Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi dám tiếp nhận sao ?

1916 chữ

Bốn phía một mảnh lặng ngắt như tờ.

Nhìn nam tử hắc y miệng phun bọt máu nằm trên mặt đất, tất cả mọi người há hốc mồm, đường đường là chuẩn tướng quân, bao trùm phía trên ngàn người, thế nhưng lại dưới nắm tay Diệp Thần yếu ớt như đứa bé, chỉ cần một quyền liền bị đánh cho không thể hoạt động, ngay cả bò dậy cũng không được!

Quá thốn!

Loại lực lượng này, chỉ sợ ngay cả tướng quân chính thức cũng ngoài tầm rồi!

Bên cạnh, Mộ Dung Tuyết chuẩn bị ra tay giúp đỡ cũng ngây ngốc nhìn, cặp môi đỏ mọng khẻ nhếch, trong mắt có một tia khó có thể tin, một lát sau mới phục hồi tinh thần lại, đảo đôi mắt đẹp, nhìn về Diệp Thần ở trong sân, chỉ thấy thân thể hắn thon dài, thần sắc bình tĩnh, cho dù là trời sụp xuống thì khí phách của hắn vẫn không thay đổi.

Kinh hãi nhất là nam tử áo trắng, hai mí mắt run lên, lông tệ trên người rạc lên, nhìn qua nam tử hắc y không dậy nổi mà nằm đó, trong nội tâm rung động không thôi, thực lực người kia hắn vô cùng rõ ràng, tuyệt đối có thể chất 10 cấp, nhưng ngay cả một chiêu cũng không tiếp được, liền bị đánh như chó không có cách nào đứng lên.

“Nếu là vừa rồi, ta vì cô nàng Mộ Dung Tuyết mà khoe khoang, dành lấy xuất thủ trước, chỉ sợ giờ phút này nằm đó chính là ta.” Nam tử áo trắng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, ánh mắt nhìn Diệp Thần thật sâu, kiêng kị cùng sợ hãi, thật giống như biết rõ mình khi dễ một tên ăn mày nhưng thực ra thân phận chân chính hắn là hoàng đế.

Diệp Thần lạnh lùng nhìn qua nam tử hắc y trên mặt đất, sát khí trong mắt tan đi, mặc dù hắn không có động thủ đánh chết ngay, thế nhưng một quyền vừa rồi đã đem nội tạng nam tử này chấn động xuất huyết, đa số khí quan đều vỡ ra, đợi sau khi trở về chỉ sợ nằm vài ngày liền chết mất, đến lúc đó người khác tới truy cứu, địa vị của hắn đã xưa đâu bằng nay, tuyệt đối sẽ không có người vì một người đã chết mà tìm hắn phiền toái.

Hơn nữa, tại trước khi đấu cũng đã nói, đây là một hồi luận bàn.

Nếu là luận bàn, tự nhiên sẽ bị thương.

Nam tử hắc y toàn thân đau nhức kịch liệt, thất khiếu chảy máu, trợn mắt nhìn qua, thế giới trước mắt hắn là một mảnh huyết hồng, trên người như có trăm vạn con kiến ăn thịt hắn, đau đớn làm cho hắn kêu thảm một tiếng rồi ngất đi.

Diệp Thần nghiên đầu nhìn về nam tử áo trắng, nói: “Hiện tại đến ngươi rồi.”

Sắc mặt nam tử áo trắng có chút khó coi, thực lực hắn cùng nam tử hắc y không kém bao nhiêu, nhưng người kia tại trong tay Diệp Thần ngay cả một chiêu đỡ cũng không được, hắn đi lên chẳng khác nào đi chịu chết.

“Má…, khó trách đám tướng quân kia cũng không có ra tay, nguyên lai là để cho hai người này tới thử trước! Khốn kiếp, ta đã nói một tiểu binh sĩ bình thường làm sao có thể chịu nổi tiểu thư Mộ Dung ưu ái, cả hai địa vị hoàn toàn khác nhau à nha!!”

Nam tử áo trắng trong nội tâm tức giận, nghe thấy tiếng nghị luận chung quanh vang lên, hắn cảm thấy cực kỳ chói tai, quả thực xấu hổ vô cùng, bất quá lòng dạ hắn rất sâu, vui buồn không hiện, miễn cưỡng cười cười nói: “Thời điểm không còn sớm, luận bàn liền dừng ở đây a, miễn tổn thương hòa khí, mọi người về sau đều là đồng sự, chuyện gì cũng từ từ, chúng ta hôm nay chỉ là tới chiêm ngưỡng người lọt vào mắt xanh của Mộ Dung tiểu thư, giờ đã thấy được, thật sự là tuấn tú lịch sự. . .”

