Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bí mật của ông anh quái gở

Phiên bản Dịch · 3926 chữ

Ôi giời ơi là giời ơi! Sao lại chán đến cái mức này? Haiz,dù biết than thở cũng không có tác dụng gì nhưng mà tôi đang chán không thể tả được. Rất là chán!

Tôi sinh ra trong một gia đình bình thường. Bố mẹ tôi đều là người làm công ăn lương, không dám nói là dư giả gì nhưng cũng đủ nuôi con cái ăn học đàng hoàng. Khi tôi đến thế giới này đã là đầu những năm 90s, lúc ấy gia đình đã qua cái thời khó khăn nên cũng coi như có một tuổi thơ tạm được. Bởi thế tôi lớn lên cũng y như bao người khác, mắt mũi chân tay bình thường, đầu óc tuy không thông minh hơn người nhưng cũng đủ xài.

Nếu như chỉ có vậy thì không có gì đáng nói rồi! Lí do mà tôi dùng từ tạm được để nói về tuổi thơ của mình ấy, haizz…thật sự mỗi lần nhắc đến tôi đều có thể nói liên tục ba ngày ba đêm đấy!

Tôi không phải con một. Và trước tôi có một ông anh trai. Cái này chính là thứ tôi luôn bất mãn cộng tự hào xen kẽ nè!

Anh trai tôi rất chi là quái gở, tính tình lúc nóng lúc lạnh. Đôi lúc cực kì biến thái, thỉnh thoảng lại tâm lí chết người. Tóm lại là thuộc nhóm người mắc bệnh đa nhân cách nhưng chưa được phát hiện và đưa đi chữa trị.

Để tôi kể về anh ấy một chút nhé! Ngoại hình của anh ấy ổn. Mẹ nó, nếu không muốn nói là đẹp trai ạ! Tôi vẫn thường hỏi mẹ tôi rằng có phải bố mẹ nhặt tôi từ thùng rác về hay không, mà tôi với anh tôi mới khác nhau nhiều như vậy. Nếu nói anh ấy là trời, tôi nhất định là đáy vực sâu. Nếu nói anh ấy là hoa, tôi cùng lắm cũng chỉ có thể là đất dưới chân anh ấy!

Nguyên nhân của sự khác biệt ấy là như thế này! Anh ấy giống mẹ, người ta chẳng bảo con trai giống mẹ thường anh tuấn là gì! Mẹ tôi thời trẻ cũng thuộc hàng có chút nhan sắc, vậy nên việc anh trai tôi mặt mũi “dễ nhìn” không cần bàn cãi nữa. Còn tôi giống bố. Mà bố tôi thì lại là người mà dù bạn có ném vào chỗ chỉ có vài chục người tôi cũng đảm bảo là tìm mãi không ra rồi. Vâng! Ngoại hình của anh ấy không có điểm nào đáng chê cả. Nhưng bạn đừng để cái mã ấy đánh lừa! Phải sống chung với anh ấy bạn mới biết anh ấy quái đến mức nào.

Anh em tôi cách nhau 5 tuổi, số tuổi ấy đủ để anh tôi coi tôi như báu vật mà yêu thương, chiều chuộng giống như những người anh khác. Tôi rất ghen tị với con bé hàng xóm kế bên. Anh nó cực kì chiều nó, tiếng cười của nó luôn luôn phát ra vui vẻ khi anh nó về nhà. Còn chúng tôi, tôi phải nói thật là một ngày chúng tôi không chí chóe với nhau ít nhất một lần y như rằng hôm ấy trời mưa hoặc một trong hai bị ốm. Cho tới bây giờ vẫn là như thế, mặc dù cả hai đứa đều không còn nhỏ gì nữa.

Anh ấy thuộc thể loại bóc lột, chuyên trị bắt nạt tôi, luôn luôn dùng cái kiểu “mày là con gái, anh là con trai” để biến tôi thành ôsin cho anh ấy. Trải qua chục năm từng trải, dần dà tôi cũng khôn lên, bây giờ phải có hoa hồng tôi mới làm cơ!

