Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc Miêu Ăn Mực - Chương 6

Phiên bản Dịch · 1470 chữ

Mạc Du đỡ cái trán, từ trên cao nhìn xuống con người kia.

So với hắn tưởng tượng…còn hơn…..?

“Ô ah…” Đối với ánh sáng bất thình lình mở lên, nam nhân dùng gối che khuất khuôn mặt lại, biểu tĩnh mãnh liệt bất mãn.

“Không được. “Mạc Du giữ chặt thắt lưng người nọ, cả khuôn mặt đằng đằng sát khí.

Con người này Mạc Du không hề biết tên, cũng không biết một chút về quá khứ, nhưng con người này lại đẹp đến kinh ngạc.

Cơ thể cân xứng với những vệt bỏng tinh tế, ngọn lửa làm bỏng lại tạo ra một đóa hoa hồng đỏ tươi, Mạc Du quỳ hai chân trước người kia, không kìm lòng nổi mà đưa tay vuốt ve nơi da thịt ấy, đây là do mấy trăm vạn ngọn lửa nhỏ mới có thể thêu dệt ra nét hoa văn đẹp đến thế, có thể tình huống khi ấy có biết bao nhiêu nguy hiểm, chỉ cần vị thần số mệnh có một chút sai lầm, có lẽ hôm nay A Uy cũng không thể nằm ở trước mặt hắn rồi.

Mạc Du dùng đầu lưỡi liếm vệt bỏng, từ bắp đùi hướng dần lên trên, dùng đầu lưỡi lướt qua thân thể đó, người nọ kịch liệt run rẩy, từ gối đầu truyền đến tiếng nói ấp úng: “Cơ thể tôi rất xấu…”

“Không xấu chút nào, anh đẹp đến mức làm cho tâm trí tôi không chịu nghe lời, cả ngày chỉ nghĩ đến anh, căn bản không cách nào chuyên tâm vào công việc, anh phải chịu trách nhiệm.”

“Cậu gạt người.”

“Tôi không gạt anh, anh ngay cả nơi này cũng rất đẹp…” Mạc Du dùng đầu ngón tay chạm đến phân thân của đối phương, làm cho nơi ấy tiết ra càng nhiều ái dịch.

“Còn có nơi này cũng rất đẹp…” Mạc Du như thế nào cũng không thể tưởng tượng sẽ có một ngày làm ra cái chuyện như thế này, bất quá hất thảy việc này đều diễn ra một cách thật tự nhiên, hay là do rượu làm hắn say?

Hắn cúi đầu liếm láp cơ thể người đàn ông đó,hắn – thực sự nằm mơ cũng không nghĩ hắn sẽ có ngày như vậy.

Xem ra hắn thực sự mê luyến con người này mất rồi.

“Ah ah…Xin đừng làm vậy nữa, tôi thực sự không xứng….” Dưới lớp gối mang theo âm thanh khóc phản kháng, nhưng thân thể của hắn lại phản ứng hoàn toàn trái ngược với lời nói.

Thân thể nọ kịch liệt vặn vẹo, trên cơ thể cân xứng đó phụ hoạ những vệt sắc hồng nhạt, một màng lớn vết bỏng, hòa lẫn vào nhau tạo ra một hình ảnh vô cùng diễm lệ, mỵ thái xinh đẹp biến hóa theo vũ điệu của khoái cảm, trải qua hơn một tháng bồi bổ, người này thân thể đã đầy đặn hơn rồi, càng đủ để người ta có thể tiến sâu vào khai quật.(câu này khó hiểu ha ~_~).

“Tôi thực sự điên rồi…” Mạc Du độc thoại, đỡ lấy hạ thân của chính mình, thong thả tiến nhập vào bên trong cơ thể người nọ.

Một bên tiến vào, Mạc Du dùng tay giựt đi gối đầu mà A Uy che mặt.

Vô luận như thế nào, cũng muốn nhìn mặt của hắn.

Nghênh đón tầm mắt của Mạc Du chính là khuôn mặt đầy bi thương, một con người với tâm hồn bị ám ảnh bới quá khứ, bị hắn mạnh mẽ mở ra lớp màng bảo hộ nên hôm nay yếu ớt không sao chịu nổi một kích, đôi môi luôn nói ra lời châm chọc gơờ đây đã trở nên sưng đỏ ướt át, lại một làn nữa nói: “Ah uhm ah…Tôi…Không xứng…Tôi…Ah…”

“Tôi không xứng….”

Thâm tâm Mạc Du bỗng nhói đau, hắn đột nhiên rõ ràng, dục vọng của chính mình không chỉ khao khát thân thể của đối phương.

Hắn muốn giải mã con người này, muốn biết cái quá khứ không muốn cho ai biết kia, muốn biết tại sao lại mang trên mình vết thương do lửa thiêu, đóng kín lại nội tâm chính mình, có dánh vẻ giáo dục tốt nhưng lại lưu lạc đầu đường, cho đến tận bây giờ cũng không muốn đối mặt với vết thương tâm lý đó, đem chính mình giam cầm tại một nơi xa lạ.

