Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mụ Cá Ba Tử

Phiên bản Dịch · 2985 chữ

Cách Ba Tư đã nhặt kiếm lên, lớn tiếng phân phó, "Chờ ngươi thấy ta đánh bại hắn thì chết cũng chưa muộn". Tiêu Bố Y trường cung nơi tay, một khắc này hết sức bình tĩnh, hai bên còn cách nhau chỉ chừng mấy trượng, người nọ đã nhảy cao lên, một kiếm sắc bén đã đâm về phía Hàn Tuyết. Tiêu Bố Y trong lòng giận dữ, thầm nghĩ chúng ta bình thủy tương phùng (mới gặp lần đầu), ngươi đã ra tay chém giết, cái này tính sao đây?

Người nọ khi lăng không nhảy lên, thân thủ không tệ. Tiêu Bố Y kéo cung bắn ra, một mũi hướng lên cao, một mũi hướng ra phía trước Hàn Tuyết mà bắn ra.

Hắn bắn tên luôn không phải chỉ đơn giản là chuyện kéo cung bắn tên, mà cho tới giờ luôn phán đoán tốc độ cùng thế tới của kẻ địch. Đối phó với Lịch Sơn Phi cũng thế, mà đối phó với người đang tới cũng như vậy.

Hắn lần này cũng là một cung hai mũi tên, chỉ là tên cầm nơi tay, tốc độ bắn ra cũng có sự nhanh chậm khác nhau, hắn vẫn chưa đạt tới tên như lưu tinh như của đại hán trọng đồng, tới bước không gì không phá, nhưng cũng mang theo được một ít hơi hướng.

Người thường đều là rút tên rồi bắn, thủ pháp chậm chạp, hắn vừa kéo hai mũi tên phân biệt bắn ra, đã là nhanh hơn người khác rồi.

Tiêu Bố Y một mũi bắn lên cao là phong tỏa thế tới của đối phương, mũi kia là để bảo vệ Hàn Tuyết.

Người nọ vốn không đem hai người Tiêu Bố Y để ở trong lòng, thấy hai người hai ngựa, mà lại ngồi chung một ngựa, cũng đã khinh bỉ, một kiếm lăng không đâm đến, vốn muốn xỏ xâu hai người thành một chuỗi.

Không nghĩ đến hắn mới nhảy lên, một mũi tên đã nhằm ngay mặt mà tới, thế rất cấp bách, người nọ nếu muốn nhảy lên cao thì sẽ bị mũi tên này bắn thủng bụng. Không kịp suy nghĩ nhiều, người nọ hồi kiếm hất văng mũi tên đi.

Tiêu Bố Y thấy thế rùng mình, trong lòng buồn bực. Hắn ra khỏi sơn trại, mới phát hiện cao thủ phản ứng mau lẹ vượt xa hắn tưởng tượng, Lịch Sơn Phi đưa tay chụp tên, người này thì hất văng tên, nhìn như khó có thể tưởng tượng, nhưng người ta lại làm rất là tự nhiên.

Thấp giọng nói cẩn thận, Tiêu Bố Y đã biến mất không thấy.

Tiêu Bố Y trong lòng kinh ngạc, người nọ cũng kinh ngạc không kém, hắn hất văng được mũi tên đi, thì thế tới đã hết, mà một mũi tên khác đã bắn tới trước ngực hắn! Người này là hảo thủ bắn cung, nhưng làm sao mà bắn nhanh như vậy được? Khi người nọ trong lòng nghĩ như vậy, thì đã không kịp đỡ tên, liền hét lớn một tiếng, trong không trung xoay tròn né ngang qua, khó khăn lắm mới tránh được mũi tên này.

Người ở trong không trung, cánh tay cấp bách duỗi ra, trường kiếm không thay đổi vẫn đâm về phía Hàn Tuyết, đột nhiên lại phát hiện không thấy bóng dáng Tiêu Bố Y đâu cả, trong lòng giật mình.

