Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người bạn đầu tiên

Tiểu thuyết gốc · 1174 chữ

Học viện Gotham tọa lạc giữa trung tâm thành phố Gotham, nơi mà các tòa nhà cao tầng không ngừng chen chút nhau. Vì thế, học viện cũng không tỏ ra kém cạnh, mà nổi bật giữa rừng cao ốc đó.

Với màu trắng bạc làm chủ đạo, nằm giữa khuôn viên rộng lớn với vô số sân vận động, đường đi, hồ bơi,… Là tòa nhà màu trắng, cao chót vót. Nhìn từ xa đã từng có không ít người nhằm lẫn nó là một tòa lâu đài mang dấp vấp hiện đại.

Dù sa hoa như thế, nhưng học viện lại không chỉ dành cho những “con ông cháu cha”, hay lũ nhà giàu, mà còn dành cho một bộ phận tài năng nhưng lại “khó khăn” nữa. Điều đó đã được thể hiện qua chính sách xét tuyển tài năng của học viện.

“Tôi không quan tâm là bạn là một gã Châu Phi, một tên Châu Á, một gã Hồi Giáo hay là một chị Thiên Chúa Giáo, nhà nghèo, khu ổ chuột… Tôi không quan tâm. Nếu bạn giỏi, nếu bạn có tiềm năng, và nếu bạn được tôi công nhận điều đó, hãy đến với học viện Gotham. Chúng tôi sẵn sàng chi trả chi phí cho các bạn, và đào tạo các bạn thành những nhà lãnh đạo của Gotham sau này…”

Đó là lời tuyên bố của gã hiệu trưởng James Corriaty từ khi mới thành lập trường cách đây vài thập kỷ. Và thật bất ngờ, lời tuyên bố ấy đã được thực hiện. Và kết quả là có rất nhiều người thành đạt xuất thân từ tầng lớp nghèo khó nhờ được học viện đào tạo.

Đó là một trong những điều ấn tượng với Bruce Wayne.

Thế nhưng, cũng như bất cứ thiên đường nào khác, Học viện cũng có mặt tối của chính nó…

Và Bruce Wayne biết điều ấy.

Đứng trước cổng học viện đồ sộ, Bruce với khuôn mặt có phần lãnh cảm, nhưng thực chất trong tâm cậu giờ đây vô cùng phấn khích. Nhìn ra được điều ấy, quản gia Afred mỉm cười, xoa xoa đầu cậu, khiến cho mái tóc của cậu có phần rối đi, nhưng vãn không thể nào làm bớt đi sự phong độ của cậu.

“Mọi thứ sẽ tuyệt vời lắm đây.”

“Có lẽ vậy.”

Đáp lại, cậu mỉm cười.

“Liệu có ổn không?”

Dù vài giây trước còn đang cười tươi, Afred bỗng đanh mặt lại nghiêm túc nhìn cậu.

“Sao thế?”

“Không có gì.” Hắn lắc đầu, rồi đưa mắt nhìn ra bầu trời xám xịt từ phía xa xa. “Chỉ là, tôi có chút linh cảm xấu.”

“Haha, Anh mà lúc nào không có linh cảm xấu chứ, Afred.”

“Có lẽ cậu nói đúng.”

Cậu biết Afred cũng đã vài năm rồi, và cậu hiểu rõ tính của anh ta. Do đã từng tham gia nhiều trận chiến trong quân đội, khiến cho anh ta đôi khi có một cái nhìn khá tiêu cực với cuộc sống. Thế nhưng, thỉnh thoảng, những “linh cảm” ấy lại chuẩn xác đến không ngờ.

Cân nhắc trước khả năng của Afred, Bruce cất lời.

“Dù thế, tôi vẫn sẽ cẩn thận.”

Chỉ đợi có thế, Afred măt giãn ra thoải mái, mỉm cười, “Cám ơn cậu.”

Cậu sẽ học lớp A.

Tại học viện không phân chia lớp theo năng lực hay địa vị, mà theo ngâu nhiên. Vì thế, việc cậu học lớp A cũng chẳng có gì là quá kỳ lạ. Sau một vài phút lò mò, cậu cuối cùng cũng đã tới được lớp A, và đã khiến cậu có phần bất ngờ về sự sa hoa của một lớp học.

