Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phạt nặng

Tiểu thuyết gốc · 3380 chữ

Sùng thiên thánh tiết được cử hành cực kì long trọng.

Trước một ngày, Nghi chế ty đặt cái án để các tờ biểu của Thừa ty các xứ ở giữa công đường Lễ bộ, quan Lễ bộ và Thừa ty các xứ đều trực đêm ở Lễ bộ đường. Đợi sáng đến khi canh năm điểm lần thứ ba, trống và nhạc dẫn đi trước, các quan thị dạ rước cái án biểu, Nghi vệ ty mang tàn vàng che. Thừa dụ cục khiêng án biểu đến ngoài Đoan Minh môn vào để ở phía đông sân rồng chếch một xíu về phía bắc.

Hồi trống đầu, quan văn võ đứng sắp ban ngoài Đoan Minh môn.

Hồi trống hai. Các viên chấp sự tiến trước vào điện Vạn Thọ, rước thánh thượng lên ngự giá, làm lễ năm lạy, ba vái. Lễ xong, lui ra hai bên đông tây sân rồng nơi đứng lúc nãy.

Ngự giá đến cửa điện Kính Thiên, hai viên tự ban dẫn các quan đại thần đầu ban và các quan văn võ vào sắp hàng đứng hai bên đông tây sân rồng.

Các quan Thừa ty và các quan triều yết chia đứng ở ngoài Đoan Minh môn.

Thánh thượng ngự trên ngai.

Giáo phường ty tấu khúc nhạc Văn quang. Dứt tiếng chuông thì vúi roi cho nhạc nghỉ. Tư thần lang(2) báo trời sáng xong thì thông tán xướng: "Bài ban!". Lại xướng: "Ban tề, cúc cung bái!"

Nhạc nổi lên.

Xướng: "Hưng! Hưng! Hưng! Hưng! Bình thân!"

Nhạc dứt.

Quan điển nghi xướng: "Tiến biểu!", cùng lúc nhạc nổi.

Hai viên khoa quan dẫn bốn viên tự ban rước án biểu, có tàn vàng che, từ bên đông sân rồng đem đặt ở giữa ngự đạo. Các khoa quan và tự ban lui ra chia đứng hai bên tả hữu.

Dẫn tán xướng: "Tuyên biểu mục!"

Quan tuyên biểu mục đứng giữa ngự đạo quỳ tâu: "Đặc tiến kim tử vinh lộc đại phu, tham tụng các bộ thượng thư, các bá quan văn võ kính cẩn tâu lên: Nay gặp ngày thánh tiết xin dâng tờ biểu chúc mừng của công hầu bá và thần liêu văn võ cùng nha môn Đô, Thừa, Hiến các xứ trong nước, cộng mười hai đạo, công hầu bá và thần liêu văn võ một đạo, nha môn Đô Thừa Hiến các xứ Thanh Hóa, Nghệ An, Sơn Nam, Sơn Tây, Kinh Bắc, Hải Dương, Thái Nguyên, Hưng Hóa, Tuyên Quang, Lạng Sơn, Yên Quảng, mười một đạo." Tấu xong, lạy xuống, đứng dậy, lui ra chỗ cũ.

Dẫn tán lại xướng: "Tuyên biểu!"

Quan tuyên biểu đến giữa ngự đạo. Dẫn tán xướng tiếp: "Quỵ!" Thông tán xướng: "Bách quan giai quỵ."

Quan triển biểu phó lấy tờ biểu phó(3) của các quan triều thần trao cho quan tuyên biểu, đọc xong, trao lại cho quan triển biểu phó đem để lên án. Quan triển biểu lui ra chỗ đứng trước. Quan tuyên biểu lạy xuống, đứng dậy, ra chỗ đứng trước.

Thông tán xướng: "Phủ phục, hưng, bình thân!"

