Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7

Phiên bản Dịch · 4720 chữ

Thì ra cảm giác ghen sẽ khó chịu như vậy.

Du Chính Dung từ nhỏ đến lớn có thể nói là thuận buồm xuôi gió,

bất luận về học tập hoặc công tác đều rất thuận lợi. Năng lực cùng tính toán của anh là một nguyên nhân, mà diện mạo anh nhã nhặn tuấn tú, nói năng cử chỉ ôn nhã, cũng làm cho con đường anh đi trôi chảy hơn so với người bình thường.

Dĩ nhiên không thể nói được là không hề thất bại, nhưng nghiêm túc mà nói, khi anh muốn gì đó, còn không có không chiếm được, nhưng chỉ cần cố gắng cuối cùng cũng sẽ nắm được trong tay.

Mãi đến khi gặp Hạ Hiểu Úc.

Tuy rằng vừa thấy liền động tâm, lại phải giấu kín suốt một học kỳ, chờ sau khi hai người không hề có quan hệ thầy trò, mới bắt đầu theo đuổi. Mà cô rất ngây ngô, còn không hiểu được như thế nào là cự tuyệt, Du Chính Dung trong cơ thể hỗn loạn xao động khát vọng cùng dục niệm, phải phanh xe lại, nhiều lần kiềm chế.

Và hiện bây giờ, giữa trưa cuối tuần sau, biết rõ cô là theo người đàn ông khác đi ra ngoài — tuy rằng cô lần nữa nhấn mạnh Giang Thành Bân chính là bạn tốt — mà cõi lòng Du Chính Dung đầy ghen tỵ cùng không vui, cũng không thể biểu hiện ra ngoài, từ đầu tới cuối chỉ bày tỏ kháng nghị quá yếu ớt, nhưng vẫn là bị đôi mắt phượng căm giận trừng mắt mà liếc lại.

“Anh chỉ là nói, chuyện ở phòng thí nghiệm của anh xong có thể

đi qua đón em, chỉ cần em nói cho anh biết một tiếng, mặc kệ các

em hẹn gặp ở đâu cũng không sao.”

Du Chính Dung uổng công đấu tranh.

“Không được !”

Hạ Hiểu Úc lập tức bác bỏ, đặc biệt kiên định, không hề có cửa để thương lượng.

Đùa giỡn cái gì, để cho Giang Thành Bân thấy Du Chính Dung tới đón cô, này căn bản chính là đổ thêm dầu vào lửa, làm không tốt Giang Thành Bân còn có thể nghĩ là cô cố ý thị uy.

“Hiểu Úc……” Du Chính Dung dùng giọng nói dịu dàng, bắt đầu cố gắng xuống nước.

Vị tiểu thư trước mặt này ăn mềm không ăn cứng, mè nheo năn nỉ cô, muốn so với dọa cô hoặc uy hiếp cô hữu hiệu hơn nhiều. Trải qua mấy ngày ở chung thân thiết, anh đã tìm được điểm này.

Không nghĩ tới lúc này đây, Hạ Hiểu Úc kiên trì kì lạ.

“Không được, không được.” Cô mạnh mẽ lắc đầu, “Chỉ là đi uống trà, Giang Thành Bân trước bữa tối sẽ về lại quân đội, cho nên em sẽ không đi lâu lắm. Không cần anh đón, anh không cần đi !

Nhìn cô một bộ trang phục thoải mái lại toát ra vẻ xinh đẹp, cũng không quay đầu lại rời đi, Du Chính Dung chỉ cảm thấy thất bại tới cực điểm.

Tại sao có thể như vậy đây ?

Anh biết đánh ngay từ đầu, chính là tự mình áp dụng thế công chủ động, kiên trì muốn tham gia vào cuộc sống của cô. Từ kiên nhẫn dụ dỗ cô từ kinh hoảng đến sau khi chấp nhận, anh nghĩ đến con mèo nhỏ này đã muốn phục tùng, kết quả, lại đột nhiên bị móng vuốt mèo mà cào bị thương !

