Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 09 - 10

Phiên bản Dịch · 4740 chữ

Chương Chín

Bliss

Vị khách đang rất bực mình. Bliss cảm thấy sự khó chịu của ông ta như thể vết bỏng bị rộp lên vậy. Đó là một buổi chiều, theo mức mà cô còn có thể nói. Ngày nối ngày cứ thế trôi qua một cách thật đơn điệu, đến nỗi khó để nhận ra bây giờ là mấy giờ, nhưng Bliss vẫn cố gắng hết sức để theo dõi. Khi ông ta yên lặng, đó là vào buổi đêm, còn khi cô có thể cảm nhận sự nhận thức của ông ta, đó là ban ngày.

Thường thường, cô sẽ nhìn lướt qua thế giới bên ngoài mỗi khi ông ta thức dậy. Cũng giống như sáng nay, với những cánh cửa chớp trắng. Và sau đó tấm chắn sáng sẽ đóng lại. Chỉ khi ông ta không đề phòng. Bliss mới có một hình ảnh chóng vánh về thế giới bên ngoài.

Giống như bây giờ, khi vị khách đã bất ngờ mất kiểm soát.

Họ mới sải bước qua ngôi nhà được một phút, sau đó họ lạc giữa một bầy thú: lố bịch và đáng thương hại. Xấu xí. Cái gì vậy? Cô đang nhìn thấy gì chứ? Sau đó cô đã nhận ra cô đang nhìn thế giới qua đôi mắt của ông ta. Chỉ khi cô thúc đẩy bản thân mình mạnh mẽ hơn một chút thì cô mới nhìn thấy họ giữa những con người bình thường. Một quý bà mặc bộ trang phục màu be và đeo kính râm đang dẫn một gia đình đi qua tiền sảnh. Họ giống như nhóm người Hamptons điển hình, người bố mặc chiếc áo sơ mi màu da cá sấu và chiếc áo tennis trắng vắt trên vai, người mẹ mặc chiếc áo vải sọc nhăn màu tím hoa oải hương, những đứa trẻ - hai cậu bé – là phiên bản thu nhỏ trong trang phục của bố chúng.

- Ồ, xin chào... Tôi xin lỗi. Chúng tôi được thông báo rằng những người chủ ngôi nhà sẽ không có ở đây để chỉ dẫn – Người đàn bà trong trang phục công sở nói với nụ cười giả tạo – Nhưng vì cháu đang ở đây cháu có biết liệu bố cháu có còn chấp nhận đấu thầu để hoàn thiện việc tu sửa ngôi nhà không?

Thế rồi tất cả chìm vào bóng tối và hình ảnh lại mất, mặc dù Bliss có thể nghe thấy câu hỏi, Bobi Anne là người rất muốn ngôi nhà được cải tạo trước khi bà ta mất. Ngôi nhà Hamptons đáng lẽ đã phải hoàn thành vào lúc này, nhưng khi họ trở về miền Nam nước Mỹ, Forsyth yêu cầu ngừng xây dựng. Toàn bộ nửa sau ngôi nhà bị bỏ dở. Ở chỗ đó có một lỗ lớn trên mặt đất phủ đầy cát, vôi vữa, mùn cưa và nhựa.

Vị thượng nghị sĩ đã trở về New York chỉ để biết rằng ông ta đã bị rỗng túi sau cuộc biến động kinh tế gần đây nhất. Một kiểu kế hoạch Ponzi[27], Bliss hiểu điều này, một mưu đồ hoàn toàn bất chính. Cô không chắc, ngoại trừ việc đó có là gì đi chăng nữa thì cũng đủ để gạt bỏ Forsyth khỏi những nhiệm vụ của Hội Kín trong một khoảng thời gian. Cô không thể hoàn toàn nói điều gì đã xảy ra, bởi vì đó là thời điểm xung quanh khoảng thời gian vị khách bắt đầy lấn át cô hoàn toàn, nhưng cô có cảm giác họ đã bị phá sản. Forsyth đang cố gắng vay một khoản từ Ủy ban để khắc phục khó khăn của gia đình họ, nhưng vẫn không đủ. Lương của ông với tư cách thượng nghị sĩ của nước Mỹ chả đáng là bao. Gia đình Llewellyn, cũng giống như nhiều gia đình Máu Xanh khác, sống nhờ vào lãi đầu tư.

