Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 07 - 08

Phiên bản Dịch · 4347 chữ

Chương Bảy

Schuyler

Bây giờ đã là mười giờ tối, đoàn khách đầu tiên cập bến. Để phù hợp với chủ đề phương Đông, một hạm đội thuyền Trung Quốc chính hiệu được thuê dành riêng cho buổi tiệc khiến cho đoàn diễu hành trông thật oai vệ trên dòng sông, những ngọn cờ tung bay phấp phới có in biểu trưng của các gia đình hoàng tộc lớn ở châu Âu. Hapsburg [15]. Bourbon [16]. Savoy [17]. Liechtenstein [18]. Saxe – Corburg [19]. Những người Máu Xanh còn lại ở quê hương để hỗ trợ việc tìm kiếm nơi cư trú mới bên kia đại dương.

[15] Một trong những gia đình hoàng tộc lớn và có thế lực nhất ở châu Âu thời kì cận đại. Dòng họ Hapsburg đã cai trị Áo, Tây Ban Nha và một vài quốc gia khác trong nhiều thế kỉ.

[16] Hoàng tộc trị vì nước Pháp từ thế kỉ 16.

[17] Tên hoàng tộc được hình thanh từ đầu thế kỉ 11, trị vì một quốc gia, nay thuộc về Pháp, Italy.

[18] Công quốc Liechtenstein là quốc gia nói tiếng Đức, với diện tích 160 km, giáp Thụy Sỹ ở phía Tây và giáp Áo ở phía Đông, với dân số hơn 35,000 người. Hoàng tộc Liechtenstein cũng là một dòng họ vua chúa lâu đời.

[19] Một hoàng tộc Đức và còn cai trị cả một số quốc gia khác ở châu Âu.

Schuyler đứng trực sẵn cùng đội nhân viên phục vụ đang xếp hàng cạnh bức tường đá, chỉ là những kẻ vô danh ăn không ngồi rồi khác, hay cô đã hi vọng là thế. Mỗi người họ mang một thứ rượu khác nhau: một thế giới hồng trong những li rượu martini, những li rượu vang Burgundy và Bordeaux hảo hạng từ vườn nho của nữ chủ nhân bữa tiệc ở Montrachet, những li nước lấp lánh với vài lát chanh cho các vị khách không uống rượu. Cô bê một khay khá nặng đựng những li sâm- panh, sủi bọt ở miệng cốc, vàng óng và sáng rực rỡ.

Cô có thể nghe được gió quất mạnh vào những cánh buồm. Một số chiếc thuyền được trang trí như thuyền rồng với những chiếc vảy được mạ vàng và đôi mắt gắn ngọc lục bảo phát quang ở mũi thuyền. Một số khác lại trang trí theo kiểu chiến hạm với những khẩu súng thần công màu sắc sáng sủa thò ra ở phía đuôi tàu. Một cuộc diễu hành hoành tráng, vừa phô trương vừa đẹp. Cô cũng chú ý đến những điều khác nữa – các biểu trưng trên những tấm banners đang chuyển động, đổi màu, biến hóa linh hoạt cả về hình dáng và màu sắc.

- Cô có nhìn thấy không? – Cô quay sang cô gái đứng cạnh mình.

- Nhìn cái gì cơ chứ? Một đám người giàu có trên những chiếc thuyền ngu ngốc kia á? - Cô phục vụ bàn nói đùa và nhìn cô ngờ vực. Khi đó Schuyler mới hiểu rằng những biểu tượng nhấp nháy kia chỉ hiện ra đối với những ai có thị lực của ma cà rồng. Chúng là những kí hiệu Máu Xanh, từ Ngôn ngữ Thần thánh.