Cậu vốn biết học viện này thuộc tầm cao, thế nhưng chỉ một lớp học đã sa hoa như vậy thì có phần ngoài dư liệu. Tất cả đồ trong lớp đều là hàng nhập, độc quyền, thậm chí lớp học còn có mùi hương của hiệu nước hoa cực kì nổi tiếng bây giờ nữa. Thật đáng sợ mà.

Có vẻ như cậu thuộc những người sau cùng tới lớp, do lớp giờ đây đã dần chật học sinh, những thanh niên đang vui vẻ nói cười. Cậu đi ngang qua những nhóm đó, và dù muốn dù không, cậu đã nghe lỏm được phần nào những cuộc đối thoại.

Nào là về những thương hiệu nổi tiếng.

Nào là về những nghệ sĩ nổi tiếng.

Và còn có về những phương thức hóa lý hiệu quả nữa.

Thật tầm thường nhưng lại hợp lý với môi trường của sự giàu có và tài năng này.

Vì không bắt buộc về chỗ ngồi, cũng như không thích việc phải nói những thứ tể nhạt mà cậu vốn không giỏi ấy, Bruce hướng về phía cuối lớp học, ngồi cạnh cửa sổ.

“Có vẻ cậu cũng không thể hòa đồng với họ nhỉ?”

Giật mình, cậu quay lại, thì thấy một thanh niên da màu đang toe toét cười.

“Không hẳn là thế. Chỉ là tôi không thích hợp với những cuộc đối thoại đó thôi.”

“Như vậy có nghĩa là không thể hòa đồng đó. Haha. Tui cũng vậy mà.”

Bruce im lặng, nhìn vào chàng thanh niên đánh giá. Cậu ta có vẻ gầy còm, và mảnh khảnh, thế nhưng đôi tay lại có phần thô ráp. Là kỹ sư sao? Có lẽ về các thiết bị máy móc. Tính tình hòa đồng, thế nhưng đây lại là một khuyết điểm khá trí mang với môi trường có phần “quyền quí” của học viện này. Nhưng cậu không ghét điều đó.

“Có vẻ cậu đang kiếm một người bạn nhỉ?”

Bruce mỉm cười giễu cợt.

“Chuẩn đó, chứ ngồi không mãi như vậy tui chán quá chừng. Nên quyết định rồi, cậu sẽ là bạn tôi.”

“Cậu tự quyết định à?”

“Haha, tôi nghĩ cậu cũng đã muốn làm bạn với tôi rồi phải không? Từ ánh mắt của cậu đấy.”

Chỉ vừa mới cười cợt, cậu thanh niên bỗng nghiêm túc, nhìn Bruce. Sự thay đổi đột ngột này khiến cho Bruce có phần lạnh gáy. Nhưng cậu trấn tĩnh lại, mỉm cười thân thiện với chàng da màu.

“Làm bạn với cậu không hẳn là quá tệ.”

Bruce đưa tay ra để cho đối phương bắt lấy.

“Tôi là Bruce Wayne, dù không phải kiêu ngạo gì, nhưng nghe đến cái tên này thì cậu phần nào hiểu về tôi rồi nhỉ?”

“Wow, không ngờ tôi lại quen được với Bruce Wayne đấy. Mà ba tôi cũng làm cho công ty cậu nữa.”

“Vậy à. Ông ấy là ai thế?”

Nghe Bruce hỏi vậy, cậu thanh niên phẩy tay nói.

“Có nói cậu cũng không biết đâu. Ổng chỉ là lính quèn thôi.”

“Có lẽ cậu nói …”

Chưa kịp để Bruce nói hết câu, cậu thanh niên cất lên lời giới thiệu.

“Tôi là Lucius Fox, rất vui được làm quen với cậu.”

“Hả?”

Bạn đang đọc Gotham Chiến Ký - Con Đường Của Một Anh Hùng sáng tác bởi thanhphong3521
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhphong3521
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.