Từ Hạ gia lái xe trở lại trường học, cảm giác thất bại của Du Chính Dung vẫn không có biến mất.

Với anh mà nói, này cũng là lần đầu mới trải qua. Trước kia thời học đại học, đi nước ngoài du học đến sau khi kết giao bạn gái, đều là bằng tuổi, quá trình học giống nhau, hai bên thế lực ngang nhau, hơn nữa cả hai điều kiện lại cực tốt, khiến cho anh chuyện tình cảm đến đều xem như là trôi chảy, không cần tốn nhiều tâm tư, cho dù chia tay cũng rất vui vẻ.

Mà lúc này đây, gặp mặt Hạ Hiểu Úc, anh thật sự là gặp khó khăn.

Tuổi trẻ, đơn thuần cũng không có nghĩa là dễ dàng bị lừa, ngược lại, tuổi còn rất trẻ, kia mới biết có rất nhiều sự chênh lệch không biết nên khóc hay cười mà kiên trì.

Hiểu Úc hiện tại tỏ thái độ rất rõ ràng, tình bạn cùng tình yêu, cô sẽ không chút do dự mà lựa chọn tình bạn trước.

Tình bạn của cô cùng Giang Thành Bân …… có thật sự than thiết như vậy không ?

Anh rốt cuộc so với Giang Thành Bân làm sao có thể kém hơn ?

Vào phòng nghiên cứu, tâm tư anh chuyển tới công việc.

Trong núi báo cáo của học sinh, đống số liệu thí nghiệm, nhưng anh không cách nào duy trì sự tập trung, suy nghĩ vẫn không ngừng thoát đi khỏi sự khống chế của anh, không tự chủ được mà đoán, hiện tại người trong lòng của anh đang làm cái gì.

Là đang trò chuyện vui vẻ về tình hình gần đây ? Hay là đang nghiên cứu thực đơn có những món gì ? Hỏi tình hình Giang Thành Bân tham gia quân ngũ ? Mà Hiểu Úc…… có thể đối Giang Thành Bân nói, gần đây cùng anh có “tiến triển” hay không?

Hiểu Úc biếng nhác, quyến rũ lại mang cảm giác hồn nhiên, nhiệt tình lại có e lệ làm người ta yêu thương ……

Khi anh lần thứ hai lại lâm vào suy nghĩ ấy, thì bị tiếng đập cửa hơi vội vàng làm bừng tỉnh.

Một người trung niên mập mạp, ưỡn cái bụng thịt đi đến, hai bên tóc mai xám trắng, hai hàng lông mày gắt gao nhíu lại, biểu tình không vui trừng Du Chính Dung.

“Cậu gần đây có việc gì ? Giữa trưa tới tìm cậu, mười lần có chín lần không thấy !” Ông thầy giận dữ chỉ trích.

Du Chính Dung rất kinh ngạc, nhưng mà vẫn là lễ phép từ chỗ ngồi đứng dậy

“Giữa trưa có chút việc đi ra ngoài. Thầy Chung tìm em có việc ?” Anh điềm đạm hỏi.

Trước mặt vị này, Du Chính Dung xưng hô người lớn tuổi ấy là “thầy” vì khi anh đại học đó là thầy đã dạy anh vài năm. Vài năm sau, anh học xong về nước, liền về nhà trường dạy học, dĩ nhiên được vị thầy giáo này xem vào hàng ngũ học trò.

“Tôi tìm cậu dĩ nhiên có chuyện !” Thầy Chung lớn tiếng nói: “Yêu cầu cậu viết mấy trang luận đại cương, rốt cuộc viết xong chưa ? Biên tập tập san người ta đã gọi điện thoại đến thúc dục, mau nhanh đưa cho tôi xem.”

