Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 29 - 30

Phiên bản Dịch · 3808 chữ

Chương Hai Mươi Chín

Mimi

Mimi cảm thấy có ai đó đang tiến đến từ phía sau, nhưng khi cô quay người lại, cô nhìn thấy không phải là anh chàng Venator điển trai, mà là một bóng ma. Một bóng đen xám xịt và cháy xém. Một xác chết di động còn lại hai hốc mắt và một đường xẻ ở vị trí miệng, toàn thân băng bó như một xác ướp. Bị cháy xém, biến dạng, nhưng bằng cách nào đó vật thể kinh tởm ấy... vẫn còn sống.

- Ngươi... – Bóng ma chỉ ngón tay còn trơ xương về phía Mimi và nói như rít lên, tiếng thì thầm khó chịu khiến người ta liên tưởng đến âm thanh xào xạc của lá khô – Ngươi dám...

Giọng nói ấy. Thậm chí nó chỉ vừa phát ra, nhưng cứ lặp đi lặp lại một cách kì lạ trong cô. Mimi đã nhận ra giọng nói đó. Giọng nói đó đã từng một lần đọc bài phát biểu trước bục diễn giải, đã từng một lần cháo đón đoàn khách quý tộc đến tham quan khu hợp tác xã với vẻ đẹp rất riêng ở Đại Lộ Công Viên.

- Giám sát Culter? – Mimi thì thầm – Nhưng tôi, tôi đã giết chết bà rồi cơ mà – Điều đó thật vô lí ngay cả khi cô đã thốt lên câu nói ấy. Nhưng cô đã chém đứt đôi Nan Culter, đã để bà ta cháy rụi trong vụ hỏa hoạn ở ngôi biệt thự Almedia. Làm sao bà Giám sát lại vẫn sống sót? Điều này thật nực cười. Mimi cũng ngớ ngẩn không kém khi đang cố đánh trống lảng và giễu cợt một bóng ma biết nói biết đi.

- Chỉ một bước nữa thôi và ta sẽ hút máu của ngươi – Con quái vật không mặt rền rĩ kêu. Cái thứ không phải là vôi cũng chẳng phải vết phồng rộp đang đặt lên người cô chính là xương, một cảnh tượng ghê rợn.

Tay Mimi khẽ giật. Cô không nên vứt con dao của mình đi. Liệu cô còn thời gian không? Những người còn lại trong đội đang ở nơi quái quỷ nào vậy? Kingsley có nghe thấy tiếng cô không? Mấy anh chàng ở đâu hết khi cô cần đến họ? Tại sao cô lại để mình lạc khỏi nhóm chứ; khóa đào tạo Venator đã dạy rằng bạn phải luôn làm việc theo cặp. Cô thật ngốc nghếch khi đã lần theo những dấu chân... Hóa ra đằng sau tất cả những thứ đó là một cái bẫy.

Liệu cô có đủ thời gian để lấy vũ khí trước khi Nan kịp tấn công cô không? Không có thời gian để suy nghĩ... cô rút gươm ra... nhưng ngay cả khi cô đã làm thế được, cũng lúc đó, Mimi cảm thấy cơ thể mình bị tê cứng trong cái siết tay tử thần của kẻ Máu Bạc bán hoại tử.

Con quái vật, kẻ đã từng là một trong số ít những người phụ nữ đứng đầu New York, trở nên khỏe một cách tàn bạo, cho dù Mimi có đá hay cào cấu, con quái vật cũng sẽ không buông tha cô. Mimi có thể cảm nhận được hơi thở hôi hám của nó trên cổ cô, biết rằng chẳng bao lâu nữa những chiếc răng nanh của nó sẽ cắm xuyên qua da và hút hết máu của cô...

Không!

Cô đẩy mạnh mụ Giám sát về phía bức tường bằng tất cả sức lực của mình. Nhưng Nan đã dùng cánh tay còn lại quật mạnh Mimi xuống sàn bê tông. Đòn tấn công đó đã có thể hạ gục biết bao ma cà rồng, nhưng Azrael được cấu tạo từ những vật chất dẻo dai hơn. Tuy nhiên, đòn chí mạng ấy cũng khiến cô choáng váng, cô có thể cảm nhận vết nứt trên hộp sọ mình và vết thương đang chảy máu... Cô đang mất tỉnh táo...

