Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đoạn Hồi Ký Cuối CÙng

Phiên bản Dịch · 2549 chữ

P/s : đoạn này khá dài, khá nhiều cảm xúc chen lấn, anh em xem nếu cảm thấy ko ổn thì bỏ qua nhé, không còn sức nhận đá ném trả nữa… ^^

Làm đoạn này, theo dõi lại thời gian nó lại nhớ đến em, em đẹp, nét đẹp tây nhưng lại thánh thiện… một cô gái tây thánh thiện … Elizabeth

Hồi ức lại tràn về khi ghi dòng chữ này… em đã có chồng… và tuần trăng mật của e là ở VN…. Em không gặp được nó, em trở lại Hà Nội… còn nó đã trở về Hồ Chí Minh…

Cứ ngỡ tưởng rằng em sẽ trở về mà không gặp nó… nhưng em và chồng đã đến Hồ Chí Minh… nó lại làm hướng dẫn viên cho em và chồng…. gần 2 tuần… đêm nào cũng ngồi nói chuyện với nhau ở Bùi Viện….

Em có vẻ rất hứng khởi khi gặp lại nó, chồng em cũng là một người đàn ông tốt và rất đàn ông… haiz nó mừng cho em

Cái mà nó buồn cười nhất của mấy ông comment là cứ đòi học điểm huyệt cái huyệt hội âm … thật không chịu nổi…

Những ngày tiếp theo, cứ như là lịch trình… nó làm việc xong, đêm tối lại ngồi hồi tưởng… hồi tưởng để ghi lại câu chuyện này…

Tối 26-04, nó đọc và trả lời một loạt comment…. Sang hôm sau nó và gia đình đi Vũng Tàu…

Chuyến đi chơi này, chẳng phải là dịp gì, cũng chẳng phải là lễ gì, chỉ là nó muốn cả gia đình cùng đi đâu đó, cả gia đình…. Có lẽ là lần cuối….

Ngày đi Vũng Tàu, mẹ và hai em tha hồ đi chơi ngắm cảnh, nó và bố chỉ tháp tùng và ngồi nói chuyện với nhau, về cuộc sống, về những gì sẽ xảy ra… về tất cả mọi thứ….

Nó và bố uống khá nhiều vào ban đêm, suy nghĩ của một người cha làm ông không ngủ được, suy nghĩ của một người như nó cũng chẳng làm nó ngủ được, về phòng, nó lại nhớ em man mác… Thu ơi ….

Nó nằm đó, đặt đầu mạnh xuống gối, khóc lên những tiếng nấc… Em và Duyên vào phòng lúc nào nó cũng chẳng biết, hai em ngồi cạnh nó, nhìn nó khóc… rồi cũng khóc theo….

Nó mệt mỏi, say cmnr, lướt lên thiendia.com. Từ ngày viết câu chuyện này, thiendia dường như là cái gì đó thân thuộc với nó… nó lên chỉ để xem có ai comment về câu chuyện của mình không ? có ai nhận ra điều gì mà nó gửi gắm trong đó không ?

Nó chán nản, trong cơn say… viết một đoạn về em, về Thu…, nó hồi tưởng về cái vui khi ở nhà của em…, trong cơn say, tay nó viết tên giữa em và Nhung cứ loạn cả lên….

Đoạn 28, đó là con dao đâm vào trái tim đang say xỉn của nó… nó buồn man mác… khóc nữa…., lại ôm gối rồi khóc… nó nhớ về ngày đó, nắm bàn tay mềm oặt của em, nó như không muốn buông ra… em không còn nắm tay nó nữa… mặc du tay em vẫn ở trong tay nó, bàn tay bé nhỏ của cô bé miền tây…

Nó đau đớn, Nhung ôm lấy nó,

– Anh đừng viết nữa, quá khứ thì cứ để nó qua đi… anh cứ như thế này em và cha mẹ sao sống nổi hả anh ?

– Anh xin lỗi

– Anh không có lỗi, chỉ là cuộc sống này với anh nó khắc nghiệt quá thôi

– Em đừng nói vậy, không có gì là khắc nghiệt cả… anh chỉ buồn.. anh nhớ Thu.. nỗi nhớ quay quắt trong lòng mà anh không có cách nào để giải tỏa được… h..u..u….

