Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp Lại Ngũ Sắc Tế Đàn

5238 chữ

Đột nhiên, phía sau bọn họ xuất hiện một loại khí tức đáng sợ, lạnh đến tận xương, như có ngàn vạn cây cương châm đang đâm vào lưng bọn họ.

Cách đó không xa, một quái vật toàn thân bao phủ bởi lông đỏ xuất hiện, thấp giọng gào rống, vươn ra một móng vuốt phủ đầy lông đỏ rất đáng sợ, nhưng lại ngập ngừng trong chốc lát, sau đó lùi về phía sau, giống như đang do dự gì đó.

Diệp Phàm đã cầm sẵn Thần Nữ Lô trong tay, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh ra, mọi người đều thần sắc ngưng trọng, rốt cục cũng chạm mặt chính diện với nhau, đây chính là một vị Nguyên Thiên Sư đã sinh, ra điềm xấu, vô cùng đáng sợ. - Hắn đang rơi lệ!

Lệ Thiên cả kinh nói.

- Ta... không muốn giết ngươi!

Thanh âm già nua khàn khàn, như là đang hết sức khống chế bản thân minh, hắn đang run rẩy, bộ lông đỏ trên người cũng rung rung, thân thể lay động.

Trên khuôn mặt phủ đầy lông đỏ, nước mắt đang không ngừng chảy xuống, ánh mắt hung ác cũng được thu liễm lại, lúc này dường như hắn xuất hiện một tia tỉnh táo, rất khó khăn nói từng chữ: - Ngươi... cũng sắp trở thành Nguyên Thiên Sư rồi, chúng ta là... những người giống nhau, ta không muốn giết ngươi...!

Lời của hắn trở nên đứt quãng, rất khó nói trọn vẹn, hung quang trong mắt vẫn ngẫu nhiên hiện lên, khó có thể khống chế thân mình, không ngừng run rẩy.

- Hắn không phải là người thời viễn cổ, các ngươi nhìn pháp khí trên tay hắn kìa, là mới được luyện thành gần đây!

Ánh mắt của Đoạn Đức rất sắc bén, thấp giọng nói.

- Đúng vậy, chẳng lẽ hắn là người của Nguyên Vương nhất mạch, lão tổ tông của bộ tộc này lúc tuổi già chỉ kém một bước thì đã trở thành Nguyên Thiên Sư rồi, vài năm trước phát sinh, điềm xấu rồi biến mất, tộc của hắn mời cao đồ của Thần Toán Tử đến để thôi diễn, kết quả đến cả hắn cũng gặp phải không may!

Diệp Phàm lập tức nghĩ tới tất cả những chuyện này.

- Là ta...!

Quái vật lông đỏ phía trước nghe thấy tiếng lẩm bẩm của hắn, lập tức kích động lên, trong mắt có nhiều hơn một tia thanh tỉnh, hung quang bị áp chế xuống không ít. - Ta... bị Nguyên Thiên Sư đời thứ tư dẫn tới!

Hắn dùng lực thốt ra một câu đầy đủ này.

- Cái gì?

Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc, tổ sư đời thứ tư lúc tuổi già trốn vào cấm khu Thái Sơ, kết quả vẫn xảy ra điềm xấu như cũ, không biết tung tích, năm đó hắn tại khu vực "vật cực tất phản" kia, gặp được di tích này. - Hắn để cho ta thủ hộ tại đây... hộ tống âm binh đi qua... bảo đảm không xảy ra sai lầm gì!

Quái vật lông đỏ gian nan nói.

- Âm binh mượn đường có liên quan với ngươi, tổ sư Nguyên Thiên Sư đời thứ tư ở đâu?

Đám người Diệp Phàm, Đoạn Đức đều khiếp sợ.

- Nếu hắn xuất hiện, ngay cả Thánh nhân cũng không nhất định có thể địch lại được...!

Quái vật lông đỏ cố hết sức nói, nội tâm dường như bắt đầu không bình tĩnh được nữa, nói:

- Ta không muốn giết ngươi, chúng ta là những người giống nhau, nhưng ta sắp sửa mất ý thức rồi!

- Tiền bối, ngươi hãy bảo trì thanh tỉnh, nhất định ngươi có thể chuyển biến tốt lên!