Đúng lúc đó Kingsley xuất hiện. Mimi nghĩ chưa bao giờ cô lại cảm thấy hạnh phúc đến thế khi nhìn thấy ai đó xuất hiện trong cuộc đời mình.

- Croatan! – Anh ta ra lệnh – Absed! Absed abysso! – Hãy quay trở lại địa ngục đi! Với sức mạnh vĩ đại của thanh kiếm, anh ta đâm thẳng nhát kiếm xuyên tim con quái vật.

Một thứ âm thanh rít lên giống như lốp xe bị xì hơi... mọi thứ bị nén đến cực điểm cho đến khi con quái vật đột ngột nổ tung trong ánh lửa bạc sáng loáng khiến người ta phải lóa mắt trong giây lát mà không thể nhìn thấy anh sáng, nhiệt độ trong phòng tăng lên đạt tới nhiệt năng mặt trời khi một linh hồn ấy tự phát nổ như một ngôi sao băng.

Mimi nhắm chặt mắt lại cho đến khi cô cảm nhận an toàn để lại có thể mở mắt ra. Cô nghĩ bà Giám sát đã biến mất, nhưng thi thể vẫn còn tồn tại. Chỉ đến lúc này mới thật sự không còn mối đe dọa nào về nó nữa. Chỉ còn lại một đống xương.

Kingsley rút mạnh thanh kiếm ra khỏi sàn nhà, nó lại biến đổi trở về con dao gập ngắn mà anh ta vẫn để trong túi.

- Em vẫn ổn chứ? – Anh ta hỏi, quỳ gối bên cạnh Mimi. Anh ta xem xét vết thương trên đầu cô, bàn tay anh ta trở nên dịu dàng khi đặt ngón cái lên hai thái dương và từ từ xoa bóp – Vết nứt to như quả trứng, nhưng em sẽ ổn ngay thôi. Nó đang bắt đầu liền lại.

- Làm sao bà ta có thể sống lại? Tôi đã cắt bà ta thành hai mảnh rồi cơ mà – Mimi nén cơn giận.

- Em đã không đâm xuyên qua tim của mụ ta. Đó là cách duy nhất. Đó là lỗi của anh. Đáng ra anh phải cẩn thận hơn. Anh nghĩ em biết điều này – Kingsley thở dài – Ông Lawrence đã đúng. Hội Kín đã không màng đến việc truyền thụ bất cứ điều gì nữa, thế hệ ma cà rồng trẻ tuổi đã bị bỏ sót quá nhiều điều.

- Tôi nghĩ đó chỉ là viễn tưởng... anh biết đấy, như trong bộ phim, khi loài người tin rằng họ có thể giết chúng ta với một cái cọc đâm xuyên qua tim.

- Vẫn luôn có những sự thật trong điều hư cấu – Kingsley nhẹ nhàng nói – Bộ tham mưu đã chứng minh điều đó. Vì thế những Máu Đỏ cảm thấy không cần thiết để tìm hiểu sự thật.

- Ừm, đáng lẽ ra ai đó nên nói với tôi. Tôi nợ anh lần này – Mimi nói – Tuy nhiên anh đã làm gì mà lâu vậy?

- Chúng tôi tìm thấy hai thi thể Máu Bạc ở phía sau nhà – Anh ta nói – Nhưng những thi thế đó đã được giải quyết thỏa đáng rồi. Còn em có phát hiện điều gì không?

Để trả lời, Mimi đứng dậy.

- Tôi tìm thấy một thứ gì đó. Một ai đó. Trong bồn tắm – Cô dẫn anh ta vào căn phòng và chỉ cho anh ta thi hài nằm trong đó.

Khi Kingsley nhìn thấy thân hình bé nhỏ trong bộ đồ ngủ bằng vải nỉ mỏng, anh ta đã làm dấu chữ thập. Họ trao nhau cái nhìn buồn bã và nặng nề.