– Em biết mà

– Ừ, anh chỉ vậy thôi, còn về cuộc đời, có em, có Thu, và có Duyên là những món quà lớn đối với anh rồi… anh không mong ước gì thêm cả, thật là không mong ước gì thêm nữa.

– Em hiểu mà… anh mà có chuyện gì.. em cũng không sống nổi đâu

– Em đừng nói thế… em phải sống… sống cho thật tốt… chăm sóc cha mẹ giúp anh nhé…

– Anh ơi! Anh đừng như vậy mà…

Nó và em cứ ôm lấy nhau, khóc rồi thiếp đi… cơn say cuối cùng rồi cũng đánh gục nó…

Sáng hôm sau, nó tỉnh dậy…. đọc những dòng comment suy nghĩ…..

Rồi những ngày đi dã ngoại cũng qua đi… nó trở về với căn nhà của nó , của em….

Cái thôi thúc như cồn cào thúc đẩy nó tiếp tục câu chuyện mà nó đã đặt dấu chấm hết…. nhưng nào đã hết đâu….

Ngày giỗ em, nó ngồi thừ trong nhà để cốt, kể cho em nghe nhiều chuyện, kể cho em về những cái nó sẽ đối mặt sắp tới… khóc, cười… nó hát cho em nghe, bài cũ, bài mới… mặc kệ ánh mắt nhìn của các sư, của những người vào thăm người trong này…

Buồn lắm….

Rồi cái ngày đó cũng đã đến, nó đã sắp xếp dời ngày mổ lại để làm những thứ mà nó cân nhắc phải làm với gia đình… nhất là với Thu… nó phải ngồi bên em một lần cuối… nó dự năm sau chắc sẽ không được vậy nữa…

Nhập viện, nó phải làm đủ thứ xét nghiệm từ CT, chụp tim, chụp não, điện tâm đồ, cho đến lấy tủy, lấy mảng sọ…. mỗi xét nghiệm mang đến cho nó cái đau riêng.. thể xác và tâm hồn.

Nó nằm phòng cách ly 2 tuần để khử trùng và tiêm thuốc hỗ trợ

Ca mổ này sẽ có hai giai đoạn nguy hiểm, giai đoạn đầu là tách vỏ não, tỉ lệ khá cao.. giai đoạn hai là ghép lại vỏ não.. tỉ lệ 15%… ôi cái tỉ lệ…

Nó và gia đình đều phải ký nhiều loại giấy cam kết, không khiếu nại, cam kết tuân thủ… lung tung

Ngày nó tách não… hôn mê 3 tuần, đầu óc nó chẳng có gì… chẳng có gì ngoài ngày đầu và ngày tỉnh dậy.

Mở mắt trong phòng trắng toát… trên đầu là đủ thứ loại ống cắm vào, tay nó cũng có…

1 tuần sau, nhờ giường nâng nó đã có thể ngồi dậy được… kê 1 cái bàn, nó có thể đọc sách… tội nghiệp cái lap của nó, phải để trong phòng khử trùng và xịt khí khử 2 ngày mới được mang vào phòng….

Ngồi viết thêm vài đoạn, trả lời và chủ yếu là đọc comment… đến lúc này nó mới thấy, câu chuyện của nó đã mang lại được đúng cái mục đích mà nó muốn câu chuyện làm được… nó cảm thấy vui..

Có nhiều người đã đồng cảm hơn với câu chuyện của nó… có lẽ cung bậc của cảm xúc lên xuống đã làm cho người ta có được cái chân thật của câu chuyện.

Viết thêm vài đoạn nữa trên giường bệnh….

Đêm nay, nói chuyện với một người con gái..một người con gái mà trong suốt câu chuyện nó chưa hề nhắc đến.. chưa hề đả động đến, là người con gái mà nó không muốn nhắc đến trong câu chuyện.. không phải nó không yêu em.. không phải nó không muốn em xuất hiện trong câu chuyện của nó… nó làm vậy bởi vì chính em là người mà nó không muốn em phải xuất hiện nhất… em là người mà nó cảm thấy ân hận nhất khi đã trót để em yêu nó… một cô bé ngây thơ có tình yêu mãnh liệt.

