Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đạo Nguyên Môn Thứ Nhất

Phiên bản Dịch · 3391 chữ

Có thể không đánh mà thắng, dễ dàng mang hổ con và một phó quan chỉ huy ra khỏi căn cứ liên hợp phương tây, đây là tác dụng của danh tiếng “Võ Nguyên đại nhân”, đây là lần đầu tiên Sở Vân Thăng cảm nhận được lợi ích mà danh tiếng mang lại, khiến hắn có được rất nhiều chỗ tốt.

Ở phương đông, mọi người gọi hắn là "Thiên hạ đệ nhất nhân ", trong khi đó ở phương tây, hắn được gọi là "Người có sức mạnh và tầm ảnh hưởng nhất toàn cầu" .

Đây tuy là bất đồng xưng hô giữa hai nền văn hóa, nhưng bất kể như thế nào, mặc dù hiện tại Sở Vân Thăng đã bị liệt vào trong danh sách "Thần nhân", các thế lực lớn, nhất là trong dân gian, loại xưng hô này không thay đổi nhiều, nguyên nhân không phải do các thế lực lớn cố ý để như vậy, mà là tư duy theo quán tính của cả tập thể, đây cũng là vấn đề lịch sử và thời đại tương quan với nhau, không phải vài ba câu đơn giản là có thể nói rõ vấn đề, để thay đổi hoàn toàn mọi chuyện, phải mất một quá trình khá dài.

Từ lúc Sở Vân Thăng rời khỏi thành Lạc Dương, hắn cảm giác được thái độ của các thế lực lớn phương đông dần dần hòa hoãn với hắn, nhất là thành Kim Lăng, chẳng những tung tin đồn đã phóng thích hổ con ra, thậm chí ngay cả Cảnh Ký đều được đưa tới, làm rõ mối quan hệ huyết thống, tín hiệu rất rõ ràng.

Trong sự thay đổi, này hắn không hiểu rõ tình hình bên trong như thế nào, đó không phải là sở trường của hắn, chỉ có thể từ những chuyện xảy ra và diễn biến lúc trước phỏng đoán

Đầu tiên, kẻ đã dùng nguyên hỏa tu luyện hồn nguyên, nếu như phỏng đoán này là chính xác, như vậy thân phận người này đã rõ ——

Một trong các cao thủ của hỏa tộc!

Mặc dù không phải là kẻ đứng đầu, nhưng mà thân phận địa vị của hắn trong nội tộc rất cao, nếu không phải vậy thì thế lực khắp nơi, nhất là những thành thị có liên quan tới hỏa tộc năm đó, không có khả năng nghe lời như thế.

Nói như vậy, thái độ nổi loạn của thành Kim Lăng đã có thể giải thích rõ ràng.

Sở Vân Thăng còn nhớ rõ, thành Kim Lăng đã từng có mối liên hệ sâu xa với hỏa tộc, dường như lúc hắc ám hàng lâm không bao lâu, trước khi hỏa tộc và băng tộc cùng tham gia các phương diện trong thành Kim Lăng, thế cho nên ngày đó, thế lực của băng tộc trong thành Kim Lăng lúc đó kém xa hỏa tộc, nếu không năm đó cũng không có nhanh chóng mở cửa thành, khiến thành Kim lăng rơi vào lỗ hổng không gian mà biến.

Nói tới năm đó, quan tổng chỉ huy thành Kim Lăng khi đấy chính là thế lực của Phương gia, thậm chí ngay cả Đinh Nhan là bằng hữu của “Hỏa Vương” Tề Huyên đều không thể thoát khỏi bóng dáng của hỏa tộc, sau khi thành Kim Lăng biến mất, chuyện xảy ra sau đó Sở Vân Thăng tuy cơ bản không rõ, nhưng lúc trước thời điểm "Bạo loạn", cả thành Kim Lăng cũng chỉ có hắn và băng-hỏa nhị tộc từ trong tọa độ lỗ hổng không gian duy bắn ra, mà sau khi để lại di thư, "Hỏa vương" Tề Huyền bị hỏa tộc khống chế, biến mất theo thành Kim Lăng!

Điều này làm cho Sở Vân Thăng đang đứng trên lưng Phi Duệ Dực Trùng nhớ tới chuyện khác.