“Không nên tự nói mình như vậy…” Mạc Du đau lòng hôn đôi môi của người kia, dục vọng trôn ở bí huyệt càng quấn chặt lấy, bất động như vậy quả thực là một cực hình, nhưng Chính Mạc Du còn không biết trong lúc đó, hắn chỉ có thể ôm người kia mà nói: “Là tôi không xứng, tôi cùng lắm cũng chỉ là một nhân viên nho nhỏ, mà anh lại như áo quần thượng hạng giống Franck Sorbier hay là Christian Lacroix [*1], là tôi không xứng đáng với anh…”

Người nọ ngây ngốc nhìn Mạc Du, cho dù đang ở trong cái tình trạng này, hắn vẫn không nhịn được mà mở miệng phản bác lại: “Đây là…Kiểu ví von rách nát gì vậy?”

“Rất rách nát….Tôi biết….” Mạc Du cũng lộ ra nụ cười khổ, đau đớn mà nói: “Nhưng là tôi không thể nhịn được nữa rồi…”

Người này nói nhiều quá rồi, chỉ còn môt biện pháp làm hắn ngậm miệng lại thôi..

Mạc Du điên cuồng dao động thắt lưng, làm cho người dưới thân như đang từng bước đi lên cái thang của dục vọng, thẳng tới đỉnh cao phía trước, ngay cả thở dốc cũng không nối.

Càng đừng nói đến chuyện mở miệng nói một câu.

Chẳng qua, Mạc Du tự nhiên thừa dịp say rượu cường bạo người mà mình nhặt về, sáng sớm ngày hôm sau khi tỉnh rượu, chính ban thân của Mạc Du cũng không có cách nào tin nối.

Lúc ra khỏi cửa, người kia còn chưa tỉnh lại, vẫn nằm ở trên giường với bộ dạng có vẻ thê thảm, bộ dạng đó làm cho Mạc Du có điểm nhíu mày.

Lúc đi làm, Mạc Du liên tiếp nhìn đồng hồ, hắn chưa từng lo lắng mà mong chờ tan ca đến vậy.

Hắn muốn về nhà, hắn muốn biết người kia bị hắn phá cả một đêm có còn khỏe hay không.

Cho nên vừa đến khi tan ca, hắn liền chạy thật nhanh đến nhà ga, sớm hơn một giây đồng hồ cũng tốt, hắn chỉ muốn về nhà nhanh lên một chút.

Khi vội vã bước lên cầu thang, thở hổn hển mở cách cửa ra, chứng kiến cái thân hình ngồi chồm hổm trước cửa, hắn đột nhiên yên lòng.

A Uy ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Cậu hôm nay không mua cơm tiện lợi về.”

Mạc Du căn bản không thể khắc chế nổi tâm tình kích động của mình hắn xông lên phía trước ôm lấy con người kia, ngay cả đầu gối chạm đất làm đau cũng quên luôn, chỉ gắt gao đem người kia giữ chặt trong ngực, như là muốn cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, đem thân thể đó khắc sâu vào trong ngực của chính mình.

“Thật tốt quá, anh vẫn còn…”

Mạc Du thực sự sợ hãi khi về nhà, con người này biến mất.

Người nó hình như có chút bị hắn hù doạ trong nháy mắt cả thân thể cứng ngắc, sau đó, thân thể mát lạnh đó mới thả lòng, rúc vào trong lòng hắn, hơi châm chọc nói: “Lo lắng tôi rời đi như vậy? Cậu là vì chuyện tối hôm qua mà lo lắng sao?”

Trong miệng thì không chịu bỏ qua, nhưng hai tay lại vòng qua ôm lấy tấm lưng của hắn.

“Tôi lần sau sẽ dịu dàng hơn.”

“Còn có lần sau sao? Tôi thật sự rất muốn chạy trốn…”

“Không được trốn!” Mạc Du thoáng lùi lại, để cho trán của hai người chạm vào nhau, hắn phả ra hơi nóng trên bờ môi của Uy, đó là nhiệt độ thân thể rất cao, cực nóng giống như lời nói của chính hắn vậy: “Không được rời khỏi tôi, hãy để tôi chăm sóc anh.”

“Ha ha…” Tiếng cười của A Uy bị gián đoạn bởi một nụ hôn, thay thế vào đó chính là âm thanh dâm mỹ.

Sau khi hai người rời môi, Mạc Du nhỏ giọng nói: “Bí mật quá khứ anh không muốn nói cũng không vấn đề gì, ở lại bên cạnh tôi thì tốt rồi.”

“….Tùy tiện nói với người khác một câu nói như thế này, cậu thật giống như một đứa trẻ.”

Bạn đang đọc Hắc Miêu Ăn Mực của Hạ Thu Tiểu Thư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.