Nếu em đang đọc đoạn hồi ký này, chắc hẳn em sẽ biết nó đang viết về em, người con gái thầm lặng bên cuộc đời của nó.

Lỡ tay, đánh rơi con chuột không dây xuống sàn nhà… chẳng có ai ở đó để nó nhờ vả… , nó cố gắng nghiêng người xuống để lấy hai chân kẹp… khi hai chân gần với tới con chuột, nó cảm thấy xương sống đau nhói, nó bị tuột xuống, mấy đoạn dây trên đầu nó bị bứt đứt ra, nó ngã xuống sàn…

Đau nhói ở mọi chỗ, nó tưởng như chết đi… gượng leo lên lại máu đổ đỏ cả cái khăn trắng của giường… nó không trả lời em nữa… gục xuống đó…

Chắc gần sáng, nó nghe tiếng la thất thanh của bé y tá… rồi chuông báo động, rồi y tá, chắc mấy đứa, lao tới lay nó…. Gọi nó…. Tát vào mặt nó…. Nó mở mắt, nhìn cô bé y tá đang vỗ vào má nó, vừa gọi vừa khóc….. thật là….

– Anh chưa có chết mà ? sao thế ?

– Trời ơi, anh làm cái gì vậy ?

– À, mấy cái này đó hả…. anh lỡ té xuống giường, bò lên mệt quá nên ngủ thôi

– Trời ơi, anh chưa chết là hên rồi đó…

– Ờ ờ , nó cúi mặt xuống

Thằng cha bác sĩ chạy vào, nối ống, nối dây, mấy em y tá lau máu, thay ra giường…

– Chú mày tính đùa với tử thần hả ?

– Em xin lỗi anh, tại e không để ý nên bị té..

– Anh thua chú, liệu hồn đi

– Dạ

Nó ngồi thừ ra, cái máy của nó bị thấm máu xuống main rồi, tắt ngóm… haiz

Những ngày sau đó, nó không có máy, nó cồn cào, nó khó chịu, cái nỗi nhớ cái máy làm cho nó cồn cào… haiz khổ thật chứ

Những ngày sau đó, chắc sợ cái quậy phá của nó, thế là ban đêm lại có 1 ẻm y tá ngồi trực ở phòng nó. Khoảng 4h ẻm đi làm vệ sinh cho các bệnh nhân ở phòng khác và cả nó rồi ra về.

Mô tả về ẻm, khá xinh, người Hà Nội, giọng nói khá nhẹ, mặt nghiêm túc, giống thanh niên nghiêm túc vậy…

Em sài iphone máy lap của e là cái mà nó luôn mơ ước Mac haiz…. Nhỏ xinh

Sau nhiều hôm lân la nói chuyện, cuối cùng nó cũng mượn được cái máy của em để dùng tạm vào ban đêm, lúc em ngủ….

Thế là câu chuyện được tiếp tục… có những đêm thức khuya, ẻm dậy la nó rồi lấy máy tắt bắt nó đi ngủ.

Có những đêm ẻm mệt hay gì, ngủ thẳng cho đến lúc đồng hồ kêu.

Những lúc ngồi tâm sự với nó, nói chuyện, cả hai lại như xít lại gần hơn ngày đầu, nó kể ẻm nghe câu chuyện của nó, cái mà nó đang ấp ủ chia sẻ với mọi người…. Ẻm cũng trải qua các cung bậc cảm xúc, khóc, cười ngất, trầm ngâm….

Đêm đó, là một đêm nào đó trên cái giường mà nó đang nằm đây. Nó bỗng mở mắt vì một cái gì đó chạm vào tay nó. Ẻm ngồi bên cạnh giường của nó, nắm lấy tay nó, má ẻm đang kề lên mu bàn tay, rồi những giọt nước nóng hổi lại rơi xuống bàn tay nó… nó cố kìm nén để không cử động… nó cảm thấy mũi mình cay cay….

