn da rám nắng trông vô cùng hoàn mỹ. Người đẹp Ba Tư có đôi mắt thâm thúy như mộng như ảo, trước mặt lại có một màn lụa mỏng che mặt, lại càng tăng thêm vẻ thần bí động lòng người.

Nick đang nhìn đến xuất thần thì Hayreddin liền ra lệnh: “Gội sạch sẽ mái tóc bù xù của Nick, tắm rửa sạch sẽ rồi thay cho đội trưởng một bộ quần áo mới sau đó mang lại đây.”

Hai cô gái cười đáp ứng. Một người túm lấy tay Nick sau đó lôi vào bên trong. Nick mỉm cười tránh ra lại chạm vào một thứ gì đó đầy đặn mềm mềm. Cô ngây người ra, cảm giác như cả người vui sướng lâng lâng như đang dẫm trên mây, bị người ta lôi qua một hành lang dài vào trong một phòng tắm lúc nào cũng không biết.

Vòi nước bằng vàng ròng phun ra dòng nước ấm áp. Sàn nhà là những viên gạch men ghép thành hình cá heo như ẩn như hiện sau làn hơi nước. Hai người đẹp cũng không ngượng ngùng gì, sắn tay áo lên muốn cởi quần áo của Nick ra. Nick rụt người lại, vội vàng nói: “Không tiện đâu, để tôi tự tắm đi.”

Cô gái tên Fatima tháo khăn che mạt xuống, dịu dàng cười: “Không sao đâu, hai người chúng tôi đều biết cả rồi.”

Lilith hoạt bát nhỏ tuổi hơn nói theo: “Nếu ngài tự tắm mà để cho đại nhân không hài lòng thì hai người chúng tôi sẽ phải chịu phạt. Đội trưởng Nick, ngày có thể động lòng thương được không?” Dứt lời, cô gái chớp chớp mắt. Đôi lông mi dài dập dờn như cánh bướm bay múa.

Đội trưởng Nick bị đôi cánh bướm kia hấp dẫn đến ngây người, thành thạo bị lột sạch, nằm trong bồn tắm hưởng thụ lần phục vụ xa hoa đầu tiên trong đời. Chỉ tiếc khó mà hưởng thụ người đạp à… Nhìn nhìn thấy hai cô gái đang dùng thứ gì đó cho mình tắm, Nick lập tức hết hồn.

“Đó là… đó là nước hoa quả?”

“Đúng vậy, nước chanh chua sẽ có tác dụng làm mềm làn da.” Lilith vui vẻ đổ đầy nước trái cây vào trong bồn.

“Đừng nhúc nhích, trước tiên phải gội đầu.” Fatima dịu dàng ấn đầu của Nick xuống, một tay cầm lấy một cái bình bạc. Chất lỏng màu trắng ngà rơi trên tóc Nick.

“A! Là sữa! Lãng phí thức ăn sẽ bị sét đánh, sao có thể làm như…” Nick còn chưa nói xong, Lilith liền chạy tới kéo tóc cô, lắc đầu nhíu mày: “Cháy nắng kinh khủng quá. Tóc khô lắm, bỏ thêm một chút lòng trắng trứng đi!”

Fatima lập tức tỏ vẻ đồng tình, lại rót thêm một chai mật, không giải thích gì ấn đầu Nick vào ngâm. Tiếp theo là một chút dầu ô liu đắt tiền, để cho tóc thêm trơn bóng. Nửa ounce cây mạt dược chi bằng hai đồng vàng, nửa ounce tệ hạnh nhân hương cao bằng sáu đồng vàng… để làn da càng thêm mềm mại non mịn… (4)

Nick mặc xong quần áo chỉnh tề rồi mà vẫn còn đau lòng đến ruột gan phải run rẩy. Vải tơ lụa mát lạnh trơn mịn dán sát vào làn da, cảm giác như không mặc gì khiến cô bước đi cũng khó chịu. Khi Nick trở lại phòng khách thì mặt trời đã xuống núi. Vừa vào phòng, cô đã không nhịn được mà hỏi: “Thuyền trưởng, ngài nuôi một hậu cung lớn như vậy thì phải xài bao nhiều tiền?”

“Bỏ tôi tớ đi thì chỉ có hai người thôi, cũng không nhiều.” Hayreddin cười đáp: “Đương nhiên là nhiều hơn số tiền cô bỏ ra bao nuôi cô kỹ nữ kia.”

Nick tính nhẩm trong lòng, sắc mặt liền trắng bệch: “Đây không phải là tiêu tiền như nước mà phải gọi là tiêu tiền như thác nước!!”

Hayreddin buông tay, cảm thấy rất bất đắc dĩ: “Không còn cách nào, một số lễ vật biếu tặng nếu cự tuyệt thì sẽ làm người ta mất thể diện.”

“Tặng gì mà toàn là đồ để rửa mặt với chải đầu…” Nick nhỏ giọng than thở.

“Cô hiểu sai rồi, lễ vật đó không phải tặng tôi mà tặng cho đàn bà của tôi.” Hayreddin xua tay ý bảo ngừng cái đề tài này ở đây. “Sạch sẽ chưa? Đứng ra ngoài chỗ sáng để tôi nhìn nào.”

Nick đi đến sát cửa sổ, để cho dư âm của nắng chiều chiếu lên người.

Khuôn mặt trái xoan cân đối xinh đẹp, làn da trắng muối, cần cổ thon dài.

Quả là không tệ, có thể nói là rất xinh đẹp.

Hayreddin bình tĩnh xem xét kỹ lưỡng. Dung mạo này chỉ có một đặc điểm làm cho người ta khó mà quên nổi: tao nhã trời sinh.

Từ lông mày cho đến cái cằm, mỗi một đường cong đều vừa đủ, ngũ quan cũng không phải rất thâm thúy nhưng lại vô cùng tinh xảo. Loại tinh xảo này cũng không theo kiểu quá mức khoe ra nhưng làm cho người ta cảm thấy một cỗ ngạo khí không màng danh lợi. Khí chất này liên quan đến huyết thống. Nhìn cô, người ta lại không kìm được mà liên tưởng tới đồ sứ quý giá, vô cùng xinh đẹp nhưng vừa chạm vào sẽ vỡ, tao nhã lại yếu ớt.

(Phụ nữ như vậy làm cho đàn ông có dục vọng che chở, nắm giữ.)

“Biết nói tiếng Pháp không?” Hayreddin hỏi.

“Biết một chút.”

“Khiêu vũ thì sao?”

“Từng thấy người khác nhảy rồi.”

Hayreddin gật đầu, ra mệnh lệnh cuối cùng: “Từ giờ trở đi, cô sẽ không được rời khỏi cung điện nửa bước. Mỗi câu nói đều sử dụng tiếng Pháp, Victor sẽ dạy lễ nghi và khiêu vũ cho cô. Sớm thì là mai sẽ xong, váy sẽ là trang phục duy nhất của cô.”

Bạn đang đọc Hải Yêu của Phạn Tạp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.