Du Chính Dung tuy rằng vẫn là đang mỉm cười, nhưng vùng giữa lông mày lại hơi nhíu lại.

“Thầy Chung, em nhớ rõ tuần trước đã báo cáo với thầy gần đây em thật sự rất bận, trên tay còn hai văn bản kì thi quốc gia phải kết thúc báo cáo, còn chuyện ký tên bảo vệ môi trường bên kia, vả lại còn lên lớp…” Anh chậm rãi giải thích.

Chưa nói đi ra là, còn có một tiểu thư nũng nịu …… Chuyện công và tư cùng một chỗ, anh căn bản không có thời gian giúp đỡ thầy.

Chỉ thấy thầy Chung ánh mắt trừng, cực không thoải mái nói: “Việc của cậu ? Là đi theo học trò chứ gì ? Đã sớm nói với cậu đem luận đại cương sửa trước, cậu không nghe ! Hiện tại được rồi, người ta đòi bài viết, tôi nói hết lời mới kéo dài được đến tuần sau. Nếu không phải tôi nói……”

Một cỗ tức giận dâng lên trong lòng Du Chính Dung, anh trầm mặc một lát.

Thầy Chung cậy lớn lên mặt, từ đầu tới cuối không muốn thừa nhận chuyện học trò trở thành đồng sự, vẫn như cũ đối anh vênh mặt hất hàm sai khiến, còn cương quyết yêu cầu Du Chính Dung viết thay phần báo cáo luận văn này, cho dù anh viết ra, muốn thấy thầy Chung sẽ mất hứng, làm cho ông thấy Du Chính Dung này trên danh nghĩa chỉ là một đứa nhóc.

Cho nên, Du Chính Dung căn bản chính là một xạ thủ, khi thầy đàn áp mạnh mẽ liền buông tay mặc kệ tình hình ra sao, công việc của chính mình đến nổi không thở, bỏ thời gian ra, mà hoàn thành một phần báo cáo phân tích phức tạp.

“Cậu chớ quên, lúc trước cậu có thể quay về trường dạy học, đề cử của tôi được tin tưởng nhất !” Thầy Chung một tay ôm bụng thịt, một tay kia còn lại thực kích động mà vung, lớn tiếng tuyên bố nói: “Cho cậu cơ hội viết luận này, cậu còn không nắm chắc cho tốt, suốt ngày chỉ làm những việc vớ vẩn vô dụng ! Nếu thanh niên mà không có chí tiến thủ……”

Thầy Chung nước miếng tung bay mắng đến 10 phút mới dừng lại đến thở hổn hển.

Du Chính Dung chậm rãi mở miệng: “Thầy Chung, em đã nói qua rất nhiều lần, phần báo cáo này vốn không phải sở trường của em, nên là phải chọn người thích hợp hơn, em không dám nhận phần công tác này.

“Thời gian gấp gáp như vậy, cậu bảo tôi đi tìm ai ?”

“Có lẽ…… thầy có thể suy nghĩ tự mình viết ?”

Ba !

Bàn tay dày thật mạnh đập ở trên mặt bàn, làm cho ống đựng bút trên bàn, đồ dung trong văn phòng đều nhảy dựng.

Thầy Chung gương mặt hơi mập, giờ phút này tức giận phình ra như gan lợn, toàn thân phẫn nộ liên tục run run.

“Cậu dám ngỗ nghịch với tôi như vậy ? Cậu có biết thời gian trước chủ nhiệm khoa và những giáo sư khác đều nói cậu dây dưa không rõ cùng học trò, là tôi tự mình sắp xếp hội nghị giúp cậu nói chuyện, cậu mới được thư mời tiếp đến học kỳ sau, bằng không, sau qua học kỳ này, công tác của cậu còn không biết ở nơi nào !”

Nghe ra trong giọng nói phẫn nộ của thầy có ý uy hiếp, Du Chính Dung lại trầm mặc.