“Không sao, chẳng qua là luận bà mà thôi, ta sẽ không ra tay nặng đâu.” Diệp Thần đạm mạc nói

Nam tử áo trắng suýt nữa thổ huyết, trọng mắt lửa giận tràn trề, cơ mà sau đó dáng tươi cười hiện lên trên mặt, nói: “Ta là Triệu Phỉ, là đà chủ của bang hội Long Đằng, ngày sau hãy cùng nhau luận bàn, hôm nay coi như xong, đây là danh thiếp của ta, nếu như ngươi nguyện ý, nhân tài như ngươi vậy có thể tùy thời gia nhập vào bang hội Long Đằng chúng ta, cho chức vị đường chủ.”

Bang hội Long Đằng? Diệp Thần lông mày nhíu lại, kiếp trước à nha, đây là một cái thế lực bang hội cực kỳ khổng lồ trong căn cứ Hoa Hạ, cực kỳ bá đạo, thành viên bang hội này nếu như ở dã ngoại gặp gỡ người khác, sẽ đem toàn bộ trang bị tiền tài trên ngươi đối phương cướp đi, nếu như phản kháng trực tiếp xử tử! Không nghĩ đến Triệu Phỉ này dĩ nhiên là đà chủ Long Đằng!

Bang Hội trong cảnh nội căn cứ Trung Quốc cũng chia đẳng cấp, chia làm: thành viên, đội trưởng, chấp sự, đà chủ, đường chủ, tôn giả, bang chủ!

Rất nhiều người có bản lĩnh, không muốn bị căn cứ quản chế, liền nghĩ ra thế lực, tại bên trong căn cứ kinh doanh, chỉ cần không tổn thương lợi ích thành phố, căn cứ thành phố sẽ ngầm đồng ý đấy.

“Triệu Phỉ này là một nhân tài, liền phát hiện tình huống không ổn thì lập tức phát ra lời mời.” Diệp Thần trong nội tâm cười lạnh, tiện tay tiếp nhận danh thiếp hắn đưa tới, cái danh thiếp này in ấn ra rất ít, chỉ có nhân viên cao cấp mới có tư cách đạt được, dù sao bên trong căn cứ tài nguyên có hạn, không có nhiều địa phương in ấn như vậy.

Triệu Phỉ thấy Diệp Thần tiếp nhận danh thiếp, trong nội tâm vui vẻ, thầm nghĩ: “Tiểu tử vừa nghe đến đại danh bang hội chúng ta đã sợ choáng váng a, hừ, đợi qua hôm nay, xem ngươi còn mạnh khỏe không. . .”

Đúng lúc này, tờ danh thiếp màu trắng kia bị Diệp Thần từng điểm từng điểm xé nhỏ, ném trên mặt đất, nói: “Ý tốt ta lĩnh, nếu như ngươi không cùng ta luận bàn, như vậy ta hướng ngươi phát ra khiêu chiến!”

"Ngươi, dám tiếp nhận sao?"

Thân thể nam tử áo trắng cứng đờ, nhìn xem đôi mắt Diệp Thần lạnh lùng, khóe miệng có chút run rẩy, không nghĩ tới đối phương không nể mặt hắn chút nào, rồi dám trước mặt nhiều ngươi như vậy phát ra khiêu chiến với hắn!

Người xung quanh có chút cứng lại, bị khẩu khí Diệp Thần dọa sợ, một binh sĩ vậy mà đối với chuẩn tướng quân phát ra thư khiêu chiến, cái này là quyết đoán bực nào!

Nhưng mà không có ai lại khinh thường Diệp Thần, chỉ riêng một quyền vừa rồi, cũng đủ để cho tất cả mọi người câm miệng.

Dám sao?

Tất cả mọi người nhìn nam tử áo trắng, đợi câu trả lời của hắn.

Tại phần đông ánh mắt nóng bỏng chăm chú nhìn vào, Triệu Phỉ thần sắc âm trầm, nắm đấm bóp chặt, khóe miệng run rẩy, ánh mặt ác độc nhìn chằm chằm Diệp Thần, từng chữ nói: “Có gan! ngươi chờ xem!”

