Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Còn tám ngày

Tiểu thuyết gốc · 1838 chữ

Mất mười ngày, Thanh Phong hắn mới có thể đem bạo liệt quyền đề thăng đến tiểu thành cấp độ, thật không dễ dàng.

Tuy mất nhiều thời gian là thế nhưng cái gì cũng có cái giá của nó, Thanh Phong đã toàn toàn sáng tạo ra một chiêu thức quyền pháp riêng của mình.

Chiêu này có tên là cuồng phong gào thét uốn lượn mây trôi.

Một chiêu này dựa vào chân khí hoá thành cuồng bạo hoả thuộc tính bao phủ lấy quyền đầu, đồng thời dựa vào tố chất thân thể mà đánh ra quyền ảnh.

Quyền ảnh điên cuồng phun trào như miệng núi lửa nhưng đôi chút lại nhẹ nhàng như mây trôi trên bầu trời.

Và còn một điều quan trọng nữa là chiêu này sức phá hoại lên đến võ giả hậu thiên ngũ trọng bình thường mà chỉ tiêu tốn đến hai thành chân khí cho một lần phát huy, là trong mức Thanh Phong có thể chấp nhận được, chưa kể từ giờ đến lúc đó cảnh giới của hắn còn đề thăng nữa.

Thu hồi tâm tư Thanh Phong miệng nỉ non: "Đã đến lúc ra rồi."

Nói xong Thanh Phong ngay lập tức mà thoát li mật thất tiến nhập bên ngoài.

Đã bao lâu rồi hắn chưa ra khỏi, hai hai ngày đi.

Ánh sáng chói loá cùng không khí thoải mái ngoài trời hiện ra đột ngột khiến cho Thanh Phong tạm thời chưa thích ứng được.

Chỉ thấy hắn hơi nheo mắt lại nhưng chỉ một lúc đôi mắt dần mở ra kèm theo đó là âm trầm đến cực điểm.

Cũng như bao lần khác, giờ đây tiểu Thuý vẫn đứng đợi trước cửa, khi thấy Thanh Phong bước ra nàng nhanh chóng tiến lại đồng thời cung kính nói ra:

“Chúc mừng điện hạ xuất quan, tiểu Thuý vẫn luôn luôn đợi ngài.”

Thanh Phong hơi gật đầu đáp lại: “Những ngày ta không có ở, bên ngoài có việc gì xảy ra.”

“Hoàn toàn không có xảy ra việc gì, thưa điện hạ.” Tiểu Thuý nhẹ nhàng nói.

“Cảnh giới của ngươi tăng lên rồi!” Thanh Phong nhàn nhạt nói.

Tiểu Thuý nở một nụ cười tươi, nhanh chóng nói: “Đều là do điện hạ quan tâm nên ta mới có thể đạt được.”

Thanh Phong không đáp lại từ chối cho ý kiến.

Tiểu Thuý thiên phú huyền giai, ngộ tính huyền giai đồng thời cảnh giới là hậu thiên tam trọng không những thế đã dừng lại đến hai năm.

Nếu không phải có vấn đề thì chính là tài nguyên tu luyện không đủ dùng.

Thanh Phong mới chỉ tách ra một phần lễ vật người khác mang đến cung cấp cho tiểu Thuý mà cảnh giới tăng lên chứng tỏ hắn phán đoán hoàn toàn đúng.

“Tiểu Thuý theo ta đến võ trường.” Thanh Phong lạnh lùng ra hiệu.

Tiểu Thuý vẻ mặt tỏ ra nghi hoặc nhưng nàng vẫn tuân lệnh mà nghe theo.

Hai người một chủ một tớ chia thành hai hàng đi đến võ trường trong Thanh Phong viện.

Nhẹ nhàng vặn các khớp xương kêu răng rắc, Thanh Phong bất ngờ cười nhẹ: "Tiểu Thúy, ngươi dùng hết toàn bộ khả năng tấn công ta đi."

Nghe thấy vậy mặc dù có chút hơi giật mình nhưng tiểu Thúy ngay lập tức ổn định, nàng chưa bao giờ làm trái lệnh của Thanh Phong, dù cho nó có là gì đi chăng nữa.

