Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 08 part 1

Phiên bản Dịch · 2342 chữ

Âu Dương Liệt thắp một cây nến khác nhìn khuôn mặt ái thế ngủ say, trên gương mặt mặt thanh lệ tái nhợt vẫn còn sót lại nước mắt.

Nhìn nàng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, trong lòng hắn thống khổ không biết dung từ gì để hình dung. Hắn nằm nghiêng bên người nàng, nhẹ nhàng vuốt ve làn môi màu hồng vừa bị hắn hôn qua, nghĩ lại khi nàng nghiến răng bật ra câu nói–

Liệt…… Không cần…… Đau quá…… Buông……

Âu Dương Liệt đau xót nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng quanh quẩn tiếng khóc của Tô Thải Tần.

Hắn nhớ tới lần trước giao hoan hình như cũng giống vậy, nàng không ngừng kêu lên đau đớn, cuối cùng ngất đi. Nguyên tưởng rằng chính là lần đầu của nàng nên đau đớn, nhưng chuyện lạc hồng đánh sâu vào hắn, đoạt đi lực chú ý của hắn, mà xem nhẹ nếu nàng đã không phải lần đầu cũng không đau đớn đến vậy. Hôm nay giao hoan nàng vẫn là khóc lóc kêu đau, cuối cùng cư nhiên khẩn trương đến bắp chân co rút.

Trời ạ! Thê tử của hắn cư nhiên không thể chịu được yêu cầu hoan ái của hắn, tại sao có thể như vậy?

Thật vất vả, hắn xác định hắn yêu nàng, hạ quyết tâm trở về cùng nàng bắt đầu lại, thì…… Lão thiên a! Ai tới nói cho hắn đây là chuyện gì xảy ra?

Âu Dương Liệt mở mắt ra, đau lòng nhìn thê tử nằm trên giường. Vừa rồi sau khi hắn vận công đem khí huyết tại bắp chân nàng đả thông, nàng mới thở gấp một chút, một mặt thấp giọng nói thực xin lỗi, một mặt lệ tuôn trào như vỡ đê Hoàng Hà, mãi không thôi.

Hắn ôn nhu dỗ nàng, muốn nàng không cần để ở trong lòng, nói thẳng là hắn quá mức nóng nảy,cho nên lại âm thầm vận khí, đem dục vọng phấn khởi áp chế xuống– trời mới biết chuyện này hắn cần bao nhiêu tự chủ! Hắn nhẹ giọng âu yếm, nàng khóc mệt mỏi, dần dần ngủ, còn hắn lại một đêm không ngủ.

“Tần nhi a Tần nhi, nàng rốt cuộc phát sinh chuyện gì?”

Tiếng nói trầm thấp tự hỏi vang lên dưới ánh nến mờ nhạt.

Không có trả lời, chỉ có căn phòng yên tĩnh.


Mấy ngày sau đó, bên trong trang từ trên xuống dưới đều biết trang chủ đã trở lại, hơn nữa trang chủ cùng phu nhân cảm tình tốt vô cùng, phu nhân đến chỗ nào, trang chủ cũng đi theo, hai người như keo như sơn, nùng tình mật ý.

Nhưng Tô Thải Tần biết chính mình nợ hắn. Từ sau một đêm kia, Âu Dương Liệt không cưỡng bách nàng hoan ái nữa, buổi tối nàng muốn về ngủ trên giường nhỏ, hắn không cho phép, kiên trì cùng nàng cùng nhau ngủ ở giường lớn, còn bảo Võ Tĩnh chuyển cái giường nhỏ kia đi, buổi tối lúc ngủ, chính là ôm nàng, hôn nhẹ nàng, không dám tiến thêm một bước khác.

Mà cũng từ đêm đó,hắn cái gì cũng không có hỏi, cũng không nói gì nặng lời, chính là ôn nhu trông chừng nàng. Nàng xem ở trong mắt, đau ở trong lòng — hắn là nam nhân tốt, khi nhìn thấy hắn ở chính sảnh nhà mình là nàng đã biết.