Hàn Tuyết vẫn không có động tác gì, hắn biết người này không đáng sợ, tên cung tiễn thủ kia mới là đại địch của hắn.

Thanh Tiêu nhìn thấy người nọ đột kích Hàn Tuyết, đột nhiên hí dài một tiếng, người dựng lên, đá thẳng vào ngực người nọ. Người nọ ngẩn ra, trong lòng dở khóc dở cười, không nghĩ đến một con súc sinh cũng dám đối nghịch với hắn.

Nếu là bình thường, một con ngựa thì tính là gì, cho dò là hắn ở trên không trung, mới tránh thoát hai mũi tên, thì chỉ cần bảo kiếm vung lên là có thể lấy đi tính mạng Thanh Tiêu, nhưng hắn cũng không tránh được một cú đạp của Thanh Tiêu.

Này để đá trúng, hắn không chết thì cũng phải trọng thương.

Ngựa chết bất quá cũng chỉ là một con ngựa chết, còn nếu hắn bị ngựa đá chết, thì chẳng phải là truyện cực kỳ buồn cười sao.

Dưới sự bất đắc dĩ, người nọ hít vào một hơi, đã rơi xuống đất, mới né được cú đá này của Thanh Tiêu, nhưng trước mắt lại có ánh đao lóe lên.

Người nọ trong lòng phát lạnh, mới phát hiện Tiêu Bố Y chẳng biết từ khi nào, đã luồn qua dưới bụng ngựa, trường đao thi triển, trong phút chốc đã chém ra bảy đao.

Chiêu thức biến hóa phức tạp thì Tiêu Bố Y không thể xuất ra, nhưng nếu chỉ nói tới xuất đao mau lẹ, hắn thật ra cũng không nhượng người nào.

Người nọ trong giây lát, đã bốn bề thụ địch, liên tục bị công kích, cho dù võ công so với Tiêu Bố Y cao cường hơn, thì tay chân cũng phải loạn, ‘cảng cảng cảng…’ tiếng vang không dứt, hắn liên tục đỡ bảy đao, cánh tay đã tê dại không chịu nổi, không khỏi hoảng sợ lực tay của Tiêu Bố Y.

Tiêu Bố Y trong lòng cũng kinh sợ, thầm nghĩ tiểu tử này cũng hơn xa Lý Chí Hùng, liền không chút do dự hét lớn một tiếng, hai tay chập lại nắm lấy chuôi đao, một đao nhằm đầu bổ tới, thế đến lôi đình.

Người nọ liên tục lùi mấy bước, nhìn thấy đao thế như điện, bộ dáng hận không thể đem hắn chém thành hai nửa, không thể không đỡ.

Kiếm thì nhẹ nhàng, đao thế uy mãnh, hắn trong lúc nhất thời đã lâm vào thế ngắn không thể đỡ được dài, đã lâm vào hạ phong, một đao này bổ xuống, hắn toàn lực đỡ thì cổ tay đã tê dại, rốt cuộc cũng đã nắm không nổi trường kiếm, ‘leng keng’ một tiếng rớt xuống đất.

Nhưng trường đao của Tiêu Bố Y cũng bị hắn đẩy ra, cũng không thể thuận thế hạ xuống.

Người nọ thừa dịp Tiêu Bố Y đang ngạc nhiên, đã lăn tròn trên mặt đất, đưa tay chụp lấy trường kiếm, từ dưới bụng ngựa mà lăn sang bên kia.

Hắn phát hiện Tiêu Bố Y nhiều ít cũng có chút kinh nghiệm không đủ, nhưng cánh tay của hắn đã tê dại vô lực, thầm nghĩ phải tranh thủ một chút thời gian.

Tiêu Bố Y ánh mắt chợt lóe, nghĩ đến hắn muốn công kích Hàn Tuyết, không chút do dự đã đạp lên lưng ngựa, bay vọt lên trời.