Cô đã suýt nữa để lộ bản thân, nhưng thật may là không ai chú ý. Môi cô khẽ run, cô có thể cảm thấy cả người mình cứng đờ khi nhưng vị khách bước xuống bến tàu và tiến về phía các anh phục vụ. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu có ai đó nhận ra cô? Nếu có ai đó trong Hội Kín New York cũng tham dự bữa tiệc thì sao? Điều gì, sau đó nữa đây? Thật điên khùng nếu nghĩ rằng cô và Oliver có thể chạy trốn chuyện đó. Các Venator chắc chắn sẽ ở đây, phải vậy không? Nếu ai đó trong số những Máu Xanh nhận ra cô trước khi cô có thể trình bày câu chuyện của mình với nữ Bá Tước, cô sẽ không còn cơ hội nào trên thế giới, và chuyện gì sẽ xảy đến với họ sau đó? Cô không lo cho mình bằng lo cho Oliver. Cô sợ những gì ma cà rồng sẽ làm đối với Conduit mà họ không bằng lòng.

Thật may là đám đông trông vẫn thản nhiên như thường lệ - chỉ là một nhóm những con người thuộc tầng lớp thượng lưu đang kiếm trò giải trí khác, đúng như bạn đồng nghiệp của cô đã nói về họ. Họ bất tử không có nghĩa là họ không thích những điều tầm thường. Schuyler cố gắng không nhìn chằm chằm về phía những người phụ nữa, phần lớn trong số họ trông còn lập dị hơn cả những con thuyền. Các khách mời nữ khoác lên mình vô số những bộ cánh khác nhau như trang phục kĩ nữ Nhật Bản với lớp trang điểm trắng bóc và bộ kimono màu mè, hay trang phục hoàng hậu Trung Hoa với kiểu mũ đội đầu màu đỏ và vàng có hai đầu nhọn, được gắn tua rua, hay giống như công chúa Ba Tư với những viên ngọc thật gắn trên trán. Một quý bà nổi tiếng trong giới thượng lưu Đức, vốn được biết đến vì phong cách ăn mặc kì lạ, ăn diện như một ngôi chùa, một bộ trang phục bằng kim loại nặng chĩu tới mức khiến bà ấy khó có thể đi hay ngồi trong suốt cả buổi tối. Thay vào đó, bà ấy di chuyển trên thuyền bằng một chiếc xe điện tự hành Segway[20]. Trong phút chốc Schuyler đã quên đi sự lo lắng của mình và cố gắng để không bật cười khi thấy công chúa nước Áo gần như đang truy sát một nhóm những người phục vụ đang mang trứng cá muối caviar và bánh blinis[21].

Các quý ông thì khoác lên mình những bộ đồng phục của quan chức Nga, đeo bộ ria mép của Fu Manchu[22] và đội khăn xếp. Tất cả những điều đó không những thiếu đàng hoàng mà còn hết sức kì quặc và có phần lỗi thời. Một khách mời, người đứng đầu ngân hàng lớn nhất Châu Âu, còn gây ấn tượng bằng chiếc mũ to bằng lông chồn và chiếc áo khoác sang trọng làm từ lông chó sói. Bây giờ đang là tháng tám đấy! Ông ta hẳn phải thấy ngột ngạt vì nóng, và vì thế - cũng như quý bà trong trang phục hình tháp không thể ngồi xuống kia – ông ta đang phải chịu đựng để gây ấn tượng. Schuyler hi vọng là nó đáng để làm thế.

[20] Một phương tiện giao thông cá nhân có hai bánh, hoạt động trên cơ chế tự cân bằng nhờ hệ thống máy tính, động cơ và con quay hồi chuyển đặt bên trong xe, người sử dụng chỉ việc ngả về đằng trước hoặc đằng sau để điều khiển xe đi tiến hoặc lùi và gạt cần để điều khiển xe sang tráo, phải.

[21] Một bánh ăn bơ chảy, kem chua, trứng cá muối.

[22] Một nhân vật hư cấu được giới thiệu trong một loạt tiểu thuyết của tác giả người Anh Sax Rohmer trong nửa đầu thế kỉ 20.