Kỳ thật trong lòng nàng cũng thích hắn, nhưng bởi vì tay cùng chân đều có vết sẹo, khiến nàng không tin sẽ có nam nhân thật tình yêu nàng, đây cũng là nguyên nhân nàng cực lực muốn xin đi. Trải qua hai lần tiếp xúc xâm nhập, nàng biết mình không thể hưởng thụ cá nước thân mật, mỗi lần sau khi ái ân là lúc nàng đều cực kỳ không thoải mái, một cỗ sợ hãi xuấy hiện, tiếp theo nàng cũng chỉ có một ý niệm trong đầu — nàng không muốn người khác chạm vào nàng!

Nàng cũng không biết vì sao mình lại như vậy.

Thân thể của nàng đối với việc ái ân nam nữ tựa hồ vô cùng bài xích, vì sao?

Tô Thải Tần mặt co mày cáu ngồi ở hoa viên tao nhã nhìn sắc trời u ám .

Ân…… Gả đến lư châu Âu Dương gia cũng đã nửa năm, không biết mẫu thân thế nào ? Trực thúc ba ngày lại bị nàng bảo tới Hấp huyện,chạy tới chạy lui giữa hai nơi, hai người hẳn là có tiến triển đi!

Nghĩ vậy, Tô Thải Tần nhợt nhạt cười. Mẫu thân nếu có thể cùng Trực thúc xứng thành một đôi cũng tốt, lúc tuổi già có người dựa dẫm.

“Khụ!” Đột nhiên một đôi tay từ phía sau che khuất hai mắt của nàng, còn cúi thấp khụ một tiếng.

Tô Thải Tần nở nụ cười, “Liệt, là chàng a, phu quân thân ái !”

“U! Rõ như ban ngày, cái miệng nhỏ nhắn kêu phu quân thân ái, cũng không e lệ nha!” Hai bàn tay che mắt thả xuống dưới.

Tô Thải Tần xoay người, không dám tin nhìn người trước mắt.

“Vô Ngôn! Là ngươi! Như thế nào…… Như thế nào đến cũng không bảo hạ nhân nói với ta một tiếng……” Giọng nói nàng kinh hỉ không ngừng.

Người trước mắt, môi hồng răng trắng, một đôi mày liễu, một thân da trắng nộn, mặc dù mặc thanh sam làm thư sinh, nhưng nếu nhìn kỹ, liền biết là vị tiểu thư sinh này là nữ cải nam trang.

“Đúng ,chính tại hạ, mà không phải phu quân thân ái của nàng.” Triệu Vô Ngôn một đôi thủy mâu cười tươi.

Tô Thải Tần khuôn mặt hơi hơi đỏ lên, “Ngươi không cần giễu cợt ta!” Tô Thải Tần cao hứng đứng lên om nàng, cảm giác hưng phấn không cần nói cũng hiểu.

Hai nàng gặp mặt mừng rỡ thực, không chú ý tới phía sau Triệu Vô Ngôn là một chưởng mạnh mẽ lấy thế lôi đình vạn quân lao thẳng tới gáy nàng, cùng chưởng phong đánh ra, Âu Dương Liệt tiếng hô giận dữ kinh động toàn bộ kính viên vang mãi không thôi.

“Dâm tặc lớn mật! Nguyên lai là ngươi!” (Song Nhi: Vô duyên…Phong Nhi: không phải đâu a, do anh ăn dấm chua đó mà)

Tô Thải Tần vừa nghe thấy thanh âm Âu Dương Liệt, còn không kịp ngăn cản, chưởng phong long trời lở đất đã tới đầu Triệu Vô Ngôn, Tô Thải Tần hút nhanh một hơi, mắt hạnh mở to vô lực ngăn cản — thật sự quá nhanh!

Triệu Vô Ngôn ôm lấy Tô Thải Tần, thi triển khinh công Đại Bàng giương cánh, trong khoảnh khắc, hai người đã ở bên ngoài đình, Triệu Vô Ngôn hai tay còn ôm chặt Tô Thải Tần.

Âu Dương Liệt thấy thế càng tức giận, lập tức vận dụng công lực toàn thân. Chuẩn bị lại đánh một chưởng.

“Dừng tay! Liệt, mau dừng tay!” Tô Thải Tần vội vàng hô.