- Làm đi – Anh ta nói. Mimi gật đầu.

Cô từ từ lật thi hài lên.

Đó là Jordan Llewellyn. Mimi nhận ra đôi mắt màu nâu xám của cô bé. Chúng mở to và nhìn trừng trừng lên trần nhà. Lúc chết cô bé trông còn trẻ hơn cả lứa tuổi mười một của mình. Cô bé đang mặc bộ đồ ngủ bẩn thỉu, chính là bộ cô bé đã mặc vào cái đêm bị bắt đi. Nhìn nước da tái nhợt của cô bé, dù không ai nói Mimi cũng biết: mỗi giọt máu của Jordan đều đã bị hút hết. Hoàn toàn bị hấp thụ.

Mimi cảm giác như thể cô sắp phải ói. Cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần cho điều này. Cảnh tượng còn ghê tởm hơn những gì xảy ra với bà Giám sát bán hoại tử. Cô đã tham gia nhóm Venator để tìm cảm giác phiêu lưu, để thoát khỏi New York... Cô chưa từng nghĩ họ lại thất bại trong cuộc tìm kiếm của mình. Chưa bao giờ. Và giờ đây họ biết rằng họ đã đạt rất gần đích để rồi lại bị đẩy ra xa... Cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần khi thấy tận mắt xác chết của một đứa trẻ. Đây sẽ là hình ảnh mãi mãi ám ảnh cô.

Mimi là một người tự tin. Cô có một niềm tin không gì lay chuyển vào bản thân và khả năng của mình. Cô đã tin vào năng lực của Kingsley có thể sẽ tìm được Jordan. Cô đã tin rằng anh ta sẽ không làm họ thất vọng. Bây giờ cô nhìn thẳng vào mặt anh ta với cảm giác mãnh liệt nhất về sự phản bội.

Nhưng Kingsley đang làm điều gì đó rất lạ lùng. Anh ta lấy ra một chiếc kính lúp từ chiếc hòm đựng đồ nghề Venator của mình và soi vào đôi mắt của cô bé đã chết kia.

- Lennox, cậu nghĩ sao? Cậu có nhìn thấy nó không? – Anh ta hỏi Ted khi cậu ấy ngồi xổm ở phía cửa ra vào.

Ted nhìn chăm chú qua chiếc kính. Sau vài phút, cậu ta đưa kính cho người anh của mình để cậu ấy cũng làm tương tự.

- Không. Tôi không thấy gì cả.

- Tôi lại không nghĩ vậy – Kingsley nói với vẻ hân hoan – Force, thử nhìn xem... gần sát vào... em có nhìn thấy không? Hay đúng hơn là, em có không nhìn thấy nó không?

Cô cầm chiếc kính lúp và soi vào đôi mắt của Jordan. Cô đang nhìn cái gì vậy? Cô cần phải không nhìn thấy cái gì? Thật chẳng ra sao. Biểu hiện của Jordan chẳng có gì, chỉ là ánh nhìn đầy khiển trách. Cuối cùng cô cũng nhận ra nó. Đôi mắt của Jordan đã mất đi đồng tử. Đáng lẽ ra nó phải ở vị trí chính giữa, nhưng lại không hề có – đôi mắt của cô bé chỉ có đúng lớp màng ở ngoài. Trông cô bé như một con búp bê.

- Điều gì đã xảy ra với cô bé vậy? Điều đó có nghĩa là gì? – Mimi hỏi.

Vẻ mặt u sầu của Kingsley trở nên phấn khởi.

- Force, điều đó có nghĩa là, chúng ta vẫn chưa thất bại. Người Giám sát còn sống.

Chương Ba Mươi

Schuyler

Chờ đợi bao giờ cũng là phần khó khăn nhất. Schuyler nhớ cô thường ngồi trong căn hộ trên phố Perry, giống như bây giờ, đợi Jack tới cuộc hẹn bí mật của họ. Mỗi khi anh bước qua cửa đều giống như một phép màu. Thật không thể tin được rằng anh thuộc về cô, và rằng anh cũng mong chờ được gặp cô nhiều như cô khao khát được gặp anh.

