Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chúng Ta, Bỏ Trốn Đi!

Phiên bản Dịch · 1922 chữ

Beta+ Edit: Phương Xeko

Mặt Vương Mông nhất thời tối sầm lại.

Hai tay thừa thãi không biết để đâu, lúng túng mở miệng: “Ta nói này con đừng khóc, nếu việc truyền ra ngoài, nói ta đường đường là võ lâm minh chủ lại ăn hiếp con, như vậy sẽ không hay.”

Nghe vậy, Phượng Thanh Ly chà chà chân.

Nâng kiếm, chỉ hướng Ngọc Hồ Điệp vừa mang theo Vương Manh Manh, nước mắt lại ào ào: “Ngươi, giúp con gái mình bắt nạt ta.”

“Manh Manh?”

Vương Mông theo hướng chỉ mà nhìn. Đầu tường vắng hoe, nhíu mày: “Sao lại liên quan đến Manh Manh nhà ta vậy?”

“Nếu không phải ngươi chặn đường ta, Ngọc Hồ Điệp sao có thể thuận lợi mang Vương Manh Manh đi?”

Câu nói này làm cho khuôn mặt Vương Mông nháy mắt trở nên xanh mét, lập tức phi thân lên bờ tường.

Phóng tầm mắt, không thấy hai thân ảnh kia, chúng đã sớm tung tăng bay đi rồi. (@@)

Vương Mông nhịn không được quay đầu lại, nổi giận gầm lên một tiếng: “Trời của ta! Sao ngươi không nói sớm?”

“Ngươi cho ta nói à?”

Giọng nói của Phượng Thanh Ly, so với Vương Mông còn lớn hơn nữa: “Chẳng phải ngươi muốn giúp con gái tìm lang quân tốt, nên mới chặn đường ta, còn kêu cái gì mà kêu?”

Những lời này vừa nói ra, khi thế của Vương Mông liền xẹp đi đáng kể.

Tuy rằng, hắn chặn đường Phượng Thanh Ly không phải vì chuyện kia, nhưng mà……

Chặn đường mới là sự thật.

Phượng Thanh Ly vô cùng u oán nhìn Vương Mông: “Ngươi chờ đó, ta nhất định sẽ làm sáng tỏ chuyện này trước Thính Phong, làm cho người trong thiên hạ đều bình thiên phân xử!”

Nói xong, nàng xoay người nhảy lên bờ tường, bỏ lại Vương Mông đang ảo não mà nghiễm nhiên bay đi.

Vương Manh Manh điên cuồng chạy về trước. Có lẽ, hoặc cũng có thể, vì một sự cố bất ngờ nào đấy, chân Ngọc Hồ Điệp va vào người nàng. Sau đó, Vương đầu heo ngoan ngoãn nhào vào lòng Ngọc đầu lợn. 3

Thở hổn hển, tay đây Ngọc Hồ Điệp ra.

“Ngươi, dâm tặc! Dám…….”

Lời chưa hết, đã bị đôi môi cuồng dã của Ngọc Hồ Điệp nuốt vào.

Vương Manh Manh, khuôn mặt chớp mắt đỏ bừng.

Nhưng tuyệt đối không phải do động tác nào đó của ai đó.

Vất vả lắm nàng mới có thể hô hấp, bị động tác cướp đoạt không khí trắng trợn này, làm cho bà nội nó sắp tắt thở rồi! >”

Thiếu chút nữa cằm của Ngọc Hồ Điệp bị Vương Manh Manh đánh cho lệch một vòng ba trăm sáu mươi độ rồi, hắn ôm hông ho khan mấy tiếng, lại nghe thấy một giọng nói mơ hồ không rõ.

“Chúng ta bỏ trốn đi!”

Lần này, là Vương Manh Manh.

Khinh bỉ liếc Ngọc Hồ Điệp: “Ta là nữ hiệp, ngươi là tặc, lại là hái hoa tặc, có khả năng sao?”

Khuôn mặt Ngọc Hồ Điệp nhất thời trở nên khó coi.

Không kịp cho hắn phản biện, Vương Manh Manh lại nói tiếp: “Hơn nữa, ngươi đừng quên ngươi đã có hôn thê, yêu cầu này quả là quá vô lý rồi!”

Nghe được ba chữ “vị hôn thê”, Ngọc Hồ Điệp lại càng thêm ảo não, buồn bã nói: “Nếu không phải vì vị hôn thê này, làm sao ta lại trở thành hái hoa tặc?”

Mặt Vương Manh Manh cũng trở nên khó coi….

Mở to hai mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp, cười lạnh một tiếng: “Hóa ra ngươi bị người ta thải trở về !”