Năm đó, hắn từ Đinh Nhan nhận được mật tín ủy thác của Tề Huyên, với kiến thức và nhãn quan của hắn khi đó, hắn đã dễ tin người , thậm chí Tề Huyên cũng đã viết ra trong thư:

- Từ khi người áo choàng tới, thương nghị không thỏa, thân thể ta dần dần xảy ra dị trạng, ta đoán chính mình chẳng còn nhiều thời gian, vì không biết nguyên cớ, ngày đêm lo âu thấp thỏm, hôm qua đưa thằng nhóc nấp vào trong núi, nếu như ba ngày sau, ta không tới tìm ngươi để lấy lại bức thư này, như vậy ta đã hồn phi phách tán, nếu như sau đóngươi nếu còn có thể nhìn thấy ta, đó cũng không phải chính là bản thân ta nữa!

Theo đoạn nội dung này, bởi vì lúc trước hắn nghi ngờ Người mặc áo choàng là tên tiền bối kia, theo trí nhớ của thiên ngoại tà ma, hôm nay lại nhớ tới, hắn cảm thấy vô cùng hoài nghi.

Đầu tiên, người áo choàng này tới tìm Tề Huyên thương nghị cái gì?

Tề Huyền không nói, Đinh Nhan cũng chẳng biết, mà sau khi tên lãnh tụ bị mình chém giết, đoạn bí mật này chìm vào đáy biển, từ lâu chẳng còn ai có thể biết được.

Nhưng khi Đinh Nhan đưa ra lời phỏng đoán, nguyên nhân chính là năng lực của Tề Huyên khiến người áo choàng cảm thú hứng thú, muốn Tề Huyên nằm dưới trướng của mình, cũng không quá bao lâu, người áo choàng sẽ tìm được người cường đại như mình, bởi vì lúc ấy hắn giả vờ chỉ dùng hỏa nguyên khí giác tỉnh giả để lừa gạt, nhiều lần xuất hiện trong chiến đấu ở thành Kim Lăng.

Tới giờ nghĩ kỹ lại, mới kinh ngạc phát hiện, người áo choàng dường như chưa từng tìm mình.

Mặc dù Tử Viêm bị hắn giết, nổ tung phần mộ, danh dương Kim Lăng, Tên áo choàng kia cũng chưa từng tới, nếu như nói là vì công việc bận rộn phải quay về thế giới cũ, với kiến thức của hắn lúc đó còn tin tưởng, nhưng hiện tại chắc chắn là không phải, chuyện này cực kỳ không hợp lý, trong đó chắc chắn có nguyên nhân.

Mà ở trong đó mấu chốt nhất là Đinh Nhan lại sắm vai nhân vật gì? Hoặc là hắn biết chút ít gì đó, nhưng lại không nói thẳng với mình? Cũng có thể nói từ đầu tới cuối Đinh Nhan đã lừa gạt mình?

Tuy Sở Vân Thăng hoài nghi như thế nhưng không có bất cứ chứng cứ gì?

Trong di thư của Tề Huyên có ghi rõ là "Thân thể dần dần xuất hiện dị trạng, ngày đêm thấp thỏm lo âu!”

Những lời này lúc trước hắn không hiểu ý nghĩa, chỉ có thể cho là người áo choàng thi triển các thuật khôi lỗi gì đó, nhưng hiện tại lại cân nhắc những lời này, phản ứng đầu tiên là...

Tề Huyên "Phục sinh" !

Cho dù loại "Phục sinh" này có khả năng không phải Tề Huyên tự nguyện, rất có thể là người áo choàng áp đặt hắn, nhưng do vấn đề trí nhớ trên cùng thân thể biến hóa, sinh ra cảm giác lạ lùng "Mình rốt cuộc là ai? Ký ức nào mới thật sự là của mình?

Sợ hãi và hỗn loạn, kết hợp với những lời mà hắn nói, hoàn toàn là hỏa tộc dị tộc phục sinh!

Chẳng qua khi đó tầm mắt của hắn quá thấp, đối mặt chuyện lạ lẫm này, nỗi sợ hãi đã chi phối phần lớn cảm xúc của hắn, cho nên Tề Huyên mới cho rằng mình chết chắc, mới lưu lại di thư.

Mà trên thực tế, khả năng vô cùng lớn đó là hắn vẫn chưa chết!

Không chỉ không có chết, thậm chí còn bảo tồn trí nhớ con người hắn lúc ở thời đại mặt trời, điểm ấy đã có thể nhìn ra từ khi băng tộc rời đi, thời điểm đó Sở Vân Thăng đánh với băng tộc khá nhiều, cho nên rất hiểu bọn họ.