[27] Một kế hoạch đầu tư lừa đảo, lôi kéo các nhà đầu tư bằng cách sẽ trả cho các dự án đầu tư của họ theo hình thức trả ngắn hạn với giá cao, sau đó lại gạt nhà đầu tư tiếp theo và dùng tiền của họ để trả khoản nợ nhà đầu tư trước. Cuối cùng kế hoạch sụp đổ vì các khoản thu nhập ít hơn các khoản phải trả thanh toán cho nhà đầu tư nhiều.

Và rõ ràng là những mối đầu tư đó đã tiêu tan.

Điều gì có thể là lí do giải thích tại sao lại có người của công ty bất động sản đang ở trong ngôi nhà với những vị khách của bà ta. Forsyth đang bán ngôi nhà. Ý nghĩ đó không làm Bliss buồn lắm. Họ đã không trải qua quá nhiều thời gian gắn bó với Hamptons để cô phải nhớ nó. Cô đã thất vọng hơn nhiều khi họ phải rời khỏi ngôi nhà ở Texas. Đôi khi cô vẫn rất nhớ ngôi nhà ấy: căn gác xép hai tầng của cô nằm dưới đám lá của cây liễu già, mỗi buổi chiều đọc sách trên chiếc xích đu, một chiếc gương cũ theo kiểu cổ điển trong phòng tắm khiến người ta lúc vào trông sẽ có chút gì đó huyền ảo và thần bí.

Vị khách đã đi được một lúc, cô nghĩ khi ngồi một mình trong bóng tối. Đã bao lâu, cô không chắc chắn. Thật khó để phán đoán thời gian khi bạn không còn tồn tại ở thế giới vật chất nữa.

Bliss không chắc, nhưng cô nghĩ rằng có điều gì đó khác biệt khi ở trong trạng thái đơn độc. Có lẽ lúc này cô đang thật sự cô đơn, chỉ có Chúa mới biết cô không bị gạt bỏ ra khỏi cơ thể bởi vị khách. Thông thường cô có thể cảm nhận được sự tồn tại của ông ta, nhưng vẫn có vài lần trong quá khứ cô khá bị thuyết phục rằng cô hoàn toàn ở một mình. Chỉ có mình cô ở trong thân thể của cô, và người kia đã biến mất.

Lẽ nào lại như vậy? Cô thật sự đang ở một mình sao Bliss cảm thấy sự phấn khích dâng lên trong lồng ngực.

Chẳng có gì cả. Vị khách đã đi rồi, cô có thể cảm nhận điều đó. Cô chắc chắn. Cô biết mình cần phải làm gì. Nhưng cô không biết liệu cô còn có thể.

Vén bức màn che lên. Mở mắt ra!

Mở mắt ra!

Mở ra!

Nhưng chúng ở đâu rồi? Đã lìa khỏi xác. Cô thật sự hiểu nghĩa của từ ấy. Nó giống như trạng thái bồng bềnh mà không có mỏ neo vậy. Cô cần phải dậy xuống mặt đất, để cảm nhận con đường của mình cho đến khi... đúng rồi... chính là nó, một vệt ánh sang... có thể cô chỉ tưởng tượng ra nó... nhưng nếu cô có thể bắt nó mở ra... ở đó... chỉ một chút nữa thôi...

Bliss từ từ mở mắt. Cô đã làm được! Cô nhìn xung quanh. Thật kì diệu khi có thể nhìn thế giới bằng những giác quan của mình, chứ không phải qua lăng kính đơn sắc của vị khách. Cô đang ở trong thư viện. Một góc nhỏ ấm cúng được bao quanh bởi những bức tường sách. Người trang trí của mẹ kế cô cứ khăng khăng rằng tất cả những “ngôi nhà tuyệt vời” đều phải có một thư viện. Bobi Anne đọc tạp chí. Forsyth thích ở trong căn phòng làm việc riêng với chiếc ti vi màn hình rộng của ông ấy. Thế là thư viện trở thanh lãnh thổ của hai chị em. Bliss nhớ cô và Jordan từng ngồi ở bậu cửa sổ, nhìn ra ngoài bể bơi và bãi biển khi họ đọc sách. Bliss thấy mấy cuốn sách đã đọc từ mùa hè trước trên giá, bên cạnh chiếc bàn có nắp cuộn từ thời nữ hoàng Victoria. Anh em nhà Karamazov. Chùm nho uất hận. Thuyết phục.