Thân thủ của hắn mau lẹ, cơ hồ có thể nói là thoáng cái đã vọt lên lưng ngựa mà lăng không nhảy lên, hét lớn một tiếng, một đao vung lên quá đầu mà chém tới người nọ. Người nọ vừa lăn qua bên kia sường ngựa, còn đang khó khăn xoay người đứng lên, đã thấy Tiêu Bố Y như thiên thần mà truy sát, không khỏi lạnh người.

Mọi chuyện xảy ra đều như ra sấm vang chớp giật, hắn tuy võ công cao cường, nhưng đều bị lâm vào thể hạ phong, Tiêu Bố Y người ở không trung, thế không thể ngăn cản. Người nọ cánh tay đã tê dại vô lực ngăn cản, răng nghiến lại, thấy đã không thể đỡ được một kích lôi đình của Tiêu Bố Y, trường kiếm liền đâm xéo lên, nhằm thẳng vào ngực của Tiêu Bố Y.

Hắn đã quyết định sử dụng kiếm pháp lưỡng bại câu thương, Tiêu Bố Y dĩ nhiên có thể một đao chém hắn thành hai nửa, nhưng trường kiếm của hắn cũng có thể đâm thủng ngực Tiêu Bố Y.

Hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến, mình lại chết trong tay một cung tiễn thủ vô danh, hắn khi đâm ra một kiếm này trong đầu chỉ có một suy nghĩ, người này là ai, mà sao có thể dũng mãnh như thế?

Tiêu Bố Y một đao chém ra, nhìn thấy trường kiếm của người nọ đâm đến, bỗng nhiên đơn đao thu hồi ra sau lưng, một cước đá ra.

Người nọ không nghĩ đến Tiêu Bố Y chém ra đao pháp mãnh liệt như thế, mà lại có biến hóa xảo diệu như vậy, bất ngờ không kịp đề phòng, bị hắn một cước đá trúng cổ tay, trường kiếm đã văng khỏi tay.

Tiêu Bố Y một cước này đá ra, mấy ngày nay vẫn chưa luyện được thức thứ ba của chiêu này. Hắn nếu ở đất bằng nhảy lên, chiêu này không sử được tới thức thứ ba, đã sớm rơi xuống đất, nhưng lần này là nhảy lên từ trên lưng ngựa, cũng đã đủ không gian để hắn thực hiện.

Hắn một cước đá bay trường kiếm của người nọ, trường đao ẩn ở phía sau lưng đột nhiên chém ra, một chiêu ba thức này thật ra đã sớm trải qua thiên chuy bách luyện, suy tính các biến hóa của địch thủ, người nọ đầu tiên là khinh địch, sau là không địch lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn một đao của địch thủ chém đến, vô lực kháng cự.

Người nọ đã nhắm mắt lại, biết với đao pháp cương mãnh của Tiêu Bố Y, một đao này chém xuống, đầu cảu mình quá nửa là khó bảo toàn. Không nghĩ đến cần cổ chợt lành lạnh, thật lâu sau cũng không có động tĩnh gì, mở to mắt ra nhìn thì thấy đao của Tiêu Bố Y đã đặt ở trên cần cổ của mình, lại không chặt bỏ.

Tiêu Bố Y vốn không phải là ma đầu giết người, một khắc kia hắn có chút do dự, giết người thì dễ dàng rồi, chỉ một đao là xong, chỉ là một cái đầu mà thôi. Nhưng cách ăn mặc của người này xem ra cũng không phải là người Trung Nguyên, một khi đã như vậy, hắn ta vì cái gì mà muốn giết hai người mình. Hắn biết đối thủ võ công không thấp, thua ở trên tay mình nhiều ít cũng là do chủ quan, đao pháp của hắn cũng không tính là cao minh, nhưng công phu tùy cơ ứng biến tuyệt đối là nhất lưu.