Chỉ thấy tiểu Thúy vẻ bên ngoài thân thiện tươi cười bất ngờ thu lại thay vào đó là băng lãnh thấu xương, nàng nhìn Thanh Phong kĩ càng từng chút một, trong đầu âm thầm vận chuyển ý niệm tính toán.

Hưu, nương theo lấy một âm thanh xé gió vang lên, tiểu Thúy hoàn toàn biến mất, tiêu thất giống như.

Thanh Phong bất chợt nghiêm mày lại, thần thức tỏa ra xung quanh đề cao cảnh giác.

Không gian một khoảng tĩnh lặng, chỉ còn có tiếng gió thổi.

"Bên này." Con ngươi nhanh chóng di chuyển sang bên phải, cả người lấy một  động tác không thể tưởng tượng được cong ra đằng sau.

Hưu! Quyền đầu nhỏ nhắn đánh trượt đấm lên không khí, lực đại lượng thoát ra.

Tiêu Thúy nhăn mày lại.

Thanh Phong tránh được.

Tuy nhiên động tác thành thục rút tay về, thân ảnh lại một lần nữa biến mất.

Thanh Phong bây giờ thần kinh căng cứng, cả người lỗ chân lông giãn ra hết cỡ.

Đấm vừa rồi thực sự quá nhanh, không những thế lại từ một chỗ bất ngờ đánh ra.

Nếu không phải hắn đã từng sống quá cô độc đến nỗi rảnh rỗi luyện nghe tiếng gió thì vừa rồi thật không tránh được.

Hơi hơi áp chế sự mất bình tĩnh đến từ nội tâm, Thanh Phong bất ngờ thả lỏng, chân trái giơ lên trước, chân phải vòng ra sau, hai tay hai bên trên dưới, mắt nhắm chặt nhìn tâm.

Từng tiếng gió thổi, tiếng va chạm với không khí toàn bộ thu vào tai của Thanh Phong.

Chỉ thấy, một quyền màu đen từ phía trước hướng tới thẳng bụng hắn, thần không biết quỷ không hay tiến đến chỉ còn cách mục tiêu một gang tay.

Đúng lúc này, Thanh Phong động.

Đôi tay ảo diệu vòng qua một vòng chậm rãi nắm lấy quyền lạ, hơi dùng một chút lực truyền đến cổ tay.

Thanh Phong miệng cong lên một đạo, cùng với đó đôi tay xoáy một vòng nữa đẩy ra phía ngoài.

Chỉ thấy tiểu Thúy tay bị phản lại một chút lực mà mất đà bước hụt chân, cả người theo đó mà cũng bị lộ ra ánh sáng.

Nhân cơ hội này, Thanh Phong thừa thế xông lên quyền ảnh như vũ bão đánh về phía các chỗ yếu vị trên người tiểu Thúy.

Nương theo một tiếng hét thảm vang lên, tiểu Thúy chật vật nằm dưới nền đá, mất một lúc mới có thể đứng lên được.

Thanh Phong nhìn thấy vậy nhàn nhạt nói: "Thân thủ không tệ, chỉ dựa vào tố chất thân thể hậu thiên cảnh tam trọng mà có thể làm được đến mức đó."

Dừng lại một lúc Thanh Phong nói tiếp: "Nếu không phải có một số sự việc xảy ra thì ta thực sự cũng phải bại dưới tay ngươi."

"Đa tạ điện hạ đã khen, ta sẽ cố gắng hơn nữa." Tiểu Thúy cung kính nói.

Nhớ lại một chút quá trình giao đấu, Thanh Phong âm thầm suy đoán.

Có lẽ tiểu Thúy vì cảnh giới không tăng tiến được nên tập trung vào mảnh chiến đấu.

Hai năm, cũng không tệ thời gian.

Nhìn lên bầu trời xanh thơ mộng, Thanh Phong trong đầu ý niệm vận chuyển.

Tộc bỉ còn cách thời gian bắt đầu là tám ngày.

Cảnh giới không biết có nên tăng đến tiên thiên không.

Tăng lên lợi rất nhiều nhưng hại cũng không kém.

Không tăng lợi cũng có nhưng hại chí ít không nhiều bằng tăng.