Cô nghĩ rằng cô nghe thấy tiếng ồn. Nhưng nó được phát ra từ bên trong hay bên ngoài, cô không thể biết. Đóng tấm màn che. Nhắm mắt lại, cô nghĩ một cách điên rồ. Nhắm mắt lại trước khi ông ta quay trở lại.

Cô nhắm mắt lại.

Chẳng có gì. Cô vẫn đang một mình.

Cô đã đợi một lúc lâu. Sau đó cô lại mở mắt. Chẳng có gì. Cô đang thật sự ở một mình. Cô phải tranh thủ cơ hội này. Bliss đã lên một kế hoạch từ khi cô nhận thức được sự vắng mặt kéo dài của ông ta.

Cô cần phải làm gì đó hơn là chỉ nhìn xung quanh. Cô có dám không? Cô cảm thấy cơ thể mình uể oải và nặng nề. Quá nặng nề. Điều đó dường như là không thể. Nếu ông ta quay trở lại thì sao? Điều gì sẽ xảy ra sau đó? Cô cần phải thử, cô tự nhủ với mình. Cô cần phải làm gì đó. Cô không thể chỉ sống như một người tàn phế, trong sự mất trí, trong tình trạng tê liệt.

Nếu tôi có thể mở mắt, tôi có thể làm điều gì đó khác. Tôi vẫn là Bliss Llewellyn cơ mà, đúng không? Tôi đã từng đoạt giải trong giải thi đấu quần vợt và chạy marathon. Tôi có thể làm được chuyện này.

Cử động tay của ngươi. Cử động tay của ngươi ngay đi.

Không thể. Quá nặng. Tay của tôi ở đâu? Tôi có tay sao? Tay là gì? Đây rồi. Tôi có thể cảm nhận được năm ngón tay của mình, nhưng chúng có vẻ xa vời quá, như thể đằng sau tấm kính bay đang bị nhấn chìm dưới nước. Cô nhớ đã nhìn thấy nhà ảo thuật trong chương trình. Ngày hôm nay, người đã thử sống dưới nước trong vài ngày. Trông ông ta cứng đơ và trương phềnh lên. Cô không phải là nhà ảo thuật, nhưng cũng không có lí do gì để bị mắc kẹt trong nỗi sợ hãi của chính mình. Cử động nó đi. Cử động. Bàn tay. Của người. Ơn Chúa ơi. Nó nặng đến hàng tạ. Tôi không thể làm được. Tôi không thể, tôi không thể. Nhưng tôi vẫn phải làm.

Làm đi!

Cô nhớ đã thật khó khăn như thế nào để học bốn bước cơ bản của kim tự tháp bọ cạp, một trong những động tác khó nhất của bộ môn nhảy cổ vũ. Nó yêu cầu sự phối hợp nhạy bén và kĩ năng của một vận động viên thể dục dụng cụ. Bliss là thành viên duy nhất trong đội có thể thực hiện nó. Cô nhớ cô đã sợ hãi thế nào trong lần đầu tiên. Nếu cô không kết hợp với những bàn tay đỡ của các thành viên khi nhảy lên, cô sẽ ngã; nếu cô để trượt người đứng sau giúp đỡ cô xuống trong khi cơ thể cô đang căng ra, cô sẽ ngã; nếu cô không giữ được thăng bằng trên chân trái của mình, cô sẽ ngã.

Nhưng cô đã kết nối với những người đứng làm trụ, đạt tới đích của mình, đứng với chân phải đá về phía sau rồi uốn cong qua đầu, và giữ tư thế đó cho đến khi cô được tung lên trong cú nhào lộn ba vòng rồi đứng trên đôi chân của mình.

Thật đáng tiếc vì trường Duchesne không có đội thể thao. Bliss đã cố gắng đề nghị thành lập một đội, nhưng không ai có hứng thú cả. Thật là hợm hĩnh! Họ không biết họ đã bỏ lỡ điều gì đâu. Cảm giác của một buổi tối với những trận đấu lớn. Sự kì vọng của đám đông. Nỗi sợ hãi bị loại khỏi cuộc đấu, tiếng đập bóng bùm bụp, tiếng reo hò từ những người đứng cổ vũ, cả sự ghen tị và sự ngưỡng mộ. Vào thứ Sáu, đội cổ vũ được phép mặc đồng phục của họ đến lớp. Nó cũng na ná như việc được đeo vương miện vậy.