Các khoa quan dẫn tự ban nhấc cái án biểu đặt ở giữa ngự đạo. Quan đại trí đến quỳ ở giữa ngự đạo. Thông tán xướng: "Bách quan giai quỵ." Quan đại trí từ tâu: "Chúng tôi là công hầu bá và thần liêu văn võ vâng chỉ của thánh thượng kính cẩn dâng lời: Nay gặp ngày thánh tiết, chúng tôi kính nghĩ rằng hoàng đế bệ hạ vâng chịu mệnh trời, sáng cầm nghiệp lớn, gặp ngày sinh nhật, thêm hưởng phúc lành, chúng tôi khôn xiết vui mừng chúc tụng, kính chúc thánh thượng sống lâu muôn năm." Tấu xong, lạy xuống, đứng dậy, lui ra chỗ cũ.

Thông tán xướng: "Phủ phục, hưng, cúc cung bái!"

Các bá quan văn võ, công hầu bá thực hiện nghi thức lạy.

Lại xướng: "Hưng! Hưng! Hưng! Hưng! Bình thân!"

Xướng tiếp: "Cúc cung tam vũ đạo!"

Xướng: "Bách quan giai quỵ tung hô!"

Các quan đều giơ tay ngang trán, cùng hô "Vạn tuế!"

Lại xướng: "Phủ phục, hưng, cúc cung bái. Hưng! Bình thân!"

Xướng: "Bách quan phân ban thị lập!"

Nghi chế ty đến giữa ngự đạo quỳ tâu: "Lễ tất!"

Giáo phường ty và các thự Đồng văn Nhac nhạc tấu khúc nhạc Hưu minh. Vút roi. Thánh thượng ngự vào cung. Quan tư lễ giám bưng các tờ biểu đệ tiến vào nội điện. Công hầu bá và các quan theo thứ tự đi ra.

Thánh thượng ban yến.

– oOo –

Quay về Thừa Hoa điện sau khi thưởng yến, Tuấn chẳng màn đến buổi yến tiệc diễn ra sau đó, hình ảnh oai vũ của thánh thượng làm cậu muôn phần ngưỡng mộ. Suốt quảng đường, Tuấn thầm quyết tâm trở thành một bậc minh quân dũng lược hệt như hoàng tổ phụ.

Tiếng gọi của một nữ nhân cắt đứt mạch suy tư, Tuấn chững lại, cậu thoáng bất ngờ, nhanh chóng cung kính. Là Ngọc Hoàn dẫn theo Lê Thuần, nàng rảo bước nhanh đến Tuấn: "Đứa nhỏ này, con đang suy nghĩ gì mà ta gọi nhiều lần vẫn không quay lại thế?"

Tuấn mỗi lần thưa là mỗi lần khẽ cúi người. Ngọc Hoàn cười hiền, từ từ vén vài cọng tóc của đứa con này qua tai, nhập chung cùng mái tóc dài thược mềm mại: "Con không cần quá quy tắc khi nói chuyện với ta. Sao không cùng dự tiệc với mọi người mà lại vội vã rời đi thế này?"

Tuấn lễ phép thưa: "Con nhớ ra vẫn còn bài học, ngày mai hoàng tổ phụ khảo bài sẽ chê trách con không chu toàn."

Đôi tay nõn nà của Ngọc Hoàn bao bọc lấy bàn tay nhỏ hơn, nhẹ nhàng vuốt ve: "Thuần còn nhỏ, không hợp với những buổi yến tiệc thế này, chúng ta hồi Hoằng Văn điện đọc sách. Nhưng hiện tại cha con và Tuân đều vui vẻ với các vương, không còn ai chỉ dạy, ta phận nữ nhi kiến thức lại không bằng, vừa hay lại gặp con ở đây. Hay vậy đi, con có thể thay ta chiếu cố cho Thuần đến khi buổi tiệc kết thúc được không?"

Tuấn chưa rõ phải hồi đáp ra sao thì Thuần vươn nắm lấy tay cậu. Tuấn lòng khẽ thở dài, miễn cưỡng nhận lời. Ngọc Hoàn vừa ý, để lộ đôi mắt biết cười rạng rỡ. Nàng tuy không có vẻ sắc xảo như thị thiếp Đường Lan, cũng chẳng tuyệt sắc giai nhân như thị thiếp Ngọc Đỉnh nhưng nét mong manh trong sáng của nàng khiến ai nấy đều vươn vấn không rời.