Ví dụ như giúp anh ấy giặt cái áo hàng hiệu: 50k, dọn phòng giúp anh ấy: 50k, nấu cơm cho anh ấy: 20k (Thường đó chỉ là những hôm bố mẹ tôi đi vắng thôi. Bởi vì chỉ còn tôi và anh ấy ở nhà, nếu mà tôi không nấu thì anh ấy ra quán mà ăn nhá! So với đưa tôi 20k để ăn đồ ngon, đảm bảo vệ sinh với ra quán ăn đồ không rõ sạch hay bẩn, lại thiếu dinh dưỡng, tất nhiên anh ấy chọn tôi rồi!)

Đặc biệt là có lần, tôi viết thư tình thay anh ấy, anh ấy cho tôi hẳn 100k luôn. Cô gái được anh ấy gửi thư cho tỏ ra rất là hạnh phúc, sau đó đã hồi âm liên tục cho anh ấy mười ngày, mỗi ngày mười lá. Vì vậy anh ấy sợ quá, không dám đến gần chị gái kia nữa chứ đừng nói đến yêu đương! Từ ngày ấy anh trai không bao giờ nhờ tôi viết thư nữa, tôi cũng mất luôn một nguồn thu nhập. Ai bảo anh ấy nhìn người bằng vẻ bề ngoài cơ! Tôi lấy anh ấy làm thí nghiệm mười mấy năm qua, thế nên về cái khoản nhìn người khác giới ấy, chắc cũng được coi là không ngu dốt.

Con người anh tôi rất khó đoán. Thỉnh thoảng anh ấy sẽ lên cơn động kinh mà như thế này: Trở về nhà với bộ dạng uể oải, nhìn thấy tôi là bắt lại, sau đó sẽ biến tôi thành cái cột cho anh ấy tựa vào. Tôi đi một bước anh ấy theo một bước, giống hệt như Tiểu Hắc nhà tôi (Bạn nên biết Tiểu Hắc chính là cún yêu của anh em tôi.)

Tiếp đó anh ấy sẽ giống như trẻ con đòi ăn hết cái này đến cái kia, tôi mà không làm cho anh ấy, anh ấy sẽ biến thân thành cái kẹp, kẹp tôi đến mức xém chút tắc thở mới thôi. Vì vậy tôi phải chiều theo anh ấy cho đến lúc bố mẹ tôi đi làm về. Lúc đó anh ấy sẽ quay ra mẹ tôi, vừa ôm mẹ vừa ngủ, cuối cùng là cả nhà phải khiêng anh ấy lên phòng. (Bạn cũng cần biết một điều nữa là: anh ấy hiện tại đã ra trường và đi làm 2 năm rồi! Tính cách của anh ấy trước giờ chưa từng thay đổi. Có khi lấy vợ rồi anh ấy vẫn thế thôi!)

Lắm lúc anh ấy lại như thế này: Tôi thì đang chán đời đến mức muốn đi chết, còn anh ấy lại ở bên cạnh cười nhăn nhở như vừa trốn trại, chọc cho tôi đến mức phát điên luôn. Nhiều hôm tôi ức quá, chui vào xó nhà ngồi ôm Tiểu Hắc khóc như mưa. Lúc ấy anh tôi mới tha cho tôi, bắt đầu quay ra dỗ tôi, cho tôi đi ăn kem, hỏi tôi có chuyện gì rồi khuyên giải tôi này nọ. Nếu như bạn gặp anh ấy lúc đó, chắc chắn bạn sẽ nghĩ anh ấy là một người anh trai tốt nhất thế giới. Nhưng chỉ cần tôi phấn chấn, vui vẻ trở lại, anh ấy sẽ tiếp tục chọc tức tôi. Ức ơi là ức, tôi ngồi ôm Tiểu Hắc còn sướng hơn ngồi nói chuyện với anh ấy!

Có một hôm bố mẹ đi công tác, tôi với anh ấy rủ nhau xem phim ma, Tiểu Hắc cũng ngồi bên cạnh. Tôi vốn dĩ không phải đứa nhát gan. Phim ma thôi mà, cũng đều do con người làm ra, có gì phải sợ. Đến Tiểu Hắc ở bên cạnh tôi còn không sợ. Thế nhưng tôi với nó đang cùng nhau ăn bỏng ngô xem phim hay quá chừng thì tự nhiên anh tôi chồm đến, mắt thì trợn ngược lên, tóc tai bù xù hù tôi một cái. Bỏng ngô trên tay tôi đổ hết xuống sàn, chỉ sướng cái đứa nhỏ Tiểu Hắc kia, bình thường chỉ được ăn phần của nó, bỗng dưng lại hưởng thêm cả phần của tôi. Còn anh tôi thì nhìn tôi cười sằng sặc, sau đó còn nói tôi nhát gan nữa chứ! Từ đó về sau mỗi lần xem phim ma tôi đều mượn một cánh tay của anh ấy mà ôm, đợi đến lúc anh ấy có ý định hù tôi, tôi sẽ đem nó ra cắn cho một cái in dấu răng luôn. Hà hà…thế là anh ấy không dám hù tôi nữa!