Những huyết linh quen thuộc cũng đến tham dự chỉ một vết sẹo nhỏ, kín đáo trên cổ mới có thể nhận ra được họ. Mặt khác, họ cũng dễ dàng phân biệt với các chủ nhân ma cà rồng của mình qua trang phục lễ hội.

Một buổi tối thật dễ chịu và trong lành. Tiếng đàn sitar[23] vang lên trong không gian từ phía nhà mái vòm – âm thanh cao vút đặc trưng – và những chiếc thuyền buồm bằng gỗ đang xếp hàng chờ sẵn để đón các vị khách ăn vận kì lạ lên bờ đang nhiều lên. Vài chiếc xuồng cao tốc chở các Máu Xanh châu Âu trẻ tuổi cắt ngang dãy thuyền. Họ còn táo bạo trong cách ăn mặc hơn cả những vị tiền bối. Một cô gái trong số đó, con gái Bộ trưởng Bộ tài chính Nga không mặc gì ngoài một đống dây thép quấn quanh mình và mớ vải lụa đen. Một cô gái hấp dẫn khác khoác lên mình một bộ giáp xích có thể nhìn xuyên thấu. Và tất nhiên, các chàng trai ăn vận giống như các sát thủ ninja với bộ áo liền quần bằng lụa đen hoặc thành những chiến binh samurai, mang theo thanh kiếm để trang trí thêm.

[23] Một loại đàn dây của Ấn Độ, giống đàn ghita nhưng cần dài hơn.

Khi chiếc khay của cô trống rỗng, cô quay đầu, bước qua hướng nhìn của Oliver ở cấp độ phục vụ thứ hai. Cô ngước lên và thấy Oliver đang pha chế một li cocktail màu xanh ngọc được trang trí thêm mấy chùm pháo đang kêu lèo xèo.

Cô thấy cậu ấy gật đầu, và cô biết cậu ấy đã nhìn thấy cô. Cô bỏ lại chiếc khay trong một góc tối rồi đi nhanh về phía hội trường chính, qua nơi có hàng rào bảo vệ ở khu dành cho khách. Đó là nơi cô và bà Cordelia đã từng trú lại mỗi lần ghé thăm. Có một phòng tắm ở bên phải, sau bức tranh tường Sabine.

Căn phòng trống không. Cô đóng cửa và hít một hơi thật sâu. Bước một của kế hoạch đã hoàn thành. Họ đã thành công trong việc lẻn vào bữa tiệc. Và bây giờ là lúc thực hiện bước thứ hai.

Cô thả tự do cho mái tóc buộc đuôi ngựa của mình và trút bỏ bộ đồng phục của nhân viên phục vụ. Cô tìm chiếc ba lô nhỏ mà trước đó cô đã giấu dưới bồn rửa mặt. Cô lấy đồ trong ba lô ra và bắt đầu thay đồ, khoác lên mình bộ sari[24] Ấn Độ bằng lụa hồng quyến rũ nạm kim cương. Oiver đã giúp cô chọn bộ đồ này trong một cửa hàng ở Little Jaffna[25] tại vùng thuộc địa thứ mười. Cậu ấy khăng khăng muốn mua bộ đồ này cho dù giá của nó cực kì đắt.

[24] Trang phục truyền thống của người phụ nữ Ấn Độ.

[25] Tên một thành phố nằm ở phía Bắc Sri Lanka.

Lụa nhẹ nhàng che đôi vai gầy của cô, màu hồng tươi của nó tạo nên sự tương phản hoàn hảo với mái tóc dài đen xanh. Cô ngắm mình trong gương. Trông cô gầy hơn trước đây nhiều: việc thiếu ngủ và cảnh giác sẽ gây ra tình trạng đó cho bất cứ ai. Xương gò má của cô vốn đã nhọn nay lại càng nhọn hơn, sắc như lưỡi dao thật. Bộ sari tươi sáng đã đem lại chút sức sống cho gương mặt cô, còn những viên đá quý thì đang lấp lánh dưới ánh đèn. Cô thóp bụng lại cho dù xương hông của cô đã nhô ra khỏi chiếc quần dài cạp trễ harem của bộ trang phục.