Diệp Phàm rống to một tiếng, muốn hắn tỉnh táo lại.

- Ta khuyên ngươi... lĩnh vực Nguyên Thiên Sư tràn ngập những điều điềm xấu, không nên tùy tiện đặt chân vào... Bọn họ sắp tới rồi... Ngươi đi mau...!

Lời hắn nói khiến mọi người đều sợ hãi, ai sắp đến đây? Mấy người đều không ngừng kinh hãi.

Quái vật lông đỏ trầm thấp gào rống, ánh tỉnh táo trong mắt biến mất, lệ khí mười phần, rồi sau đó ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào mấy người, phát ra một tiếng kêu to thê lương. - Hỏng rồi, hắn đã mất đi thần trí, đang muốn giết chúng ta.

Yến Nhất Tịch nói.

Diệp Phàm nhanh chóng hướng Thần Nữ Lô trong tay về phía trước, khí tức Thánh nhân lập tức tràn ngập ra, từng gợn sóng màu vàng liên tục hiện ra, nhạnh chóng khuếch tán ra ngoài, hung quang trong mắt quái vật lông đỏ càng thêm nồng đậm, cuối cùng nhìn bọn họ một cái, biến mất trong hư không. - Bọn họ đến đây...! Chẳng lẽ là các Nguyên Thiên Sư đời trước hay sao, đây chính là những kẻ rất đáng sợ, thật sự khiến người ta cảm thấy bất an a!

Đoạn Đức nói, hắn luôn đi lại trong các nghĩa địa và phần mộ, từng đào móc ra một số bí ẩn về Nguyên Thiên Sư.

Âm binh mượn đường, rồi lại có hình ảnh của Nguyên Thiên Sư, điều này làm cho người ta không thể tưởng tượng được, rốt cuộc thì trong đó có bí mật gì, sau khi Nguyên Thiên Sư lúc tuổi già phát sinh điềm xấu thì đã đi nơi nào, nghe lệnh của ai? - Trách không được quái vật lông đỏ kia chạy vào trong Tử Sơn, nhờ đàn tràng của Vô Thủy Đại đế che chở, dùng thứ này để trấn áp bản thân, là vì muốn ngăn cách với bên ngoài, sợ bị triệu hoán đi!

Hắc Hoàng lẩm bẩm, tất nhiên là nó đang nói là về Trương Lâm, Nguyên Thiên Sư đời thứ năm.

Trên đầu Diệp Phàm hiện ra chín chữ cổ, là Tiên Vãn ghi lại trong Đạo Kinh, nặng nề di chuyển, không chừng sinh ra và mất đi, phong ấn tám mươi mốt cây cờ nhỏ tầm một tấc ở bên trong.

Chín chữ cổ này có khí vận đại đạo đang chuyển động, sáng lập ra một tiểu thế giới rộng một thước vuông, bên trong ngưng trệ lại, dường như mọi thứ trở thành vĩnh hằng.

Ở trong đó, tám mươi mốt cây cờ nhỏ màu đen lóe ra ô quang, vẫn không nhúc nhích, có một loại lực lượng khổng lồ đáng sợ đang ngủ say, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào ra. - Đây là trận kỳ do Bất Tử Thiên Hoàng lưu lại, nếu mà Thiên Hoàng tử biết được thì hơn phân nửa sẽ tức nổ phổi, lão cha của hắn lưu lại pháp khí, lại bị ngươi mang đi dùng, chẳng để lại cho hắn thứ gì cả.

Hầu tử nói.

Lúc này, tỉnh, huống trở nên nguy cấp, cường giả của nhất mạch Nguyên Thiên Sư bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện, bọn họ đều mất đi thần trí, lục thân bất nhận, sẽ chém tận giết tuyệt, Diệp Phàm không thể không chuẩn bị tốt trận kỳ trước thời hạn. - Đám người Nguyên Cổ, Hoa Vân Phi cũng vào được, vì sao lại không thấy bóng dáng đâu?

Lý Hắc Thủy nghi hoặc.

- Thái cổ chiến trường mênh, mông vô cùng, không nhất định có thể gặp được, nói không chừng chúng đã bị quái vật lông đỏ dọa cho sợ quá mà chạy mất cũng nên!

Lệ Thiên nói một cách không chắc chắn lắm.