Như đã quyết định điều gì, Thanh Phong phân phó mọi chuyện cho trong viện cho tiểu Thúy, còn mình xoay người một lần nữa tiến nhập mật thất, ý đồ tiếp tục củng cố vấn đề về quyền pháp cùng thân pháp.

Cảnh giới hậu thiên cảnh tam trọng hắn đã hoàn toàn quen thuộc rồi, không cần thiết phải giao thủ nữa.

Cứ như vậy trong hạn tám ngày dần dần rút ngắn, thời gian chậm rãi trôi qua từng phút một.

Cảnh tượng yên bình này có lẽ chỉ còn kéo dài được một chút nữa thôi.

...

Tại một cánh rừng bạt ngàn là cây cổ thụ, tại một nơi nào đó trong đấy phát ra từng tiếng kêu thê lương thảm thiết, đôi lúc gào thét dữ dội.

Rầm!!!

Rầm!!!

Rầm!!!

Từng nhát đao chém xuống một cái mai rùa to lớn màu xám nhạt, vô số tiếng kếu trầm đục theo đó phát ra.

Chỉ thấy trên mai rùa xuất hiện chằng chịt vết chém hằn sâu ba bốn tấc, những vết rạn nứt theo đó hiện ra.

Mà mai rùa chủ sở hữu lại là một con địa huyền quy, yêu thú cấp hai trung kì ngang với một võ giả tiên thiên cảnh ngũ trọng.

Đường đường một yêu thú cấp hai mà giờ đây địa huyền quy chỉ có mặc sức cho người nọ chém xuống từng vết đao, thi thoảng sẽ kêu lên âm thanh đau đớn rên rỉ không làm được gì.

"Kết thúc thôi." Bóng đen này nhếch miệng lạnh lùng cười.

Theo câu nói vừa dứt là một đao bổ xuống.

Đao này diễn ra chỉ trong một cái chớp mắt thời gian.

Đao quang lóe lên, địa huyền quy chia làm hai nửa, nội tạng huyết nhục thuận đà trôi dạt ra bên ngoài, mùi tanh tưởi theo gió thổi lan tỏa ra xung quanh.

Mặc dù vừa chém cho huyết nhục rơi đầy đất nhưng lưỡi đao vẫn sáng bóng không tì vết, đủ thấy trình độ kĩ thuật của người dùng đao cao siêu cỡ nào

Thu đao vào vỏ, người nọ quay người bước đi, miệng nói vẩn vơ.

"Tộc bỉ sắp đến, là lúc về, thật mong chờ."

Bóng người cũng dần khuất sau những bụi cây, chỉ để lại thi thể phong huyền quy tàn tạ trên mặt đất.

...

Tại một nơi khác, bát ngát một vùng sa mạc, gió nóng liên tục thổi qua không ngừng nghỉ kèm theo đó là mang đi đại lượng cát bụi.

Tại phía xa xa, từ trong làn cát bụi dày đặc có thể nhìn thấy rõ mờ mờ một doanh trại quân đội to lớn cố thủ tại đó.

Trong một túp lều dựng lên bằng vải, một thiếu niên trạc mười bảy mười tám tuổi, thân mặc một bộ hoàng kim chiến giáp, tóc dài cột trên đỉnh đầu, gương mặt góc cạnh rõ ràng mà anh tuấn, thiếu niên này chắp hai tay lại cung kính mà nói với một người đối diện:

"Thúc thúc, tộc bỉ sắp đến, có lẽ ta phải về thôi, xong tộc bỉ ta sẽ quay lại."

Đối diện là một trung niên nam tử cao lớn lưng hùm vai gấu, nét mặt nghiêm trang.

Nghe hết câu nói, trung niên nam tử cười lớn: "Ha ha ha, thoải mái đi, nơi này Minh Vương điện hạ coi là nhà cũng được."

"Vậy đa tạ thúc thúc đã chiếu cố ta suốt thời gian qua."

Thiếu niên buông ra một câu cảm ơn rồi quay người rời khỏi.

Chỉ thấy chờ cho thiếu niên đi mất, trung niên nam tử hơi vuốt cằm hồi tưởng: "La Hầu tên nhóc này không biết tộc bỉ có thể gây ra chút tiếng vang không đây."

Bạn đang đọc Vô Tình Chi Lộ sáng tác bởi Côlãonhân123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Côlãonhân123
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.