Cung tên, Thanh Tiêu, địa thế, che mắt đều là thủ đoạn của hắn, lúc này mới cầm được người này, nhưng nếu thả hắn, có thể là thả hổ về rừng hay không?

Người nọ nhìn thấy Tiêu Bố Y do dự không quyết, nghĩ đến hắn chơi trò mèo vờn chuột, không khỏi kinh sợ nghiến răng, lớn tiếng quát: "Ngươi muốn giết thì giết đi, ngươi mạo phạm Tháp Cách, sớm muộn gì cũng chết!"

Lời hắn nói không giống người Trung Nguyên, Tiêu Bố Y có chút ngạc nhiên, khi nghe được hai chữ Tháp Cách, trong lòng lại run lên, thầm nghĩ bà nội bà ngoại nó, chẳng lẽ nữ tử trong nước kia lại là Tháp Cách?

Nhưng không đợi hắn lo lắng tới bà nội bà ngoại của Tháp Cách, thì một tiếng kèn trầm muộn đột nhiên vang lên, sau đó Tiêu Bố Y thấy ở hẻn núi tràn ngập bụi đất bay lên, một kỵ mã đi trước, phía sau đi theo mười mấy tên kỵ binh, cách ăn mặc hình như là nữ nhân.

Khi thấy diện mạo của người đi đầu, so với nữ nhân trong nước kia có phần tương tự, Tiêu Bố Y cũng không dám xác định. Lúc ấy nữ nhân kia như là quỷ nước chui ra, rồi kêu lên một tiếng, cũng dọa hắn nhảy dựng lên, chỉ lưu tâm một mảng trắng bóng kia, hình như là không mặc đồ, chưa kịp nhìn kỹ hình dạng thì nàng ta đã chạy mất.

Một đội nhân mã kia đến cực nhanh, Tiêu Bố Y trong phút chốc cũng đã quyết định không giết người này. Hắn chủ ý đã định, liền rút đao thụt lùi, trở người lên ngựa. Hắn ra hiệu với Hàn Tuyết để nàng lui ra phía sau vài bước, như vậy tiến có thể công, lùi có thể thủ, thật sự không được thì có thể tuần tự rút lui, bên ngoài cốc cho dù có mai phục, người tới tuy đông hơn nhưng hắn cũng không sợ.

Hắn đã hoài nghi Tháp Cách này chính là con gái của Nghĩa Thành công chúa, nhưng lại thấy vẻ mặt của Hàn Tuyết lại mờ mịt, lại như là không nhận ra, thì cảm thấy phán đoán của mình có lẽ là sai lầm. Suy nghĩ lại, thì Hàn Tuyết có nói bản thân từ nhỏ đã đi Tây Kinh, đều nói con gái lớn lên thì thay đối rất nhiều, qua nhiều năm như vậy, nhận không cũng là chuyện thường. Nhưng kể từ đó, tiền đồ thực cũng khó có thể đoán trước, cũng không hiểu vì cái gì mà nàng ta lại cổ động mình làm việc này.

Người nọ nhìn thấy Tiêu Bố Y không giết, trong mắt có chút kinh ngạc, không đợi kịp nói gì, thì người ngựa đã tới phía sau hắn, nữ nhân kia sắc mặt giận dữ, khi nhìn thấy Tiêu Bố Y thì lập tức chỉ tay vào người áo xanh, lạnh lùng nói: "Mã Cách Ba Tư, ngươi không phải nói khi ta đến, thì chính là giờ chết của người này sao?"

Nàng ta nói cũng là tiếng Trung Nguyên, hơn nữa phi thường lưu loát, còn có khẩu âm phương Nam, Tiêu Bố Y nghe cũng hiểu được.

Tiêu Bố Y nghe tên của người nọ, thầm nghĩ muốn phun cơm, hắn không nghĩ đến còn có người tên là Mụ Cá Ba Tử (cái xxx mẹ), đây có thể xem như là cái tên Đột Quyết dể nhớ nhất chăng?