Nhưng những cái đó chưa có gì đáng nói đâu! Để tôi kể tiếp cho mà nghe, nghe xong bạn sẽ hiểu mức độ biến thái cấp hai của anh ấy là thế nào.

Đó là ngày lễ tình nhân. Bản thân tôi vì có một ông anh như vậy nên từ nhỏ đã gần như tuyệt giao với bọn con trai, thề rằng cả đời này không lấy chồng, cũng chẳng thèm yêu đương. Mặc dù tôi có cái tật mê trai đẹp nhưng nói cho cùng cũng chỉ là nhìn ngắm mà thôi. Tôi không có ý định đến gần đám quái vật đó! Đợi đến khi anh tôi lấy vợ sinh con, tôi sẽ trôm một đứa về nuôi, như thế chẳng phải rất tốt sao!

Thực ra tôi cũng có một người bạn là nam giới, rất thân. Biệt danh tôi đặt cho hắn là Bạch công tử. Nhưng mà tôi coi cậu ta cùng phái với mình nên không tính vào trường hợp trên.

Trở lại vấn đề chính là vì thế mà tôi không có bạn trai. Chuyện ấy cũng đâu có gì to tát, cũng chẳng liên quan gì đến anh trai tôi. Ấy vậy mà lúc tôi tan học, trời rét như thế, tôi thì chỉ muốn về nhà cho nhanh thôi, anh ấy được nghỉ còn chạy đến trường tôi. Cái đó không quan trọng, cái quan trọng là anh ấy còn đem theo hoa tươi và sô-cô-la. Mà cái đó vẫn chưa quan trọng lắm, quan trọng hơn nữa là anh ấy không phải tặng cho cô gái nào khác mà chính là tặng cho tôi. Biến thái chưa? Đôi lúc tôi muốn hỏi xem mục đích của anh ấy khi đến trái đất là gì lắm, nhưng lại sợ ăn mắng nên thôi.

Lúc đó tôi chết chân tại chỗ, để mặc cho anh ấy nhét hoa với sô-cô-la vào tay, kéo về nhà lúc nào không biết. Bạn bè của tôi biết tôi có anh trai nhưng khi chúng nó đến chơi thì anh tôi đều đi vắng. Bởi vậy chỉ có một người biết mặt anh ấy, đó đương nhiên là Bạch công tử, ngoài ra không còn ai khác. Và hôm sau bọn bạn tôi đều quay qua hâm mộ tôi vì có bạn trai vừa đẹp trai lại quan tâm tôi như thế. Bạch công tử kia thì nhìn tôi một cách khó hiểu rồi cười sằng sặc như lên cơn. Mẹ nó, nhưng có ai biết nguyên do phía sau đâu.

Anh ấy bảo thấy tôi valentine mà không có ai tặng quà rất đáng thương. Anh ấy lại không biết tặng quà cho ai. (Thực ra người chờ anh ấy tặng quà dài đến cả km.) Thế nên anh ấy muốn giúp tôi mở mày mở mặt với bạn bè ấy mà! Nếu mà tốt như vậy đã không phải anh tôi rồi! Sô-cô-la đó là anh ấy lấy trong đống quà mỹ nhân theo đuổi anh ấy gửi đến, hoa thì trừ vào tiền tôi giặt đồ cho anh ấy. Vậy mà giúp tôi cái gì chứ? Chỉ có hại tôi là nhanh! Tiền mua bó hoa ấy còn đủ cho tôi ăn đến mấy hộp kem to đùng.