Rồi lại thiếp đi vào giấc ngủ, gần sáng chưa tới giờ chuông reo, nó vẫn thấy ẻm nắm cánh tay nó, áp mặt ngủ ngon lành, nó thật muốn lấy bàn tay sờ lên khuôn mặt đó hết biết…. nhưng thôi…. Những người khổ vì nó như thế đã đủ rồi…

Nó nhắm mắt chờ đến giờ chuông reo, ẻm tỉnh dậy và làm công việc của mọi ngày….

Nó đã gần hoàn thành câu chuyện hồi ký này, nó vẫn say sưa viết khi có thể….

Còn 2 tuần nữa, là ngày định mệnh của nó là cái ngày mà nó phải lên bàn cân và ôm lấy cái tỉ lệ 15% kia theo để cùng so sánh với cán cân cuộc đời…

Nó cảm thấy có chút lo sợ…. thời gian này ẻm và chàng lại cãi nhau, lý do cũng bình thường cho bất cứ đôi lứa nào yêu nhau… và những khoảng đêm như thế.. là khoảng thời gian mà nó giảng giải về cuộc sống nhiều hơn cho cô nàng…

Lại một đêm cách đây vài ngày, vẫn là nó, giật mình mở mắt trong đêm… ẻm đang nắm cánh tay nó, nói rất nhỏ, nhưng cái tĩnh mịch của căn phòng làm cho nó đủ nghe những lời ẻm nói.

– Cám ơn anh, cám ơn anh đã làm bạn em bấy nhiêu lâu, em đã học được nhiều thứ từ anh, nhiều thứ lắm, em cảm thấy cuộc sống của mình còn tốt đẹp hơn, còn đầy đủ hơn anh… sắp tới anh phải đối mặt với khó khăn… sau này không biết em có còn gặp anh không ? người bạn mới ?

Rồi em khóc, kìm nén không để ra tiếng như sợ nó biết, người em nấc lên…., nó nhắm mắt… chắc mắt nó cũng nhòe…..

Rồi em đứng lên, di chuyển về phía nó, đặt lên môi nó một nụ hôn, không phớt qua, em để lại một chút, một khoảng thời gian ngắn ….

Tâm tư nó như nổ tung, nó chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra… nó nằm im để tránh cái bẽ mặt cho cả hai… nó thổn thức…

Mấy ngày nay, em nhìn buồn hơn, nhìn xa xăm hơn…, mắt em hay đỏ hơn, em chăm sóc cho nó nhẹ nhàng hơn, nhìn nó nhiều hơn…. Nó cảm nhận như vậy…

Đêm nay, là đêm cuối cùng… ngày mai là ngày nó phải lên bàn mổ lần nữa, lần này chẳng biết nó có còn được trở lại cuộc sống hay không ?, đó là cái lý do cho đoạn này, đoạn cuối cùng…. Đoạn kết cho câu chuyện mà nó đã khơi mào từ lâu….

Chẳng biết sau này sẽ ra sao, nó có tiếp tục được câu chuyện này hay không ? hay chấm dứt tại chỗ này….

—————————————————End———————————-

Lời dành cho người đọc, những người anh em, những người đã cảm thấy thổn thức khi đọc câu chuyện này, những người đã nhỏ được một giọt nước mắt, và cho tất cả những ai sẽ đọc câu chuyện này sau này.

Tôi viết nên câu chuyện này chỉ để lại mục đích duy nhất cho cuộc đời, cho mọi người : “Hãy thành thật và trân trọng những gì mình có, bề ngoài chỉ là cái để nhìn không phải là cái để đánh giá những thứ tốt đẹp quanh bạn”

Hãy sống tốt hơn với cuộc sống của mình, nếu bạn đã có những ý nghĩ xấu xa, đã làm những việc xấu xa, đã làm ảnh hưởng đến cuộc sống của ai đó, hãy dừng lại cho dù là đã muộn, sửa sai ko bao giờ là thừa đối với bất kể ai trong chúng ta.

Bạn đang đọc Giấc Mơ Xưa của vô danh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuNhiTử
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 62

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.