Người áo xanh sắc mặt tái xanh, nhìn trường kiếm trên mặt đất, trong lòng do dự. Một chiêu ba thức vừa rồi của tiểu tử này xảo diệu, lên ngựa hay xuống ngựa đều không kém, mình mới vừa rồi không địch lại, bây giờ lại đi đánh bất quá lại tự chuốc nhục, càng huống chi tiểu tử này đã tha cho mình một mạng, bản thân lâu nay vẫn tự xưng là anh hùng, làm sao lại có thể đi làm cái hành động như kẻ vô lại như thế?

Hắn đương nhiên không biết chiêu thức tinh diệu nhất của Tiêu Bố Y cũng chính là một chiêu này, nhưng lại phải đạp lên lưng ngựa mới có thể thi triển, nếu không phải Tiêu Bố Y xuất ra mười phần công phu, hắn lại có chút khinh thị, nói không chừng hươu chết về tay ai còn chưa biết.

Chẳng qua một bên là Tháp Cách, không thể chống lại, huống chi hắn vốn luôn luôn tự phụ, trong lúc nhất thời cũng khó có thể quyết định.

Nhìn thấy Mã Cách Ba Tư không nói, nữ nhân kia hai hàng lông mày dựng lên, giận không chịu nổi quát lên: "Hắn nếu không chết, thì là ngươi chết. Ngươi luôn tự xưng anh hùng, vừa rồi lại bị người đánh bại, thì sống trên đời này còn có ý nghĩa gì nữa?"

Người áo xanh sắc mặt lộ vẻ sầu thảm, ôm quyền hướng tới nữ nhân nói: "Tháp Cách nói không sai, tại hạ đích xác không còn mặt mũi nào mà sống ở trên đời này" Hắn lời vừa nói xong, không nhìn Tiêu Bố Y đã hướng tới trường kiếm trên mặt đất cách đó không xa mà đi tới.

Tiêu Bố Y trong lòng giật mình, biết người này tính cách xem ra cương liệt, cứ như vậy quá nửa là sẽ bị nữ nhân bức tự sát để tạ thiên hạ. Ai nói nữ nhân ở quan ngoại không có địa vị, nữ nhân này xem ra quyền lực so với nam nhân còn hơn rất nhiều.

Không muốn người áo xanh lập tức sẽ chết, Tiêu Bố Y đột nhiên cười ha hả.

Tháp Cách an nội rồi mới đối ngoại, lại xem như là giết gà dọa khỉ, vốn vẫn xem Tiêu Bố Y như là không khí, nghe thấy hắn cười ha hả, thì liếc mắt nhìn hắn, "Ngươi có phải là sợ chết quá chậm, lúc này mới khiến cho ta chú ý?"

Tiêu Bố Y thật ra đích xác muốn thu hút sự chú ý của nàng, "Nếu thua dưới tay một người, liền phải chết, ta nghĩ trên đời này người có thể còn sống cũng không có mấy. Ta đánh bại hắn, hắn liền phải chết, vậy nếu như ta đánh bại cô, cô có phải cũng sẽ tự huy đao cứa cổ chăng?"

Hắn đã quan sát Tháp Cách mấy lần, phát hiện nàng ta cũng bình thường, không tính là đẹp cũng không tính là khó coi. Đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt đỏ ửng, thân hình đầy đặn, tràn ngập thanh xuân vô hạn, chỉ là tính tình thật không dám khen tặng.

Tháp Cách đột nhiên giận dữ, "Ngươi nói ngươi có thể đánh bại ta?"

"Có thể" Tiêu Bố Y hàm hàm hồ hồ, thầm nghĩ loại người với tính tình như vậy còn có thể luyện thành được võ công cao thâm gì.

"Mã Cách Ba Tư, ngươi hiện chưa cần chết" Tháp Cách nhìn thấy Mã

Bạn đang đọc Giang Sơn Mỹ Sắc của Mặc Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 111

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.