“Không phải nàng, là ta!”

Ngọc Hồ Điệp thở dài. Trong đầu lại hiện lên hình ảnh năm đó.

Chiều, trời trong nắng ấm.

Khi đó, hắn mới lên năm.

Phượng Thanh Ly cũng chưa quá ba tuổi, lẽo đẽo theo cha tìm cha hắn hàn huyên nói chuyện.

Lúc ấy, hắn chỉ khẽ hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng một cái, kết quả…….

Kết quả dọa con nhà người ta khóc.

Cau mày, vẻ mặt lộ rõ sự đau khổ, Ngọc Hồ Điệp một năm một mười đem tình huống khi đó nói ra. Cuối cùng nhìn Vương Manh Manh, ánh mắt mong chờ.

Chỉ tiếc là Vương Manh Manh không tin những gì hắn nói, tức giận hừ một tiếng: “Vậy thôi sao?”

Nhìn Ngọc Hồ Điệp gật gật, Vương Manh Manh lại càng tức giận: “Cái đó và chuyện ngươi làm hái hoa tặc có có liên quan gì tới nhau? Khi đó mới chỉ là một thằng nhóc thôi mà!”

“Làm sao có thể không liên quan?”

Ngọc Hồ Điệp lại hóa thân thành nam thần ưu sầu, giọng nói vô vàn thổn thức: “Sau đó Phượng Thanh Ly đi mách cha, nói ta sàm sỡ nàng.”

Vương Manh Manh “a” lên một tiếng, lắc lắc đầu, cuối cùng vẫn không biết mấu chốt là gì.

“Cha mẹ hai bên đều là bằng hữu, ngày đó do uống nhiều rượu nên mới sinh ra hồ đồ, định hôn ước này.”

Ngọc Hồ Điệp nhíu mày, tiếp tục nói nốt chuyện xưa: “Cha ta lại có tính thích nói giỡn, lúc ấy đã nói ta còn nhỏ như vậy đã biết quan tâm tới thân thể mỹ nhân, lớn lên nhất định sẽ làm hái hoa tặc.”

Lúc này là nghiến răng nghiến lợi mà nói.

“Khi ta trưởng thành, bắt đầu gia nhập giang hồ, không biết kẻ chết tiệt nào dám truyền chuyện này ra ngoài, một đồn mười, mười đồn trăm, cuối cùng ta trở thành hái hoa tặc.”

“Ách!”

Vương Manh Manh há hốc miệng (>O

“Cũng không phải!”

Ngọc Hồ Điệp nghe Vương Manh Manh nói như vậy, lại cảm thấy không vui: “Cha ta còn nói phải biết nắm lấy thời điểm, nói cái gì mà song kiếm hợp bích, thế nên đặt cho ta một cái tên nghe thế nào cũng không giống người tốt Y.Y”

Vương Manh Manh cảm thấy kinh ngạc:“Vậy tên thật của ngươi là?”

Ngọc Hồ Điệp chu chu mỏ: “Cha ta thời trẻ anh tuấn khí chất, ngọc thụ lâm phong, năm đó nổi danh là mỹ nam, hơn nữa vốn họ Ngọc, cho nên được xưng Ngọc Thụ công tử”

Ảo não, càng thêm ảo não, nói tiếp:“Mẹ ta lúc ấy là mỹ nhân giang hồ, mọi người đều gọi bà là Hồ Điệp tiên tử.”

“Cho nên tên của ngươi mới là……”

Tên họ hai người ghép lại….

Khóe miệng, co rút đến bất bình thường.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Ngọc Hồ Điệp nói ra danh tính thật sự của mình: “Chính là Ngọc Hồ Điệp!”

Ngọc Hồ Điệp tức giận nhìn Vương Manh Manh mím môi nhịn cười:“Tên này cùng cái tên của kẻ làm ra chuyện xấu kia hoàn toàn giống nhau, giờ ta có nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nỗi oan!”

Vương Manh Manh rất tâm lý đem điệu cười nham nhở chuẩn bị phun ra ngoài nuốt vào, sắc mặt lại chuyển thành giận dữ:“Vậy ngươi bắt đại mỹ nhân ta làm giì? Ta còn tưởng……”

Nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng tìm từ chuẩn xác để nói: “Ta còn tưởng ngươi định hái hoa!”

“Ta tuyệt đối không có ý đó!”

“Vậy ngươi còn bảo ta bỏ trốn! Lừa ta à?”

Ngọc Hồ Điệp lập tức mở miệng giải thích, nhìn mặt Vương Manh Manh xịu xuống, vội vàng nói một câu: “Ít ra thì ban đầu là không có.”