Trên mặt anh tuấn, đường cong căng ra vẻ kiên cường, giống như không có biểu tình, chỉ có ở chỗ sâu trong đôi mắt, có ẩn chứa tia tức giận di chuyển.

Làm nghiên cứu sinh, loại chuyện thầy lợi dụng học trò này, đã không phải chuyện mới gì. Chính là Du Chính Dung không nghĩ tới, cho dù

sau khi chính mình cố gắng nhiều năm, trở lại nơi này, cùng thầy địa vị ngang nhau vẫn như cũ là mộng đẹp bị đập một phát, căn bản không có khả năng xảy ra.

Không cần nói học vị của anh cao tới đâu, kiến thức lại phong phú, học sinh lại ủng hộ, mặc kệ anh hiện tại chức vị như thế nào, lương một năm bao nhiêu, ở bên ngoài có bao nhiêu danh hiệu, giành được bao nhiêu sự ngưỡng mộ, anh tại đây trước mặt thầy giáo ngày xưa, vẫn như cũ là một học trò.

Mãi mãi phải là yên lặng chấp nhận yêu cầu vô lý từ thầy, địa vị mãi mãi không thay đổi.

Có lẽ là chuyện Hiểu Úc làm cho anh nôn nóng bất an, có lẽ là nhiều chuyện không xác định được làm người ta mệt mỏi, Du Chính Dung luôn luôn dùng bộ mặt dịu dàng để đối xử với người khác, cũng lộ ra vẻ u ám hiếm thấy cùng không vui.

Nét tươi cười trên khuôn mặt tuấn tú đã hoàn toàn biến mất, lại mang áp lực trầm mặc, đối mặt với vô lý đến cực điểm của thầy Chung.

Thầy Chung một mình làm ầm ĩ một hồi, lại giống như bị bao phủ bởi âm vang dội của bức tường mà dường như kêu to hơn, cổ họng bắt đầu phát đau, ông không khỏi cảm thấy sau lưng có chút lạnh lẽo.

Học trò Du Chính Dung nho nhã nhã nhặn này, lúc trước chính là nhìn cậu bộ dáng dễ bắt nạt, mới vui lòng cố gắng bảo cậu về trường dạy học, không nghĩ tới cậu cũng không dễ dàng khống chế.

Không nghe lời, một chút cũng không nghe lời. Tuy rằng sẽ không

mâu thuẫn ngay mặt, nhưng là Du Chính Dung không muốn làm việc, như thế nào cũng sẽ không đi làm. Thầy Chung đã chạm qua nhiều cây đinh mềm mại, mỗi lần đều tức giận đến đỏ mặt tía tai.

Ngay cả muốn cậu viết thay vài trang luận văn, cũng khó khăn như vậy, về sau muốn cùng nhau “Hợp tác” như thế nào, dùng đơn vị danh nghĩa trường học, đi thu một ít “dễ chịu” cùng “quà tặng” sao ?

Thầy Chung càng nghĩ càng không cam lòng, vẻ mặt máu lên như gan lợn còn toát ra một chút mồ hôi, ông nghiến răng nghiến lợi

quát mắng nói: “Nói cho cậu biết, cậu tốt nhất an phận một chút, sinh hoạt cá nhân kiểm điểm một ít, không nên chọc giận tôi, lại gây ra chuyện lớn xem cậu giải quyết như thế nào !”

Nói xong, thầy Chung tức giận mà xoay người chuẩn bị rời đi, còn không cam lòng bỏ qua bỏ lại một câu: “Luận đại cương của tôi trong tuần nhất định phải giúp tôi viết, để trên bàn cho tôi, cứ như vậy đi !”

Hoàn toàn không cho Du Chính Dung cơ hội nhiều lời, thầy Chung

đóng sầm cửa bước đi.