Tôi hận! Từ đó trở đi, đứa bạn nào của tôi mà hỏi về “bạn trai” tôi, tức là anh trai tôi. Tôi sẽ mắng cho đứa đó ngập trong nước miếng, cho nó chừa cái tội thích chọc vào tổ kiến lửa. Tôi cũng không thèm giúp anh tôi nữa, đi mà tự dọn phòng, tự giặt quần áo. Cuối cùng anh ấy phải tăng tiền hoa hồng lên gấp đôi, bao nhiêu quà của các mỹ nữ tặng cho đều để tôi tùy ý sử dụng, tôi mới chịu quay đầu làm ôsin cho anh ấy như xưa.

Tuy rằng anh tôi quái gở như vậy, nhưng được cái anh là dân công nghệ thông tin, về cái khoản máy tính và các thiết bị liên quan anh ấy rành lắm. Tôi cứ hỏng cái gì đều mang qua cho anh ấy, khi học mà không hiểu cái gì cũng nhờ anh ấy.

Có hôm tôi qua thấy anh ấy đang gõ bàn phím với nhấn chuột như điên. Tôi hỏi anh chơi cái gì, anh ấy chỉ nói vỏn vẹn Dota rồi lại đâm đầu gõ gõ, nhấn nhấn. Tôi nào có biết Dota là cái gì đâu. Đến lớp hỏi Bạch công tử, hắn nói là game online. Con trai đứa nào cũng mê cái trò ấy lắm! Ngay cả hắn cũng thế. Vậy là cứ rảnh tôi liền chạy qua phòng anh trai ngồi xem anh ấy chơi, thực ra nhìn thì chẳng hiểu gì nhưng dần dà cũng có chút biết biết, thấy hay nên thử chơi.

Lúc đó tôi còn đang học cấp III, đến tiết thực hành tin học ở trường là tôi với Bạch công tử lại chui vào góc khuất tầm nhìn của giáo viên, hắn làm bài, tôi sao lại, sau đó tôi với hắn chơi Dota. Có lần bị phát hiện, thế là ra ngoài hành lang đứng phạt. Than ôi! Thời oanh liệt nay còn đâu!

Nhưng mới đây tôi và anh trai cãi nhau. Lí do khiến tôi chán nản đấy ạ!

Bữa đó tôi đi học về, mặt bí xị như bánh đa nhúng nước, anh tôi đang ngồi xem TV quay ra làm ngay một câu: “Lại thi văn nghệ hả?” Trúng phóc mới đau chứ!

Là như thế này, có một lần tôi với bọn ở lớp đi liên hoan, hát hò, bởi vì bị chuốc quá nhiều tôi nhảy lên cầm mic rồi hát cho cả liên khúc lúc nào không hay. Về sau cứ văn nghệ văn gừng là chúng nó nhè đầu tôi bắt đi biểu diễn. Nhưng trời sinh tôi ghét chỗ đông người quá mức, mọi người mà cứ nhìn tôi chằm chằm là tôi khỏi làm gì, đứng đơ một chỗ luôn. Vậy mới khổ chứ!

Lần này tôi từ chối thế nào cái đám mắc dịch kia cũng không tha cho tôi. Đến giờ là điện thoại lại réo inh ỏi, tôi không đến hôm sau chắc chắn chúng nó sẽ chém chết tôi mới thôi. Anh tôi bày cho tôi một cách là lên hát nhưng kệ người ở dưới nói gì làm gì, cứ cầm mic một mình một thế giới hát cho hết thì xuống. Và tôi cũng làm theo, dù đôi lúc ghét cay ghét đắng nhưng anh tôi vẫn là người tôi tin tưởng nhất mà. Từ lúc tôi lên sân khấu đến lúc trở xuống, ánh mắt tôi rất chuyên tâm nhìn vào dàn đèn trên trần nhà.

Kết quả là tôi hát thì không tệ, thế nhưng lại nhanh trước nhạc, không có phong cách biểu diễn, suy ra bị loại. Đám mắc dịch kia mắng tôi quá trời, nhưng ai bảo chúng nó cứ ép tôi chứ! Tôi uất ức chạy thẳng về nhà tìm Tiểu Hắc tâm sự. Ai ngờ anh tôi hôm ấy nghỉ làm sớm nên cũng đang ở nhà. Nhìn anh ấy giống như đang suy nghĩ gì đó, trên mặt lộ vẻ buồn rầu.