Đường về Thừa Hoa điện phải băng qua Ngự hoa viên, Tuấn đột nhiên dừng lại làm Thuần theo trớn mà đập cả người vào lưng cậu. Khương Xung hoảng hốt, luôn miệng hỏi thăm. Tuấn chẳng màng đến sự việc, thái độ lạnh nhạt: "Vì sao lúc nào cũng muốn theo ta?"

Thuần nhanh nhẹn chạy lên trước kéo tay Tuấn vào Ngự hoa viên, đôi mày thanh tú nhướng lên: "Chúng ta là anh em". Mặc dù cả hai vị hoàng tôn đồng tuổi nhưng Tuấn lại mang vẻ chững chạc hơn, chắc là vì trông cậu cao lớn hơn Thuần. Tuấn vào Kiến Vân đình gần đó, dặn Khương Xung để mắt đến người đệ hiếu động.

Kiến Vân đình quả đúng như tên gọi, đây là nơi lý tưởng thưởng mây, Tuấn tạm bỏ qua những thứ diễn ra chung quanh mà hòa mình vào các áng mây trên cao. Nhớ đến cách cười đến híp cả đôi mắt của Thuần làm Tuấn không kìm được mà bật cười, cậu cảm thán người đệ này quả thật thừa hưởng rất tốt những ưu điểm của đích mẫu. Nghĩ về sanh mẫu đã mất, Tuấn chạnh lòng hơn, lại có chút ghen tị với Thuần bởi cậu cũng muốn bản thân sở hữu dung nhan của mẹ để khi nổi nhớ bà dâng cao, chỉ cần nhìn qua gương đã thấy mẹ ở cạnh.

Chợt, giọng tên Khương Xung hớt hãi vọng từ xa, hắn gấp gáp đến độ vấp ngã mấy lần. Tuấn nghe cấp báo, biết huynh trưởng đang mâu thuẫn với Thuần, vội vã chạy ngay đến chỗ cả hai.

Tuân tức giận bởi Thuần không nghe lời, đẩy mạnh cậu ngã xuống. Cùng lúc đó, Khương Xung nhanh chân nhào đến ôm Thuần, Tuấn chắn giữa hai bên, trừng mắt với đám hầu cận của huynh trưởng, quát lớn: "Bọn người các ngươi chán sống rồi phải không?"

Tuân nghe khẩu khí mạnh dạn, cũng rõ Tuấn là hoàng tôn được thánh thượng thương yêu nên kiêng dè vài phần: "Nhị đệ đang nhiều chuyện quá rồi, chúng là người hầu của ta, không có lời ta chúng dám can thiệp?"

Ngay cả một ánh nhìn Tuấn cũng chẳng để tâm, tiếp tục quát chúng hầu: "Các ngươi phận làm hầu của hoàng cung thì tất cả bề trên trong cung đều là chủ của các ngươi cho dù các ngươi có dưới trướng ai chăng nữa! Tam đệ bị thương, cha hỏi tội, các ngươi gánh nổi không?"

Tuân dằn tính nóng, vỗ vỗ vai đệ đệ còn chưa cao đến ngực mình: "Là ta đang dạy dỗ em ta, phận làm đệ không theo huynh trưởng, về sau sẽ khó quản." Tuấn hất mạnh tay Tuân khiến khí nộ dồn nén từ nãy đến giờ thi nhau nổ ra. Đồng tử y thu nhỏ lại, đường gân đỏ hồng chạy dọc cả lớp củng mạc, Tuân nắm lấy cổ áo Tuấn, thu chặt nấm đấm. Thuần vùng khỏi Khương Xung, nhảy lên cắn mạnh vào tay Tuân, y đau đớn vung tay hất văng cậu ra xa.

"Thật chẳng ra thể thống hoàng tộc!"