Con bọ cạp.

Cô đã nắm được nó.

Nếu tôi đã làm được điều đó, tôi cũng sẽ làm được điều này, cô tự nhủ với mình.

Cử động. Tay. Của mình đi!

Cô có thể cảm thấy phần tóc mái xõa trên mặt. Vị khách chẳng hề quan tâm đến việc cắt tóc, hay cắt móng chân móng tay gì cả. Bliss bực mình. Những việc làm để trông cô đáng yêu hơn đều không được thực hiện. Tóc của cô rối bù và không được chải chuốt, khá cứng khi chạm vào. Cô cần phải làm gì đó cho mái tóc của mình.

Đây rồi. Aaa! Tay cô giật mạnh, chuyển động như một con rối, như một con bù nhìn bị giật dây. Nhưng cô đã làm được rồi. Tay cô vụng về đưa lên chải tóc, gạt nó ra khỏi mắt.

Vậy là.

Mình có thể làm được.

Mình có thể kiểm soát được cơ thể. Điều đó dường như rất khó, đau đớn và chậm chạp, nhưng tôi có thể làm được. Tôi vẫn chưa bị loại khỏi cuộc chơi.

Bây giờ tất cả những gì cô cần làm là học cách để trở lại.

CONDUIT – NGƯỜI CỘNG SỰ

Gần bảy mươi năm, Christopher Anderson đã làm việc với tư cách là một người cộng sự - Conduit trung thành của Lawrence Van Alen. Ông ấy chính là người đã đưa Schuyler đến bệnh viện để tay cô được khám cẩn thận, sau khi họ trở về từ Corcovado, với tin tức rằng chủ nhân của ông đã qua đời. Một quý ông hoạt bát, nhã nhặn chưa bao giờ khiến Schuyler thấy buồn lòng vì ông ấy đã có tuổi, nhưng từ sau khi ông Lawrence mất, có vẻ như tuổi tác đã thật sự đuổi kịp ông ấy. Trông ông ấy bây giờ yếu ớt và phải vừa đi vừa chống gậy.

Tối qua Anderson đã đến thăm cô ở nhà Oliver, nơi cô vẫn tạm trú sau khi trở về từ Nam Mỹ. Cô không đủ dũng khí để trở lại ngôi nhà ở phố 101. Thật quá đau đớn khi biết rằng sẽ không còn hình ảnh ông Lawrence ngồi hút thuốc trong phòng làm việc của mình nữa.

Người cộng sự của ông cô đã khuyên cô rời khỏi đất nước càng sớm càng tốt. Ông ấy đã đọc bản ghi chép của cuộc điều tra.

- Cháu không thể liều lĩnh được. Chẳng ai biết ngày mai sẽ ra sao. Tốt hơn hết là cháu hãy đi ngay bây giờ và biến mất trước khi họ có thể loại bỏ cháu như kẻ phản bội.

- Tôi đã nói với cậu ấy rồi mà – Oliver nói, nhìn Schuyler đầy ẩn ý.

- Nhưng chúng ta có thể đi đâu? – Cô hỏi.

- Bất cứ đâu. Đừng ở lại bất cứ nơi nào quá bảy mươi hai tiếng. Các Venator rất nhanh, nhưng họ sẽ sử dụng trí tâm thuật để truy lùng cháu, và điều đó khiến họ bị chậm hơn một chút. Cho dù cháu đi bất cứ đâu, hãy chắc chắn rằng cháu sẽ dừng chân ở Paris vào tháng tám tới.

- Tại sao lại là Paris ạ? – Schuyler hỏi.

- Hằng năm, toàn thể Hội Kín Châu Âu sẽ tập hợp lại với nhau trong một bữa tiệc lớn và tham dự hội nghị - Anderson giải thích – Ông Lawrence đã dự định sẽ tham dự cuộc họp diễn ra một năm hai lần. Cháu cần phải tiếp quản công việc của ông ấy. Nữ Bá Tước sẽ gặp cháu. Những người trong Hội Kín đã bị li tán kể từ khi các Máu Xanh rời khỏi quê hương. Bà ấy chưa bao giờ tin tưởng Michael và Hội Kín New York. Thậm chí bây giờ bà ấy sẽ còn mất niềm tin hơn nữa khi nghe được tin về cái chết của ông Lawrence. Bà ấy là một trong những người bạn lâu năm nhất của ông cháu.

