Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thành viên mới

Phiên bản Dịch · 3822 chữ

Có thể nói chị dâu của tôi là một người vô cùng may mắn. Người ta chửa đẻ ốm nghén thế nào tôi không biết, chứ bà chị nhà tôi ăn uống, ngủ nghỉ khỏe như vâm, không nôn nghén, cũng không mệt mỏi, cái gì cũng tốt hơn người, ngày ngày đi làm về đều chạy đến cửa hàng của tôi chơi, chờ tôi về nhà cùng, chẳng hề giống một chút với kinh nghiệm xương máu mà mẹ tôi đã truyền thụ lại chút nào.

Theo như mẹ tôi kể lại, ngày mang thai anh trai tôi, mấy tháng đầu ngửi mùi gì cũng thấy buồn nôn, ăn vào thì ít, cả ngày chỉ ngủ với uống nước lọc mãi cho đến tháng thứ năm mới lên cân được. Đến lượt tôi thì bố tôi lại khổ, đêm hôm khuya khoắt nếu không phải ở trong bếp lọ mọ nấu đồ ăn thì cũng là chạy đi chạy lại ở bên ngoài mua về. Có lẽ vì thế mà tôi từ khi sinh ra đã tham ăn như vậy, nhưng nay chuyện đó đã không còn là vấn đề, bởi tôi đã tóm được một anh chàng đầu bếp rồi.

Lại nói đến bà bầu của chúng ta, bây giờ chị dâu tôi giống như báu vậy trong nhà vậy. Mẹ tôi lúc nào cũng cấm tôi làm thế này, cấm tôi làm thế kia vì sợ ảnh hưởng đến nghỉ ngơi của con dâu, nấu đồ ăn ngon cũng không cho tôi ăn, còn bảo tôi đi tình Hoàng Bách là vòi, như thể chị Hân mới chính là con đẻ của mẹ tôi, còn tôi đây cùng lắm chỉ là con nuôi mà thôi.

Còn anh trai tôi thì… thôi đừng nhắc nữa, tôi chán anh ấy lắm, có vợ là quên hết anh em liền. Nếu không nghĩ đến anh ấy cũng có công lao lớn trong việc tạo nên cháu tôi, hơn nữa xét thấy anh ấy là lần đầu làm bố không có kinh nghiệm nên đâm ra lo lắng nhiều, không thì tôi còn lâu mới nhịn anh ấy nhé.

“Gâu, gâu…” Tôi vừa dừng xe trước cổng, Tiểu Hắc đã từ trong nhà xông ra vẫy đuôi chào đón.

Tôi xuống xe mở cổng rồi dắt xe vào trong, toàn bộ quá trình, anh bạn nhỏ nhà tôi đều quấn quýt bên chân không rời nửa bước. Cài lại then chốt cổng, tôi ngồi thấp xuống đối diện với Tiểu Hắc nhéo nhéo hai má nó chơi đùa.

- Tiểu Hắc đáng thương của tao! Bây giờ chỉ còn tao với mày, tự chúng ta phải quan tâm nhau thôi. Nào, vào nhà tao nấu mì ý chúng ta cùng ăn.

Anh bạn nhỏ nghe đến ăn, hai mắt tít lại, vẫy đuôi lắc mông chạy vòng vòng. Tôi đi phía sau, nhìn thân hình như cục bông di động của nó, không nhịn được phì cười mấy lần.

Hôm nay anh tôi đưa vợ về nhà ngoại ăn cơm với các bác bên đấy, còn mẹ tôi thì theo bố đi họp mặt hội cựu chiến binh, trong nhà chỉ còn mình tôi và Tiểu Hắc nên tôi cũng không định nấu cơm, lúc này vẫn còn sớm nên ăn tạm mì trước đã, bữa tối tính sau.

Món mì ý này cũng chẳng khác những món mì khác là mấy, nhưng nước sốt thì rất đặc biệt, là do Bạch công tử tự tay làm rồi đóng hộp gửi đến, mỗi tuần một hộp, chẳng lo hết cũng không sợ phiền phức, mà độ ngon thì miễn chê rồi, thế nên đứa nhỏ nhà tôi vèo cái đã chén hết bay phần của mình. Tôi thấy nó liếm liếm mép, ánh mắt dán vào đĩa mì của tôi rồi dương đôi mắt long lanh lên nhìn tôi, chớp hai cái.

