Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiên Thạch Hạ Màn (hạ)

2463 chữ

Diệp Phàm lạnh lùng nói: _

- Nguyên Thiên Thư chỉ có giá hai trăm vạn cân Nguyên thôi sao?

_ - Vậy được rồi, ta cũng không cần giữ nó, nếu mà ta thắng, chỉ cần đọc qua nó một lần là được rồi!

Âu Dương Diệp nói. _

- Cũng không phải là giống nhau sao, ít nhất cũng phải là năm trăm vạn cân Nguyên, nếu không thì không được.

_ Diệp Phàm từ chối. _

- Được rồi, năm trăm vạn thì năm trăm vạn!

_ Âu Dương Diệp cần Nguyên Thiên Thư bằng bất cứ giá nào, liền đi vay mượn Nguyên từ các Nguyên Thuật thế gia cổ xưa. _

- Ta chỉ cần Thần Nguyên thôi, nếu không thì phải vác cả một ngọn núi Nguyên đi à!

_ Diệp Phàm lại đưa ra một yêu cầu rất hà khắc.

Phải mất ba ngày, Âu Dương Diệp mới gom đủ một đống Thần Nguyên, khiến cho các nhân vật cấp Giáo chủ đều quan tâm tới, năm khối Thần Nguyên lớn bằng đầu người, khiến cho linh khí bên trong Dao Trì cuồn cuộn như biển vậy. _ - Đây là Phi Vũ Thần Tàng, bên trong có tuyệt thế kỳ trân, hơn phân nửa là có thể ngang bằng với thánh vật của Đại đế.

_ Âu Dương Diệp nói, đưa ra phán đoán của bản thân.

Diệp Phàm nở nụ cười, nói: _

- May mà chúng ta phán đoán khác nhau, nếu không thật sự là phiền toái, ta cho làng nó là Phi Vũ thiên quan, mai táng thi hài của một đại nhân vật thời thái cổ, hoặc có thần vật chôn cùng.

_ Dao Trì trải qua thương lượng, muốn mượn trợ rất của rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, mở ra hai khối Thạch Vương sót lại, xem rốt cuộc thì nó có cái gì.

Đây cũng không phải là Thạch Vương đặc thù mà Nguyên Thiên Sư muốn bọn họ trường kỳ phong ấn và bảo tồn, có thể động đao mở ra được, để cho thứ bên trong xuất thế. _ - Vậy thì chờ nhìn kết quả đi!

_ Người của Nguyên Thuật thế gia cổ xưa đều cười lạnh, bọn họ không cho rằng Diệp Phàm có thể mạnh hơn Nguyên Địa Sư, điều này không có đạo lý. _

- Nguyên Thiên Thư nên đổi chủ rồi!

_ Có người rất gấp gáp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Khối đá này quá mức đặc biệt, bị đưa vào trong một khu vực hoang vu trong Dao Trì, phải mở ra tại vùng hoang vu dà ngoại, Giáo chủ khắp nơi đều đi theo tới đây, muốn nhìn xem rốt cuộc là thứ gì.

Ầm!

Khi một vị cao thủ đứng cách rất xa, dùng phi kiếm chém nó ra, một cỗ khí tức kinh khùng bao phủ cả thiên địa, chí âm như đao, khiến cho cả hư không dường như cũng đều tan biến.

Tất cả mọi người đều hoảng hốt, may mắn tránh ở cũng phía xa, trong lòng giật mình, rốt cuộc nó phong ấn cái gì bên trong? _

- Thái Âm thánh lực!

_ Có người biến sắc, đây là một loại thánh lực vô thượng mà Nhân tộc cổ xưa dùng để truyền thừa khi thu luyện.

Luồng sương mù màu đen ngập trời, quét thiên địa, cũng không biết qua thời gian bao lâu, Thái Âm thánh lực chí âm chí nhu này mới biến mất, tại chỗ phát ra ánh sáng trong suốt. _ - Tuyệt thế Thần Tàng!

_ Người của thế gia cổ xưa sợ hãi hô lên.

