Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giáo Chủ Và Kẻ Điên - Chương 30

Phiên bản Dịch · 2612 chữ

Gần đây kẻ điên tính toán cùng ta trở về đáy cốc trong sơn động nhìn xem, nhưng bởi vì Tiêu Lãng Nguyệt không chịu rời xa chúng ta nên đành phải mang thêm một tiểu tử đi cùng.

Nói đến cũng thú vị, Tiêu Lãng Nguyệt thật sự cùng kẻ điên có duyên phận phụ tử, từ lúc ta đem nó về bảo, lúc đầu nó gặp ai cũng cắn gặp ai cũng không sợ, nhưng kẻ điên nói gì thì nó nghe nấy, như là nhìn thấy con lang đầu đàn vậy. Ngay cả ta cũng là nó nhân tiện nhớ thương mà thôi, nó vẫn xem ta là “Phối ngẫu của lang” mà thôi.

“Sao con không ngồi cùng phụ thân của con?” Ta cưỡi Tiểu Bạch Nghĩa, tên tiểu tử thì ngồi phía trước. Nó năm nay đã khoảng bảy tám tuổi, đầu không thấy lớn, tính tình lại rất lớn.

“Phụ thân không cho.” Tiểu tể tử có chút mất hứng nói.

“Vậy con cũng đừng ngồi cùng ta, ta cũng không thích, ta mua cho con một con la nhỏ cho con cưỡi thế nào?”

Tiểu tử ngửa cổ ra phía sau, mặt không thay đổi liếc nhìn ta: “Cưỡi thì cưỡi, con cũng không thèm ngồi cùng với nghĩa phụ!” Nó nói xong rồi làm bộ muốn nhảy xuống.

Ta vội vàng giữ chặt nó, ôm nó vào trong lòng nói: “Ai u tiểu tổ tông con đừng động, ta nói sai không được sao? Ta hiếm lạ, là ta hiếm lạ muốn ngồi cùng con được chưa!”

Tiểu tử bất động đem toàn bộ trọng lượng dựa về phía sau, khiến ta ôm toàn bộ thân hình nó, tâm của ta cũng trở nên mềm nhũn. Muốn ta nói về tiểu hài tử này thì: có lúc nó làm ta hận không thể lấy đế giày đánh nó một trận, lúc nó ngoan ngoãn lại làm tâm ta mềm mại yêu thương, thật sự là tiểu tử làm cho ta mâu thuẫn cực kỳ.

“Nghĩa phụ, chúng ta đi đến nơi nào?” Tiểu tể tử đột nhiên hỏi.

“Đi đến chỗ ta và phụ thân con lần đầu gặp gỡ.” Ngay từ đầu ta rất có nhẫn nại trả lời nó.

“Hai người quen biết ở nơi nào?”

“Ở trong một sơn cốc.”

“Vì sao ở trong sơn cốc?”

“Ngạch…… Bởi vì khi đó ta bị thương, vừa lúc được cha con nhặt được.”

“Phụ thân vì sao ở trong sơn cốc……”

Thế nhưng dần dần ta phát hiện vấn đề của tiểu tể tử này là vô cùng vô tận hỏi hoài không xong nên cảm thấy hơi phiền. Sớm biết như thế ta đã cho Trình Tiểu Vũ đi theo để hai tên tiểu tử này làm bạn, một đứa luôn hỏi một đứa có thể nói suốt ngày, trên đường đi sẽ không tịch mịch nhàm chán.

Rốt cuộc tiểu tể tử hỏi một câu: “Vì sao nghĩa phụ cùng phụ thân ngủ chung một cái giường mà không có hài tử” Loại vấn đề này thì ta chỉ biết nhìn kẻ điên xin giúp đỡ.

Chỉ thấy hắn hơi hơi ngoắc môi, nhìn tiểu tể tử nói: “Lãng Nguyệt, đừng ồn nghĩa phụ con, lại đây ngủ.”

Tiểu tể tử nghe Tiêu Trọng Nam nói thì ngậm miệng, đôi mắt nó sáng ngời quay đầu nhìn về phía kẻ điên xòe hai tay ra.

Kẻ điên đem Tiểu Ô Chuy chạy gần lại đây, thò tay vững vàng tiếp nhận thân thể mềm mềm của tiểu tể tử, kéo nó qua ngựa của mình.