Cô lấy ra một túi đựng đồ trang điểm nho nhỏ từ chiếc ba lô và bắt đầu trang điểm. Chợt cô làm rơi hộp phấn trang điểm xuống dưới sàn, ngay lúc đó nhận ra tay cô lại đang run rẩy.

Cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng cho chuyện này. Bất cứ khi nào nghĩ về những gì sẽ làm, những điều sắp hỏi, cô lại không thể thở. Điều gì sẽ xảy ra nếu nữ Bá tước ngoảnh mặt làm ngơ chuyện của cô? Cô đâu thể chạy trốn mãi được, đúng không?

Nếu nữ Bá Tước từ chối không nghe họ, họ sẽ chẳng còn nơi nào để đi.

Hơn bao giờ hết, Schuyler muốn về nhà. Cô muốn sống ở nơi ông bà cô đã từng sống, muốn quay trở về căn phòng nhỏ với lớp sơn đã bong và bếp sưởi bập bùng cháy. Cô đã bỏ một năm học ở trường. Chỉ một tháng nữa thôi, trường Duchnesne sẽ hoạt động trở lại. Cô rất muốn quay về cuộc sống ấy dù cô biết điều đó là không thể. Cho dù Hội Kín Châu Âu có đứng về phía cô, điều đó cũng không có nghĩa là cô có thể quay trở về New York.

Ngoài kia ban nhạc đang chơi bài Thriller của Michael Jackson tới giai điệu để múa bhangra[26], tiếng chũm chọe lanh lảnh. Cô bọc bộ đồng phục bồi bàn vào một chiếc túi rồi vứt vào thùng rác, sau đó rời khỏi phòng tắm và trượt qua sợi dây bằng nhung.

- Cô có muốn một chút sampanh chứ ạ? – Người phục vụ hỏi. Thật may, cô nhân viên không nhận ra Schuyler chính là người đồng nghiệp ngồi cùng xe buýt.

- Không, cảm ơn – Schuyler từ chối.

Cô bước xuống chân cầu thang, ăn vận trau chuốt như một nàng công chúa Ấn Độ. Cô ngẩng cao đầu mặc dù cổ họng nghẹn lại vì sợ hãi. Cô đã sẵn sàng cho bất cứ điều gì xảy ra tối nay, và cô hi vọng sẽ không phải chờ đợi quá lâu.

[26] Một điệu nhảy dân gian của vùng Punjap (nằm giữa Ấn Độ và Pakistan)

Chương Tám

Mimi

- Bọn Máu Bạc thông minh hơn rất nhiều so với đánh giá của chúng ta – Kingsley nói khi họ vừa đáp xuống một sân bay khác. Họ đã rời khỏi Mỹ vào đêm trước. Bây giờ họ đang quay lại nơi khởi nguồn mọi câu chuyện, trước khi sự đeo đuổi viển vông đó khiến họ bôn ba nửa vòng trái đất. Quay trở lại Rio.

- Anh nghĩ sao? – Mimi đáp lại, thậm chí không cố giấu sự chế nhạo trong giọng của cô.

- Anh nên biết. Anh là nhất – Cô đeo chiếc kính râm to quá khổ của mình lên và lấy chiếc va li kéo của hiệu Valextra ra khỏi băng truyền hành lí. Cô phát cáu bởi vì Kingsley đã bắt họ đi khắp nơi bằng máy bay giá rẻ. Chiếc va li nhỏ đáng thương của cô không còn lành lặn bởi những lần mạnh tay của các nhân viên vận chuyển hành lí. Cô chú ý thấy có thêm một vết chân khác trên bề mặt chiếc va li da mềm mại.

- Chẳng có gì vui cả - Kingsley nói khi anh quăng chiếc túi xách của cô vào xe đẩy hành lí, gần như anh ta đang ném bóng rổ chứ không phải là nhấc một món đồ nặng hơn ba mươi kg. (Mimi chưa bao giờ đi du lịch với hành lí gọn nhẹ cả. Một cô gái cần nhiều chọn lựa).