Mọi người vọt tới, phát hiện ra đó là một khúc xương sáng trong suốt, trắng như ngọc, quang hoa lóe ra. _

- Đây là xương của Thánh nhân, bị người ta đánh nát!

_ Khương gia Thánh chủ cả kinh kêu lên.

Không riêng gì thường nhân, ngay cả những Giáo chủ vô thượng này cũng đều biến sắc, tận mắt nhìn thấy toái cốt của một vị Thánh nhân.

Xương cốt gần như bị đập nát, có thể thấy được thương thế của hắn nặng tới mức nào, ở bên cạnh có một khối ngọc bi vỡ nát, trên mặt khắc bốn chữ cổ, đáng tiếc không ai đọc được. _ - Thái Âm chân kinh!

_ Cuối cùng, có người phát hiện ra một luồng lạc ấn tinh thần, thất thanh cả kinh kêu lên.

Tất cả mọi người đều kinh sợ, một bộ cổ kinh xuất thế, rất nhiều người đều thiếu chút nữa là đã lập tức động thủ cướp đoạt, nhưng nghĩ lại vẫn đang ở trong Dao Trì, có Tiên Lệ Tháp trấn áp, tất cả mọi người đều cố gắng kiềm chế xúc động.

Người của Nguyên Thuật thế gia cổ xưa mật xám như tro tàn, kiểu gì cũng không tin phán đoán của Nguyên Địa Sư lại không bằng Diệp Phàm.

Trên thực tế, Diệp Phàm so sánh với Nguyên Địa Sư đích thực là có chút chênh lệch, mặc dù hắn biết rất nhiều Nguyên Thiên thần thuật, nhưng lại không có hiệu quả đối với tảng đá này.

Sở dĩ hắn dám mạnh miệng là do có hầu tử đang đứng bên cạnh, thì thầm rằng khối đá này nhất định là một ngôi mộ.

Trong thời thái cổ, có một số đại nhân vật chút công tham tạo hóa, trước khi chết sẽ chôn luôn các bí pháp cao cấp theo người, cùng thiên địa tồn tại, khối Phi Vũ kỳ thạch này cũng như vậy. _ - Thật sự là Thái Âm chân kinh sao?

_ Rất nhiều người giọng nói cùng run rẩy, nếu đúng là vậy thì Dao Trì sẽ giữ được hai bộ cổ kinh.

Dao Trì Tây Vương Mẫu dùng thần niệm xâm nhập vào trong ngọc bi, thờ dài một tiếng, lui ra, nói: _

- Đáng tiếc, Thái Âm chân kinh bị hủy diệt rồi.

_ Rất nhiều người không tin, phát ra thần niệm, phát hiện đúng như Tây Vương Mẫu nói, bên trong ngọc bi chỉ có vài đạo lạc ấn, những thứ khác đã sớm bị mài mòn mà hủy diệt rồi. _ - Khi bản thân hắn sắp chết, liền phun ra Thái Âm thánh lực để mài mòn tất cả những thứ trong đó.

_ Rất nhiều người đều cảm giác vô cùng tiếc nuối.

Khi trở lại trong Thiên Cung Dao Trì, Diệp Phàm cười ha hả, không chút khách khí thu lấy đống Thần Nguyên này, khiến cho đám người Âu Dương Diệp đều như trong lòng nhỏ máu. _ - Ha ha! Các ngươi thật đúng là nhiệt tình a, lần lượt tặng ta nhiều Thần Nguyên như vậy, vô cùng cảm kích a!

_ Diệp Phàm cười to, chế nhạo. _

- Ngươi...!

_ Người của Nguyên Thuật thế gia cổ xưa đều nghẹn tới mức suyết chết.

Phốc!

Nam Cung Kỳ thì trực tiếp tức giận tới hộc máu, Âu Dương Diệp cùng là mật trầm như nước, nhưng không có biện pháp gì cả.

Cuối cùng, một khối Thạch Vương cũng bị mở ra, bên trong ẩn chứa một luồng huyết quang, giết vài tên cường giả ngay tại chỗ, khiến cho bọn họ nháy mắt hóa thành sương máu, làm người ta sờn tóc gáy.