Nữ Bá Tước cũng là bạn của bà Cordelia, Schuyler đã nhớ ra sau đó. Cô nhớ mang máng về cặp đôi hoàng gia: tòa nhà hoành tráng của họ còn hơn cả ấn tượng. Cô chẳng nhớ bất cứ điều gì đặc biệt về họ ngoại trừ việc trông họ rất lịch thiệp và giàu có, cũng như tất cả mọi người trong vòng đời của bà Cordelia. Bây giờ thì cô đã biết họ rất đặc biệt. Nữ Bá Tước đã kết hôn với Hoàng tử Henry quá cố, người đáng lẽ ra đã trở thành vua nước Pháp vì đã cứu nguy cho cuộc Cách mạng. Hoàng tử Henry từng là Regis của Hội Kín Châu Âu. Và đến cuối cuộc đời của ông, nữ hoàng của ngài đã đảm nhận chức vị đó.

Ông Anderson cũng sẽ rời khỏi thành phố. Khi một ma cà rồng chết đi, người cộng sự sẽ được giải thoát khỏi sự phục tùng và được phép lựa chọn: Kho Lưu trữ hoặc sự tự do. Họ có thể làm việc cho Hội Kín một cách tự nguyện, hoặc có thể có một cuộc sống bình thường.

Anderson nói với họ rằng ông không mong muốn sẽ sống nổi những ngày tháng còn lại của cuộc đời mình dưới tầng hầm. Ông sẽ trở về Venice, trở lại trường đại học. Tất nhiên, kí ức của ông ấy sẽ bị Tổ chức xóa bỏ. Đó là điều kiện tiên quyết nếu ông muốn rời bỏ họ. Những Máu Xanh luôn giữ kín những bí mật của mình.

Schuyler hiểu sự lựa chọn của Anderson, nhưng điều đó cũng khiến cô rất buồn. Anderson là mối liên kết cuối cùng với ông của cô. Một khi ông ấy rời bỏ Hội Kín, ông sẽ trở thành người xa lạ đối với cô. Nhưng cô sẽ không ngăn cản mong ước của ông ấy về một cuộc sống đời thường. Ông ấy đã dành cuộc đời để phục vụ gia đình Van Alen.

- Đến đó và tìm nữ Bá tước – Anderson dặn – Nói với bà ấy tất cả những gì đã xảy ra. Vẫn có sự ngờ vực lẫn nhau giữa những thành viên trong hội, vì vậy bà ấy có thể vẫn chưa biết sự thật về cuộc thảm sát ở Rio. Và, Schuyler?

- Gì ạ?

- Ta biết họ đã sắp đạt những gì cho ta vào ngày mai trong cuộc gặp mặt trước khi ta ra đi. Sự tẩy não là bắt buộc. Nhưng đừng lo, ta sẽ không bao giờ quên cháu – Ông ấy nắm lấy tay cô, và cô cũng nắm chặt tay ông.

- Cháu cũng sẽ không quên lòng tốt lớn lao của ông – Schuyler đáp. Oliver vẫn luôn đúng. Họ cần phải rời khỏi đây ngay lập tức. Các Venator sẽ đến tìm cô vào tối hôm đó. Họ sẽ tới bắt cô đi.

- Nữ Bá tước sẽ giúp cháu.

Schuyler hi vọng rằng người bạn lâu năm của ông cô đúng.

Chương Mười

Schuyler

- Nhìn cậu kìa – Oliver thì thầm, bước đến từ phía sau và đặt bàn tay ấm áp của mình lên vòng eo để hở của Schuyler. Cô quay về phía cậu với nụ cười dịu dàng và khẽ đặt tay mình lên tay cậu để họ ôm nhau thực sự. Cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra tối nay, ít nhất họ vẫn có nhau. Đó là nguồn an ủi lớn nhất cho cả hai người.

- Trông cậu cũng không tệ đâu – Cô nói. Oliver ăn vận như một vị hoàng tử Mông Cổ với chiếc áo vét kiểu cưỡi ngựa lấp lánh kim tuyến bằng vàng và chiếc khăn xếp trắng đội trên mái tóc màu nâu nhạt.

Để trả lời, Oliver nắm lấy bàn tay được tô điểm bằng những món trang sức của Schuyler và đặt lên môi cậu, mang rung động ngọt ngào tới tận sống lưng cô. Người bạn của cô, huyết linh của cô. Họ là một đội. Cũng như đội Los Angeles Lakers[27] vậy, không thể đánh bại, Schuyler không thể ngừng suy nghĩ. Cô luôn đùa những câu cũ rích như vậy mỗi khi lo lắng.