Tiểu tể tử không giống như ngồi với ta thân mình hướng về phía trước, mà nó quay ngược lại dùng hai cánh tay nhỏ ôm lấy eo kẻ điên thoải mái mà cọ cọ, vẻ mặt mang theo thỏa mãn cười nhắm mắt.

Nhìn một màn này ta không biết mình nên ăn dấm chua của ai, đành phải bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Chúng ta vừa đi vừa du ngoạn, hơn hai tháng mới đi đến sơn cốc.

Sơn cốc này so với lúc chúng ta rời khỏi không có thay đổi nhiều, muốn nói khác biệt thì có lẽ là thực vật rậm rạp hơn mà thôi.

Chúng ta phí một phen công phu tìm đến sơn động rất có ý nghĩa với mình nhưng ngoài ý muốn là trong sơn động đã có tân khách, không ai xa lạ chính là nai mẹ năm đó bị kẻ điên bắt về xem như bà vú.

Nai mẹ mới thấy ta đầu tiên là cả kinh, sửng sốt, tiếp theo vội vàng xun xoe chạy bước nhỏ về chúng ta.

“Nai!” Tiểu tể tử nhìn thấy con vật có thể ăn thịt rất là hưng phấn, nước miếng cũng chảy xuống.

Ta sờ sờ đầu của nó nói: “Đây là bạn cũ của ta và cha con, không thể ăn.”

Tiểu tể tử cau mặt, tâm không cam tình không nguyện gật gật đầu.

Ta thấy nai mẹ vẫn dịu ngoan như trước nên hoan hỉ vuốt ve đầu của nó, vui vẻ hỏi kẻ điên: “Chẳng lẽ nai mẹ này đang đợi chúng ta trở về sao?Sao nhiều năm như vậy còn ngốc hề hề ở nơi này không đi?”

Hắn nhìn tấm da gấu dưới đất bị nai mẹ dùng làm đệm lót dưới thân, nói: “Ngươi cho rằng nó thật ngốc sao, bởi vì ở trong động này mãnh thú khác cũng không dám vào, chỗ này an toàn hơn bất cứ chỗ nào cho nên nó mới ở đây lâu như vậy.”

Ta nghe hắn nói cũng hiểu được, trong lòng cảm giác rất thần kỳ lại nhịn không được gãi gãi cằm nai mẹ, lần này lại bị tiểu tể tử dùng đầu đẩy ra.

Ta buồn cười nhìn cái mặt nhỏ của nó phồng to ra, biết rõ còn cố hỏi nó: “Làm gì?”

Nó trừng ta, ánh mắt vừa to vừa tròn: “Không cho sờ nó!”

“Làm gì không cho sờ nó?” Ta cố ý trêu chọc nó, cố tình muốn đi sờ.

Tiểu tể tử tức giận đến khóe mắt đỏ bừng, mặt nhỏ nhíu chặt, cắn môi hét lớn một tiếng: “Con chán ghét người!” Rồi chạy như bay ra động.

Chuyện này lại làm ta nóng nảy, trong cốc dã thú rất nhiều, vạn nhất để nó đụng phải thì không xong.

Ta vừa muốn đuổi theo, kẻ điên liền ngăn cản ta: “Ngươi cùng hài tử hơn thua làm gì? Ở đây chờ, ta đi tìm Lãng Nguyệt trở về.”

Ta cảm thấy nóng mặt, sờ sờ mũi: “Vậy ngươi đi đi, ta ở đây chờ các ngươi.”

Tiêu Trọng Nam sờ sờ mặt của ta ánh mắt mang tiếu ý mà đi.

Ta ở lại cùng với nai mẹ mắt to trừng mắt nhỏ, ta cũng vì nhàn rỗi nên mở miệng nói chuyện với nó.

“Mấy năm nay ngươi sống có được tốt không?” Ta đi đến gần mảnh da gấu xem xét, thốt lên: “Ai u thức ăn không sai nha!”

Ta liếc nhìn thì thấy bên cạnh da gấu chất một đống trái cây, xanh xanh đỏ đỏ hết sức mê người. Ta khom lưng nhặt một quả lớn nhất, thấy nó có màu đỏ tươi ướt át, giống như một viên san hô cực lớn.

“Ta ăn nha.” Nhớ tới lúc trước khi ăn những quả dại có vị chua ngọt ngon miệng ta nhịn không được rất muốn ăn, đem trái cây xoa xoa vào áo mấy cái rồi bỏ vào miệng.

Nai mẹ chớp mắt nhìn ta kêu to còn đi vài bước về phía ta, cuối cùng dừng lại, chần chờ một lát chạy ra khỏi động.