Đã quá quen với biểu hiện này của Tiểu Hắc, tôi cũng không đói lắm nên chỉ mắng yêu nó mấy tiếng rồi bê đĩa sẻ cho nó một nửa. Nó cũng rất hiểu chuyện, được thêm đồ ăn thì sủa vài tiếng lên như cảm ơn rồi mới cúi đầu ăn tiếp.

Ăn xong, thấy tủ lạnh chỉ còn lại vài lon nước ngọt, tôi lại dắt Tiểu Hắc đến siêu thị gần nhà mua đồ, tiện thể đi dạo luôn.

Trong siêu thị chẳng có mấy người dắt thú cưng đi mua đồ như tôi, Tiểu Hắc nhà tôi lại vô cùng đáng yêu nên rất được chào đón, nhất là đám trẻ con cùng với mấy em gái tuổi mới lớn. Đám trẻ thì chạy tới, chạy lui, sờ lông, bắt tay Tiểu Hắc không ngừng, mấy cô gái nhỏ thì tranh nhau chụm ảnh cùng nó, còn tặng cho nó rất nhiều bánh kẹo. Anh bạn nhà tôi được vây quanh chẳng khác nào ngôi sao, lại nhận được bao nhiêu là quà, mắt cứ tít lại mãi.

Tay sách nách mang một đống đồ, tôi cùng Tiểu Hắc vừa ra đến trước cửa siêu thị mấy bước thì có điện thoại gọi tới. Là Hoàng Bách, hắn hỏi tôi đã ăn tối chưa, có muốn qua nhà hắn ăn cùng mẹ con hắn hay không. Tôi cùng Tiểu Hắc mới ăn qua loa từ lúc 6h, dạo một vòng đã tiêu hao không ít, đang tính về nhà ăn thêm lại có người mời thế này, tôi sao có thể không đồng ý đây.

Mặc dù đã vô cùng thân quen, nhưng tôi cũng không thể ăn mặc tuềnh toàng đến nhà hắn được, nói thế nào thì bây giờ tôi cũng mang thân phận khác trước đây, vẫn là nên giữ hình tượng một chút mới được. Chọn mãi mới xong trang phục, tôi ngắm mình trong gương khá hài lòng rồi nhưng lại thấy da hơi xạm, thế là lại ngồi xuống trang điểm nhẹ một chút, sau đó chưa yên tâm còn xịt thêm chút nước hoa, cuối cùng mới thật sự vừa lòng đi xuống nhà.

Bạch công tử và Tiểu Hắc đang chơi đùa ngoài phòng khách, có vẻ rất vui, người cười chó sủa ầm ĩ cả một nhà. Tôi vào bếp sách túi táo đi ra, một người một chó kia mới dừng lại. Hoàng Bách đi đến đón túi táo từ tay tôi, tranh thủ thơm trộm một cái mới thỏa lòng cùng nhau ra xe.

Lúc tôi tới, đồ ăn đã được bày đầy cả một bàn. Tôi nhìn đồ ăn hương, sắc, vị đều vô cùng sinh động kia, vừa xấu hổ, vừa áy náy chạy đến kéo tay mẹ Lan, tiếp nhận công việc sắp bát đũa mẹ đang làm dở, trong lòng thầm tự nhủ, lần sau nhất định không thèm trang điểm, ăn vận nữa, ngốn hết cả thời gian, hại tôi trở thành con dâu xấu chỉ biết ăn.

Mẹ Lan chỉ cười, nhắc tôi sắp năm bộ bát đũa rồi dắt Tiểu Hắc ra ngoài phòng khách chơi. Tôi lấy đến cái bát thứ tư mới thấy lạ, đếm đi đếm lại trong nhà cũng chỉ có ba người, Tiểu Hắc thì có tô riêng của nó rồi, sao lại cần năm bộ nhỉ? Vẫn đang thắc mắc thì chuông cửa reo, tôi thấy mẹ Lan muốn đứng lên thì vội vàng đặt nốt đôi đũa cuối cùng xuống, vừa chạy nhanh ra mở cửa vừa hét lên “Để con”. Tranh việc thì tranh việc, tôi đang chuộc lỗi mà.