- Tôi đâu có cười – Mimi bật trả - Tôi chỉ không hiểu tại sao chúng ta lại có thể bỏ qua điều đó ngay từ đầu.

- Chúng ta là Venator không có nghĩa là chúng ta không mắc sai lầm. Thứ nhất là khả năng của chúng ta còn hạn chế, thứ hai là vì chúng ta đã bị lừa. Chúng ta đã không tìm hiểu điều đó, đó là lí do tại sao chúng ta lại bỏ sót - Họ rời khỏi sân bay trong cái nắng dịu của buổi chiều. Cảm ơn Chúa vì thời tiết hoàn toàn trái ngược ở đây. Mimi đã chuẩn bị tinh thần ứng phó với cái nắng oi ả, và thật ngạc nhiên khi nhận ra rằng đang là mùa đông ở phía Nam nước Mỹ.

Những chàng trai nhà Lennox đã gọi taxi cho riêng họ để đi đến khách sạn, điều đó nghĩa là cô và Kingsley lại phải đi cùng nhau. Hai anh em họ đã là cấp dưới của Kingsley trong cả thế kỉ nay, nhưng họ vẫn độc lập. Họ thích làm việc nhóm của mình hơn và chỉ nói chuyện khi có người nói với họ, bằng những lời nói đối đáp ngắn ngủi. Cô và Kingsley không còn cách nào khác phải nói chuyện với nhau nếu không muốn chết vì buồn chán.

Kingsley huýt gió gọi một chiếc taxi, họ chất hành lí ở phía sau rồi chậm rãi tiến vào thành phố. Trông thành phố vẫn vậy, lộng lẫy và đẹp đến kì lạ như trước đây, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy tượng Chúa cứu thế trên ngọn núi Corcodova, Mimi không còn thấy hồi hộp, xúc động như lúc trước cô đã từng nhìn nữa. Cô không biết mình đang nghĩ gì – cô biết với ý định của Hội Kín – thậm chí dù Kingsley đã muốn tìm kiếm Leviathan ngay khi anh ta đọc được thông báo, thực chất là anh ta đã bị đẩy vào cuộc phiêu lưu có phần mạo hiểm này. Forsyth Llewellyn đã nhấn mạnh với các Trưởng lão còn sống sót là phải đẩy việc tìm Người giám sát lên nhiệm vụ hàng đầu. Mimi không hoàn toàn bị thuyết phục, ngài thượng nghị sĩ nói cũng vậy, rằng kẻ Máu Bạc phản bội đã bị lộ tẩy bởi vụ cháy nhà hát Almeida – chắc chắn Nan Culter, chỉ huy của chúng, đã bỏ mạng – nhưng ắt hẳn phải có những kẻ khác đang giấu mình trong Hội Kín. Giám sát cấp cao Culter chắc hẳn phải có sự hậu thuẫn. Nhưng đó không phải là vấn đề thực sự của Mimi lúc này.

Tất cả những gì Mimi biết là khi Kingsley tập hợp đội của anh ta, cô đã xung phong. Cô muốn rời khỏi New York, thoát khỏi những cú sốc, những bộ mặt ảm đạm của những người còn làm việc trong Hội Kín. Tất cả bọn họ thật yếu đuối và dễ bị hoang mang! Cô cảm thấy khó chịu khi thấy họ hèn nhát và sợ hãi. Họ là những ma cà rồng, lòng tự trọng của họ để đâu kia chứ? Họ cư xử như những con cừu bị dồn đến chân tường, kêu be be than thở với Forsyth rằng là nên trốn như thế nào.