Ta cũng cảm thấy rất ngạc nhiên nghĩ thầm: “Ta chỉ ăn của ngươi một quả không đến mức nhỏ mọn như vậy chứ?”

Ta than thở đem quả dại thuần thục nuốt xuống bụng, tiếp theo lại xoay người lấy thêm một quả thứ hai, chỉ là ta mới vừa cắn một miếng cả người lập tức khó chịu.

Trái cây rớt xuống đất, ta bóp trán lắc lư dựa vào vách động, đột nhiên ý thức có gì không đúng.

Trái cây này…… Chẳng lẽ có độc? Ta gắt gao nhìn chằm chằm quả dại bị ta ăn hết một nửa hận không thể đem những thứ mình vừa ăn phun ra hết.

Một lát sau ta mới biết mình trúng độc gì. Một cỗ dục hỏa từ tiểu phúc xông lên như đốt cháy toàn thân làm ta trở tay không kịp, ngay cả cởi y phục cũng run tay không cởi ra được, hạ thể trong khoảnh khắc trở nên cứng rắn như thiết vậy, trướng lên đến phát đau.

Đâm độc này vô cùng lợi hại…

Ta khó chịu cứ ở trên người mình sờ loạn, đem quần áo làm đến loạn thất bát tao, nhưng nhiệt độ lại không giảm chút nào.

Không có biện pháp, ta phải cho tay vào trong quần vừa nhu lại vừa niết, nhưng vẫn không thể phát tiết ra được.

Ta có chút hoảng loạn, nghĩ không lẽ ta sẽ bị dục hỏa đốt người mà chết đi sao?

Cố tình lúc này kẻ điên cũng không ở bên cạnh, chuyện này nên làm sao cho phải?

Nhưng vào lúc này, cửa động truyền đến tiếng kêu to của nai mẹ, tiếp theo là tiếng nói của kẻ điên.

“Lãng Nguyệt, trước tiên ở cửa động chờ một chút.”

Quá tốt! Thật sự là trời không tuyệt đường người mà.

Ta vui mừng quá đỗi lập tức hô to: “Kẻ điên mau tới cứu ta!”

Tiêu Trọng Nam nghe vậy lập tức từ bên ngoài xông vào, thấy bộ dáng của ta thì vô cùng sửng sốt.

“Ngươi đây là……”

Ta xấu hổ vạn phần: “Tham ăn.”

Tiêu Trọng Nam đi đến bên cạnh ta, nhặt lên hạt của quả dại kia rồi nhìn nhìn lại ngửi ngửi.

“Trái cây này ta đã thấy, là * tâm quả.”

Trong lòng ta mắng nai mẹ dám gạt ta thê thảm, nó là một con nai mẹ trái cây tốt không tìm, tìm * tâm quả làm gì? Thứ này đối với một con nai mẹ thì có ích lợi gì?

Kẻ điên xem thấu ý nghĩ của ta, nói: “Thứ này súc sinh ăn không có việc gì, chỉ có người ăn mới bị trúng độc, bất quá cũng có cách giải.” Nói xong hắn chặn ngang ôm lấy ta, mũi chân điểm nhẹ nhảy ra khỏi động.

“Lãng Nguyệt, con ở trong động không được đi đâu, chờ ta và nghĩa phụ trở về!” Lúc nói tiếng thứ nhất chúng ta còn cửa động, khi nói đến tiếng cuối cùng thì đã đi được khá xa.

“Vâng, phụ thân.” Tiểu tể tử rất nghe lời Tiêu Trọng Nam, hỏi cũng không hỏi chỉ cao giọng đáp ứng.

Kẻ điên ôm ta một đường bay vút, đi tới trước một thác nước mới để ta xuống, muốn đưa ta xuống nước. Nhưng lúc này ta không thể xa hắn được, tay chân như tơ nhện quấn ở trên người hắn, hơi thở ra cũng rất nóng.

“Ngoan, đi ngâm nước lạnh sẽ vô sự.” q1Hắn hống ta.

“Không…… Ta muốn…… A……” Ta sớm bị * độc kia thiêu đến không còn lý trí, thấy hắn đối với ta thờ ơ, trong lòng thật căm tức, vẫn muốn dùng sức mạnh ép buộc hắn.

Hắn không muốn làm ta bị thương nên luôn nhân nhượng ta, kết quả là hai người đều lăn ra mặt đất, hắn cũng dần dần bị ta cọ ra một thân hỏa.