Du Chính Dung chỉ có thể thở dài một hơi thật mạnh, một lần nữa

ngồi trở lại chiếc ghế dựa lưng cao để làm việc. Anh tháo kính mắt xuống, day day giữa lông mày.

Nhớ lại giống như khi đến trường vào cuối kỳ, cũng là bị thầy Chung gió bão mãnh một hồi, sau khi anh ra cửa, liền gặp được Hạ Hiểu Úc đến giao báo cáo.

Cô vẫn mang bộ dáng quyến rũ, vẫn khắc thật sâu vào trong lòng của anh.

Vào lúc rất suy sụp uể oải, nghĩ đến cô, liền cho anh một cỗ lực lượng mới, khóe miệng cũng nhịn không được nhếch lên, giống như tất cả đáng ghê tởm cũng không quan trọng.

Chỉ cần có thể ôm cô nhẹ nhàng, khẽ hôn khóe mắt, khuôn mặt xinh đẹp của cô, nhìn cô xấu hổ lại vừa thẹn, Du Chính Dung liền cảm thấy hài lòng.

Nhưng mà giờ phút này, nghĩ đến Hạ Hiểu Úc, lại giống như liên tiếp gặp tai nạn, chua.

Cảm giác ghen thật sự khó chịu.

Hơn nữa vừa mới thấy một viên bom nổ mạnh, chính mình cũng bị

ảnh hưởng đến, bùng nổ mà chán nản, trong lòng vẫn còn đầy cảm giác ghen tuông…… Loại cảm giác này, đặc biệt không dễ chịu.

Du Chính Dung lần thứ hai không có cách nào mà hít một ngụm khí thật dài.

Cùng lúc đó, ở một thành phố khác, Hạ Hiểu Úc xoa nhẹ lỗ tai đang ngứa.

“Sao vậy ? Ngứa lỗ tai sao?” Giang Thành Bân nãy giờ ngồi vùi đầu vào mấy món ăn trên bàn, còn không quên nâng mắt lên, dùng khóe mắt thực khinh thường chăm chú nhìn cô, “Nhất định là thầy giáo đẹp trai đang nhớ chị đấy, hừ.”

Hạ Hiểu Úc chỉ uống ly hồng trà lựu một chút, cô chống cằm, lười biếng mà khuấy những viên đá trong ly trà phát ra tiếng vang lanh lảnh, cũng không có đáp lời.

“Chị có phải đang nhớ thầy giáo đẹp trai không ?” Giang Thành Bân chất vấn. Cậu đơn giản buông dao nĩa, hung hổ mà quở trách “Chị nếu một khắc mà không rời thầy được đến như vậy, vậy trở về a, trở về bên người thầy, dù sao chị cũng không yêu mến người bạn như tôi đây, đúng không ?

“Tôi vừa rồi không có……” Hạ Hiểu Úc nhịn không được cãi lại, “Tôi chỉ là nhìn cậu một bộ dáng giống như mấy trăm năm chưa ăn no, không muốn quấy rầy cậu ăn cơm thôi.”

Vừa nói như thế, Giang Thành Bân liền gật đầu, “Đúng vậy, tôi đã rất lâu chưa ăn no rồi. Trong quân đội đó quả thực là cho heo ăn mà !”

“Lâu sẽ thành thói quen thôi, nhẫn nại một chút, dù sao, coi như thành là rèn luyện chính mình.” Cô có lòng tốt khuyên.

“Rèn luyện chính mình ?” Giang Thành Bân cười lạnh một tiếng “Tôi rèn luyện chính mình đi giành ăn với heo làm gì? Chuyện này đối với tôi về sau sẽ có gì tốt sao ?”

Nhìn trên mặt cậu thanh tú trắng nõn đầy biểu tình khinh thường, mũi đều tróc da vì phơi nắng, Hạ Hiểu Úc nhịn không được có chút đau lòng.