Bọn họ bắt đầu đi vòng quanh trung tâm của chiến trường, muốn tìm một chỗ nào yếu nhược để đi vào trong, dẫn Đông Phương Dã ra, cứu hắn ra khỏi Luyện Ngục.

Sau khi bọn họ đi vòng qua hơn tám trăm dặm hơn, một vực sâu thật lớn xuất hiện, sâu không thấy đáy, bên cạnh có các tảng đá chất cao như núi, rất giống với một tòa một phần cực lớn. - Đây là bùn đất mới được đào ra, là ai làm điều này, có mục đích gì?

Trong lòng bọn họ tràn ngập các mối nghi hoặc.

Quan sát địa hình xung quanh, nơi này vốn là một cái hố thiên nhiên, rồi sau đó lại bị người ta đào sâu xuống, mới tạo thành quy mô như vậy, trở thành một cái vực sâu tối đen không thấy đáy.

Diệp Phàm cầm trong tay Thần Nữ Lô, trên đầu có chín chữ cổ đang lơ lửng, trấn áp tám mươi mốt cây cờ nhỏ đen nhánh dài một tấc, tất nhiên sẽ không sợ nguy hiểm gì, bọn họ đi sâu xuống phía dưới, muốn tìm hiểu rõ ràng. - Ngũ Sắc Tế Đàn, là Ngũ sắc Tế Đàn!

Hắc Hoàng kêu to.

Đám người Đoạn Đức, hầu tử cũng đều vô cùng kinh ngạc, bây giờ bọn họ đều biết rõ loại thần đàn năm màu này đại biểu cho điều gì, đó chính là tinh không cổ lộ, có thể thông vào trong tinh vực.

Là ai đào ra một tòa Ngũ sắc Tế Đàn, hắn muốn làm gì? Mang theo nghi hoặc này, bọn họ hạ xuống nền đất, đi vào sâu bên trong.

Đây là một tòa Tế Đàn có quy mô không nhỏ, đáng tiếc đã tồn tại lâu lắm rồi, sớm sụp đổ xuống, hơn phân nửa đã bị hủy, hơn nữa lại còn bị người nào đó đập ra một mảng, dường như mới bị động thủ cách đây không bao lâu. - Bên này có thi thể, đã từng xảy ra đại chiến ở đây!

Ở một bên của Ngũ sắc Tế Đàn, có không ít thi thể của cổ tộc, có thân thể khô quắt lại, căn nguyên tinh khí toàn thân đều bị hút khô.

- Thôn Thiên Ma Công!

Diệp Phàm tim đập mạnh lên, Hoa Vân Phi và Lý Tiểu Mạn đã tới nơi đây, hơn nữa lại còn cùng cổ tộc xảy ra xung đột, đây có lẽ là Tế Đàn mà bọn họ đào ra.

- Những người này đều thuộc Nguyên Thủy Hồ.

Hầu tử xác nhận, nói:

- Đây là kia sinh linh bộ tộc của Nguyên Cổ, trong đó có mấy vị là Hoàng tộc chân chính, thực lực cực kỳ cường đại.

- Hai bên đã xảy ra xung đột, sau đó quái vật lông đỏ chạy đến, đánh chết mọi người!

Lý Hắc Thủy nói.

Ngoại trừ vài người cổ tộc bị giết, mất đi căn nguyên, những người khác đều bị một kích mất mạng, thiên linh cái bị đập vỡ, trên óc còn dính lại một hai cọng lông màu đỏ. - Đây là chuyện phát sinh, mấy ngày trước, hai bên đều bị quái vật lông đỏ khiến cho sợ quá mà chạy mất!

- Tránh đường cho đạo gia ta nhìn một cái, xem có chuyện gì đã xảy ra!

Trên người Đoạn Đức mang theo rất nhiều công cụ, hắn lấy ra một tấm gương cổ, nó được dùng một khối xương trắng trong suốt mài thành.

- Đây là thứ gì, có hiệu quả không?

Lệ Thiên hỏi.

- Các ngươi cũng đừng có mà khinh thường nó, đây là đạo cốt duy nhất mà một vị Nhân tộc Đại Thánh sau khi hóa đạo còn lưu lại, là một khối xương trán, trường tồn cùng thế gian. Xương trán của người chính là Tiên Thai đạo cốt, cái gương do nó mài thành có rất nhiều công dụng kỳ diệu!