Tiếng nói vang làm cả ba đứa trẻ giật mình, Tuân và Tuấn vội quỳ xuống, Thuần còn đau nên tạm thời phải nhờ người đỡ lên. Hoàng thái hậu từ xa chứng kiến, đến đây thì nét mặt nghiêm nghị: "Vừa đến Ngự hoa viên đã nghe ầm ĩ. Hôm nay là sanh thần của hoàng thượng mà các ngươi tụ tập nơi đây làm ồn. Bất hiếu!"

Tuân sợ sệt, úp mặt xuống lòng bàn tay mà tâu: "Thưa hoàng tằng tổ mẫu, nhi tôn không dám. Chỉ là chúng... Nhị đệ và tam đệ mãi chơi, nhi tôn ý gọi hai em nhanh quay về đọc sách nhưng hai em phản kháng. Tam đệ còn cắn nhi tôn, nhi tôn đau quá nên mới hất ra nhưng không ngờ... nhi tôn quá trớn nên..."

Hoàng thái hậu lớn tiếng răn: "Ngươi thân là hoàng thái tôn mà hành xử lỗ mảng, ỷ thế hiếp đáp anh em. Thử hỏi, làm sao có thể kế thừa đại cục về sau? Phạt hai canh giờ quỳ trước Phụng Tiên điện sám hối!". Hoàng thái hậu nhìn sang hai vị hoàng tôn nhỏ, giọng có dịu đi một chút, sai cung nữ đưa Thuần về Hoằng Văn điện cho thái tử định đoạt rồi bảo Tuấn theo bà hồi Thừa Hoa điện chép kinh thư.

Cớ sự hôm nay như thế cũng đã gây náo động, vài kẻ không an phận nhân đây dòm ngó những thứ không thuộc về họ. Hoằng Văn điện vốn đã yên tĩnh giờ đây không hề phát ra bất cứ tiếng động, bọn cung nhân tự biết thái tử đang không vui, nếu có chi phật ý, sanh mạng nhỏ nhoi này của chúng không ai có thể đảm bảo.

Thái y bôi thuốc lên vết thương của Thuần, cũng không có gì nghiêm trọng. Ngọc Hoàn chỉ khẽ buông những tiếng thở nặng nề, lặng lẽ nhìn con. Nàng thầm trách Tuân quá tàn bạo, bao lần làm nhi tử của nàng thương tích. Là nàng đã quá nhân từ khi nhiều lần bỏ qua cho sự nghỗ nghịch này.

Nhớ đến những ngày đầu nàng nhập cung, Tuân khi ấy chỉ độ chừng bốn – năm tuổi, là một cậu bé rất ngoan ngoãn. Tuân thường được nàng kể những tích xưa, gà còn chưa gáy đã thấy cậu đứng ngoài tẩm phòng mà chờ nàng thức dậy. Ngọc Hoàn có chút nuối tiếc: "Là ta hay y? Thay đổi thật đáng sợ."

Liễu không hài lòng nhưng cũng chẳng dám biểu thị ra ngoài: "Bẩm bà, do hoàng thái tôn ích kỷ, ngày càng hơn thua huynh đệ. Kể từ dạo đức thánh thượng ban lệ con đích được nối giữ thừa tự, sau đến cháu trưởng nếu không thì mới xét đến con vợ thứ, hoàng thái tôn đã nghi kị khi bà sanh hoàng tôn Thuần."

Ngọc Hoàn trong lòng cồn cào, hướng ánh nhìn xa xăm vào nhi tử đang an giấc: "Đứa trẻ nào cũng như làn nước trong suốt, người lớn là kẻ vấy đục sự tinh khiết này."

Liễu nhạy bén liền hiểu ý tiếp lời: "Bẩm bà, hoàng tôn Thuần nhân hậu, điện hạ nhất định trở thành vị quân vương tốt."

Hai chữ "quân vương" xem ra còn sớm để nhắc đến. Thái tử nếu nghe thấy sẽ không vui nhưng nàng cũng chẳng buồn nhắc Liễu cẩn thận. Nàng không phản bác, cũng không nhận lấy. Nàng chỉ muốn ở đây, ngắm nhìn con thơ, lưu giữ thời khắc đẹp đẽ nhất trước khi cậu bé không còn là đứa trẻ thuần khiết đang ở trước mặt nàng nữa.