Giang Thành Bân luôn luôn thích sạch sẽ, đối với đồ ăn, đồ uống tới đồ dùng cuộc sống hằng ngày đều có thưởng thức rất cao. Một người con trai cẩn thận như vậy, bị quăng đến một nơi huấn luyện tinh thần và thể xác sắt thép như vậy, ý chí kiên cường của bộ đội, thời gian thích ứng của cậu tuyệt đối không được thoải mái.

Cũng là dùng thức ăn ngon để quyến rũ, thêm nữa Hạ Hiểu Úc nhỏ giọng mềm mại khẩn cầu, Giang Thành Bân lúc này mới giống như là ban ơn đáp ứng tạm thời đem tức giận đặt ở một bên, lúc nghỉ ngơi sẽ cùng cô gặp mặt.

Nhưng gặp mặt, cũng không làm cho cô cảm thấy dễ chịu, cuối cùng trong lúc nói hai ba câu đã châm chọc nhằm vào quan hệ thân mật của cô cùng Du Chính Dung, khiến cho cô đỏ mặt tới mang tai, không có cách nào đáp lại, dứt khoát cúi đầu uống trà, tùy anh nói.

“Các người tới mức độ nào rồi ? Hôn chưa ? Sờ qua chưa ? Trên giường chưa ?” Giang Thành Bân không lưu tình chút nào mà đặt câu hỏi sắc nhọn “Có phải đã ở chung hay không ? Dù sao nhà chị cũng không có người, thầy ấy chuyển vào cũng không sao.”

“Không có !” Hạ Hiểu Úc vội vàng phủ nhận, mặt trái xoan bắt đầu nhiễm chút đỏ ửng nhợt nhạt.

“Hừ, chị nói không có thì không có sao ?” Cậu lại nghiêng mắt nhìn cô “Chị ngay từ đầu không phải còn nói rất chán ghét thầy Du, kết quả thì sao !”

Chuyện này đã nói qua nhiều lần, Hạ Hiểu Úc cho dù giải thích đến miệng khô lưỡi khô, Giang Thành Bân cũng không để ý tới, cho nên cô chính là rất bất đắc dĩ há mồm lại ngậm lại, không muốn tranh cãi.

Cô ngay từ đầu đối với Du Chính Dung, thật sự không phải cái loại cảm giác này a !

Nhưng mà nói đi nói lại thì hiện tại cô đối với anh, lại là cái cảm giác gì đây ?

Ý nghĩ ấy lóe lên, khiến cho cô chợt rùng mình.

Vẫn không dám thẳng thắn thừa nhận, thậm chí đối mặt với cảm giác của mình, nguyên nhân rất đơn giản.

Trong sâu tận nội tâm, cô kỳ thật không tin.

Không tin chính mình, cũng không tin tưởng Du Chính Dung.

Mắt thấy Hạ Hiểu Úc lại lâm vào trầm mặc có chút hoảng hốt, đôi mi thanh tú khẽ chớp chớp, từ lúc vừa gặp mặt Giang Thành Bân không nên dùng lời nói bén nhọn để công kích cô, không khỏi bắt đầu có chút hối hận.

Nhưng mà, muốn anh phải xuống nước nói vài câu lời hay để trấn an cô, kia cũng thật sự là chuyện không làm được.

“Sao lại trưng vẻ mặt này với tôi a ?” Giang Thành Bân sau khi đem dĩa cơm trước mặt ăn sạch sẽ, ngay cả đồ uống cũng không chừa một giọt, no bụng mới không cam lòng hỏi: “Người giống như chị vậy, còn có thể có cái gì để phiền não ? Muốn cái gì có cái gì, trong nhà còn không có ai quản chị, mỗi ngày có soái ca giúp chị ấm giường…… Kỳ quái, tôi sao lại không có số mệnh thế này.”

“Cậu nhất định phải chua như vậy sao ?” Hạ Hiểu Úc không có sức lực mà hỏi.

“Bằng không vậy chị nói a, rốt cuộc phiền cái gì ?”