Thực ra cô không có ý định chạy trốn. Cô chỉ muốn tìm ra bất cứ kẻ nào chịu trách nhiệm về cái đêm kinh hoàng ấy, lùng bắt chúng và giết chết từng tên một. Xâm phạm thần thánh là một cái tội, một sự vô lễ. Sự tấn công của những kẻ Máu Bạc là một việc làm xấu xa trong phạm vi quyền hạn và sức mạnh. Bọn chúng định quét sạch phe cánh của các Trưởng lão và Wardens, buộc họ phải rời khỏi cộng đồng một cách vô cớ và nhu nhược. Bọn chúng đã thể hiện sự không khoan nhượng. Và Mimi cũng định cho chúng thấy điều tương tự.

Nhưng đầu tiên họ phải tìm Jordan. Jordan sẽ nói cho họ điều gì đã xảy ra, Jordan sẽ cho họ biết những kẻ nào là Máu Bạc và chúng đang ẩn nấp ở đâu.

Vì Jordan là người duy nhất ngụy trang dưới hình hài một đứa trẻ, Jordan chính là người Giám sát, Pistis Sophia, tiền bối của các Trưởng lão, một linh hồn khi sinh ra đôi mắt đã mở to – chính là cô bé đó, với đầy đủ sự tinh thông và hiểu biết trong kí ức của cô bé. Sophia đã chìm vào giấc ngủ trong suốt hàng nghìn năm cho đến khi bà Cordelia Van Alen đề nghị gia đình Llewellyn, một trong những gia đình lão luyện và đáng tin cậy nhất trong Hội Kín, lấy linh hồn của Sophia cho đứa trẻ mới sinh của họ. Người Giám sát luôn cần phải cảnh giác với kẻ thù và đánh hồi chuông báo động nếu Hoàng tử Bóng tối quay trở lại Trái đất. Trong suốt cuộc khủng hoảng của đế chế La Mã cổ đại, chính Sophia là người đầu tiên phát hiện ra bộ tộc Croatan là những kẻ phản bội. Hay là điều gì đó đại loại như vậy.

Những chuyện đó đã xảy ra từ rất lâu rồi. Mimi cũng chẳng buồn nhớ nữa. Khi bạn đã sống trong hàng ngàn năm, việc nhớ lại kí ức của bạn giống như cố gắng tìm kiếm một chiếc kính áp tròng trong đống những mảnh kính vỡ vậy. Quá khứ không thể được sắp xếp như một cây thư mục rõ ràng, rành mạch như trên màn hình máy tính, được đánh dấu thích hợp bởi ngày và biểu tượng để dễ dàng truy cập được. Thay vào đó, quá khứ là một mớ hỗn độn những hình ảnh và cảm xúc của những kiến thức mà bạn không thể hiểu và những thông tin mà bạn không thể cố nhớ được.

Đôi lúc, khi cô có thời gian dành cho mình, cô lại tự hỏi tại sao mình lại tự nguyện một cách vui vẻ như vậy. Cô nhớ năm cuối của mình ở trường trung học, cô sẽ không thể tốt nghiệp với các bạn của mình được nữa. Cũng không hẳn là cô quan tâm đến Jordan Llewellyn. Cô mới chỉ gặp cô bé hai lần, và trong những lần ấy, Jordan hoặc là lên mặt hoặc là nói những lời thô lỗ với cô. Nhưng có điều gì đó đã thôi thúc cô rằng cô cần phải đi, và Jack đã không ngăn cản.

Thật kì lạ vì mọi thứ không diễn ra như người ta mong đợi. Mimi đã nghĩ cô và Jack sẽ trở nên thân thiết hơn sau tất cả những chuyện đã xảy ra, đặc biệt là khi đứa con gái ngốc nghếch nhà Van Alen đã không còn cản lối. Có lẽ họ chỉ thừa nhận với nhau rằng bây giờ đã không còn ai xen giữa họ nữa. Nhưng tại sao cô lại đang ở đây, còn cậu ta lại đang ở một nơi nào khác?

- Một xu để đổi lấy điều em đang nghĩ? – Kingsley hỏi như thể anh ta chỉ vừa để ý thấy sự im lặng trong taxi.