Đoạn mập mạp rất trân trọng lau tấm gương này, nó càng lúc càng sáng lên.

Hắc Hoàng nghe thấy thế, thiếu chút nữa là đã xông lên cướp lấy ngay tại chỗ, nhưng lại bị Diệp Phàm tóm cổ lại, nếu không nhất định sẽ phát sinh, một cuộc nhân cẩu đại chiến.

Xoát!

Ánh sáng từ bề mặt của cổ Kính lóe lên, hiện ra mấy bức hình, đầu tiên là thân ảnh của Nguyên Cổ xuất hiện, sau đó là một đám cổ tộc cầm một khối ngọc bích dò xét nơi này, đào ra Tế Đàn.

Lập tức trong lòng hầu tử bị chấn động, nói:

- Không lâu trước kia, ta từng nghe nói rằng một vài cổ tộc đang tìm kiếm con đường thông tới thiên ngoại, xem ra đúng là thật!

Hắn là Hoàng tộc của thái cổ, tin tức nhận được khẳng định không phải là giả, những lời này vừa phát ra, lập tức khiến cho mọi người đều chấn động, cổ tộc tìm kiếm con đường thông tới Vực ngoại, bọn họ muốn đi nơi nào?

Đây tuyệt đối một đại sự đáng sợ, một khi trở thành sự thật, có thể sẽ có ảnh hưởng cực kỳ sâu xa.

- Người của Nguyên Thủy Hồ tìm được nơi này, Hoàng tộc của Thần Tàm Lĩnh, Huyết Hoàng Sơn, Hỏa Lân Động nói không chừng cũng đang tìm kiếm tại các nơi khác...!

Nghĩ tới điều này, trong lòng bọn họ đều rất bất an, Hoàng tộc của thái cổ rốt cuộc muốn làm gì, muốn đi nơi nào? Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Rồi sau đó, tấm gương do đạo cốt hóa thành chợt lóe sáng, xuất hiện thân ảnh Hoa Vân Phi và Lý Tiểu Mạn, bọn họ cầm trong tay một quyển sách cổ, cũng tìm được nơi này, hiển nhiên cũng là vì Ngũ sắc Tế Đàn mà đến. - Tinh không một chỗ khác!

Diệp Phàm nhìn vào miệng của Lý Tiểu Mạn, nhận ra hình như nàng đang nói câu này, lập tức giật mình, khẽ rùng mình, một cái, hai người này muốn làm gì, chẳng lẽ là muốn vượt qua tinh vực, đi về phía địa cầu sao?

Vào thời khắc này, toàn thân hắn đổ mồ hôi lạnh, quyết không thể để cho truyền nhân của Độc Nhân đi tới tinh không một chỗ khác, nếu không sẽ gây ra họa lớn vô cùng vô tận.

Bên kia có số lượng dân cư khổng lồ, nhưng không người nào có thể tu luyện, cướp lấy căn nguyên trong số các phàm nhân, tìm kiếm các loại thể chất đều rất dễ dàng, quyền sinh, quyền sát nằm trong tay, quả thực là muốn làm gì thì làm. - Đúng rồi, thể chất của ta... chính là xuất phát từ thế giới kia, nói không chừng chính là bởi vậy mà bọn họ tràn ngập kỳ vọng, ngoài ra, thời thượng cổ tại trái đất cũng có vô tận bí mật a!

Người của Nguyên Thủy Hồ hủy đi Ngũ sắc Tế Đàn, ghi chép lại tất cả các vị trí của mỗi tâng đá, hiển nhiên là muốn mang đi để phục hồi lại như cũ và nghiên cứu, mà Hoa Vân Phi và Lý Tiểu Mạn lại phục kích bọn họ.

Rồi sau đó, quái vật lông đỏ xuất hiện, đại sát tứ phương, một tòa thần thai lớn bằng bàn tay được Nguyên Cổ tế ra, sau đó hắn biến mất, trên đầu Lý Tiểu Mạn xuất hiện một lốc xoáy màu vàng, nàng và Hoa Vân Phi chìm sâu vào trong đó, cũng biến mất luôn. - Vực thai!