Dường như thể cô chỉ vừa rời xa anh ngày hôm qua, những cảm xúc mà anh khuấy động trong cô vẫn còn cuồn cuộn, những kí ức anh gợi lại vẫn quá mạnh mẽ. Cô thích ngắm nhìn anh bước vào bên trong căn hộ. Cô nhớ khuôn mặt anh trông lo lắng thế nào khi anh xuất hiện ở lối vào – giống như thể anh luôn luôn chuẩn bị sẵn sàng tinh thần cho sự thất vọng. Câu hỏi hiện rõ trên nét mặt anh... Cô sẽ ở đó đợi anh chứ? Cô đã yêu anh rất nhiều vì điều đó. Để biết rằng anh cũng dễ bị tổn thương, cũng lo lắng giống như cô vậy. Anh chưa bao giờ thừa nhận điều đó vì cô.

Bây giờ cô lại đang chờ anh. Anh sẽ quay trở lại với cô, cô tin chắc thế. Tin tưởng vào điều đó nhiều hơn, khi cô chờ đợi, ngồi trên sàn cái hang trong một căn hầm bí mật ở Paris, thay vì ngồi trên trường kỉ trong một căn hộ ở New York.

Cô tin rằng anh sẽ quay trở lại với cô, bởi vì nếu anh không làm thế, có nghĩa là... không. Không. Không thể nào có chuyện anh có thể đã bị giết. Nhưng nếu như, nếu như anh đã gặp nguy hiểm thì sao? Nếu như anh ở đâu đó trong một trong những đường hầm tối đen nào đó – những đường hầm mà cô đã không chọn – nếu như anh ở đâu đó dưới kia, chảy máu và bất tỉnh thì sao? Cái gì sau đó nữa đây?

Cô thậm chí không thể bắt đầu nghĩ tới chuyện gì có thể xảy ra với Oliver. Cô hi vọng rằng Jack đã đúng, rằng những kẻ Máu Bạc đã tha cho cậu ấy... Các Croatan không thích con người... phải vậy không? Làm sao cô có thể bỏ cậu ấy lại như thế chứ? Cô sẽ không bao giờ tha thứ cho mình vì đã bỏ mặc cậu ấy. Và bây giờ, cả Jack cũng thế... Jack cũng đi rồi. Số mệnh của cô là phải mất cả hai bọn họ trong cùng một đêm hay sao?

Cô nên đi thôi. Cô đã đợi đủ lâu rồi. Jack cần cô. Cô phải đi tìm anh, cô không thể chỉ đứng đợi không thế này.

Cô nhặt ngọn đuốc dưới sàn lên. Nhưng ngay khi cô bước về phía đường hầm đầu tiên, cô nghe thấy một tiếng động ngay phía sao cô. Tiếng bước chân. Cô quay lại, giơ ngọn lửa lên.

- Lùi lại! – cô ra lệnh.

- Là anh đây... đừng lo... chỉ là anh thôi mà – Jack đứng trước mặt cô. Trông anh ta lành lặn, không hề bị tấn công. Không có một sợi tóc nào ở sai vị trí. Không một vết cắt nào trên mặt. Quần áo anh sạch sẽ và thẳng nếp như mới. Trông anh hoàn hảo, giống như mọi khi, và chẳng có vẻ gì là anh vừa chiến đấu với một lũ Máu Bạc tàn ác.

Cô không hạ ngọn đuốc xuống. Có phải là Jack không? Cô nhớ đôi mắt đỏ thắm của vị nam tước. Thoạt tiên cô đã không nhìn thấy một Máu Bạc bên dưới lớp vỏ ngụy trang con người. Đây có phải là Jack Force hay là thứ gì đó khác? Hay một kẻ đích biến hình?

- Làm sao tôi biết được anh chính là anh? – Cô hỏi giữ chặt ngọn đuốc như thể nó sẽ bảo vệ cho cô trước bất cứ kẻ nào đứng trước cô.