Âu Dương Liệt nghe vậy, ngừng một chút, thấy đôi tay vẫn còn ôm Tô Thải Tần mảnh mai, mày kiếm nhấc lên, không hề buông xuống.

“Mau dừng tay! Nàng là nữ!” Tô Thải Tần gấp đến độ hô to.

Nữ ? Nhưng là……

Tô Thải Tần lôi kéo tay Triệu Vô Ngôn, vội vàng đi tới chỗ Âu Dương Liệt . Âu Dương Liệt vẻ mặt không hờn giận nhìn chằm chằm bàn tay hai người đan vào nhau, một phen kéo Tô Thải Tần gắt gao ôm vào trong ngực, một đôi con ngươi đen thẳng trừng mắt kẻ nữ phẫn nam trang phía trước.

“Liệt, đây là bạn tốt của ta, Triệu Vô Ngôn, nhiều năm trước từng cứu ta một mạng. Vô Ngôn, đây là ta –”

“Nói vậy đây là tướng công thân ái Âu Dương Liệt của ngươi.” Triệu Vô Ngôn ánh mắt mỉm cười nhìn nam tử cao lớn anh tuấn trước mắt.

Ân, tốt lắm! Chỉ có người tài giỏi như thế mới xứng đôi Thải Tần. Xem hắn bộ dáng dấm chua thực buồn cười, hi! Thải Tần có thể là mỗi ngày bị nhốt tại trong phòng ân ái nha!

“Tần nhi, nàng ta đã cứu nàng một mạng?” Âu Dương Liệt cẩn thận nhìn, Triệu Vô Ngôn thật là nữ. Nhưng nàng làm sao không có việc gì lại mặc nam trang, hại hắn nghĩ lầm là dâm tặc khi dễ Tần nhi. Huống chi nữ nhân gia làm sao có thể cứu chữa tánh mạng người khác?

“Ân. Vô Ngôn là nữ thần y nha, ta nhiều năm trước nhờ nàng cứu, mới nhặt về được một cái mạng nhỏ đâu!”

“Nhặt được mạng?” Âu Dương Liệt vừa nghe, sắc mặt đại biến.

Tô Thải Tần thấy chính mình nói lỡ, liền thay đổi đề tài.

“Vô Ngôn, ngươi đường xa mà đến, ta trước kêu nha hoàn đem ngươi đi xuống rửa mặt chải đầu nghỉ ngơi một chút, đến bữa tối chúng ta cùng nhau tán gẫu đi! Thúy Lục, dẫn Triệu cô nương đến Gia Vân hiên nghỉ ngơi.”

“Vâng!” Thúy Lục thanh âm nghịch ngợm vang lên.

Triệu Vô Ngôn là người tuyệt đỉnh thông minh, đương nhiên biết ý tứ Tô Thải Tần, lập tức gật gật đầu, theo Thúy Lục đi xuống.

“Tần nhi, đây là chuyện gì?”

“Không có việc gì, chính là hảo bằng hữu trước đây lặn lội đường xa đến thăm ta.”

“Nhưng là nàng nói nàng ta –”

Âu Dương Liệt nói còn chưa dứt lời, đã bị Tô Thải Tần đánh gãy.

“Liệt, chàng hôm nay liên lạc Từ gia trang, sự tình như thế nào ?”

“Từ gia trang bên kia không thành vấn đề, bọn họ hoan nghênh chúng ta lúc nào tới cũng được. Nhưng là Tần nhi, chúng ta cần đến Hàng Châu xa như vậy sao? Chỉ vì vấn đề hiệp đàm chuyển hàng bằng đường biển ra ngoài?”

“Liệt, đây là vụ buôn bán lớn, đương nhiên phải đích thân gặp nói rõ rang nha.”

“Nhưng là, không thể cho ta đi cùng sao? Nàng…… Nàng liền ở lại trang đi!” Âu Dương Liệt cũng không hy vọng hai huynh đệ phong lưu Từ gia nhìn thấy thê tử xinh đẹp của mình.

“Liệt!” Tô Thải Tần vừa bực mình vừa buồn cười liếc hắn một cái.