- Cái gì vậy? Schuyler hỏi, Oliver đặt vật gì để vào lòng bàn tay cô.

- Tớ tìm thấy nó ở trong vườn lúc sáng sớm – Cậu nói, rồi cho cô thấy một nhánh cỏ bốn lá đã được ép. Để đem lại may mắn.

Tôi không cần may mắn, tôi đã có cậu rồi, cô muốn nói vậy, nhưng cô biết Oliver sẽ nghĩ điều đó thật tệ. Thay vào đó, cô nhận nhánh cỏ và cất nó vào chiếc áo sari của mình với một nụ cười.

- Chúng ta nhảy chứ? – Cậu ấy hỏi khi điệu nhảy brangha[28] đã kết thúc và ban nhạc đã chuyển sang điệu van với bài Rừng Na Uy của ban nhạc The Beatles.

[27] Đội bóng rổ nổi tiếng, chơi tại giải NBA, có trụ sở đặt tại Los Angeles, Mỹ

[28] Một điệu nhảy truyền thống của người dân Punjap (khu vực trải dọc theo biên giới Ấn Độ và Pakistan) để chào đón một vụ mùa sắp đến.

Oliver dẫn cô vào giữa sàn khiêu vũ đặt trong phòng tiệc khiêu vũ khổng lồ, cách xa khoảng sân trong. Căn phòng được kết hoa với những chiếc đèn lồng nổi Trung Quốc, những quả cầu ánh sáng tinh xảo tương phản với kiến trúc cổ điển của Pháp. Chỉ có vài người khiêu vũ. Schuyler lo lắng liệu trông họ có khả nghi không khi là những người trẻ tuổi nhất trên sàn khiêu vũ trong vài thập kỉ.

Nhưng cô luôn thích bài hát này, nó chưa hẳn là một bản tình ca vì sự đối lập của câu hát: Người con gái ấy đã từng là của tôi, hay tôi nên nói là, tôi đã từng là của cô ấy. Và cô vui vì Oliver muốn khiêu vũ. Cậu ấy đưa tay ra và cô bước vào vòng tay ấy. Cô tựa đầu mình lên vai Oliver khi cậu vòng tay ôm cô. Cô ước gì khiêu vũ là tất cả những việc họ phải làm. Thật tuyệt vời khi chỉ sống trong khoảnh khắc này thôi, để được ôm cậu ấy thật gần, để được giả vờ trong một lúc rằng họ chỉ là hai người trẻ tuổi đang yêu và chẳng gì khác.

Oliver nhẹ nhàng dẫn cô qua mỗi bưới nhảy, một thành quả từ những bài học khiêu vũ bắt buộc của người mẹ bị ám ảnh về phép tắc xã giao của cậu. Schuyler cảm thấy mình duyên dáng như một nghệ sĩ múa bale trong sự dẫn dắt đầy tự tin của Oliver.

- Tớ chưa từng biết là cậu có thể khiêu vũ đấy – Schuyler trêu.

- Cậu chẳng bao giờ hỏi – Oliver trả lời, dẫn cô xoay tròn để chiếc quần lụa của cô bồng bềnh duyên dáng quanh mắt cá chân.

Họ khiêu vũ qua hai điệu nhạc nữa, một điệu polonaise[30] hấp dẫn và một bản nhạc rap nổi tiếng – sự kết hợp âm nhạc một cách kì lạ từ cao đến tháp, từ Mozart đến M.I.A[31], từ Bach đến Beyonce[32]. Schuyler thấy mình thật sự thoải mái. Rồi âm nhạc dừng lại một cách đột ngội, họ quay người để xem điều gì đã gây ra sự im lặng đột ngột ấy.

- Nữ Bá tước của Paris, Isabella dòng họ Orleans. Người chỉ huy dàn nhạc thông báo, khi một người phụ nữ rất ấn tượng, rất đẹp so với tuổi của bà, với mái tóc đen óng và dáng vẻ quý phái đang bước vào căn phòng. Bà ấy ăn mặc như Nữ hoàng của Sheha[33] với tấm khăn trùm đầu được dát vàng và gắn những mặt đá xanh. Tay phải của bà đeo một chiếc vòng vàng rất to, gắn ở cuối chiếc vòng là một con báo đen đeo vòng cổ nạm kim cương.