- Cái giá của nó đắt hơn nhiều đấy – Mimi lạnh lùng – Hay nói cách khác là dù nó có giá trị bao nhiều đi chăng nữa, anh cũng không thể nào mua được nó đâu.

- Ồ thật ư? – Kingsley rướn cặp lông mày lên. Một điệu bộ đặc trưng của anh ta, chắc là để thu hút những quý cô. Mimi có thể đọc được điều đó qua bộ mặt kiêu ngạo của anh ta – Đừng bao giờ nói không bao giờ.

Khách sạn mà họ đặt trước là một khách sạn bình thường: ba sao, và đó đã là nói quá lên rồi. Nó chỉ cách bờ biển vài dặm, thang máy đã hỏng khi họ tới. Mimi trải qua một đêm nhạt nhẽo vô vị trên tấm ga ngứa ngáy và ngạc nhiên khi thấy cả đội vẫn ở trong tâm trạng tốt đến kì lạ vào sáng hôm sau. Thôi nào. Phải có ai đó thích thú vải mịn hơn chứ.

Kingsley ngồi ở bàn ăn sáng trông như vừa được tiếp thêm năng lượng, và không phải là nhờ bốn cốc cà phê espresso. Anh ta uống cafe như một số ma cà rồng uống máu vậy.

- Chúng ta đang suy nghĩ như những con người – Anh ta thở dài – Tìm kiếm những dấu hiệu khả nghe và thẩm vấn nhân chứng. Croatan là những kẻ mà chúng ta đang đương đầu. Bọn chúng đã dành thời gian để thao túng các kí ức và dẫn chúng ta đến mọi nơi trừ nơi này.

- Điều đó có nghĩa là Jordan đang ở đây. Ở Rio. Tôi hiểu rồi – Mimi gật gù – Bọn họ đã đẩy chúng ta đi xa nhất có thể.

- Cô bé có thể đang ở ngay trước mặt chúng ta – Kingsley đoán - Ở một trong những thành phố nổi tiếng nhất trên thế giới.

- Mười triệu người – Mimi thêm vào – Con số quá lớn – Nhịp đập trái tim cô bắt đầu chậm dần lại chỉ để suy nghĩ sẽ còn bao nhiêu giấc mơ nữa cần họ trải qua để lùng những cái bóng trong màn đêm.

Cô nhìn Kingsley rời khỏi bàn và đi về phía bữa tiệc buffet, nơi khách sạn dọn ra một bữa sáng đầy đủ những đĩa bánh bơ sữa và bánh quy mặn; những miếng đu đủ, xoài, dưa hấu tươi ngon được cắt sẵn. Một bát kem bơ. Những chiếc lò hầm đựng đầy thịt lợn muối tẩm mật ong và thịt lợn muối xông khói nóng giòn. Anh ta lấy một miếng dưa hấu và cắn một miếng đứng trước những cửa sổ cao bằng thân người có thể nhìn ra toàn cảnh thành phố.

Mimi dõi theo ánh nhìn của anh ta về phía dãy núi đồi. Những khu phố ổ chuột đông đúc được xây dựng khéo léo như tổ kiến, cao chót vót chênh vênh trên những mỏm đá, một mê cung kiểu Byzantine tạo nên bởi nhà người dân nghèo thành thị theo đạo Do Thái ở Rio.

- Thật tuyệt vời, phải không? Một thành phố nằm trong thành phố, thật sự - Mimi nói – Thật là một sự phi thường khi tất cả ngôi nhà đó không hề bị đổ trong suốt mùa bão.

Kingsley đặt vỏ miếng dưa xuống.

- Những thành phố ổ chuột... tất nhiên. Những Máu Bạc luôn có hứng thú với những nơi rắc rối và hỗn loạn. Đó là nơi chúng ta sẽ bắt đầu.

- Anh nghiêm túc đấy chứ? – Mimi rên rỉ - Không ai đến đó trừ phi họ buộc phải đến.

Bạn đang đọc Gia tộc ma cà rồng (Tập 4) của Melissa De La Cruz
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.