Hầu tử nhìn chằm chằm vào tòa thần thai nhỏ trong tay Nguyên Cổ, lộ ra vẻ kinh hãi, đây là thứ mà chỉ Đại Thánh mới có thể khắc ra, có thể xé rách hư không mà đi bất cứ lúc nào. - Thần linh Vực ngoại nhập thể thủ hộ!

Hắc Hoàng nhìn chằm chằm vào lốc xoáy màu vàng trên đầu Lý Tiểu Mạn, thấy một kim thân mơ hồ đang ngồi xếp bằng trong đó, ánh mắt của nó trợn ngược lên.

Mặc dù đây là cái gương do Tiên Thai đạo cốt duy nhất của Đại Thánh mài thành, trải qua bí pháp chú luyện, cũng chỉ có thể hiện ra được mấy bức hình mà thôi, căn bản không có manh mối nào khác, bọn họ có muốn xem lại một lần nữa thì cũng không thể được. - Đây là ta tấm gương chiếu quỷ mà ta lấy được ở trong một lãng mộ cổ xưa, có thể làm được điều này đã là không tệ rồi!

Đoạn Đức nói.

- Mang Ngũ sắc Tế Đàn đi!

Đại hắc cẩu vô cùng kiên quyết, dụng tâm nhớ kỳ các vãn tự trên cái đài bằng đá năm màu này, sau đó nhanh chóng thu hơn phân nửa tòa cổ thai còn sót lại này vào trong pháp khí. - Thật sự sắp đại loạn rồi, hiện tại đã không phải đơn giãn chỉ là chuyện thái cổ vạn tộc xuất hiện nữa, hiện giờ lại bắt đầu tranh đoạt con đường đi tới Vực ngoại, tương lai nói không chừng sẽ chọc tới những thứ khác nữa!

Hắc Hoàng tự nói, hắn nhớ tới một vài chuyện xưa.

- Rất có thể mỗi đại Hoàng tộc đều muốn đi đón tiếp một vài tồn tại trong Vực ngoại tới đây!

Hầu tử nói.

Diệp Phàm đang suy nghĩ, Hoa Vân Phi và Lý Tiểu Mạn được Thần linh Vực ngoại che chở, có thể tìm được đường về hay không? Tương lai không lâu nữa, hơn phân nửa là bọn họ sẽ có một trận sinh tử đại chiến, cướp lấy quyền duy nhất đi lên cổ lộ để trở về trái đất.

Khí tức âm lành đánh tới, quái vật lông đỏ lại xuất hiện, nếu không phải nó kiêng kị Thần Nữ Lô trong tay Diệp Phàm và tám mươi mốt cây tiểu kỳ trên đầu hắn, thì nó đã sớm nhào lên chém giết rồi. - Đã không còn gì nữa rồi, phải nhanh chạy đi cứu Đông Phương Dã ra, nếu không mấy vị Nguyên Thiên Sư đời trước tới đây thì rất khó có đường sống!

Cuối cùng, Diệp Phàm hạ quyết tâm, thúc dục Thần Nữ Lô, mạnh mẽ xông vào trong trung tâm của chiến trường, buông xuống các dải tơ vạn trượng bảo vệ mọi người.

Nhưng mà, đây là một quá trình đột phá cực kỳ đáng sợ, mặc dù có Thần Nữ Lô hộ thể thì vẫn là một con đường ngấp nghé bên cạnh cái chết, mỗi lần đi được vài bước là hắn lại phải dừng lại một lúc, cố gắng khôi phục thần lực.

Bời vì vùng đất này thật là đáng sợ, các loại binh khí cổ, các loại thần quang đua nhau bay múa, chúng là do thần tắc mà Tổ Vương trước thời thái cổ lưu lại hóa thành, tương đương với chấn động mà công kích của Thánh nhân gây nên. - Không được, như thế này thi quá chậm, dùng tốc độ này mà muốn đi vào khu vực trung tâm thì thật không biết phải đi mấy tháng, có khi còn tận vài năm cũng nên!

Không thể trì hoàn được, vạn nhất Nguyên Thiên Sư đời thứ nhất đến đậy, đại sát khí trong tay bọn họ hơn phân nửa sẽ trở thành vô dụng, dưới mặt đất này không thiếu Nguyên, nói không chừng chỉ sau một chiêu Nguyên Thuật cái thế thì đã đánh chết toàn bộ bọn họ rồi.