Thị thiếp Đường Lan quỳ trước chánh điện Hoằng Văn đã hơn một canh giờ. Thái tử cho hầu đưa nàng vào trong. Đường Lan vừa thấy trượng phu lại vội quỳ xuống: "Tuấn còn nhỏ, vẫn chưa hiểu chuyện. Là thiếp vô năng, không biết cách dạy dỗ. Xin điện hạ trách phạt thiếp."

Thái tử không rời quyển kinh thư, nói: "Cớ sự này chỉ mỗi Tuân bị phạt nhưng Tuấn không hoàn toàn vô tội. Tuân nóng tính, hẳn nó đã bị đệ của mình cư xử không đúng nên mới kháng lại." Thái tử chưa dứt câu, Đường Lan không kiêng dè đáp: "Điện hạ thương yêu Thuần, Tuấn vì thấy Thuần bị bất công nên đứng ra bảo vệ. Liệu chăng hành động đó là sai trái?".

Thái tử thoáng cau mày, im lặng hồi lâu rồi hắt ra từng lời sắc nhọn: "Người khác nhìn thần sắc ta mà đối đãi, nàng thì chẳng hề dụng tâm. Tốt nhất nàng nên dạy dỗ nghiêm đứa nhỏ này, đừng để nó cậy sự sủng ái của phụ hoàng về sau khó lòng quản giáo."

Đường Lan khấu đầu đứng dậy, nàng khựng lại một đỗi khi nghe giọng thái tử: "Đừng đi quá phận sự của bản thân."

Phía đông chánh điện của điện Thừa Hoa là dãy kiến trúc gồm Túy Hoa các, nơi ở của Kinh vương và Dương Hoa các, nơi ở của Tuấn. Hai nơi này được ngăn cách bởi Liên Hoa hồ, hồ sen đẹp đẽ nhất của điện Thừa Hoa.

Vua Hồng Đức cùng Kinh vương đối thơ tại Liên Hoa đình thì Khương Xung với nét mặt lo sợ, luống cuống quỳ xuống. Thánh thượng nghiêm nghị: "Ngươi thật to gan, dám quấy nhiễu trẫm!"

Khương Xung hoảng hốt: "Bẩm đức thánh thượng, con không dám. Hoàng tôn Tuấn... Hoàng tôn Tuấn bị thị thiếp Nguyễn thị phạt quỳ từ đêm qua đến giờ đã là canh thứ 5 nhưng bà ấy vẫn không đoái hoài. Con biết được đức thánh thượng đến nên đã tìm cách lẻn ra để báo với người. Xin người đến Dương Hoa các làm chủ cho ngài ấy."

Thánh thượng thoáng chút chần chừ rồi dặn Kinh vương trở về Túy Hoa các học bài, ngài nhanh chóng tiến thẳng đến Dương Hoa các. Đường Lan nghe tiếng hô, biết là thánh thượng nên cung kính hành lễ.

Thánh thượng nhíu mày, trầm giọng: "Tuấn đâu rồi?"

Đường Lan không chút sợ sệt, dõng dạc thưa: "Bẩm đức thánh thượng, Tuấn không hiểu lễ nghĩa, đang chịu phạt tại thư phòng tầng nhị."

Thánh thượng lên tầng nhị, sai hạ nhân đỡ Tuấn đứng lên. Sắc mặt Tuấn tái đi, đôi chân đã chẳng còn vững, một đứa hầu trông thấy một chút máu thấm qua lớp y phục bèn báo với ngài.

Thánh thượng đột nhiên lớn giọng: "Ngươi nhẫn tâm với nhi tử của mình như thế này sao?"

Đám hầu của Đường Lan và nàng vội quỳ xuống. Khương Xung lưỡng lự nhưng vì quá lo lắng cho Tuấn nên kể hết những gì mà cậu chủ nhỏ của hắn phải chịu bao năm qua. Đường Lan vẫn im lặng, không có ý phủ nhận mọi chuyện. Vua Hồng Đức giận lắm, lệnh nàng không bao giờ được gặp Tuấn nữa.