Vừa nhìn thấy hai người ngoài cửa tôi liền ngớ ra, đến khi Bạch công tử thay tôi khép cửa lại rồi kéo tôi trở về trước bàn ăn mới hoàn hồn bảy phần, mắt lại chằm chằm đảo qua lại trên người hai người đàn ông lớn tuổi bên bàn ăn.

Quan hệ giữa mẹ Lan, bố chồng tương lai của tôi và chú Đông đến giờ vẫn rất phức tạp. Mẹ Lan có vẻ nghiêng về phía bố chồng tương lai của tôi nhiều hơn, nhưng chú Đông cũng không kém, vẫn tấn công rất tích cực, mà mẹ Lan đứng ở giữa, không muốn làm tổn thương người nào, cũng không muốn làm ai buồn, cuối cùng quyết định không chọn ai cả. Mẹ nói, mẹ đã ở tuổi này rồi, tình yêu đối với mẹ giờ không còn quan trọng nữa, nếu phải chọn một người và làm người kia tổn thương, thì mẹ thà không chọn ai cả. Ba người họ tổ hợp thành một mối quan hệ mập mờ, dây dưa không rõ, vừa như tình nhân lại vừa là bạn bè, cứ như vậy cho tới về sau có lẽ là tốt nhất.

Mẹ Lan vẫn thường mời hai người bạn già đến nhà ăn cơm, điều này cũng không lạ gì với tôi, nhưng đây là lần đầu tiên cả hai cùng đến một lúc, còn tôi đã luôn tưởng tượng khi hai người gặp nhau sẽ là tình huống gì, thế nhưng vẫn không ngờ hai người họ lại như hai chiến hữu già gặp lại nhau thế này.

- Lâu rồi không gặp, mời anh một ly.

- Mời!

Hai người đàn ông lớn đã bắt đầu khai tiệc, vì thế mà tôi không thể ngồi nhìn như trước nữa, thay vì nâng chén thì nhấc đũa, gắp thức ăn lần lượt vào bát mọi người từ người lớn tuổi nhất.

- Bố, mẹ, chú Đông mời cơm.Mỗi người còn được khuyến mãi cười một cái, đến lượt Bạch công tử thì tôi lại ngập ngừng, do dự mãi mới nặn ra một câu.Bách…mời cơm.

Người lớn thấy thế thì phì cười, nhân cơ hội trêu trọc tôi, còn ai kia thì chỉ nhếch môi một chút, kín đáo nheo mắt nhìn tôi mấy giây, bắt đầu dùng bữa như thường. Tôi đỏ mặt, cúi đầu chuyên tâm ăn cơm, cảm thấy vô cùng hối hận về quyết định vừa rồi của mình. Phải biết rằng để đi đến quyết định này, tôi đã phải suy nghĩ rất lâu đấy, vậy mà cái tên xấu xa hắn còn cười.

Ban đầu tôi cũng không để ý đến vấn đề xưng hô giữa tôi và Bạch công tử, cho đến một ngày gần đây, Yến cô nương hỏi tôi gọi hắn bằng gì, sau khi tôi trả lời thì bị cô nàng mắng tới tấp một hồi, lúc đó tôi mới thấy cô nàng nói đúng. Nào có ai yêu nhau, sắp cưới đến nơi rồi lại vẫn cậu cậu, tôi tôi như tôi với Bạch công tử đâu. Vì thế tôi quyết định thay đổi xưng hô, nhưng đổi thế nào mới tốt thì lại là một vấn đề đáng suy nghĩ. Bắt tôi gọi anh anh, em em ngọt xớt thì tôi nhất thời làm không được, còn kiểu vợ chồng thì bây giờ chưa phải lúc, cuối cùng cảm thấy vẫn là gọi tên hợp lý nhất, vậy mà vẫn bị cười, hừ… đáng ghét… Tôi ăn cho bõ ghét, cắn chết cậu, nhai chết cậu. Ơ, mà sao thức ăn trong bát tôi cứ vơi lại đầy thế này?

- Gà mái…

Được rồi, tôi phải thừa nhận người này rất có năng khiếu hù dọa, bước chân luôn luôn có thể nhẹ như mèo, tiến đến gần người khác mà người đó lại không hề hay biết. Rõ ràng tôi vừa mới thấy hắn đang bên ngoài phòng khách với các vị phụ huynh, quay đầu đã thấy hắn lẻn vào đây rồi.