Cuối cùng, Đoạn Đức cắn răng, tế ra Thôn Thiên Ma Quán, Hắc Hoàng thì khắc ra một góc Vô Thủy sát trận, Diệp Phàm lại hao hết tâm huyết khắc ra một mảnh Nguyên Thiên Vãn Lạc thần bí, câu thông với sơn xuyên địa mạch, cung cấp tinh khí vô cùng vô tận cho Thôn Thiên Ma Quán và Vô Thủy sát trận.

Thần tắc do Tổ Vương thái cổ để lại tuy rằng vô cùng khủng bố, nhưng Thôn Thiên Ma Quán vẫn lơ lửng, không chịu ảnh hưởng, buông xuống từng luồng ô quang, bảo hộ trước mặt bọn họ.

Một góc sát trận của Vô Thủy Đại đế lại dùng khí thế bẻ gãỵ nghiền nát, cường ngạnh mở ra một con đường đi, khiến cho một số pháp tắc sắp tắt hoàn toàn trở nên ảm đạm rồi biến mất.

Bọn họ dùng thế như chẻ tre một đường đi tới, rốt cục cũng xông vào địa phương trung tâm nhất của thái cổ chiến trường, từ rất xa đã thấy một nam nhân tóc tai bù xù, quần áo tả tơi, ngồi xếp bằng trên mặt đất.

Một cái lang nha đại bổng lơ lửng trên đầu Đông Phương Dã, lộ ra từng luồng thánh uy, tạo thành một không gian rộng một trượng, bên trong rất yên bình, nhưng hắn cũng không khá hơn gì cả, bị nhốt trong đó, khó mà động đậy được. - Thần linh ẩn trong cái lang nha bổng kia đã sống lại, trách không được hắn có thể kiên trì tới lúc này, thì ra là có Thánh binh viễn cổ che chở!

Đoạn Đức nói.

- Tuy rằng được che chở, nhưng mỗi ngày hắn đều phải liều mạng chống cự, trải qua cuộc sống như trong Luyện Ngục, tuy nhiên chỗ tốt mà hắn đạt được cũng rất lớn!

Hầu tử nói.

Các loại pháp tắc và đạo quang xung quanh liên tục tấn công, mỗi ngày Đông Phương Dã đều phải đối mặt với những thứ này, tiến hành chống cự với cái chết, tự nhiên có thể lĩnh ngộ ra không ít thần tắc mà người thường khó có thể với tới được. - Dã huynh!

Lý Hắc Thủy gọi, thiếu chút nữa nước mắt đã chảy ra, năm đó Đông Phương Dã chính là vì cứu bọn họ nên mới phải chịu thế này.

- Tuy rằng là một hồi đại nạn, nhưng dù sao hắn vẫn còn sống, lúc này hiểu được các loại pháp tắc của các anh linh thái cổ, thành tựu tương lai của hắn là không thể đo lường được!

Hắc Hoàng nói.

- Các ngươi...!

Đông Phương Dã mở mắt, bắn ra hai luồng sáng mãnh liệt, hắn thức tỉnh lại từ trong pháp tắc hải dương.

Đông Phương Dã thức tỉnh, thân thể lập tức như thiên kiếm ra khỏi vỏ, có thêm một cỗ khí thế linh hoạt, sắc bén, hai mắt bắn ra hai luồng thần mang dài mấy chục trượng, tại hoàn cảnh, khốn khổ này, hắn càng ma luyện thì càng trở nên sắc bén.

Bọn họ đều rất kích động, vốn đã cho rằng phải sinh ly tử biệt, nghĩ cũng không dám nghĩ tới việc gặp lại nhau, không ngờ cuối cùng vẫn còn sống mà trùng phùng, năm đó đã từng chung sức trải qua các trải nghiệm sinh tử, bây giờ loại cảm giác này khiến cho trong lòng mọi người đều ấm áp. - Mở ra...!

Mấy người Diệp Phàm đồng loạt ra tay, Thôn Thiên Ma Quán bắn ra một luồng ô quang, tuy rằng rất nhỏ, nhưng uy lực của nó lại lớn như một mảnh đại dương mênh, mông, đánh xơ xác hơn một ngàn luồng thần tắc của anh linh thái cổ, giải cứu Đông Phương Dã ra ngoài.