Đường Lan lạy một lạy tỏ ý ưng thuận, nàng nói: "Những lời của Khương Xung đều là thật. Đức thánh thượng đặc biệt chiếu cố cho Tuấn, là một người mẹ, thần rất vui sướng. Tuy vậy, thần cũng phải có trách nhiệm quản giáo nghiêm khắc nhi tử để thói ỷ lại không hình thành. Vừa hay hôm qua Tuấn và hoàng thái tôn có ẩu đả, vì sao chỉ có hoàng thái tôn bị phạt nhưng Tuấn thì không? Thái tử đã răng dạy hoàng thái tôn, ngài ấy không thể trực tiếp dạy dỗ Tuấn thì thần phải thay thái tử làm điều này."

Những lời này không hẳn không có lý. Thánh thượng vốn dĩ cũng không tường tận sự tình, ngài không thể dám chắc liệu Tuấn có mắc sai lầm trong chuyện này hay không nhưng đúng là cậu có liên can ít nhiều. Thánh thượng nguôi đi một chút, ngài buông tiếng thở dài: "Tuấn đúng hay sai, ngươi cũng phải giữ thể diện cho nó. Dù gì Tuấn cũng là hoàng tôn của trẫm, là con cháu hoàng gia, trách phạt trước kẻ dưới như vậy bọn chúng sẽ nghĩ thế nào? Ngươi về Hoằng Văn điện ngẫm lại hành động của bản thân đi."

Đường Lan tuân mệnh cùng tùy tùng rời khỏi. Thánh thượng sai người gọi thái y xem xét vết thương cho Tuấn, căn dặn Khương Xung chăm sóc kĩ lưỡng.

Trời thoáng chốc cũng đã sập tối, sau khi được thái y chữa trị, Tuấn mệt mỏi nên ngủ ngay. Khương Xung ấm ức thuật lại lời thái y: "Bẩm bà, điện hạ vì bị phạt quỳ trong thời gian dài, người lại không muốn phiền đến ai nên đã im lặng chịu đựng khiến đầu gối bị tổn thương nặng nề."

Ngọc Hoàn u sầu nhìn Tuấn, nàng nắm bàn tay nhỏ bé mà đau lòng: "Cô ta thường xuyên phạt sao?"

Khương Xung gật nhẹ đầu: "Điện hạ phạm lỗi nhỏ nhặt không đáng, cũng bị phạt quỳ ít nhất hai canh."

Ngọc Hoàn thầm oán thán Đường Lan, nàng biết rằng Đường Lan vốn không thích nàng nhưng không ngờ rằng việc Tuấn đứng ra giúp Thuần lại khiến nàng ta trút giận như vậy.

Liễu không muốn nàng ở đây lâu, ả lấy ra một bao nhỏ chứa đầy những lá dày màu lục đưa cho Khương Xung: "Đây là lô hội, có tác dụng trị sẹo, làm mềm vết thương rất tốt. Hãy dùng để bôi lên cho điện hạ."

Khương Xung cảm tạ nhận lấy, Ngọc Hoàn vuốt ve gương mặt trẻ thơ vài lần như không nỡ rời xa. Liễu nóng lòng nhắc khéo: "Đêm đã khuya, thái tử sẽ phạt con nếu không thấy bà."

Ngọc Hoàn gật đầu, đưa Khương Xung mười quan, dặn hắn hầu hạ Tuấn thật tốt. Khương Xung mừng rỡ vâng dạ, sai người tiễn nàng ra về.


Chú thích:

(1) Quan thị dạ: Quan chầu đêm.

(2) Tư thần lang: Một viên quan giữ việc cứ đến gần sáng thì báo hiệu, gọi là báo hiểu, nghĩa là báo cho biết đã sáng rồi.

(3) Biểu phó: Bản sao của tờ biểu.

Bạn đang đọc Vua Quỷ khóc sáng tác bởi khadinh1905
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khadinh1905
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.