[30] Điệu nhảy với nhịp điệu chậm rãi, xuất xứ từ Ba Lan.

[31] Nghệ danh của Mathangi Maya Arulpragasam – một nhạc sĩ, ca sĩ, rapper, đồng thời là nhà sản xuất âm nhạc người Anh.

[32] Tên một nữ ca sĩ da màu nổi tiếng của dòng nhạc R&B đương đại.

[33] Tên một vương quốc cổ xưa được đề cập đến trong kinh thánh của người Do Thái, vị trí thực tế của vương quốc này đến nay vẫn chưa xác định

Schuyler hít thật sâu. Vậy đó là nữ Bá tước. Viễn cảnh cầu xin quý bà ấy sự giúp đỡ đột nhiên làm cô nản chí hơn bao giờ hết. Cô đã mong Nữ Bá tước là một người đầy đặn và già nua, thậm chí ăn vận xoàng xĩnh – một quý bà đã có tuổi trong bộ đồ nhạt màu cùng với một bầy chó corgis[34]. Nhưng người phụ nữ này lại rất sành điệu và sang trọng, bà ấy bước đi lạnh lùng và xa cách như một vị thần. Làm thế nào mà bà ấy lại quan tâm tới gì xảy ra với Schuyler được chứ?

Tuy nhiên, có thể Nữ Bá tước chỉ trông có vẻ lạnh lùng và khó gần. Rốt cuộc thì bữa tiệc này vẫn không hề đơn giản đối với cô. Schuyler băn khoăn liệu Nữ Bá tước có cảm thấy buồn không khi mất đi ngôi nhà của mình. Khách sạn Lambert đã là ngôi nhà của bà ấy từ thế hệ này sang thế hệ khác. Schuyler biết cuộc khủng hoảng tài chính thế giới gần đây đã tác động xấu tới cả những gia tộc vĩ đại nhất và cả các gia đình giàu có nhất. Nhà Hazard-Perry đầu tư khá tốt: Oliver kể với cô rằng họ đã rút lui khỏi thị trường nhiều năm trước khi nó sụp đổ. Nhưng khắp khu phố Upper East Side[35], Schuyler nghe nói, đồ trang sức đã bị đem đi bán đấu giá, những bức tranh được định giá, các danh mục đầu tư bị bán lấy tiền. Ở Châu Âu cũng thế. Không một gia đình Máu Xanh nào có khả năng mua lại khách sạn Lambert. Nó phải rơi vào tay một tập đoàn, và nó đã như vậy.

Nữ Bá tước vẫy chào các vị khách của mình trong khi cả phòng khiêu vũ ào lên những tiếng vỗ tay, Schuyler và Oliver cũng vỗ tay nhiệt liệt như tất cả mọi người. Sau đó quý bà Isabella quay lại lối ra, âm nhạc lại bắt đầu nổi lên, và sự căng thẳng trong căn phòng dịu hẳn đi.

- Vậy nam tước đã nói gì thế? – Schuyler hỏi, khi Oliver dẫn cô xoay vòng cách xa khỏi trung tâm của căn phòng

Nam tước Coubertin hiện đang làm việc cho Nữ Bá tước và phục vụ quý bà của ông ấy với tư cách là một Conduit, giống như Oliver với Schuyler. Ông Anderson đã dặn họ rằng một cuộc gặp với Nữ Bá tước chỉ có thể thông qua bởi nam tước. Ông ấy chính là chìa khóa cho lời thỉnh cầu của Schuyler. Không có sự cho phép của ông ấy, họ thậm chí không thể chạm tới một sợi tóc của Nữ Bá tước. Kế hoạch là Oliver sẽ giới thiệu bản thân khi nam tước đến bữa tiệc, chặn ông ấy lại ngay khi ông ấy bước xuống khỏi thuyền.

- Chúng ta sẽ biết sớm thôi – Oliver nói với vẻ e sợ. – Đừng nhìn lên. Ông ấy đang tiến về phía chúng ta.

[34] Tên một giống chó nhỏ có nguồn gốc từ xứ Wales, thuộc vương quốc Anh

[35] Một khu phố ở Manhatta, là khu vực giàu có nhất thành phố New York.

Bạn đang đọc Gia tộc ma cà rồng (Tập 4) của Melissa De La Cruz
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.