Nhưng lúc hắn phục sinh có lẽ là xảy ra vấn đề gì đấy, có lẽ là quá chậm, có lẽ là vừa mới phục sinh nên sức mạnh quá yếu, tóm lại một năm đó, vì thực lực Tề Huyên chưa đủ tư cách nên đã bị lỗ hổng không gian đá ra ngoài.

Nhưng mà trong năm tháng sau khi thành Kim Lăng biến mất, thời gian này đủ cho hắn hoàn tất phục sinh, cũng sinh ra sức chiến đấu cường đại, cho nên thân phận người áo choàng mới xuất hiện ở thành Kim Lăng!

Dùng lực lượng hắc vũ của thành Kim Lăng, căn bản không có tư cách đi khiêu chiến lực lượng hỏa tộc, như vậy người thống trị thật sự của thành phố Kim Lăng khi đó rốt cuộc là Đinh Nhan, hay là Tề Huyên?

Hoặc là, bởi vì chính mình lúc trước để lại công pháp tu luyện, mà mơ hồ hình thành giữa họ hình thành sự cân bằng?

Nhưng mà nếu như năm đó, vì Đinh Nhan cảm kích, như vậy sẽ sinh ra tình huống khác, nói không chừng giờ phút này Đinh Nhan thậm chí Diêu Tường Đô sớm đã thông qua phục sinh biến thành người hỏa tộc.

Thậm chí cả nhà bác gái bị buộc chết, chẳng lẽ vụ án năm đó cũng bao phủ dưới âm mưu này?

Nhưng trong đó, lỗ thủng lớn nhất chính là mình, mặc dù có người tính toán tất cả mọi chuyện, tính tới tất cả chuyện có thể và không thể, thậm chí ngay cả tồn tại của sách cổ cũng biết, nhưng mà không tính toán được thân phận người sáng tạo ra cuốn sách cổ, thân phận của tiền bối ngay cả bóng dáng trong thất đinh cũng phải run sợ!

Cho nên, không tính toán được vị tiền bối đó, hắncũng không thể tính toán được vận mệnh của mình.

Nếu thật sự là vậy, Sở Vân Thăng tiếp tục phân tích từ trong mạch suy nghĩ, chờ hắn cùng hổ con dẫn đại quân mãnh thú tới biên giới thành phố phế tích của Châu Âu, tiếp đó chuyện thành Kim Lăng hắn cũng có suy nghĩ đại khái trong lòng.

Tới bây giờ nghĩ tới chuyện này đã không còn tức giận vì bị lừa, cũng không hối hận vì không nhìn thấu, nếu như tất cả lại nghĩ tiếp, ở thành Kim Lăng bước sai một bước, cho dù biết rõ chân tướng, hắn vẫn sẽ giết người áo choàng! Có một số việc, không phải hắn có thể tùy tiện quyết định, đây cũng là căn nguyên mắc thêm lỗi lầm.

Giờ này khắc này Sở Vân Thăng biết rõ nhiều, tự nhiên cũng đã hiểu ra một chút, trong mắt của hắn bây giờ, Đinh Nhan tuy đáng hận, nhưng trong thời đại bóng tối này, cùng lắm hắn cũng chỉ là quân cờ hơi lớn mà thôi, thế cục bây giờ không ai có thể nắm đại cục, ân oán từ thiên cổ mới là nguyên nhân cho của tất cả.

Duy nhất khiến hắn có chút xúc động, chỉ có một chút, hắn phát giác thì ra hắn hiểu về Đinh Nhan còn thua xa Edgar!

- Ngươi biết tên Edgar kia còn sống không?

Sở Vân Thăng nhìn qua Mạc Thường Đình, hắn nhìn qua bóng tối xa xăm, thật yên lặng nói.

- Ngài nói là Bố Vũ Sứ đại nhân?

Sau khi trấn đinh và sửa sang quần áo chỉnh tề, Mạc Thường Đình ngẩng đầu, hai mắt phức nhìn qua Sở Vân Thăng, nói:

Từ tâm mà nói, giờ phút này trong lòng nàng còn xúc động và hưng phấn hơn cả sự khẩn trương và sợ hãi!

Trong thế giới tàn phá hiện tại, không có bất kỳ người nào có thể hiểu tâm tình phức tạp và cực đoan của người này hơn người dân thành Kim Lăng và người Thiên Không Thành!

Bọn họ đã nhìn thấy Sở Vân Thăng lộ ra phong mang, bọn họ cũng sống trong danh tiếng hiển hách của Sở Vân Thăng lâu nhất, cũng tận mắt nhìn thấy đại lâu sụp đổ.