Nơi này hoang tàn vắng vẻ, thật sự là chỗ tốt để dã hợp.

Ta ngay cả cởi y phục cũng chờ không được, thô lỗ cởi tiết khố của hắn, nắm cự vật đang dâng trào của hắn lập tức đưa vào trong cơ thể của mình.

Dâm quả kia quả thật là chí * chí nhiệt, khi phát tác lên thì * thủy cuồng lưu, làm người phóng đãng không thẹn với tên của nó.

Một bàn tay của ta để ở trước ngực kẻ điên một tay còn lại chống ở phía sau, tự động thượng hạ phập phồng giống như chinh phục một con ngựa mạnh mẽ điên cuồng.

“A…… Thật nóng……” Hậu huyệt tự động co rút, mỗi khi cự vật ma sát qua nội bích sẽ phát ra một trận run rẩy.

Ta truy đuổi tìm một góc độ làm cho mình càng thêm thoải mái, khiến cự vật liên tục đỉnh lộng 1 điểm tiêu hồn trong cơ thể, tình cảnh đã đến mức dục vọng trở nên điên cuồng.

“Muốn…… Đến…… A a!” Động tác phập phồng càng nhanh hơn, ta làm cho cự vật rời khỏi cơ thể lại mạnh mẽ ngồi xuống, khoái cảm kích thích làm eo ta đều nhuyễn, hoàn hảo kẻ điên đúng lúc giữ chắc ta.

Thân thể từng đợt co rút, đùi không chịu khống chế khép lại một chỗ, ta cấp bách thở hổn hển, chỗ phía sau theo quy luật rung động mang đến cực lạc cảm thụ.

Tim ta đập như trống, mệt mỏi ngồi phịch ở trên người kẻ điên, chỉ là loại cảm giác dục tiên dục tử không duy trì bao lâu, ta khó chịu muốn khóc.

“Vẫn là…… Thật là khó chịu!” Ta còn ngậm cự vật kẻ điên, hắn vẫn không phát tiết, lúc này ngược lại rất tiện để ta tiếp tục sử dụng.

Kẻ điên khẽ thở dài ngồi dậy, bởi vì tư thế biến hóa nên cự vật ở trong cơ thể cũng phát sinh biến hóa, ta lập tức kêu lên sợ hãi.

“Đã nói là phải ngâm nước lạnh mới được mà.” Hắn nâng mông của ta lên, từng bước đi xuống thác nước.

Ta một bên gắt gao ôm hắn, một bên thoải mái rên rỉ, trong mắt long lanh đầy nước, còn không ngừng vươn đầu lưỡi liếm hầu kết của hắn.

Cuối cùng hai người đều ngâm vào trong nước, ta bị làn nước lạnh lẽo làm cho rùng mình một cái, * độc nóng bỏng nhanh chóng hòa tan trong nước.

“Ta……”

Ta trừng mắt nhìn, vừa định đem bàn tay và chân đang xiết chặt bên hông hắn buông xuống, hắn một phen chế trụ không để ta động, lạnh lùng nói: “Ngươi đã thư thái, hiện tại đến phiên ta.”

Hắn xoay người đem ta để ở bên hồ, bàn tay hắn ở dưới nước xoa nắn hai cánh mông của ta, lúc mới bắt đầu thì ẩn nhẫn sau đó tùy ý rong ruổi.

Từ sau đó ta bị thao đến chỉ còn một hơi thở, từ hồ nước trở lại sơn động trời cũng sắp tối.

“Nghĩa phụ làm sao?” Ta mơ hồ nghe tiểu tể tử lo lắng hỏi kẻ điên.

“Nghĩa phụ con ăn phải thức ăn bị hỏng, nhưng đã không có việc gì, chỉ cần ngủ một đêm là tốt rồi.” Tiêu Trọng Nam đáp.

Sau đó ta cảm giác được một bàn tay nhỏ ấm áp để trên trán của mình, nhẹ nhàng nói: “Nghĩa phụ phải nhanh khỏe hơn nha, con không tức giận khi cha sờ Tiểu Lộc, hiện tại con cùng với nó là bằng hữu.”

Tiểu tử này có tốc độ kết giao bằng hữu rất là mau……

Đây là suy nghĩ cuối cùng trước khi ta chìm vào giấc mộng.

Bạn đang đọc Giáo Chủ Và Kẻ Điên của Biên Tưởng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.