Hạ Hiểu Úc lại trầm mặc.

Sau giữa trưa trời nóng dần lên, Hạ Hiểu Úc ngồi ở bên cửa sổ, đắm chìm dưới ánh sáng vàng rực rỡ, đôi mắt cô màu hổ phách, toát ra một tia cô đơn cùng bất lực.

Nhớ lại giống như bốn năm trước, ánh mắt cô chính là như vậy làm cho Giang Thành Bân đối với cô sinh ra nhận thức đồng cảm mãnh liệt.

Một người trong hoàn cảnh bối rối cùng khẩn trương, hơn nữa với mọi người xung quanh không hợp nhau, đối với tình huống đặc biệt nhạy cảm của bản thân mà tự cảm thấy bọn họ đều giống như một con sói cô độc, một mình đi về nhưng thoải mái.

Trong một môn học khi học cùng nhau, các học sinh đều vui vẻ trò chuyện, tự do mà chọn bạn để chia nhóm, chỉ có hai người bọn họ, trầm mặc mà đợi ở trên chỗ ngồi của mình.

Giang Thành Bân vẫn không biết là chuyện gì xảy ra, dũng khí khi đó thình lình bộc phát, cậu đứng lên, đi hướng đến gương mặt trái xoan tuyết trắng, cô gái có đôi mắt phượng quyến rũ, rất bình tĩnh mà nói: “Vậy, tôi với cậu một tổ đi.”

Trong một hai giây Hạ Hiểu Úc có chút kinh ngạc, nhưng vẫn là lập tức gật gật đầu, nét mặt biểu lộ một chút mỉm cười.

Bắt đầu từ khi đó, bọn họ thân thiết như chị em, lại như quan hệ bạn bè cho tới bây giờ.

Suốt thời gian đó, hai bên đều có bạn trai, nhưng không có giống như lần này, để cho một người dính vào phá hủy cảm tình giữa hai người.

Thật sự đơn giản là Giang Thành Bân đối Du Chính Dung cũng có thiện cảm sao ?

Có thể là…… cậu cũng không có cách nào chấp nhận được cảm giác bị cướp đi bạn thân hay không ?

Hai người trầm mặc khoảng một lát, mãi đến khi người phục vụ lại đây dọn bàn sạch sẽ, vẫn là im lặng.

“Tôi sắp lấy bằng tốt nghiệp rồi !” Đột nhiên, Hạ Hiểu Úc nói ra câu này.

“Vậy cũng tốt a, chị cũng nên lấy bằng rồi.” Giang Thành Bân giễu cợt cô, “So với người ta nhiều hơn một năm, kiến thức chuyên ngành của chị nhất định càng sâu hơn.”

Hạ Hiểu Úc nhìn cậu liếc mắt một cái, cười khổ.

Sau đó, Giang Thành Bân chợt hiểu được cô đột ngột nói câu này, phía sau chắc có ẩn ý gì.

“Ba chị kêu chị đi Singapore?”

Hạ Hiểu Úc chậm rãi gật đầu, cô biết Giang Thành Bân sớm hay muộn cũng sẽ nghĩ đến.

Mẹ của cô khi cô lớn một chút đã mắc bệnh và qua đời, mà trước đó, ba và mẹ của cô đã sống riêng nhiều năm, bên ngoài có gia đình khác.

Một năm cô chỉ đến gặp ba một, hai lần, cho nên sau khi mẹ qua đời, cô từ chối yêu cầu của ba cô muốn cô chuyển đến Singapore ở cùng, thà rằng một mình sống ở Đài Loan, lý do là cô còn đang học đại học, có được tấm bằng rồi mới nói tới chuyện này.

Mà hiện tại, cô đã gần tốt nghiệp đại học, ngoài trừ phiên dịch bài viết ở bên ngoài, cũng không có việc làm cố định, hẳn là nghe theo yêu cầu của ba đi Singapore đoàn tụ mới phải.