Ngày ấy sợ hãi, ngày ấy lo lắng, ngày ấy dốc sức liều mạng, ngày ấy tử chiến. . . Rất nhiều rất nhiều, thậm chí rất nhiều người còn không nguyện ý nhớ lại, bởi vì ngày ấy lưu lại quá nhiều máu, quá nhiều nước mắt.

Mạc Thường Đình còn nhớ mang máng, ngày ấy một nam nhân mạnh nhất Thiên Không Thành, Phong Hỏa liên thành, ngẩn ngơ ngây ngốc trước cao ốc, yên lặng rơi lệ không nói gì, một tay ôm lấy nữ thi thể, đau đến chết đi sống lại, thê lương tới tuyệt vọng!

- Đúng vậy, hắn còn sống không?

Sở Vân Thăng gật gật đầu, trong đôi mắt tỏa ra hào quang thanh tịnh.

- Còn sống!

Mạc Thường Đình thở dài một hơi, thấp giọng nói:

- Nhưng có lẽ đối với lão nhân gia ông ta mà nói, so với chết còn thống khổ hơn, năm đó hắn cuối cùng lựa chọn quân phản kháng, lại bởi vì con của mình làm phản, nghe nói đã thành người sống thực vật, nếu không có trùng tôn dẫn đại quân xuât hiện, có lẽ khi đó đã qua đời!

- Trùng Tôn? Là ai?

Trong mắt Sở Vân Thăng mang theo một chút ngạc nhiên, cái tên này hắn lần đầu tiên nghe nói tới, về cuộc chiến nhân trùng, hắn hiểu không nhiều lắm, người bị bắt cũng không nói tỉ mỉ.

Nhưng không ngờ Mạc Thường Đình trợn to mắt lên, vạn phần kinh ngạc lỡ lời nói:

- Ngài không biết Trùng Tôn!

- “Là Thương sao?”

Sở Vân Thăng cau mày, hỏi.

Mạc Thường Đình lắc đầu cổ quái, lườm hổ con, nói:

- Nó không phải thủ hạ của ngài sao? Nó vẫn xưng ngài là chủ nhân!

- Ngươi nói là Minh! ? Nó còn chưa chết???

Đột nhiên Sở Vân Thăng xoay người, ánh mắt cực nóng nhìn chằm chằm vào Mạc Thường Đình, giờ phút này điểm sáng trên bầu trời càng ngày càng tới gần, hắn lại làm như không thấy gì. – “Tôi, tôi không biết”.

Mạc Thường Đình bị ánh mắt của hắn làm sợ hãi, ngập ngừng miễn cưỡng nói:

- Nó đã biến mất mười năm, không có ai biết rõ nó chết hay là còn sống."

- Cuối cùng có tồn tại hay không...

Ánh mắt Sở Vân Thăng dần dần ảm đạm xuống, thở dài một tiếng, nói:

- “Đúng vậy, nó nếu còn sống, vì sao ta không thể cảm giác thấy chứ? Có lẽ chết còn tốt hơn sống, người như thế, trùng cũng như thế, dù sao thì sớm muộn cũng sẽ phải tới”.

Nói xong hắn lại đạp lên duệ dực phi trùng, phi trùng gào thét, tới gần máy bay phát sáng đang bay ở trên cao.

Ngay vào lúc đó, một bóng dáng màu đỏ từ trong máy phi hành bắn ra, từ lại gần, không mất bao lâu, liền gặp nhau với Sở Vân Thăng trên bầu trời xa xôi.

- Ngươi biết ta muốn tới tìm ngươi?

Bóng dáng màu đỏ kia dần dần thu hồi hào quang, hiện ra gương mặt Sở Vân Thăng từng nhìn thấy một lần, cười nói:

- “Không biết”.

Sở Vân Thăng trả lời rất dứt khoát, cũng rất trực tiếp:

- “Nhưng một cái máy bay đang bay về phía ta, còn không đến mức làm ta trốn đi như chuột.

- ‘Tiểu tử, chuyện của ngươi bọn chúng nói toàn bộ với ta rồi’.

Tên kia gật đầu ra vẻ không sao cả, cười tà nói:

- “Ngươi nhất định nghĩ rằng ngươi đã là ngươi là kẻ thống khổ, thê thảm nhất trên thế giới này đúng không? Nhất định ngươi đã hận chúng ta tới tận tận xương tủy a? Đi với ta tới một nơi, ta dẫn ngươi đi xem một vài thứ bị chôn dưới đất vô số năm tháng!”