Anh tôi vốn dĩ luôn dùng nụ cười để che dấu mọi thứ. Vừa thấy tôi vào nhà anh ấy đã lấy tôi ra mà trêu trọc. Tôi sống với anh ấy đã gần hai chục năm, lí nào tôi không hiểu! Tôi cũng muốn giúp anh ấy giải sầu, nhưng tôi đây đang rất buồn mà. Sao anh ấy không hiểu? Vì vậy bữa đó anh em tôi cãi nhau to lắm. Tôi còn giận đến mức ném vỡ cả ly thủy tinh mẹ tôi yêu thích. Tiểu Hắc cũng vì thế mà cả ngày không ăn cơm. Mỗi lần trong nhà có chuyện gì là nó đều như thế.

Cho đến hôm nay thì tôi cũng nguôi giận rồi. Nhưng mà vẫn chưa muốn nói chuyện lại với anh trai. Cơ bản là tôi chỉ muốn anh ấy cũng hiểu tôi một chút thôi! Bằng nửa phần tôi hiểu anh ấy là được. Vậy mà anh ấy cũng không chủ động làm lành. Thật là đáng ghét!

Để mà kể hết về anh ấy quả thực rất tốn nước bọt. Tôi sẽ không lãng phí ba ngày ba đêm để kể tiếp đâu! Đồ đáng ghét!

Khoan! Sao lại có người giống “Đồ đáng ghét” thế này? Mà hình như, là anh tôi thật. Anh ấy đến cửa hàng bánh ngọt làm gì nhỉ? (Đừng thắc mắc vì sao tôi không nghĩ anh ấy đi tìm mình! Cơ bản anh ấy là một con cua thích bò ngang. Chưa đến bước cuối anh ấy sẽ không bao giờ quay đầu. Vì vậy sẽ không xin lỗi tôi đâu!)

Tôi lén lút dùng menu che mặt lại. Anh trai đi qua tôi không chút phát hiện. Đợi cho anh ấy ngồi xuống một cái bàn khá xa chỗ tôi, tôi mới thò đầu ra, dùng người đàn ông ngồi giữa chúng tôi làm lá chắn.

Theo như quan sát của tôi thì anh ấy đến đây không phải để ăn bánh. Cái này khỏi nói cũng biết, trước giờ anh ấy vốn không thích đồ ngọt. Chiếc bánh để trước mặt anh ấy từ đầu đến cuối vẫn nguyên vẹn. Cái anh ấy quan tâm là một cô gái.

Ha..ha..ha…Tôi thực sự rất muốn cười to. Anh trai ơi là anh trai, cuối cùng anh cũng có ngày này! Anh có biết không? Cái người mà anh vẫn nhìn chằm chằm nãy giờ ấy, chị ấy là bạn em đó. Không những là bạn mà còn là bạn tốt nữa. Phen này tôi lên đời rồi! A..ha..ha…sướng quá bố mẹ ơi!

- Con nhỏ này, muốn ngồi tới tối luôn hả? Mau về nhà đi._Người mà anh tôi vẫn chăm chú dõi theo đi đến bàn của tôi, đập đầu tôi một cái.

Tôi đang trong trạng thái cười thầm như điên, giật mình tỉnh lại, nhanh chóng lấy menu che mặt, ngước lên thì thầm với chị ấy.

- Chị Hân, có thấy người đang nhìn chị không?

Chị Hân quay qua nhìn anh tôi. Chỉ thấy anh ấy nhe răng cười ngọt ngào. Chị Hân nhăn mặt, bất mãn bĩu môi liếc anh ấy một cái.

- Đừng để ý đến hắn ta. Hắn bị thần kinh đấy!

- Em thấy đâu có bị gì đâu? Chị không nhìn rất nhiều cô gái đang lăm le tiếp cận anh ta à?Tôi ngó anh tôi mấy giây, thấy anh ấy vẫn nhìn về phía này, lập tức thụt đầu sau tờ menu.Mà có phải anh ta theo đuổi chị không?

- Làm gì có!

- Phải không đó? Nhìn mặt chị đi kìa!_Mặt chị ấy đỏ ửng lên thế kia mà nói không? Bộ tưởng tôi mắt mù hả.

- Ờ, thì đúng là vậy. Nhưng chị không thích hắn! Chị rất ghét hắn! Chị căm hận hắn đến tận xương tủy.Chị Hân vừa nói vừa siết chặt cái bút trong tay. Tôi đây chỉ nhìn thôi mà cũng lạnh cả sống lưng lên rồi.Chính hắn là kẻ đã đâm vào chị hôm chị em mình hẹn nhau đấy!