“Hảo…… Được rồi! Bất quá đến Từ gia trang nàng toàn thân đều phải bảo vệ chặt chẽ, bảo Văn Đức, Võ Tĩnh che ở phía trước nàng, trăm ngàn lần không thể để cho Từ Bộ Vân sờ soạng tay nàng. Còn có Từ Thanh Vân ánh mắt sẽ phóng điện, trăm ngàn lần đừng nhìn mắt hắn…… Tần nhi?”

Tô Thải Tần đã sớm không biết biến đâu mất, để lại Âu Dương Liệt một mình dặn dò.


Cùng Triệu Vô Ngôn làm một chút yến tiệc, khách và chủ cùng vui. Tô Thải Tần bởi vì vui mừng cho nên uống nhiều rượu một chút, đến cuối cùng có điểm chịu không nổi, hai má phấn ửng hồng, mắt say lờ đờ sương mù, nhìn Âu Dương Liệt trong lòng bất ổn, rất muốn âu yếm, lại…… Ai!

Tiệc tan, đem Tô Thải Tần ôm về Vi Đức cư nghỉ ngơi, Âu Dương Liệt ở bên giường si mê nhìn kiều nương tử. Mới vừa rồi thấy nàng cùng Triệu Vô Ngôn tán gẫu vui vẻ như thế, tinh mâu sáng lạn, hai gò má phác hồng, rất giống tiểu cô nương ngây thơ khờ khạo; Mà nàng say rượu lại càng xinh đẹp, thần thái kiều mỵ, làm người ta tâm đãng thần trì(Lòng lay động)……

Nhưng nàng tựa như đóa hoa sen, chỉ có thể nhìn từ xa, không thể đến gần.

Âu Dương Liệt không thể tự kiềm chế ôm mặt nàng, hôn lên cánh môi đỏ bừng, càng hôn càng mãnh liệt, trong cơ thể dục vọng xúc động bỗng chốc dâng lên……

Không! Không thể!

Âu Dương Liệt phảng phất như bị điện giật, từ trên người Tô Thải Tần bắn ra, tông cửa xông ra ngoài.

Từng gáo nước lạnh đổ trên người, hy vọng có thể hạ hỏa chính mình. Âu Dương Liệt ở bên cạnh giếng trần trụi trên thân điên cuồng hắt nước lên thân hình nóng bỏng của mình, cuối cùng thống khổ nhắm chặt hai mắt, thấp giọng kêu ra vướng bận sâu nhất trong lòng, “Tần nhi! Tần nhi của ta……”

“Không thể tưởng được mùa xuân ở lư châu phủ này thật đúng là nóng a! Âu Dương trang chủ còn phải nửa đêm dội nước giải nhiệt…… Ta xem Lư Châu này nên đổi tên là Lô Châu đi(Lô=lò). Có hỏa lại có thủy, thật sự là nước sôi lửa bỏng a!” Một cái thanh âm thanh thúy từ phía sau Âu Dương Liệt truyền ra.

“Là ai?” Âu Dương Liệt quát lên một tiếng lớn.

“Là ta, Triệu Vô Ngôn!”

“Ngươi tới làm cái gì?” Âu Dương Liệt nhìn cũng không nhìn nàng, cầm quần áo ướt sũng mặc vào, thật sự lạnh lùng.

“Ngươi quần áo đều ẩm ướt, không thay mau sẽ trúng phong hàn nha. Chẳng bằng đến Gia Vân hiên, ta thay ngươi hong khô quần áo đi!” Triệu Vô Ngôn vừa nói, một bên tay nhỏ bé đặt trong ngực cường kiện Âu Dương Liệt.

“Không cần!” Âu Dương Liệt lui từng bước, cùng nàng tạo khoảng cách, không nghĩ tới Triệu Vô Ngôn lập tức tiến nhanh tới cầm lấy vạt áo của hắn, hé ra mặt cười phấn nộn ngay tại trước mắt.

“Âu Dương trang chủ, tối nay Thải Tần say ngã, ngươi nhất định thực tịch mịch, không bằng để cho ta tới bồi ngươi đi!”

Bạn đang đọc Giang Nam kiều nữ tử của Vân Nhạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.