Bạch công tử vòng tay ôm tôi từ phía sau, cằm tựa ở hỏm cổ tôi, còn cố ý thổi nhè nhẹ, hôn lên tai tôi, không có chút gì gọi là kiêng dè các bậc phụ huynh đang ở phía ngoài kia, ngay cả Tiểu Hắc bên dưới chân, hắn cũng coi như không khí.

Tôi đang rửa bát, tay đầy bọt xà phòng, chỉ có thể dùng vai đẩy nhẹ mấy cái rồi dùng chân đá hắn coi như phản kháng. Người kia cậy rằng tôi không dám lớn tiếng, tay chân lại bất tiện thì càng được thể lấn tới, không coi ai ra gì gặm gặm ở má tôi thủ thỉ:

- Hôm nay em đáng yêu lắm!

- Cậu có yên không hả? Ra ngoài cho tôi rửa bát!_Yêu yêu con khỉ mốc ấy! Cái tên này muốn học Tiểu Hắc chắc, không biết xấu hổ!

Và hắn càng không biết xấu hổ hơn khi vẫn tiếp tục gặm gặm, thỉnh thoảng hứng lên còn chụt nhẹ một tiếng rồi nhe răng cười hì hì, điệu bộ ta đây muốn làm gì thì làm vô cùng đắc ý.

- Lại không đáng yêu rồi! Sao không gọi tôi bằng tên nữa?

Tôi nghe hắn nhắc đến vấn đề này, lập tức cúi đầu ngậm miệng, quyết làm lơ người nào đó, im lặng không đáp trả nửa lời, hai tay thì tăng tốc đem bát đĩa trong bồn rửa thật nhanh, nhanh đến mức chưa đầy năm phút sau đã khua xong, lau tay qua loa vài cái liền đẩy con gấu Koala sau lưng ra, chạy về phía phòng khách tìm các vị phụ huynh làm lá chắn. Nói gì thì trước mặt người khác hắn cũng không dám manh động, tôi tránh được lúc nào tốt lúc ấy thôi.

- Bố, mẹ, chú Đông, ba người đang nói chuyện gì vậy?_Tôi ngồi xuống bên mẹ Lan, ôm cánh tay mẹ tò mò nhìn hai người còn lại.

- Đang đoán xem khi nào chúng ta lên chức ông bà đây._Mẹ Lan cầm tay tôi, vừa vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay vừa cười nói.

- MẸ…_Tôi ngượng ngùng kéo kéo tay mẹ Lan làm nũng, tranh thủ liếc mắt ra hiệu với Hoàng Bách đang đi đến, cầu cứu hắn giải vây giúp.

Nào ngờ Bạch công tử nhà tôi bình thường bao bọc che trở tôi là thế, lúc này lại chỉ cười cười không lên tiếng mà ngồi xuống đối diện với tôi, còn kín đáo nhớn mày nháy mắt một cái. Tôi nhìn hắn, trợn mắt uất nghẹn, muốn dậm chân cho bõ tức cũng không dậm nổi. Sau đó, ba người đàn ông cứ thế không phân biệt lớn nhỏ, không để ý đến khuôn mặt vừa tức vừa ngượng đỏ như tôm luộc của tôi, tựa vào nhau cười nghiêng ngả. Chú Đông còn cố ý vỗ vai Hoàng Bách hai cái, kêu hắn sau này phải cố gắng, bố hắn cũng nhìn con trai tỏ vẻ động viên. Oa, oa… ai cũng bắt nạt tôi, biết trước thế này thì tôi có chết cũng tình nguyện đứng trong bếp rửa bát đến sáng mai chứ không thèm ra ngoài này đâu.

- Đúng rồi, chị dâu con bao giờ sinh?_Thấy tôi bị mọi người trêu trọc mãi không nói gì, mẹ Lan tốt bụng liền chuyển chủ đề, vừa hỏi vừa đưa cho tôi miếng táo.