“Vậy lúc ấy ngươi định làm gì?”

“Ta chỉ xem Phượng Thanh Ly giống như em gái, thật sự không muốn cùng nàng thành thân, cho nên…….”

Ngọc Hồ Điệp cúi đầu, có chút xấu hổ cười cười:“Nghĩ đến chuyện giang hồ thật sự coi ta là hái hoa tặc, ta chỉ nghĩ đơn giản là nhờ cái tên này, sẽ làm cho Phượng Thanh Ly giận dữ mà đáp ứng lời từ hôn của ta, ai biết…….”

Nói tới đây, hắn ngẩng lên nhìn Vương Manh Manh, ánh mắt nhu tình thâm thúy khiến nàng rung động….

“Ai biết diễn giả làm thật, lại thực sự thích ngươi.”

Vương Manh Manh có cảm giác lòng nhảy loạn xạ, càng nhảy càng nhanh. (câu này ta chém hơn 70%)

Nhanh đến mức tới khi nàng không chịu nổi, đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Vậy thì ta cũng không cần cùng người bỏ trốn, ngươi nghèo kiết xác!”

“Ai nói !”

Nói đến tiền, Ngọc Hồ Điệp mắt lại lóe sáng. Nhìn phải liếc trái, lấy tiền đặt cược từ trong người, tuy nhăn nhúm nhưng không rách tờ nào.

Mở giấy, tay chỉ vào mặt chữ trên đó, cười ha ha hi hi;“Ngươi xem, ta đặt mình hai năm sau không chết, đến lúc đó chúng ta sẽ phát tài .”

Nhìn mặt trên viết một ngàn lượng hoàng kim, nét chữ rõ ràng rành mạch, Vương Manh Manh , so với vừa rồi còn kích thích hơn, cũng hạ giọng hỏi: “Ý ngươi phát tài là khoảng bao nhiêu?”

Ánh mắt Ngọc Hồ Điệp trong đêm tối lóe lên hào quang: “Đến lúc đó, phỏng chừng chúng ta có thể so với người giàu nhất nước rồi”

“Nói cách khác, mỗi ngày ta đều có móng giò để ăn?”

“Đương nhiên!”

Nghe Ngọc Hồ Điệp trả lời chắc chắn như trảm đinh tiệt thiết. Xuyên qua thời không đến nơi này, từ một kẻ không có nơi ăn chỗ ngủ trở thành người cái gì cũng có, kích động chỉ tay lên trời: “Bắt nó cho ta, ta bỏ trốn với ngươi!”

Khẽ cắn môi, tức giận nói;“Cùng lắm thì, không phải là hầm hai năm!”

Ngọc Hồ Điệp bất đắc dĩ nhìn bộ dạng tiền đồ mù mịt của Vương Manh Manh, nắm lấy bàn tay đang trỏ lên trời của nàng đặt vào ngực: “Cho ngươi, lấy tốt lắm.”(ta thật sự không hiểu bà nội nó nói cái gì @@)

Vương Manh Manh gật đầu, nhào vào người Ngọc Hồ Điệp:“Cứ đưa cho ta, tuyệt đối sẽ không để mất.”

“Còn chờ gì nữa, chúng ta bỏ trốn đi!”

“Trời ơi, không phải ngươi còn nói sẽ giữ tốt sao?”

Ngọc Hồ Điệp khổ sở lần mò tìm kiếm trên mặt đất điều tử mà hắn giao cho Vương Manh Manh. Nếu không phải vì Vương Manh Manh vừa mới định lấy điều tử ra xem, chỉ sợ hiện tại cũng không biết điều tử bị nàng đánh mất.

Vương Manh Manh cũng lo lắng căng thẳng.

Hết nhìn đông lại nhìn tây: “Người ta nhất thời bất cẩn thôi, lần sau sẽ không như thế!”

Ánh mắt vụt sáng.

Đi nhanh tới trước, nhặt lên một bọc vàng vàng;“Cám ơn trời đất, không bị người ta nhặt mất……”

Nói chưa xong, trong tay không còn.

Tiền đặt cược đều đã bị Ngọc Hồ Điệp cướp mất:“Ta thề, tuyệt đối không giao cái gì cho ngươi cầm nữa”

Trước ánh mắt kháng nghị của Vương Manh Manh, hắn bỏ tiền đặt cược vào trong người.

“Ngươi không cần dùng, dù sao nơi lãnh tiền cũng ở phía trước, ta tuyệt đối không cho ngươi chạm một ngón tay vào tờ giấy này.”

Bạn đang đọc Hái Hoa Tặc, Đừng Chạy! của Kim Bạc Bạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.