- Schuyler, anh chỉ vừa mới thoát chết trong gang tấc. Em đang đùa đấy hả - Jack nói.

- Tránh xa tôi ra!

Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu cô: Nếu như tất cả chuyện này là mưu đồ của những kẻ Máu Bạc thì sao? Một thủ đoạn độc ác? Một vũ hội hóa trang? Nếu như chúng đã lên kế hoạch để Jack tới “giải cứu” cho cô, để anh có thể dành được niềm tin nơi cô thì sao? Một năm đã trôi qua – lòng trung thành cũng thay đổi. Làm sao cô biết rằng anh ấy đã không thay đổi? Bọn họ đã bị ngăn cách hoàn toàn với tất cả tin tức từ tổ chức – nếu mà... nếu mà...

- Schuyler, anh không phải là Máu Bạc! – Jack lúc này trông bực bội, mạch máu trên trán anh đập mạnh dồn dập. Giọng anh khàn đặc vì gào thét.

- Chấm dứt chuyện này đi. Em cần phải tin anh! Chúng ta không có nhiều thời gian đâu... bố anh chỉ có thể cầm chân bọn chúng một lúc. Chúng ta phải ra khỏi đây ngay!

- Hãy chứng minh đi! – cô rít lên giận dữ - Chứng minh rằng anh chính là người mà anh nói!

- Chúng ta không có thời gian cho chuyện này đâu! Em thật sự muốn anh chứng minh anh là ai sao? – Anh hỏi lại.

- Đúng thế! – Cô thách thức.

Để trả lơi, anh giữ lấy cô bằng cả hai tay, nhấc bổng cô lên và đẩy vào tường. Anh ép đôi môi mình lên môi cô, với mỗi nụ hôn cô lại có thể nhìn thấu suy nghĩ và tâm hồn anh. Cô thấy một năm đáng ghét... thấy anh cô đơn, xa lánh mọi người, đau đớn. Cô đã nói dối anh và đã từ bỏ anh. Với mỗi nụ hôn anh cho cô thấy, để cô cảm nhận... mọi cảm xúc, mọi giấc mơ mà anh có về cô... tất cả những mong muốn và nhu cầu của anh... và tình yêu của anh... tình yêu chi phối và ám ảnh toàn bộ cuộc sống mà anh dành cho cô. Trong bóng tối họ lại tìm thấy nhau... và cô hôn lại anh, tham lam và thèm khát, cô chưa bao giờ muốn ngừng hôn anh... để cảm nhận trái tim anh hòa nhịp cùng cô, hai người họ quyện vào nhau, tay anh lùa vào tóc cô, rồi trượt xuống thắt lưng cô. Cô muốn khóc thét vì những cảm xúc quá mạnh mẽ đang nhấn chìm hai người họ...

- Bây giờ thì em đã tin anh chưa? – Jack hỏi với giọng khàn khàn, đẩy ra một chút để họ có thể nhìn thẳng vào mắt nhau.

Schuyler gật đầu, nghẹt thở. Jack. Từng tế bào trong cơ thể cô rộn lên với tình yêu, khao khát, sự hối tiếc và tha thứ. Ôi, Jack... tình yêu của đời cô, niềm hạnh phúc ngọt ngào của cô, tâm hồn cô...

Nhưng làm thế nào?

Làm thế nào mà anh vẫn còn những cảm xúc thế này với cô? Anh đã cam kết ràng buộc với người em sanh đôi của mình rồi chứ? Không phải thế sao? Cô đã thấy những tấm giấy mời. Mimi trong chiếc váy trắng dành cho lễ gắn kết của cô ấy.

- Lễ ràng buộc... – cô rên rỉ.

Nó chưa từng diễn ra. Anh không cam kết ràng buộc với em sinh đôi của mình.

Anh vẫn còn tự do. Anh vẫn là chính anh, vẫn là chàng trai mà cô đã yêu say đắm và không thể thay lòng, cho dù cả một năm qua cũng không thể dập tắt được tình yêu của cô với anh. Anh vẫn còn yêu cô, bây giờ thì cô đã biết điều đó. Họ nhìn vào mắt nhau... bỗng nhiên hiểu ra rằng tất cả mọi vấn đề giữa họ đã biến mất mà chẳng cần nói ra.