Tôi cảm động nhận lấy, nhìn mẹ đầy cảm kích một hồi rồi đáp:

- Bác sĩ dự sinh là giữa tháng sau ạ. Thế mà từ tháng trước mẹ con với anh Kiệt đã loạn hết cả lên, nhà con bây giờ chỗ nào cũng có đồ cho trẻ, chẳng khác nào nhà trẻ luôn mẹ ạ._Tôi nhăn nhăn mũi, dáng vẻ không đồng tình nói, sau đó dùng sức cắn miếng táo kêu răng rắc.

Cứ nghĩ đến chuyện đó là tôi lại buồn bực. Mẹ tôi mua quần áo cho cháu tôi đủ mặc cả một năm đã đành, anh tôi còn làm quá hơn, ngay cả xe đạp bốn bánh cũng mua luôn rồi, cứ làm như cháu tôi là Thánh Gióng, có thể một đêm lớn như thổi ấy. Bố tôi thì bình tĩnh hơn một chút, chỉ bắt tôi lên mạng, tra xem hãng sữa nào tốt, hãng tã giấy này chất lượng, cho trẻ ăn như thế nào thì đủ chất, chắc xương… Trong khi đó, mẹ của đứa trẻ lại vô cùng thủng thẳng vui chơi, có khi đến ngày dự sinh của con mình cũng quên luôn ấy.

- Đứa nhỏ này, sao lại ghen tị với cả cháu mình cơ chứ?..._Mẹ Lan lắc đầu cười nói.

Mọi người lại chuyển qua vấn đề nên tặng cháu tôi đầy tháng quà gì, kéo theo hàng loạt các vấn đề liên quan khác, cho đến khi trời đã về đêm, tôi với Hoàng Bách mới lại có dịp ở riêng. Hắn lái xe đưa tôi và Tiểu Hắc về nhà, trên đường đi thong thả chậm chạp không nói, về đến cổng, dừng xe lại rồi cũng không cho tôi xuống.

Người nào đó mặt nặng mày nhẹ, kéo tôi về phía mình, điệu bộ phụng phịu lên tiếng.

- Gà mái, sao em không gọi tên tôi nữa?

Tôi ngồi trên đùi hắn, bị hắn ôm chặt không thể nhúc nhích, thở dài ảo não. Người này sao lại thù dai nhớ lâu đến thế, mỗi vấn đề cỏn con ấy mà cũng nói đi nói lại mãi.

- Gà mái…

Trên cổ bị luồng hơi nóng phả vào trở nên ngứa ngáy, lại nói mỗi lần làm nũng người kia đều cố tình phát ra âm thanh hết sức quyến rũ, tôi không thể không thừa nhận năng lực cám dỗ người của hắn ngày càng cao siêu, hại tôi chẳng giữ được nổi nửa manh giáp, chỉ có thể vùi đầu trước ngực hắn chậm rì rì lên tiếng.

- Không được bắt nạt người ta, Bách hư hỏng…

Tôi không nhìn được vẻ mặt của Hoàng Bách, chỉ cảm thấy cơ thể hắn chấn động không nhỏ, tay trái đang ôm tôi càng thêm chặt. Nửa giây sau, hắn dùng tay phải nâng cằm tôi lên, chậm rãi hạ môi xuống, cắn mút nhẹ nhàng, lưu luyến không rời.

Tính đến thời điểm hiện tại, chúng tôi đã chính thức yêu nhau được hơn một năm. Bạch công tử nhà tôi tuy là trai tân, nhưng dù sao cũng là đàn ông chính hiệu, trong đầu dĩ nhiên không thể thiếu những ý nghĩ không trong sáng, dù hắn có biết cách kiềm chế bản thân thế nào đi chăng nữa thì vẫn không ngăn được bản tính đàn ông trỗi dậy trong một vài tình huống. Nhưng con người này lại rất nguyên tắc, tại thời điểm cả hai đều đã thở hổn hển không còn lí trí, hắn vấn có thể ép mình dừng lại, sau đó ôm tôi thật chặt kìm nén.