Tên dã man nhân này nhảy dựng lên, lúc này phát ra một tiếng thét dài, chấn động khắp thái cổ chiến trường, khiến cho cả vùng đất này lập tức rung chuyển lên, tiếng hét này ngân nga kéo dài, như một dải thiên hà buông xuống. - Thật tốt quá, Đông Phương huynh không việc gì là tốt rồi, nếu không thì cả đời này ta đều thấy áy náy!

Lý Hắc Thủy vọt lên, năm đó dã nhân này là vì cứu bọn họ mà bị cuốn vào cuộc chém giết, chống lại những đại địch như Tử Thiên Đô và Thần Linh Cốc nhất mạch, giết chóc tới mức máu chảy khắp trời.

Mọi người đều vọt tới, Đông Phương Dã cũng rất kích động, nhất là khi nhìn thấy Diệp Phàm lại vô cùng giật mình, hắn tận mắt nhìn thấy Diệp Phàm rời khỏi thế giới này, không ngờ còn có thể gặp lại được.

Cố nhân gặp lại, có rất nhiều lời nói không ra, có trải qua cái chết cận kề thì mới có thể hiểu được, chỉ cần còn sống là tốt lắm rồi, không có mong ước gì xa vời khác cả, rất nhiều chuyện chỉ khi nào trải qua thì mới có thể hiểu được và quý trọng hơn. - Ta có thể sống sót, tất cả đều dựa vào miếng thánh cốt mà năm đó Diệp huynh đưa cho ta, tại đây nó đã dung nhập vào trong lang nha bổng, hoàn toàn chữa trị Thánh binh viễn cổ này!

Năm đó, bọn họ cùng nhau đi vào Tiên Phủ thế giới, tại Kim Ô sào có khắc tàn thiên của Thái Dương Kinh, đích thực có Tiên Lệ Lục Kim Thư và một miếng đạo cốt duy nhất của Thánh nhân, bị Diệp Phàm và Đông Phương Dã chia nhau.

Nơi đây có đủ loại thần tắc, đều là do anh linh thời thái cổ biến thành, không ngừng sinh sôi, đã tồn tại trên trăm vạn năm, có thể nói đây đều là các đạo quang cấp Tổ Vương, vượt qua muôn ngàn thử thách tại đây, Man tộc cổ binh và đạo cốt đã cùng nhau dung nhập, khôi phục lại như lúc ban đầu. - Cây cổ binh này rất kinh người, xuất phát từ trong tay của Nam Lĩnh Chiến Thần, từ nay về sau Man tộc lại có thêm một kiện Thánh binh truyền lại cho đời sau!

Lúc này chỉ có duy nhất một người đang khó chịu, đó chính là Đoạn Đức, hắn nhìn chằm chằm vào Đông Phương Dã, tên dã man nhân này quần áo tả tơi, từ đầu đến chân đều là các trang phục và đạo cụ cướp được của hắn.

Cây mộc trâm cài trên đầu kia tuyệt đối là của hắn, nó được hắn đào ra từ trong một tòa Vương Lãng, chính là được dùng Ô Hoàng Mộc mài thành.

Mà Thần Lũ Ngọc Y trên người Đông Phương Dã lại càng không cần phải nói, nó từng là áo giáp của Đoạn Đức, là hắn trộm được từ trong một lãng mộ của Thần triều cổ xưa, lực phòng ngự vô cùng kinh người.

Điều khiến cho tên đạo sĩ vô lương này tức đến bốc khói chính là, đôi tất mà Đông Phương Dã đang đeo kia cũng là của hắn, nó được dùng thiên tàm ti mà bện thành, mà cả đôi giày đã sớm rách nát kia cũng là của hắn, là một cặp bí bảo.

Năm đó Diệp Phàm và Đông Phương Dã đã lột sạch mọi thứ trên người Đoạn Đức, chỉ để lại cho hắn một cái quần lót, tên dã man nhân này còn táng tận lương tâm hơn, ngay cả các loại bảo bổi vụn vặt cũng đều bị hắn lột bằng sạch. - Đạo trưởng, từ biệt nhiều năm, ta rất là nhớ ngươi đó, đa tạ Thần Lũ Ngọc Y của ngươi, nếu không có nó, ta đã bị người ta đập nát từ lâu rồi!