Jack buông ra trước. Anh cau mày nhìn đống gạch vụn. Bọn Máu Bạc đã phá hủy những bậc thang đá dẫn tới lối ra trên tầng mười. Schuyler có thể thấy một chấm nhỏ ánh sáng từ cái lỗ phía trên.

Đó là chỗ giao nhau. Nếu chúng ta vượt qua chỗ đó, chúng không thể đuổi theo. Giữ lấy cái này – anh nói, gỡ một cuộn dây thừng đang buộc cùng với cái túi Venator của mình. Anh quăng cái móc lên một cạnh và giữ lấy eo cô – Đừng nhìn xuống – anh dặn khi kéo cả hai bọn họ lên phía trên cao như một cặp đôi siêu nhân.

- Đợi đã! Có ai đó đang ở dưới kia! Em nghĩ... em nghĩ đó có thể là bố anh... Đúng rồi! Đó là bác Charles! Chờ đã, Jack!

Sợi dây trượt, giữ lại; một cuộc chiến đấu diễn ra khi họ bất ngờ lại bị kéo xuống phía dưới, quay trở lại dưới sâu... và Schuyler có thể thấy, ở phía xa, Charles Force đang đánh nhau với Thủy quái, con yêu quái mang hình hài của con rắn thần, một con rồng và một con quái vật đuôi rắn mình dê đầu sư tử, biến hình và cười nhạo kẻ tấn công nó với bài hát tam ca buồn rầu.

- RA KHỎI ĐÂY NGAY! – Charles Force gầm lên khi ông thấy bọn họ đu đưa trên dây ngay trên đầu mình – BẢO VỆ CHÍNH MÌNH ĐI! – Và cô cảm thấy nó... cảm thấy sự dữ tợn của ông có thể kéo họ ra khỏi cái hang, ném họ bay qua không trung và ngã sõng soài trên vỉa hè. Cuối cùng thì họ cũng lên tới miệng hố.

Chỉ ngay phía sau hay phía dưới – cô không chắc – cô cảm giác có một đợt sóng khổng lồ, như thể một ánh chớp sáng lóa chỉ trượt qua cô vài centimet. Rồi sau đó cả vũ trụ chao đảo.

Một đợt sóng.

Một vết xé toạc.

Một vết thương.

Trong một khoảnh khắc cả thế giới mờ đi. Schuyler có thể nhìn thấu vũ trụ bao la và vô tận. Vạn vật đan xen. Những cái kết lần lượt. Những kết quả nối tiếp nhau.

Cô cảm thấy một cơn rung động từ tận sâu trong mình cũng giống như bên ngoài, như thể tất cả các nguyên tử trong vũ trụ này đang lắc lư, như thể chính thời gian bị mất phương hướng, như thể trái đất thực sự, thế giới thực sự mà họ đang sống đang đứng trước nguy cơ bị phá hủy hoàn toàn.

Nhưng rồi sau đó, bất ngờ tất cả mọi thứ quay trở lại đúng chỗ. Thời gian tự sửa đổi. Vũ trụ ngừng chao đảo. Thế giới lại giống như nó vẫn thường thế.

Schuyler ngã sõng soài trên vỉa hè. Cô chẳng cảm thấy gì: chân cô, tay cô, tất cả mọi thứ đều tê liệt. Jack nằm trên đất ngay bên cạnh cô.

Với chút sức lực cuối cùng còn lại của mình, cô với sang anh, đan ngón tay mình với những ngón tay lạnh giá của anh, và rồi cô cảm thấy tay anh nắm chặt lấy tay cô với sức mạnh của anh. Anh còn sống. Trái tim cô hạnh phúc. Anh vẫn còn sống.

Họ đã sống sót.

Nhưng chẳng hề có bất cứ dấu vết nào của Charles Force ở quanh đây.

Bạn đang đọc Gia tộc ma cà rồng (Tập 4) của Melissa De La Cruz
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.