Vào thời khắc mấu chốt, Tiên Lệ Tháp trấn áp, bắn ra một luồng thần uy, phá hủy nó, mới hóa giải nguy hiểm cho những người khác. _

- Đó là cái gì?

_ Tất cả mọi người đều khó hiểu, lao tới quan sát. _

- Cái lông màu hồng...!

_ Diệp Phàm tim đập mạnh, trong khối đá vụn này chỉ có một số sợi lông màu hồng rất đáng sợ. _

- Thạch Vương đã phát sinh điều bất thường gì đó!

_ Nguyên Vương nói, hắn cũng biết những điều này, lộ ra vẻ mật ngưng trọng, thờ dài: _

- Không thể tưởng tượng được, truyền thuyết lại trở thành sự thật, nếu trở thành Nguyên Thiên Sư, lúc tuổi già nhất định sẽ có chuyện bất thường phát sinh, ngay cả một khối kỳ thạch qua tay hắn cũng như vậy!

_ Trong lòng Diệp Phàm kịch liệt chấn động, quan sát cẩn thận rất lâu, nhưng không có thu hoạch quá lớn nào, căn bản không biết nó là cái gì. _

- Trong khối đá này có Thần Nguyên, bên trong đó có phong ấn một sinh vật cường đại, kết quả là đã xảy ra bất trắc, chỉ còn lại có một luồng thần niệm điên loạn, bị một luồng thần uy của Tiên Lệ Tháp bị hủy.

_ Đây là kết luận duy nhất mà Diệp Phàm và Nguyên Vương thảo luận thật lâu mới đưa ra, trong lòng hai người đều rùng mình.

Bàn Đào thịnh hội của Dao Trì đã kết thúc, bá chủ khắp nơi đều rời đi, có người ở trước khi đi xa liền quét mắt về phía Diệp Phàm, ý tứ này vô cùng rõ ràng.

Rất nhanh, tất cả mọi người đều rời khỏi, bao gồm cả đám người Lý Hắc Thủy, Khương Hoài Nhân, chuẩn bị đi tới Trung Châu, tìm cơ hội hội tiến vào Kỳ Sĩ Học Viện.

Trước khi rời đi, Xích Long đạo nhân, Khổng Tước Vương đều được Diệp Phàm âm thầm tặng cho một quả Thánh quả, làm cho bọn họ kéo dài thọ nguyên.

Vốn là lưu lại chúng để báo ân Thần Vương tuyệt thế, nhưng Khương Thần Vương tự chém tu vi, rời xa trần thế, không biết tung tích, đã không còn báo ân được nữa.

Một tháng sau, hầu tử cùng rời đi, cung cấp đủ vương huyết, mang đi một quả Bàn Đào thần quả của Dao Trì, còn có một Thánh quả mà Diệp Phàm đưa cho nó.

Bên ngoài Dao Trì có vô số cường giả thường xuyên đi lại, chờ Diệp Phàm đi ra, đáng tiếc đợi hơn một tháng, lại phí thời gian một cách vô ích.

Diệp Phàm ở trong Dao Trì, căn bản không có ý định rời đi, lúc này lại còn lựa chọn bế quan nữa chứ.

Mấy ngày nay, hắn vô cùng nhàn hạ, có lúc thì bế quan tìm hiểu tuyệt học vô thượng, có lúc thì đi lại trong Dao Trì cùng những tiên tử áo trắng kia.

Một số Thái thượng trưởng lão của Dao Trì đều nhìn chằm chằm vào hắn, nổi lên lòng phòng bị đối với Diệp Phàm, sợ chuyện Nguyên Thiên Sư và Thánh nữ vạn năm trước lại tái diễn.

Bọn họ lại không tiện đuổi Diệp Phàm đi, bởi vì sau này còn muốn mời hắn ra tay, săn sóc mấy khối Thạch Vương này, làm cho chúng trưởng thành lên, bất đắc dĩ đành phải thúc giục Dao Trì Thánh nữ và một nữ đệ tử khác sớm rời khỏi sơn môn, chạy tới Trung Châu, đi Kỳ Sĩ Học Viện.