Tên dã man nhân này ra vẻ chất phác, nói.

Đoạn Đức khẽ hếch cái mũi lên xem thường, nói:

- Chuyện này về sau ta sẽ tính sổ với ngươi!

- Tuy rằng thoát khốn, nhưng ta thực sự có chút luyến tiếc địa phương này, đây là một tiên thổ để tu luyện, có thể nói là đau mà vẫn sướng a!

Đông Phương Dã nói.

Âm... ầm... ầm...!

Các loại ánh sáng đua nhau bay múa, đây là một mảnh hải dương do thần tắc đan vào, tiếng sấm không ngừng vang lên, nếu không có Thánh binh truyền lại đời sau hộ thể, cho dù Vương giả đại thành tiến vào thì cũng phải trở thành tro bụi.

Đây là một loại cảnh tượng khủng bổ, như là có trên trăm vị Thánh nhân thái cổ đang tranh phong, bày ra các thần tắc tinh hoa nhất của cả đời bọn họ, kịch liệt đối kháng lẫn nhau. - Đây là một cái nơi thật tốt để luyện binh a!

Hắc Hoàng nói.

- Luyện binh...!

Mọi người đều nhìn về phía những thần tắc kia, đây đều là do cấp bậc Thánh nhân lưu lại, nếu có thể khắc xuống, lạc ấn vào trong binh khí, tuyệt đối sẽ đạt được rất nhiều chỗ tốt. - Mặc dù có Nguyên Thiên Sư đến đây, muốn đi thông qua cả khu vực này thì cũng rất khó, có lẽ chúng ta chỉ có thể ở lại trong thời gian ngắn ngủi mà thôi, đủ để tế luyện một ít binh khí!

Đoạn Đức nói.

Bọn họ có thể nhanh chóng tiến vào đây là do đang cầm trong tay nửa kiện Đế binh và một góc Vô Thủy sát trận, nếu không thì sẽ phải dò dẫm từng bước mà đi, nơi nơi tràn ngập sát khí, khó có thể nhanh chóng tiến vào được. - Có thể, chúng ta cứ ở lại đây, đợi khi nào rời đi thì để cho Hắc Hoàng khắc một góc Đế văn rồi vượt qua hư không!

Diệp Phàm nói.

Cuối cùng, mọi người đều ngồi xuống, tự lấy ra binh khí vừa tay của minh, chìm sâu vào trong các luồng thần tắc, hầu tử thì rõ ràng nhất, nó vung cây thiết côn màu đen sứt sẹo lỗ chỗ kia vào trung tâm của các luồng thần tắc, lập tức gặp phải oanh kích, điện quang liên tục lóe ra.

Âm!

Lý Hắc Thủy không nói gì, hắn thử tế ra một kiện binh khí cấp Thánh chủ, ngay tại chỗ bị đánh thành bột mịn, theo gió mà bay.

Nhưng mà, kinh người nhất chính là cái đỉnh của Diệp Phàm, bên trong nó có ẩn chứa chín luồng hỗn độn khí, lúc này toàn bộ sống lại, hóa thành rồng, thành phượng, đủ loại kỳ thú, thiên địa vạn vật, thu thập các thần tắc bốn phía.

Vạn Vật Mầu Khí đỉnh phát ra các tiếng nổ ầm vang, nặng nề di động bên trong các loại đạo quang, được chúng thanh tẩy, bị bổ tới mức chấn động, nhưng thủy chung vẫn không vỡ nát, đang ra sức hấp thu pháp tắc thiên địa. - Cái đỉnh này... rất kinh người!

Mấy người ở đây đều giật minh, cùng nhau nhìn về phía trước.

Bên trong đinh có chín luồng hỗn độn khí, hiện lên từ trong thân đỉnh, chúng hấp thu các loại thần tắc, giống như là đang ở trong một tòa hóa thần thai, vô cùng quỷ dị, dần dần lớn mạnh lên.

Chín luồng đạo văn tràn ngập ra, hóa thành cỏ cây, biến thành các loại kỳ vật, trở thành kỳ lân và tiên phượng, biến ra vô số hình dáng, thiên địa vạn vật đều xuất hiện.

Bạn đang đọc Già Thiên của Thần Đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 31
Lượt đọc 1931

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.