Chị Hân nói, đàn ông ở bên cạnh người con gái mình yêu mà có thể làm được như Hoàng Bách chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, hồi anh chị tôi yêu nhau cũng là lên xe trước rồi mới mua vé đó chứ. Mà lí do bà chị tôi đưa ra là thương chồng, sợ anh tôi nhịn lâu sẽ hỏng. Nghe chị ấy nói vậy tôi cũng hoang mang, lỡ Bạch công tử nhà tôi nhịn lâu rồi “hỏng” thì sao? Vì lí do này mà một thời gian tôi còn tránh tiếp xúc thân mật và gần gũi với hắn nữa đấy, làm mọi người ai cũng nghĩ chúng tôi cãi nhau, còn hắn thì giận tôi suốt mấy ngày liền sau khi biết nguyên nhân. Nhưng lo nghĩ thì vẫn không biến mất, vì hạnh phúc tương lai sau này, mấy lần đến thời điểm quyết định, tôi đều ngầm đồng ý cho hắn hành động, vậy mà người này vẫn giữ nguyên tắc không hề động thủ, chỉ nói là chờ cưới đã. Và lần này cũng chẳng là ngoại lệ.

Hoàng Bách ôm tôi rất chặt, cằm chôn ở hõm cổ tôi, cứng nhắc bất động thật lâu mới khó khăn khàn khàn lên tiếng.

- Nửa năm nữa thôi, chờ đến ngày chúng mình cưới xem tôi thu phục em thế nào…_Hơi thở vẫn thật nặng nề, quyến luyến.

Tôi cuộn người trong lòng hắn, toàn thân mềm nhũn, nghe hắn nói vậy tuy rất muốn phản kháng nhưng lực bất tòng tâm, chỉ có thể dụi đầu vào ngực hắn nhè nhẹ. Ai biết người này lại lên cơn điên gì, đột nhiên ập đến cắn mạnh vào môi tôi đau muốn ứa máu, sau đó ngấu nghiến dày vò nó một hồi mới buông tha để tôi vào nhà. Cũng may là Tiểu Hắc suốt quá trình đã ngủ từ lâu, lúc tôi gọi mới lờ đờ tỉnh dậy xuống xe.

Và không như dự đoán của bác sĩ, ngày mùng bốn tháng năm đó, cả nhà tôi bỗng chốc loạn thành một đoàn. Không biết anh tôi kiếm ở đâu mấy câu chuyện tiếu lâm, về nhà đem kể cho chị dâu tôi nghe để giải sầu, ai ngờ hiệu quả vượt quá mức cần thiết, chị Hân vừa nghe vừa ôm bụng cười lăn lộn mãi không ngừng cho đến khi bụng bắt đầu đau mới thôi. Thế là cháu tôi được sinh sớm so với dự kiến cả chục ngày, chuyện này về sau vẫn luôn là mẩu chuyện tâm đắc được tôi kể cho cháu mình về bố nó mỗi lần bố mẹ nó đem con ném cho tôi.

Lúc đó tôi đang ở cửa hàng, nghe tin liền vội vàng ném lại công tác cùng Bảo Yến phóng xe vào bệnh viện, với mong ước được đón cháu chào đời cùng mọi người, ai ngờ vẫn chậm một bước. Tôi đến thì hai mẹ con chị Hân đã được đưa về phòng hồi sức, nghe nói là đẻ mổ nhưng hai mẹ con đều rất khỏe mạnh, nên chỉ cần nằm viện vài ngày chờ vết mổ ổn định là có thể về nhà.

Cháu tôi là một cậu bé vô cùng kháu khỉnh, mang đôi mắt cười cong cong của mẹ, mỗi khi ai trêu đùa hay cưng nựng đều tít lại, những phần khác đều giống bố như đúc. Chẳng biết có phải vì thế mà tôi vừa yêu vừa ghét đứa cháu này hay không, còn mọi người ai nấy đều yêu quý nó vô cùng, đến cả Tiểu Hắc khi được tôi cho xem ảnh của thằng bé cũng xoắn xuýt cả lên cứ ôm khư khư điện thoại ngắm nghía, nghe chừng là rất háo hức muốn gặp cậu chủ nhỏ. Vì vậy ngày thứ hai mẹ con chị Hân ở viện, bố mẹ tôi vẫn phải đi làm nên tôi đảm nhận nhiệm vụ mang cơm vào cho bố mẹ của cháu trai liền dắt theo Tiểu Hắc đi cùng.

Nhưng có một chuyện tôi không hề muốn đã xảy ra.

Tiểu Hắc mất tích.

Bạn đang đọc Giữ Lại Đôi Cánh Yêu Thương của Mộc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.