Vào một ngày, Diệp Phàm ngơ ngác sững sờ, một vị nữ đệ tử Dao Trì đưa tới cho hắn một hộp bằng gỗ tử đàn, sau khi mở ra có một vật lập tức hấp dẫn tâm thần của hắn.

Là một cái điện thoại di động!

Hắn tiện tay nhấn một nút, trong màn hình xuất hiện một gương mặt xinh đẹp mà quen thuộc, truyền ra âm thanh nhu nhược mà rõ ràng: _

- Diệp Phàm, cứu ta...!

_ Một gương mặt xinh đẹp quen thuộc hiện ra trên màn hình, đập vào mắt hắn, âm thanh nhu nhược tràn ngập vẻ bất lực, tất cả khiến cho Diệp Phàm ngơ ngác sững sờ.

Sau đó, hắn thực sự phẫn nộ, cô gái nhu nhược này thất tha thất thểu bỏ đi trên ngọn núi lửa tắt, không ngừng chạy trốn, thỉnh thoảng lại ngã một cái, những mẩu đá sắc lẹm cắt qua làn da nàng, khiến cho máu chảy ra loang lổ.

Phía xa là một màn trắng xóa, hình như có bông tuyết rơi xuống.

Liễu Y Y, cô bạn học cùng khổ mà đáng thương, vẫn luôn khắc sâu trong tim Diệp Phàm, từ khi bị buộc tiến vào trong thái cổ Thánh địa để hái thánh dược thì mỗi người chạy một hướng, đã sáu năm chưa gặp lại nàng rồi.

Nhưng hiện giờ, hắn lại đột nhiên nhìn thấy hình ảnh của nàng trên một cái điện thoại di động, nàng lại đang gặp nguy hiểm, rõ ràng có người muốn giết chết nàng, điều này có sức trùng kích rất lớn đối với Diệp Phàm. _ - Là ai làm tất cả những việc này?

_ Điều đầu tiên Diệp Phàm nghĩ đến chính là đối phương khẳng định muốn nhằm vào hắn, muốn dẫn hắn tới Dao Trì, sau đó dồn hắn vào chỗ chết.

Khắp nơi đều là một màu xám xịt, đây là một ngọn núi lửa chết rất cổ xưa, từng luồng mây bụi đè thấp xuống tận miệng núi lửa, không có một chút sinh cơ nào ở đây cả.

Liễu Y Y quần áo tả tơi, rất nhiều chỗ còn dính vết máu, đôi giày thì đã không biết rơi ở nơi nào rồi, đôi chân trần lưu lại trên những tảng đá sắc lẹm từng vết máu, vẻ mật nàng vô cùng hoảng sợ và bối rối.

Diệp Phàm lẳng lặng nhìn thật lâu, cuối cùng tắt đi hình ảnh này, yên lặng trầm tư, rốt cuộc là ai muốn đối phó với hắn?

Những người có thể làm điều này thì không ít, nhưng ai có thể biết được tung tích của Liễu Y Y, làm sao phát hiện ra nàng, mà Trương Tử Lăng vẫn ở một chỗ với nàng, hắn hiện giờ ở đâu rồi?

Diệp Phàm cố khiến cho bản thân bình tĩnh lại, không để cho mình phẫn nộ mà mất đi lý trí, hắn suy nghĩ rất nhiều, địch nhân tất nhiên là biết được bọn họ đến từ một vùng tinh không khác, nắm giữ rất nhiều tin tức bất lợi cho hắn.

Hắn lấy ra cái di động đã phủ đầy bụi thời gian của mình, ngón tay xuất hiện một luồng sáng nhè nhẹ, cẩn thận rót điện năng vào trong nó.

Tiếng nhạc du dương vang lên, hắn mở di động của mình ra, cố gắng nhớ lại xem có người quen nào khác bị cuốn vào trong chuyện này không. _

-o0o- _

Bạn đang đọc Già Thiên của Thần Đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 30
Lượt đọc 2124

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.