- Cái hôm đi xem phim á?_Tôi vừa tưởng tượng cây bút kia là ông anh yêu quái của tôi, vừa cảm thấy đau thay anh ấy. Chị Hân mà bóp cổ anh tôi chắc anh ấy chết tức khắc mất!

- Ừ. Làm chị em mình bỏ lỡ phần đầu của phim. Hắn có biết hôm đó là công chiếu bộ phim đó tại Việt Nam không hả? Tức thế không biết! Anh đẹp trai của chị…

Hơ..hơ…Chị ơi là chị! Chị có biết rằng xuất xem phim ấy là anh trai em cho em không? Nếu như anh ấy không phải bạn của người tổ chức, thì chị em ta làm gì có cơ hội mà xem công chiếu bộ phim ấy! Em biết là chị cũng mê trai đẹp như em, nhưng chỉ là bỏ lỡ phần mở đầu thôi mà, mấy hôm nữa chị lên mạng xem cũng được chứ sao? Chị làm gì lại hận anh em như thế? Chị mà thế thì em làm gì có cơ hội lên đời nữa đây?

- Anh ta không phải rất vừa ý chị sao? Đẹp trai có thừa còn gì._Tôi nhân cơ hội tâng bốc ông anh nhà mình xíu. Tất cả cũng vì tương lai tương sang phía trước của tôi thôi!

- Gớm! Đẹp trai mà biến thái á! Hôm trước hắn dám sờ chị.

Tôi nghe thấy tiếng nghiên răng đấy. Mặc dù chị ấy nói rất nhỏ.

- Sờ? Chỗ nào?_Anh tôi biến thái đến mức ấy?

Chị Hân không nói, chỉ đưa mắt đến trước ngực mình. Á…á….Sao tôi lại có ông anh biến thái đến mức này rồi? Thảo nào chị Hân lại ghét anh tôi như vậy. Em biết giúp người giúp mình thế nào đây, anh ơi là anh?

- Làm việc đi Hân! Quản lí đang nhìn kìa.

- Em biết rồi!Chị Hân đáp lại đồng nghiệp của mình, sau đó nháy mắt với tôi.Về trước đi! Tên kia gọi bánh nhưng sẽ không ăn đâu, lát chị mang đến chợ cho.

Quên chưa giới thiệu với mọi người. Chị Hân hiện đang là sinh viên năm cuối, cùng trường với tôi, thế nên tôi với chị ấy mới quen nhau. Bởi vì tính cách hai đứa khá hợp nên từ đó trở thành thân thiết như bây giờ. Chị ấy họ Dương, không có tên đệm, là con một. Bố chị ấy cũng là người làm công ăn lương như bố mẹ tôi, còn mẹ thì ở nhà nội trợ. Hai bác ấy tốt bụng lắm! Lần nào đến chơi bụng tôi cũng căng tròn mới ra về. Còn cửa hàng bánh tôi đang ngồi chính là chỗ làm thêm của chị ấy. Tôi cũng học tập chị ấy tự kiếm tiền tiêu sài, nhưng công việc của tôi rất bất ổn. Đó là bán đồ lưu niệm cho người ta ở chợ đêm. Nếu như bán được nhiều thì có nhiều tiền sài, còn không bán được thì nhịn. Nói tóm lại là tùy ý trời!

Phải nói là tôi may mắn lắm mới tìm được người hợp với tôi như chị Hân. Nếu như chị ấy trở thành chị dâu của tôi thì còn gì tuyệt hơn! Tôi sẽ có người trò chuyện, lại có người chống lưng cho, anh tôi đố dám bắt nạt tôi nữa đấy. Ôi, cuộc sống tôi hằng ao ước bấy lâu. Nay nó đang nằm trong tầm tay tôi, tôi không thể bỏ lỡ được!

Anh trai, lần này em quyết giúp anh đến cùng! Anh yên tâm!

Tuy nhiên giờ tôi phải chuồn trước đã. Phải về nhà dọn phòng với nấu cơn cho anh trai để còn làm lành chứ!

Bạn đang đọc Giữ Lại Đôi Cánh Yêu Thương của Mộc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.