Ngữ khí của hắn biến đổi, thù hận khắc cốt ghi tâm nói ra:

- “Ngươi sẽ biết ngươi không phải hận chúng ta! Ngươi cũng không phải người bất hạnh nhất thế gian này, kẻ hứng phải tao ngộ bi thảm hơn ngươi ngàn vạn lần, ngươi đếm cả đời cũng không hết!”

Sở Vân Thăng lạnh lùng cười cười, bất vi sở động nói:

- “Tại sao ta phải đi theo ngươi? Mặt khác, ta chưa bao giờ so đo với người khác, chính mình có bao nhiêu đau khổ, có bao nhiêu hận thù thì tự ta cảm giác được, ngươi đoán sai rồi”.

Nam nhân này lộ ra một chút kinh ngạc, sau đó sinh ra vài phần tán thưởng, cười nói:

- “Ta không tin ngươi không muốn biết cái gì đã tạo ra tất cả căn nguyên này”.

Sở Vân Thăng lắc đầu, cười nhạo:

-“ Đúng, ta muốn! Nhưng ngươi nghĩ rằng vừa gặp mặt ngươi đã nói cho ta biết hết chân tướng hay sao?”

Nam nhân kia khẽ giật mình, bỗng nhiên cười lên ha hả, thê lương nói:

- “Ta hiểu, ngươi bây giờ là ai cũng không tin! Tiểu tử, ngươi làm rất đúng, đổi lại là ta, ta cũng không tin! Năm đó ta biết được Vân nhi chết trong tay của ngươi, cũng không phải là không giống như ngươi, từ nay về sau chẳng tin ai nữa!”

- “Tất cả chân tướng, nếu ta biết rõ, đều là sự thật do ta tìm ra, bởi vì ta xác thực không tin bất cứ kẻ nào trong các ngươi”.

Sở Vân Thăng bình tĩnh nói ra, nhưng trong lòng của hắn lại biết, đây là chuyện không có khả năng, thời gian của hắn chỉ có mấy tháng, căn bản là không đủ.

Cũng chính bởi vì như thế, hắn không có bao nhiêu hứng thú với bí mật căn nguyên, mặc dù biết rõ thì sao? Một người chết biết rõ càng nhiều, cũng chỉ có thể tăng thêm phiền não trước khi chết mà thôi, không bằng thống thống khoái khoái làm xong chuyện mình cần làm, sau đó im lặng chết đi.

- Tiểu tử, việc này không phải do ngươi, Hoàng Bắc Anh cố kỵ cái gì ta mặc kệ, ta làm việc từ trước đến nay không hề cố kỵ, hỏa tộc chúng ta không thích quanh quanh co co, đem quỷ kế khiến người ta buồn nôn, cho nên, ta cũng nói thẳng, bây giờ ngươi chỉ có hai lựa chọn!

Nam nhân này tươi cười nhìn qua Sở Vân Thăng, nói trắng ra.

- “Ngươi lại sai, bọn họ chẳng lẽ chưa nói với ngươi, ta vẫn có lựa chọn thứ ba, ta tự mình lựa chọn?”

Sở Vân Thăng lắc đầu, sắc mặt lạnh lẽo, lực lượng của nam nhân hỏa tộc này đúng là hơn xa hắn, rất có thể đã đến Tứ Nguyên Thiên cảnh, nhưng bởi vì một chút nguyên nhân cho nên tới giờ vẫn chưa khôi phục.

Nhưng mình cũng không phải là không có thủ đoạn áp chế hắn, nếu không hoàn toàn có thực lực bổn nguyên, thất đinh có thể giết chết hắn, dù trả cái giá vô cùng thảm trọng, cho dù là chết!

- “ Ngươi thật không tồi, thực ra ta không có ác ý gì với ngươi, trái lại ta và ngươi cũng như nhau, cũng hận thế giới này, hận linh hồn, nhưng thực lực ngươi quá yếu, nói một câu tàn khốc, chính là còn chưa đủ tư cách cùng ta, cùng Hoàng Bắc Anh... Chờ đã nào...”

- “Cái này, đây là lực lượng gì! ? Đúng, đúng? Chẳng lẽ là? Không có khả năng! Loại lực lượng cấp độ này ngươi không có khả năng nắm giữ! Đây là lực lượng sau khi nguyên môn đầu tiên mở ra! Đáng chết, mau dừng lại đi! Ngươi điên rồi!”

Tên này hoảng sợ thất sắc, trong lúc khiếp sợ điên cuồng lui nhanh ra phía sau!

Bạn đang đọc Hắc Ám Huyết Thời Đại (Dịch) của Thiên Hạ Phiêu Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Aqua
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 140

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.