Sau đó, hắn đi qua nam tử hắc y ôm lấy, cõng lên lưng quay người rời đi, bốn phía người xem tự động tránh ra một con đường, ngạc nhiên nhìn Triệu Phỉ, không nghĩ tới vị chuẩn tướng quân này vậy mà không dám tiếp nhận khiêu chiến Diệp Thần.

“Không phải chứ? Dĩ nhiên rời đi?”

“Chỉ có chút thực lực ấy, cũng muốn theo đuổi Mộ Dung Tuyết?”

“Thật là uất ức a.”

Người xung quanh đều quăng qua ánh mắt khinh thường, rồi lại lập tức nhìn về Diệp Thần ở trong sân, trong mắt có vẻ kính sợ, trong đó có không ít người bình thường bị đám tướng quân này khinh bỉ sai khiến, giờ phút này trông thấy một cái chuẩn tướng quân không dám đáp ứng khiêu chiến Diệp Thần, trong nội tâm có cảm giác thoải mái cùng hãnh diện.

Diệp Thần lặng yên nhìn Triệu Phỉ ly khai, hắn không có ngăn trở, cơ mà hắn thật không ngờ lòng dạ Triệu Phỉ sâu như vậy, nhẫn nại rất tốt, tình nguyện để mọi người khinh bỉ, cho mặt mũi mất hết, cũng không dám tiếp nhận khiêu chiến của mình, quá mức lý trí!

Diệp Thần không thích người lý trí.

Mộ Dung Tuyết đã đi tới, nhìn qua Triệu Phỉ đã đi xa, đôi mi thanh tú cau lại nói: “Ngươi cứ như vậy thả hắn rời đi? Hôm nay ngươi để cho hắn khuất nhục lớn như vậy, hắn nhất định sẽ điên cuồng trả thù ngươi đấy.”

Diệp Thần nhẹ gật đầu nói: “Không sao, hắn rất nhanh sẽ biến mất.”

Nếu như đã đắc tội với người rồi, vậy thì phải đắc tội đến cùng, trực tiếp làm cho đối phương vĩnh viễn biến mất! —— đây là tác phong Diệp Thần trước sau như một.

Mộ Dung Tuyết nghe thấy lời nói bình thản khí phách của Diệp Thần, không khỏi ngơ ngác một chút, lần nữa đánh giác nam tử này, trong mắt có một tia dị sắc, cười cười, nói: “Hôm nay ngươi triển lộ thực lực, tin tưởng rất nhanh sẽ tăng lên chức vị rồi.”

Diệp Thần khẽ gật đầu, đây là trong dự liệu của hắn rồi.

“Thời điểm không còn sớm, ta đi về trước.” Mộ Dung Tuyết dí dỏm cười cười, nói: “Ngươi cũng phải cẩn thận ah, có phiền toái nhớ tìm ta.”

Diệp Thần sờ lên cái mũi, khẽ gật đầu.

Đợi đưa Mộ Dung Tuyết đi, Diệp Thần về tới ký túc xá, đám người Bạch Long vẫn chưa về, hơn phân nữa vẫn đang cày nhiệm vụ quân công, dùng thể chất mấy người này, toàn lực cày nhiệm vụ thì quân công tích lũy rất nhanh a.

“Ngươi không có việc gì?” Thanh Hà kinh ngạc nhìn hắn, không nghĩ tới Diệp Thần trở về tứ chí còn hoàn chỉnh.

Diệp Thần tức giận nhìn hắn một cái, chẳng muốn nhiều lời, đi vào trong phòng ngủ

Hai giờ sau.

Một nam tử mặc quân phục đi đến, thấy Diệp Thần nằm trên giường trong phòng ngủ, gõ cửa.

“Tiến vào!” Diệp Thần nhắm mắt lại nói.

Nam tử đi đến đưa mắt liếc nhìn Diệp Thần, ánh mắt lóe lên, bình tĩnh nói: “Ngài khỏe, ta là trung tướng Tần Phong thủ hạ của Hoa Tư Lệnh, đây là thư mời Hoa Tư Lệnh tự mình ghi, nếu như ngươi nguyện ý điều kiện ở trên, có thể lập tức cho ngươi trở thành tướng quân!”

Diệp Thần mở mắt.

Bạn đang đọc Hắc Ám Văn Minh của Cổ Hi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luân_Hồi_Tán_Nhân
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 121

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.