Nhưng là…… cô một chút cũng không nghĩ.

“Chị không nghĩ sẽ đi đúng không ?”

Tất cả ý châm biếm trong mắt Giang Thành Bân tìm không thấy nữa, trở nên lo lắng một cách nghiêm túc. “Vậy không cần đi a, ba chị có thể đối xử với chị như thế nào ?”

Hạ Hiểu Úc nhún nhún vai, nhẹ nhàng bâng quơ nói: O6Ðng nói, muốn đem phòng ở Đài Bắc bán đi, cũng không cho tôi phí sinh hoạt, nếu tôi tự mình sống được, không qua cũng không sao.”

“Này có ý gì đây ? Uy hiếp sao ?”

“Ta nghĩ hay là đi.”

Giang Thành Bân không dám tin trừng cô, “Chị tính ngoan ngoãn nghe lời ? Chị không nuôi bản thân được sao ?”

“Cậu cảm thấy được sao ?” Cô hỏi lại.

Nói thật, bộ dáng Hạ Hiểu Úc trời sinh chính là thiên kim tiểu thư, Giang Thành Bân cũng không cách nào tưởng tượng cô ở trong một căn phòng nhỏ, cùng người khác xài chung nhà vệ sinh, mỗi ngày tăng ca đến đêm khuya, về nhà còn phải tiếp tục ngồi vào bàn làm việc.

“Thật không có tiền đồ.” Cậu bĩu môi, “Vậy chị đi tìm con rùa vàng để nuôi đi, thầy Du hẳn là nuôi chị được, không bằng liền kết hôn sinh con, chuyên tâm đảm nhiệm tốt vai trò bà chủ gia đình.”

Hạ Hiểu Úc như là nghe được cái gì ngày và đêm giống nhau, mắt phượng trừng thật to, vẻ mặt không dám tin.

“Cậu thật sự đã cho tôi cùng anh ấy sẽ……”

“Vì sao sẽ không ?” Giang Thành Bân uống một ngụm nước, chẳng hề để ý tiếp tục nói, “Tôi từ rất sớm đã nói qua, quen biết chị lâu như vậy, lần đầu tiên nhìn chị đối một người đàn ông quan tâm như vậy, bộ dáng để ý. Huống chi quan hệ, kết hôn là chuyện rất bình thường, lại không có gì nghiêm trọng, chị vẻ mặt làm sao lại hoảng sợ như vậy ?”

“Không có gì nghiêm trọng ? Vậy cậu trước kia làm sao lại có phản ứng mạnh như vậy, còn tức giận đến suýt chút nữa đoạn tuyệt với tôi ?” Hạ Hiểu Úc tay chống cằm, thản nhiên cười hỏi.

Nhìn trong mắt phượng của cô lóe ra tia nghịch ngợm hiếm thấy, Giang Thành Bân thở dài một hơi, trên mặt thanh tú trắng nõn, lộ ra vẻ mặt cô đơn.

“Bởi vì tôi tự mình biết con đường của mình, đời này tuyệt đối không có cơ hội cùng người trong lòng hẹn hò, kết hôn đi.” Sau một lúc lâu, cậu thản nhiên nói.

Hạ Hiểu Úc nhịn không được mà đưa tay, nắm lấy tay của cậu, tay cậu so với tay của những nam sinh bình thường khác mà trắng nõn, nhỏ bé hơn, giúp cậu động viên tinh thần mà không nói gì.

Mặt trời chiều ngã về tây, bên cửa sổ hai người đối mặt nhau, hai người đều có tâm sự phức tạp, giải quyết cũng giải quyết không ổn.

Kết giao, kết hôn, thật là tất cả những vấn đề có thể giải đáp sao ?

Tuổi trẻ bọn họ, đều không có đáp án.

Bạn đang đọc Giáo Sư Tình Nhân của Thư Cách
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.